[Ngày 6 tháng 3]
Mẹ, đây là ngày thứ mười mà mẹ rời đi rồi.
Lão Trương ở đầu thôn nói rằng mẹ đã bỏ đi với người đàn ông khác, con thừa dịp ông ta không có ở nhà, lén xé đi giấy báo ông ta vừa mới dán lên cửa sổ. Ai bảo ông ta nói bậy.
[Ngày 21 tháng 4]
Đã có thành tích thi giữa kỳ rồi, mẹ, lần này còn thi được hạng nhất đấy.
Sau này con đều sẽ thi được hạng nhất, học tập thật giỏi, không lười biếng, không khiến mẹ tức giận nữa.
Mẹ sớm trở về có được hay không?
[Ngày 28 tháng 1]
Chị của lão Dương làm công ở bên ngoài đã trở về mừng năm mới rồi, con vừa hỏi bà ấy, có từng nghe thấy tin tức của mẹ ở bên ngoài không.
Bà ấy nói thế giới bên ngoài lớn như vậy, muốn tìm một người không hề dễ dàng.
Vậy con phải tự mình đi ra ngoài, tự mình đi tìm mẹ!
[Ngày 15 tháng 3]
Gần đây bà ngoại luôn đau chân, bà nói là bị viêm khớp.
Con rất muốn lớn lên thật nhanh, sớm kiếm tiền một chút, để bà không phải khổ cực như vậy nữa.
...
[Ngày 1 tháng 9]
Hôm nay là con lại cao thêm một chút rồi!
Bà ngoại lại dùng tiền bừa bãi, mua cho con một bộ quần áo mới.
Con lớn quá nhanh, chiếc quần mới mua ba tháng mà ống quần đã ngắn đi rồi.
Con đã cao hơn Miêu Miêu nửa cái đầu rồi, bà ngoại nói chắc chắn sau khi con lớn lên cũng sẽ cao giống như mẹ.
Miêu Miêu không cùng lớp với con nữa, nhưng bọn con đều ở cùng một tầng, chơi với nhau cũng rất tiện.
...
[Ngày 7 tháng 5]
Bà ngoại đi rồi.
Vì sao mẹ vẫn chưa quay lại.
Mẹ còn không về nữa, con sẽ hận mẹ.
...
[Ngày 5 tháng 7]
Bác cả không thể nào đóng nổi học phí cho con nữa rồi, bảo con bỏ học đi, ra ngoài làm công với mấy chị gái trong thôn, tích lũy một ít của hồi môn, mười tám tuổi sẽ quay lại lấy chồng.
Mẹ, mẹ còn nhớ chị Phương không? Chị ấy mang thai rồi, sắp đãi tiệc rượu rồi đấy. Năm nay chị ấy mới có mười bảy tuổi. Bạn trai chị ấy làm công cho một cửa tiệm phụ tùng ô tô trên thị trấn, là một tên lông bông, rất trăng hoa, cũng chẳng có tiền gì. Chị Phương không muốn kết hôn, nhưng ba mẹ lại mắng chị ấy, bị người ta làm cho to bụng đã đủ mất mặt rồi, lại còn muốn đi phá thai? Thanh danh cũng đã hỏng, sau này còn người đàn ông nào trong thôn dám cưới chị ấy nữa?
Con rất sợ, nếu như con không thể tiếp tục đi học, có phải sau này...
[Ngày 20 tháng 8]
Trường đã liên lạc với con, nói có một người tốt bụng sẽ giúp con học tiếp!
Chỉ cần con đồng ý, anh ấy hoặc chị ấy sẽ tài trợ đến khi con học hết cấp ba.
Mẹ, mẹ có biết được con kích động như thế nào không?
[Ngày 25 tháng 8]
Hôm nay, lúc con đến thị trấn để ký giấy nhận tài trợ có lén nhìn thoáng qua cái tên của người giúp đỡ con, anh ấy tên là Lục Tây Lăng.
Giáo viên đưa con đến ngân hàng thương mại nông thôn để làm thẻ, nói rằng sau này tiền sinh hoạt mỗi tháng sẽ được gửi vào trong thẻ này đúng hạn.
Lại có được cơ hội đi học đã vụt mất, con nhất định sẽ cố mà trân quý.
[Ngày 1 tháng 10]
Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật của con, nhưng con hoàn toàn chẳng thấy vui vẻ.
Thẻ ngân hàng của con đã bị bác cả cướp - không, là trộm đi. Ông ta thừa lúc con ngủ đã lén lục túi sách của con, tìm được thẻ.
Ông ta uy hiếp con, nếu như con không nói ra mật mã tài khoản, ông ta sẽ giam con lại, không cho con cơm ăn, cũng sẽ không cho con đi học tiếp nữa.
Bỏ đi... Chỉ cần còn có thể đi học, chuyện gì con cũng có thể chịu đựng.
[Ngày 29 tháng 6]
Đã có kết quả thi cấp ba rồi, con đứng hạng ba trong lớp!
Miêu Miêu đứng nhất lớp.
Chắc hẳn là bọn con có thể vào lớp chọn.
Hôm nay, con đi quét mộ cho bà ngoại và ba, khẩn cầu bọn họ ở trên trời có thể phù hộ cho mẹ được bình an. Nếu như, bọn họ có thể gửi tin tức này đến với mẹ thì tốt quá.
[Ngày 20 tháng 9]
Chương trình học cấp ba thật khó, nó hoàn toàn không phải khái niệm giống với cấp hai.
Cuối tháng sau phải thi tháng rồi, con nhất định sẽ cố gắng thật nhiều.
[Ngày 3 tháng 11]
Con đã cắt đứt quan hệ với Miêu Miêu rồi.
Con thật rất tức giận, rõ ràng cậu ấy thông minh như vậy, thế mà lại không nhìn rõ được con người của Trần Vũ Hiên kia không đáng tin cậy. Con thật sự xem cậu ấy là bạn mới nói thật với cậu ấy, nếu như là những người khác con cũng chả thèm quản đâu.
[Ngày 10 tháng 12]
Con lén nhìn phiếu điểm thi tháng lần này của Miêu Miêu, thứ tự của cậu ấy giảm đi rất nhiều.
Con rất lo lắng, nhưng cũng không biết có thể làm được gì.
[Ngày 17 tháng 5]
Miêu Miêu đã làm hoà với con rồi. Cậu ấy chủ động đến tìm con xin lỗi, nói cậu ấy đã chia tay với Trần Vũ Hiên. Kết quả bài thi tháng lần này của Trần Vũ Hiên vô cùng kém, ba mẹ của cậu ta đã tìm đến trường, nhất định phải bắt Miêu Miêu đưa ra một lời giải thích. Trần Vũ Hiên đã nói với người nhà rằng Miêu Miêu là người chủ động theo đuổi cậu ta, khiến thành tích của cậu ta bị tuột dốc.
Miêu Miêu tức chết, cũng coi đã hoàn toàn nhìn thấu con người này.
Miêu Miêu đã hứa với con, sau này sẽ không phân tâm nữa, hai người bọn con phải cùng nhau cố gắng thi đậu đại học Chi Xuyên.
[Ngày 27 tháng 9]
Hôm nay con lật qua bản đồ, phát hiện giữa Lộc Sơn với eo Tây Lăng, chỉ cách vẻn vẹn vài ngọn núi lớn!
Mẹ, mẹ cảm thấy cái tên “Lục Tây Lăng” này có liên quan đến eo Tây Lăng hay không?
Cho dù như thế nào đi nữa con cũng cảm thấy vô cùng phấn chấn, hoá ra con cũng chẳng cách thế giới bên ngoài bao xa.
[Ngày 18 tháng 2]
Hôm nay, ở lớp bình thường bên cạnh có một cô gái thôi học, bởi vì thành tích không tốt, người nhà cảm thấy có đi học tiếp cũng chẳng có tiền đồ gì, không bằng sớm ra ngoài học một nghề gì đó.
Cậu ấy có quan hệ rất tốt với một cô gái trong lớp bọn con, hôm nay lúc đến tạm biệt, con trông thấy cậu ấy luôn ôm lấy bạn mà khóc. Cậu ấy nói trong nhà đã sắp xếp xong xuôi, bảo cậu ấy đi đến Chi Xuyên học làm móng với một người bà con xa.
Cậu ấy bảo trên sách nói, người người đều có tiền đồ xán lạn, cậu ấy cảm thấy những lời này không đúng.
Mẹ, bây giờ mẹ ở đâu, làm việc gì thế, tiền đồ có xán lạn không?
[Ngày 19 tháng 2]
Da nứt nẻ vẫn chưa khỏi lại, vừa đau vừa ngứa, giờ tự kiểm tra toán tự học tối hôm nay con không thể nào không gãi được, khó chịu vô cùng.
Có lẽ, lần này sẽ thi không tốt.
Mệt mỏi quá... Lúc nào cấp ba mới có thể kết thúc đây.
....
[Ngày 25 tháng 6]
Có điểm thi đại học rồi!
Con đạt được điểm tuyệt đối môn Toán, tổng điểm cao hơn mười lần so với ước tính trước đó nữa.
Miêu Miêu cũng phát huy vượt xa bình thường. Vốn mục đích ban đầu của tụi con là Chi Xuyên, nhưng có lẽ bây giờ có thể đến được một ngôi trường tốt hơn rồi.
Con muốn đến đại học Nam Thành, bởi vì anh Lục kia đang ở Nam Thành.
Ngày mai, con sẽ thay đổi nguyện vọng, xem thử điểm số mấy năm qua của đại học Nam Thành.
[Ngày 23 tháng 7]
Con trốn ra được rồi!
Hôm nay là một ngày kích thích nhất trong suốt cuộc đời của con.
Ai mà có thể ngờ, sáng sớm con vẫn còn trong thôn nhưng đêm nay con đã đến Nam Thành rồi.
Bây giờ, con đang nằm trong một căn biệt thự vô cùng xinh đẹp viết lại nhật ký ngày hôm nay, nghe nói, căn nhà này cũng là của anh Lục kia. Mặc dù anh ấy không hề lộ diện nhưng cũng đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho con rồi, để con có được một mái ngói che thân khi vừa bước đến một nơi lạ lẫm.
Con cảm thấy thật sự không có cách nào báo đáp được cả.
...
[Ngày 22 tháng 8]
Hôm nay con gặp được anh Lục Lăng Tây.
Nói như thế nào đây, anh ấy hơi khác so với tưởng tượng của con.
Thật ra, con luôn cho rằng anh ấy nên là một ông cụ hòa ái dễ gần, nhưng không ngờ anh lại còn trẻ như thế.
Trông anh không dễ gần cho lắm, hơn nữa là bởi vì con tự ý động đến vườn hoa của anh ấy, dường như đã chọc anh không vui rồi.
Con phải làm sao để xin lỗi anh ấy đây?
[Ngày 27 tháng 8]
Hôm nay là sinh nhật của ông Lục, con được mời đến nhà họ Lục ăn cơm.
Bà Lục và em gái của anh Lục đều vô cùng nhiệt tình, ông Lục thì tương đối nghiêm túc, nhưng cũng không hề có chút địch ý gì với con cả.
Cơm nước xong xuôi, anh Lục tiễn con về nhà. Trên xe, con kể lại đầu đuôi câu chuyện của việc mình trốn ra được, dường như đã nhận được sự đồng cảm của anh ấy rồi.
A, sau này con phải gọi anh ấy là chú Lục rồi.
...
[Ngày 10 tháng 2]
Hôm nay là giao thừa, một mình con ở trong biệt thự xem ti vi.
Con mua đồ ăn, làm cho mình một bữa tối thịnh soạn. Trên tivi đang chiếu tiệc tối liên hoan tết Âm Lịch, rất náo nhiệt, nhưng con lại cảm thấy có chút tịch mịch.
Mẹ, hôm nay mẹ đón giao thừa như thế nào?
...
Nội dung bên dưới không được đánh số!
Hôm nay là giao thừa vui nhất mà con đón sau khi bà ngoại qua đời!
Chú Lục đưa theo chị Sênh Sênh và Chu Tiềm cùng đến. Chú Lục đánh bài với con, thắng được rất nhiều.
Có điều, có đôi khi con sẽ rất sợ hãi sự vui vẻ như thế này, bởi vì con sợ nó sẽ không xuất hiện lại nữa. Nếu như sang năm, hoặc là mấy cái giao thừa sau con lại phải đón một mình, nhớ đến đêm nay, con nhất định sẽ buồn không chịu nổi.
Nhưng chú Lục nói: “Không phải đã có tôi rồi sao?”
Con trân quý lời hứa hẹn thiện ý của người khác, cho dù tương lai có lỡ hẹn, có lẽ con cũng sẽ cảm thấy mất mát, nhưng nhất định sẽ không trách họ.
Là con tham lam quá đúng không? Con hi vọng chú ấy có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn với con.
[Ngày 16 tháng 4]
Hôm nay là sinh nhật của chị Lục Sênh, lần đầu tiên con đến quán bar, lần đầu tiên nếm một chút rượu....
Không, thật ra những điều này đều không hề quan trọng.
Dường như con...
Chú ấy là người lớn, lại là người giúp đỡ con, càng là người hướng dẫn trong cuộc đời con.
Con thật tồi, thế mà con lại sinh ra ý nghĩ kỳ quái như thế với chú ấy.
Hơn nữa, hẳn là con nên thích Tô Hoài Cự mới đúng...
Có điều cũng còn may, chú ấy nói sau này chú ấy rất bận, sẽ không gặp con thường xuyên nữa.
Không gặp được cũng tốt, chí ít con cũng sẽ không có mấy suy nghĩ lung tung đó nữa.
[Ngày 11 tháng 6]
Hôm nay đã thi xong tiếng Anh cấp bốn, đoán chừng thành tích của con cũng không tệ lắm.
Con muốn liên lạc với chú ấy...
[Ngày 23 tháng 6]
Kết thúc thi cuối kì rồi, bệnh cảm của con vẫn còn chưa khỏi. Lúc viết phân tích đồ án phải liên tục lau nước mũi, xém chút đã không viết kịp rồi...
Con muốn gửi tin nhắn Wechat cho chú ấy...
Không biết có quấy rầy hay không.
[Ngày 13 tháng 7]
Hôm nay, con không kiểm tra nên có mỗi lỗi chính tả rất buồn cười đã được đăng lên trên tài khoản công, bị quản lý mắng một trận, cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều trời lại mưa, con còn không mang ô.
.... Con nghĩ, có lẽ con chỉ muốn gặp chú ấy.
[Ngày 20 tháng 8]
Hôm nay ngẫu nhiên gặp!
Cả quá trình con đều vô cùng căng thẳng, thật sự sợ lời nói và cử chỉ của mình sẽ làm lộ tẩy.
Cà phê khiến cho con vẫn rất tỉnh táo đến bây giờ, nhất định hôm nay con sẽ mất ngủ.
Nhưng con rất muốn đi ngủ sớm một chút, hi vọng có thể gặp lại chú ấy một lần trong mơ.
[Ngày 25 tháng 8]
Tâm trạng không tốt.
Mặc dù hôm nay gặp mặt, nhưng con càng cảm thấy chú ấy xa không thể chạm...
[Ngày 1 tháng 10]
Hôm nay, hẳn là lần cuối cùng con dùng quyển vở này để viết nhật ký.
Chú ấy vừa tặng con một quyển sổ mới, vô cùng xinh đẹp, còn trang trí kèm một cái bánh lái của chiếc thuyền nhỏ, con hiểu ý chúc phúc của chú ấy, “Treo thẳng cánh buồm ra khơi.”
Mặc dù chịu một vết thương nhỏ nhưng con rất vui, bởi vì có lẽ đó không phải chỉ là si tâm vọng tưởng của một mình con.
Mẹ ơi, dường như gần đây con không thường nhớ đến mẹ nữa, mẹ có trách con không...
Bây giờ, cuộc sống phong phú như thế này khiến cho con cảm thấy con nhất định phải nắm chắc từng giây từng phút tốt đẹp, vậy mới sẽ không phụ lòng mình.
Nếu như chúng ta còn có thể gặp lại, chúng ta nhất định sẽ có một cuộc nói chuyện rất lâu, con muốn kể lại toàn bộ những thứ này cho mẹ nghe.
*
Nửa đêm, Hạ Úc Thanh tỉnh dậy do khát nước, cô chống người, mở sáng đèn bàn.
Lúc bưng ly nước lên uống, cũng nhìn thoáng qua bên cạnh, lại phát hiện vị trí bên cạnh trống không.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách tối om, có một góc ánh đèn trắng nhạt hắt ra từng trong cửa phòng làm việc khép hờ.
Hạ Úc Thanh đi qua gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn của Lục Tây Lăng: “Mời vào.”
Không gian bên trong có một mùi khói nhàn nhạt, Lục Tây Lăng ngồi sau bàn đọc sách, trong tay kẹp một điếu thuốc, trên bàn đặt năm sáu quyển nhật ký.
“... Anh hơn nửa đêm không ngủ được, ngày đầu tiên trở về đã xem lén nhật ký của em.”
“Sao lại gọi là xem lén, em đã tặng cho anh rồi.” Lục Tây Lăng đưa tay vẫy cô tới.
Hạ Úc Thanh đi qua: “Anh đã xem hết rồi?”
“Xem hết rồi. Tiếp theo thì sao?” Lục Tây Lăng cười hỏi.
“... Không có tiếp theo, tiếp theo sẽ không cho anh nữa.”
Lục Tây Lăng nhíu mày.
Một tay anh cầm thuốc, một tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi xuống đầu gối mình.