Lục Tây Lăng hút xong một điếu thuốc, nhấc cổ tay lên xem đồng hồ.
"Ăn tối chưa?"
Hạ Úc Thanh đang vùi đầu nghiên cứu các chức năng máy chụp hình, chợt hoàn hồn nói: "Còn chưa ăn."
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Hạ Úc Thanh nhấn tắt máy chụp hình, cẩn thận từng li từng tí đậy nắp ống kính, cất lại vào trong túi xách.
Lục Tây Lăng bước tới cầm áo khoác. Áo khoác được anh vắt trên cánh tay, anh đưa tay vỗ vỗ, tiếp đó lại vuốt phẳng mấy nếp gấp trên vải.
Học kỳ này Hạ Úc Thanh tiếp xúc được rất nhiều danh từ mới mẻ, ví dụ như "Ngăn chặn mạng đám mây" (*), "Chứng ám ảnh sợ xã hội", "Chứng ám ảnh cưỡng chế", v.v. Các loại văn hóa đại chúng này có thể càng giống như là phóng chiếu tâm lý của chính trị bản sắc, dưới đủ các loại nhãn hiệu trong đám người, khiến người khác có thể nhanh chóng đạt được thân phận và công nhận của đồng loại.
(*) Netease Cloud, ngôn ngữ Internet, dùng để chỉ tâm trạng chán nản quá mức trong khu vực bình luận của ứng dụng âm nhạc trên đám mây Netease một trang nghe nhạc của Trung Quốc.
Cô bị mọi người dán cho cái nhãn là "Xã bò" (*), mặc dù chính cô không cho là như vậy.
(*) Một từ thông dụng trên internet, là một khái niệm đối lập với chứng ám ảnh sợ xã hội (viết tắt của "social phobia"), người có chứng "Xã bò" hoàn toàn có thể giải tỏa áp lực tâm lý khi tiếp xúc với người lạ, không rụt rè trong giao tiếp xã hội, không sợ cuộc sống, không sợ ánh mắt của người khác, không lo bị chê cười và có thể giao tiếp với người lạ một cách dễ dàng.
Có điều, lúc này đây, cô cảm thấy có thể Lục Tây Lăng có chút "ám ảnh cưỡng chế", không thể nhìn mọi thứ lộn xộn. Hai cục pin dự phòng ở trong túi được đựng trong cái một hộp nhựa nhỏ riêng biệt, đặt chung một chỗ, song song, ngăn nắp.
Hạ Úc Thanh thu dọn xong cặp sách, cầm áo khoác và xách túi máy ảnh lên.
Cô định sau khi cơm nước xong thì đi thẳng về trường.
Lục Tây Lăng liếc qua, đưa tay ra.
Hạ Úc Thanh mờ mịt.
Lục Tây Lăng chỉ chỉ đồ trong tay cô, cô mới kịp phản ứng, nói "không nặng". Lục Tây Lăng bước thẳng về trước, đưa tay ra.
Cô buông lỏng tay theo bản năng.
Lục Tây Lăng nhận lấy túi máy chụp hình.
Hôm nay gió thổi nhẹ hơn rất nhiều, nhiệt độ lạnh hơn hôm qua.
Trời đã tối hẳn.
Trời tối ở thành phố không giống với trong núi.
Hoàng hôn trong núi là một quá trình có thể theo dõi được, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mặt trời rút đi ánh sáng nóng bỏng từng tấc từng tấc một và biến thành một màu đỏ thẫm như thế nào, không còn là hình tròn chói mắt nữa, sau đó lặn xuống sau núi. Trong nháy mắt, núi non tĩnh lặng, mọi âm thanh trở nên tịch liêu.
Còn hoàng hôn ở thành phố hỗn loạn hơn nhiều, các loại kiến trúc cao chọc trời, ở khe hở đan xen giữa các tòa nhà, lộ ra sắc thái sặc sỡ của ánh nắng chiều, vô cùng náo nhiệt, vô cùng chật hẹp, giống như là chữ viết san sát trên sách giáo khoa, tiện tay vẽ nguệch ngoạc lên chỗ trống. Mà khi mặt trời lặn, ánh đèn rực rỡ nổi lên bốn phía, thành phố mới chính thức náo nhiệt lên.
Cô đã bắt đầu thói quen với cái sau, lúc đi trên đường, tiện tay chụp được rất nhiều khung cảnh hoàng hôn.
Sau khi mở cửa xe, Lục Tây Lăng đặt túi máy chụp hình và áo khoác ra ghế sau.
Hạ Úc Thanh sợ ôm quần áo và cặp sách không tiện, nên chỉ lấy điện thoại di động ngồi lên ghế phó lái.
Sau khi xuất phát, Lục Tây Lăng hỏi cô: "Gần đây có gì ăn?"
Phần lớn thời gian Hạ Úc Thanh đều ăn ở căn tin, khoản hỗ trợ sinh viên khó khăn của trường không trực tiếp phát tiền, mà là quy ra giá trị nạp vào thẻ sinh viên. Thẻ đó ngoại trừ dùng cho căn tin thì đặc biệt còn có thể dùng trong siêu thị mà trường cấp phép.
Ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể giải quyết trong khuôn viên trường, số lần Hạ Úc Thanh tiêu phí ở bên ngoài không nhiều lắm. Mấy lần đi ăn với bạn cùng phòng, hương vị mấy món ăn đó đều khá bình thường, hơn nữa hoàn cảnh có hơi ồn ào, cô ngại đề cử cho Lục Tây Lăng.
"Chỗ gần đây tôi không đi dạo mấy, chú tự quyết định đi." Hạ Úc Thanh nói.
Lục Tây Lăng càng không biết gì về khu vực quanh đây, sau khi suy tính, xe chuyển hướng tới trung tâm thành phố.
"Bao giờ thi cuối kỳ?" Lục Tây Lăng khoác cánh tay lên tay lái, thỉnh thoảng điều chỉnh phương hướng.
"Tháng Một."
“Còn thi tiếng Anh thì sao?"
“Năm nhất chúng tôi không thể dự thi tiếng Anh, học kỳ này nếu tiếng Anh được 80 điểm trở lên, học kỳ sau có thể dự thi, nếu không phải thống nhất đến năm hai mới có thể đăng ký." Vẻ mặt Hạ Úc Thanh lộ vẻ sầu khổ nói: "Tôi muốn tranh thủ thi được 80 điểm trở lên."
Không chỉ đơn thuần để được thi tiếng Anh sớm, mà còn vì thành tích và học bổng.
Lục Tây Lăng có lòng truyền thụ kinh nghiệm học tập nhưng ngẫm nghĩ một chút mới phát hiện mình căn bản không có kinh nghiệm gì để truyền thụ. Từ nhỏ anh đã ở trong môi trường học tập song ngữ, lúc có thể lưu loát đọc viết tiếng Trung thì tiếng Anh cũng thế, từ thói quen trở thành bản năng, không có chỗ cho kinh nghiệm phát huy đường sống.
Lục Tây Lăng im lặng khiến Hạ Úc Thanh thấy mấy phần bất an.
Mục tiêu "80 điểm" này được đề ra quá thấp sao?
"85 điểm trở lên!" Cô lập tức sửa lời: "Tôi có len lén đi thăm dò bên khoa tiếng Anh, cũng tính toán đăng ký học song song chuyên ngành tiếng Anh nhưng năm hai mới được học."
Nếu còn cao hơn nữa sẽ trở thành mạnh miệng, cô sẽ không không đặt cho mình mục tiêu viển vông, tránh tăng thêm áp lực.
Lục Tây Lăng liếc cô một cái, đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh cảm thấy buồn cười nói: "Tôi không phải là giáo viên của cô, cũng không phải là người lớn trong nhà, cô thi bao nhiêu điểm không cần báo với tôi."
"Nhưng mà, chú là người tài trợ cho tôi."
"Đã không phải nữa rồi." Lục Tây Lăng thản nhiên nói: "Cô thi đậu đại học Nam Thành, đã là báo đáp được khoản tài trợ đó, cuộc sống sau này thuộc về chính cô. Bốn năm đại học, không cần lúc nào cũng vùi đầu vào chuyện học tập."
Đổi lại tới phiên Hạ Úc Thanh sửng sốt, vì những lời "cuộc sống sau này thuộc về chính cô" này.
"Tôi cũng không hoàn toàn cắm đầu vào học tập." Cô giải thích: "Tôi có tham gia hội học sinh nha! Hôm qua còn đi catwalk!"
"Vậy sao? Không tệ!"
Hạ Úc Thanh được khen ngợi, khéo léo lộ ra nụ cười hơi kiêu ngạo.
Tiệm ăn quanh đây không có chỗ đậu xe.
Lục Tây Lăng đỗ xe ở tầng hầm của một tòa nhà thương mại gần đó, chuẩn đi bộ qua với Hạ Úc Thanh.
Xuống xe, Hạ Úc Thanh lấy áo khoác đặt ở ghế sau khoác thêm vào, đi theo sau lưng Lục Tây Lăng, đi tới thang máy dưới tầng hầm.
Lục Tây Lăng bước vào trước một bước, Hạ Úc Thanh theo sát phía sau.
Cô xoay người, đứng ở bên cạnh anh, mặt hướng ra cửa thang máy.
Lục Tây Lăng cúi xuống, liếc mắt nhìn.
Hạ Úc Thanh mặc bên ngoài một chiếc áo bành tô màu xanh đen có hai hàng cúc áo sừng trâu, bên trong là chiếc áo len dệt kim mỏng màu trắng. Vóc người cô cao gầy, giống như cái móc treo quần áo, có thể mặc được nhiều loại. Cái áo khoác này nhìn gần thì kiểu dáng chỉ bình thường nhưng mặc ở trên người cô lại không hề tầm thường.
Mặc dù không thể xác mình chắc chắn kết quả nhưng da cô đã không còn đen như hồi hè nữa, điểm giống là vẫn cột tóc đuôi ngựa nhưng nay đã bớt đi năm phần "quê mùa", chỉ còn khí chất sinh viên trầm tĩnh.
Có thể hoàn cảnh chính là nơi ảnh hưởng đến khí chất của một người nhất.
Anh khó tránh lại muốn so sánh với Lục Sênh.
Lúc Lục Sanh học cấp ba vẫn giống như học sinh cấp hai, lúc lên đại học lại giống như học sinh cấp ba, hiện tại tốt nghiệp đại học, lăn lộn hai năm, vẫn không hiểu chuyện y như hồi cấp ba.
Nhưng chỉ trong vòng chưa tới nửa năm, Hạ Úc Thanh đã có sự biến đổi về chất.
... Đứa nhỏ được cưng chiều lớn lên đúng là không dễ trở thành người tài. Khi đó anh không nên mềm lòng, cần phải đưa Lục Sênh ra nước ngoài học hỏi kinh nghiệm.
Trên con đường nhựa đi vào nhà hàng kia rơi đầy lá ngô đồng vàng to hơn lòng bàn tay, lúc giẫm lên phát ra tiếng xào xạc…
Con đường này vừa yên tĩnh lại sạch sẽ, Hạ Úc Thanh nhìn quanh ngó xem bảng tên ven đường, ghi nhớ tên.
Lục Tây Lăng thả chậm bước chân, bước lên lề đường ở chỗ rẽ.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn xem, phần cửa sổ sát đất trong suốt lộ ra ánh đèn màu vàng nhạt, trước cửa treo một bảng hiệu rất khiêm tốn nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ sót, bên trên viết bốn chữ "Quán Nhỏ Giang Nam".
Lúc đẩy cửa ra, có tiếng đinh đang vang lên, mang theo mùi thơm thức ăn và khí nóng phả vào mặt.
Nhân viên ở quầy lễ tân cất tiếng chào hỏi Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng gật đầu, cũng không nói thêm gì, ngựa quen đường cũ dẫn Hạ Úc Thanh lên lầu hai.
Một đoạn cầu thang gỗ, bậc cuối cùng gần sát với trần nhà, nếu không cẩn thận khả năng cao sẽ đụng đầu. Lục Tây Lăng đưa tay ra chắn, nhắc nhở Hạ Úc Thanh cẩn thận.
Hai bên hành lang được trang trí bằng những tấm gỗ đàn hương sẫm màu, trên vách tường treo lồng đèn, tên mỗi phòng bao đều là ba chữ, "Yến Sơn Đình", "Dạ Du Cung", "Nhất Ngạc Xuân", "Bán Tễ Thu", "Mưa Hoàng Tước", "Lý Ngư Phong" (*)...
(*) Đặt theo nhiều bài thơ khác nhau.
Lục Tây Lăng dừng lại trước phòng bao "Hoàng Tước Vũ", đẩy cửa phòng bao ra.
Nơi đây đồ trang trí trang nhã, có một cái bàn vuông chỉ đủ cho bốn người ngồi, một hộc tủ gỗ hồ đào dựa sát vào tường, trên hộc tủ bày cái bình gốm màu đen, bên trong cắm cỏ lau.
Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đến một nơi lịch sự tao nhã như vậy. Sau khi ngó chừng xung quanh, cô hỏi Lục Tây Lăng: "Tôi có thể chụp hình không?"
"Ừ."
Cô hối hận đã không xách theo máy chụp hình, hình chụp bằng di động của cô không phát huy được hết hiệu quả, rất là tiếc nuối.
Cô đứng trước hộc tủ, chụp đám cỏ lau kia, chụp xong trở về chỗ ngồi.
Khắp nơi ở bãi sông quê cô đều có cỏ lau, sinh trưởng nơi hoang dã, nào biết đổi nơi khác, trông nó có vẻ còn danh quý hơn so với mấy loài hoa bình thường khác.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Lục Tây Lăng tùy ý lật xem, chọn hai món ăn theo khẩu vị cũ, bất chợt nhớ ra, hôm nay anh không ăn cơm một mình.
Anh đẩy thực đơn về phía đối diện nói: "Chọn món cô thích ăn."
Hạ Úc Thanh mở thực đơn ra, hoa cả mắt, quá là nhiều món ăn cô hoàn toàn chưa từng nghe đến. Cô hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cái món đọt đậu Hà Lan với hạt khiếm thực này, khiếm thực là cái gì? Khiếm thực là gạo sao?"