"... Tôi không biết nên nói như thế nào." Hạ Úc Thanh không có thói quen kể khổ.
Hơn nữa, hình như Lục Tây Lăng cũng không giống người thích hợp để kể khổ, cô sợ để lại ấn tượng xấu với anh.
Cô nắm chặt tay, đến giờ mới nhận ra đầu ngón tay mình lạnh như băng, hoặc có thể bởi vì buổi tối gió thổi lớn, cô một đường chạy ngược gió tới.
Hạ Úc Thanh tuyệt đối không phải người có thần kinh thô, chẳng qua là thực tế không cho phép cô mẫn cảm.
Từ khi cô có trí nhớ, cuộc sống của cô tựa như rơi vào trong giếng sâu, cứ không ngừng lặp lại quá trình leo lên.
Trước đây, khi làm đề Toán, có câu hỏi thế này: giếng sâu 20m, cứ leo lên 2m rồi lui 1m, hỏi bao lâu có thể bò đến miệng giếng. Đây chính là đề bài phác họa chân thật về cuộc đời cô.
Tiến nhiều lui ít, dù cho chậm một chút, nhưng rồi sẽ luôn có hy vọng một ngày sẽ leo ra khỏi miệng giếng nhìn ngắm ánh trăng.
Còn nếu tiến ít lui nhiều, hoặc là dậm chân tại chỗ, cô sẽ giống những chị gái kia, giờ phút này tay đang bận ôm con, tuy tuổi còn trẻ nhưng sinh mệnh đã héo mòn.
Cả đời bị vây ở đáy giếng.
Ăn năn hối hận, nghĩ mà xót cho thân mình, tự ti, nhạy cảm, suy tính thiệt hơn, trông gà hoá cuốc...
Tất cả đều sẽ kéo chậm bước chân của cô.
Hoặc là, biến mình thành một bụi hoa hướng dương, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, đây là lựa chọn, cũng là sách lược sinh tồn bất đắc dĩ của cô.
Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm cái bóng hắt vào cửa xe, mờ mờ ảo ảo chiếu lên mặt cô.
Mặt trời lặn, hoa hướng dương cũng sẽ cúi đầu.
Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Hạ Úc Thanh ủ rũ cúi đầu, im lặng đến lạ, giống như là không định lên tiếng nữa.
Bảo anh đi hỏi tâm sự của người khác, anh không có dư thừa cái kiên nhẫn này.
Vì vậy, sau khi lái xe đến đầu đường, Lục Tây Lăng tính quay đầu nói: "Tôi dưa cô về cổng trường."
Hạ Úc Thanh vội nói: "Tối nay tôi có thể đến Thanh Mi Uyển tá túc một đêm không?"
Cái tay vốn định bật xi nhan quẹo trái Lục Tây Lăng hạ xuống, bỏ qua việc quẹo trái quay đầu xe.
Thanh Mi Uyển chỉ cách đây 3 km, chỉ hơn mười phút là đến nơi.
Xe từ cổng tiểu khu chạy thẳng tới dãy hàng rào trước cửa một căn nhà.
Lục Tây Lăng nói: "Khăn quàng cổ ở ghế sau, tự lấy đi."
Hạ Úc Thanh gật đầu, ôm cặp xách của mình xuống xe.
Cô lui về sau hai bước, mở cửa sau.
Lục Tây Lăng nhìn trong kính chiếu hậu, nhắc nhở: "Lục Sênh bảo cô thử xem có thích hay không."
Chỗ ghế ngồi có một túi giấy nhỏ, Hạ Úc Thanh cầm lấy.
Khăn quàng cổ mềm mại, giống như là chạm vào đám mây, cô lấy ra quấn quanh cổ hai vòng, hai tay giữ lấy khăn choàng.
Thật là ấm áp.
Ấm áp đến mức không chân thật.
Nhất thời gió lớn, cửa xe đang mở một nửa, trực tiếp bị gió đóng sầm lại, phát ra một tiếng "rầm" cực lớn.
Hạ Úc Thanh sợ hết hồn.
Lục Tây Lăng quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa kính xe.
Anh thấy Hạ Úc Thanh ngẩn người đứng đó, có chút thất hồn lạc phách.
Lục Tây Lăng thừa nhận, bởi vì trước đây chỉ nhìn thoáng qua anh đã đánh giá cao Hạ Úc Thanh, cho nên anh cũng dành cho cô thêm chút kiên nhẫn cực hiếm có.
Ông nội bắt cô gọi anh bằng "chú" không phải là hoàn toàn không có tác dụng, "thân phận" vốn chính là sợi dây cột người với người.
Anh nhấn phanh tay điện tử, tắt máy xe.
Lục Tây Lăng thuận tay cầm lấy bao thuốc lá và bật lửa, mở cửa xe. Sau khi xuống xe, anh lấy tay cản bớt gió, cúi đầu ghé sát vào đóm lửa, châm thuốc.
Anh vòng qua đuôi xe, đi tới chỗ Hạ Úc Thanh.
Anh dựa lưng vào cửa sau, cúi đầu nhìn người trước mặt.
Khăn choàng cổ của cô trượt xuống một đoạn, anh ngậm điếu thuốc vào miệng, đưa tay bắt lấy, tùy ý vắt lên đầu vai cô.
Hạ Úc Thanh vô thức nín thở.
Bởi vì gió, bởi vì làn khói bay qua, cũng bởi vì hơi thở lạnh lẽo trong lành trên người anh.
"Nói thật với tôi." Giọng anh không cố ý hạ thấp nhưng ở trong tiếng gió vẫn có một loại cảm giác dịu dàng mơ hồ.
Hạ Úc Thanh ngước mắt, chống lại tầm mắt của anh, sau khi đọc được sự kiên nhẫn cùng khoan dung trong đó, cô lập tức rũ mắt, lông mi khẽ run lên. Cô nói: "... Nếu chú gặp phải người mình không thích, sẽ làm sao?"
Lục Tây Lăng không trả lời câu hỏi của cô, người không thích anh rất nhiều, họ có là cái thá gì.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là: "Là ai không thích cô?"
Hạ Úc Thanh có một thoáng do dự, đang định lên tiếng.
Anh lại hỏi: "Bạn cùng phòng?"
Người bình thường "không thích", không đến nổi khiến cho cô quá mức canh cánh trong lòng.
Hạ Úc Thanh không nghĩ tới anh đoán chính xác như vậy, cũng không che che giấu giấu nữa, gật đầu kèm theo một tiếng "dạ".
"Chỉ vì chuyện này mà buồn?"
"Không phải vậy..." Ngọn nguồn của cảm giác thất bại là dường như Hạ Úc Thanh không ngờ rằng bản thân không hề bất khả chiến bại như cô đã nghĩ: "... Nếu như thẳng thừng bày tỏ ghét tôi, tôi sẽ không buồn. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn tôi không tệ lắm, tôi bỏ ra 100% thật lòng để đối đãi với cậu ấy."
Lục Tây Lăng cảm thấy có chút buồn cười với mối tâm sự thiếu nữ này.
Bình thường chuyện phiền lòng anh cần đối mặt toàn là lục đục đấu đá, tính toán ích lợi, nào có đơn thuần như vậy.
Hướng dẫn từng bước, tận tình khuyên bảo không phải là phong cách của anh, anh rít một hơi thuốc lá, chỉ thản nhiên hỏi: "Cô có bao nhiêu 100% thật lòng? Đủ chia không?"
Nhất thời Hạ Úc Thanh mở to hai mắt.
Lục Tây Lăng nói tiếp: "Cô là người thông minh, người thông minh sẽ không học lo sợ không đâu."
"... Tôi hiểu."
"Ừ." Lục Tây Lăng thoải mái đáp lại một tiếng.
Anh mới nói chút cô đã hiểu, đây là điểm anh thích ở cô, không uổng công anh đả thông tư tưởng.
"Còn chuyện gì phiền lòng nữa? Chỉ cái này?"
"Còn có..." Hạ Úc Thanh nói: "Còn có mấy chuyện hình như không quan trọng lắm."
"Nói nghe xem."
Hạ Úc Thanh khẽ hít sâu một hơi rồi nói: "... Khẩu âm tiếng Anh không tốt, luôn bị người ta cười; học sinh tôi dạy gia sư tiến bộ hơi chậm; mỗi lần đi ra ngoài quay phim, chụp hình với bộ tuyên truyền, phải mượn máy chụp hình của trường, thủ tục để mượn rất là phức tạp. Hơn nữa chụp ảnh thật là khó, cái gì ISO, tốc độ màn trập, tôi không hiểu, tôi chỉ biết dùng kiểu của đứa ngốc..."
Cô cứ thế nói hết ra.
Chính cô cũng cảm thấy khó tin.
Lục Tây Lăng hơi nhướng mày nói: "Chuyện phiền lòng của cô cũng đủ nhiều."
"... Dường như tôi yếu đuối hơn thời cấp ba." Hạ Úc Thanh có chút uể oải.
"Vẫn tốt." Không sánh kịp một phần trăm của Lục Sênh.
Lại một cơn gió thổi tới, làn khói mỏng đọng lại giữa những ngón tay Lục Tây Lăng.
Hạ Úc Thanh liếc anh, anh từ trên xe bước xuống, ăn mặc quá mỏng manh, áo sơ mi trắng, thiên về chất vải cứng cáp, ống quần dài màu đen bị gió thổi nhất thời dán lên bắp chân anh.
"Chú Lục, chú nhanh lên xe đi, bên ngoài rất lạnh. Tôi cũng đi vào nhà đây."
Lục Tây Lăng "ừ" một tiếng.
Anh nhấc chân đi, chợt dừng một chút nói: "Chiều mai, cô tới đây một chuyến."
"Có chuyện gì ạ?"
"Đến lúc đó nói."
"Chiều Chủ Nhật tôi phải dạy thêm, năm giờ mới xong."
"Vậy thì sáu giờ."