Cô vẫn nhớ như in cảm giác thấp thỏm không yên khi lần đầu tiên một mình ngồi tàu cao tốc đến Nam Thành.
Mái vòm của sảnh chờ vừa cao vừa rộng rãi, bức tường rộng bằng kính có thể nhìn ra được cả bầu trời xanh bên ngoài.
Một tay Hạ Úc Thanh đẩy vali hành lý của mình, còn tay kia thì bị Lục Tây Lăng nắm trong tay.
Dọc đường đi cô quan sát rất nhiều các quầy làm thủ tục của các hãng hàng không khác nhau, có vô số hành khách vội vàng lướt qua nhau.
"Em đi làm thủ tục, em có cần chú ý gì không?"
“Lúc nào cũng phải cẩn thận nắm tay anh, đừng để bị lạc.” Lục Tây Lăng cười nói.
Làm thủ tục, kiểm tra an ninh, chờ đợi, lên máy bay ... Chưa một phút nào mà Hạ Úc Thanh quên không học hỏi cả, ghi nhớ kỹ càng tất cả quy trình này.
Sau khi cất cánh, cô nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, máy bay giống như đang bay ở trên mây, cô không thèm để ý đến ánh mặt trời đang làm chói mắt kia, nằm sấp xuống ngắm nhìn rất lâu, dùng điện thoại di động chụp được vô số bức ảnh về biển mây.
Ở các thành phố ven biển phía Nam, mùa hè là một mùa nóng nực ẩm ướt, các cây cối ở miền Nam rất cao và to, dưới ánh mặt trời chói chang bốc ra gỗ mùi tanh hôi nồng nặc.
Sau khi cả hai nhận phòng khách sạn, thì ngồi xe đi thăm Tề Tú Anh.
Sau khi xuống taxi, theo chỉ dẫn trên WeChat, hai người đứng đợi một lúc ở lối vào của một cửa hàng thịt quay tên là "Chu Ký", lập tức nghe thấy có tiếng ai đó gọi từ phía sau: "Thanh Thanh?"
Hạ Úc Thanh quay đầu lại, đã thấy ở đầu ngõ có một người phụ nữ mặc quần hoa đứng ở đó.
Tề Tú Anh bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Hạ Úc Thanh, nắm lấy cánh tay của cô, cẩn thận quan sát, trong chốc lát nước mắt đã lưng tròng, thở dài: "Giống, rất giống.”
Sau một hồi chào hỏi, Tề Tú Anh dẫn bọn họ vào nhà ngồi.
Nhà bà ấy ở trong một khu dân cư cũ kỹ không có thang máy. Bà ấy đẩy cánh cửa sắt màu đen dán vô số những tờ quảng cáo nho nhỏ đi vào, đó là một cầu thang chật hẹp, lớp sơn trên tường bong tróc từng mảng, càng ở gần mặt đất lại càng bị bong tróc nặng hơn, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Hạ Úc Thanh hỏi: "Dì à, dì đi thuê nhà sao, vậy còn nhà của dì thì sao?"
Tề Tú Anh nói: "Đây là nhà của chồng dì. Mấy năm trước nghe nói đã bị phá bỏ, phải chuyển đi chỗ khác, kết quả là không biết chuyển đi đâu. Bây giờ chính quyền không có tiền, sợ là không được đền bù." "
Bên trong vang lên giọng nói của một cô gái: “Tới đây.”
Tiếng bước chân “cộc cộc cộc” tới gần, cửa mở ra, là một cô bé kết tóc hai bên, khoảng chừng bảy tám tuổi.
"Đây là con gái dì, Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ, đây là chị Thanh Thanh."
Cô bé xấu hổ cười, lộ ra chiếc răng bị mất: "Chị Thanh Thanh."
Hạ Úc Thanh nhân cơ hội tặng cô bé món quà mà cô đã chuẩn bị vào buổi sáng, nói là một số đồ dùng học tập mà cô mua cho Tiểu Kỳ.
Sau khi vào trong nhà, Tề Tú Anh đi tắt quạt, bật điều hòa và TV, rót hai cốc trà lạnh, bảo Tiểu Kỳ thu dọn sách giáo khoa trên bàn ăn, đợi lát nữa rồi làm bài tập tiếp.
Tiểu Kỳ rất ngoan, ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, cũng không ngắt lời.
Tề Tú Anh đi vào phòng ngủ, lấy ra một cuốn album, ở trong đó lấy ra vài tấm ảnh màu đã bị ố vàng, đưa cho Hạ Úc Thanh.
"Bức ảnh này được chụp ở cổng nhà máy giày, bốn người bọn dì cùng ở chung một phòng. Trong số bọn dì, mẹ của cháu là người lớn tuổi nhất, khi đó là ba mươi... ba mươi mốt tuổi, còn dì khi đó mới có hai mươi hai tuổi. Năm nay dì cũng ba mươi mốt rồi, cùng bằng tuổi khi chị Dư vào làm ở xưởng.” Tề Tú Anh cảm thán: “Chị Dư vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt, lại rất quan tâm bọn dì. Trên đời này chắc cũng không thể nào tìm được một người tốt như vậy...”
Hạ Úc Thanh lặng lẽ nhìn bức ảnh, muốn dùng ngón tay sờ vào bức ảnh, nhưng lại sợ ảnh không được ép plastic, bị dính mồ hôi sẽ bị nhòe.
"Chị Dư khi đó rất hay kể về cháu cho bọn dì nghe. Chị ấy nói ở nhà có một cô con gái vừa ngoan ngoãn lại vừa học giỏi. Con gái chính là động lực khiến chị ấy cố gắng tăng ca mỗi ngày."
“Vậy thì… tại sao bà ấy lại không liên lạc với gia đình?” Hạ Úc Thanh không kìm nén được mà hỏi.
"Chị Dư nói, chị ấy rất muốn gọi điện về cho gia đình, nhưng sợ khi nghe thấy giọng nói của cháu, lại không nhịn được mà chạy về. Nhà nghèo, nếu phải mãi ở trong vùng núi hẻo lánh đó thì đời này cũng sẽ bị chôn vùi.”
“… Dì có biết tại sao mẹ cháu không chào tạm biệt gia đình mà đã rời đi không?” Nếu chỉ là vì làm thuê, Dư Ngọc Lan cũng không đến mức không chào mà biệt như vậy.
Lúc này, Tề Tú Anh liếc nhìn Lục Tây Lăng đang ngồi bên cạnh Hạ Úc Thanh, giống như có điều khó nói.
Hạ Úc Thanh nói: "Không sao đâu dì, anh ấy là người mà cháu tin tưởng nhất."
Lúc này Tề Tú Anh mới nói: "Có phải cháu có một người bác, hoặc là chú gì đó đúng không?"
"Ba cháu mất, mẹ cháu tuổi còn trẻ đã phải ở góa, bọn họ đều nói trước nhà góa phụ nhiều thị phi." Tề Tú Anh không muốn nói rõ ràng hơn.
Hạ Úc Thanh chỉ cảm thấy máu trong não đang cuồn cuộn dâng lên.
Cô nhớ lại, sau khi ba mất không được bao lâu, bác cả thường đến nhà cô để rủ rê, ân cần hỏi han, vài lần cô nhìn thấy mẹ cô tức giận đuổi người bác cả đó đi.
Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu gì cả.
Bây giờ nhớ lại, chắc hẳn Dư Ngọc Lan đã phải chịu đựng một nỗi oan ức khó nói thành lời.
Không ít người trong thôn trêu chọc cô, nói rằng mẹ của cô chắc đã bỏ trốn theo một tên đàn ông hoang dâm nào đó rồi.
Những người đó chỉ muốn thấy cô khóc, thấy cô tức giận, nhưng cô không làm vậy, cô sẽ không bao giờ để họ đạt được điều ước.
Cô vẫn luôn tin tưởng rằng mẹ sẽ không bỏ rơi mình.
Sự tin tưởng vững chắc này, sau mấy năm cuối cùng cũng được đáp lại.
Bức ảnh mà Tề Tú Anh đưa cho Hạ Úc Thanh, còn có ba trăm nhân dân tệ đã vay vào thời điểm đó, kèm theo lãi suất.
Hạ Úc Thanh không muốn cầm, Tề Tú Anh bảo cô nhất định phải cầm, nói từ trước đến nay Dư Ngọc Lan luôn là người có vay có trả, lúc đó phần lớn tiền lương mà bà nhận được đều gửi về cho gia đình, chỉ giữ lại một chút cho mình để chi tiêu ăn uống, bà sống rất tiết kiệm và đạm bạc, nhưng khi các chị em có việc cần tiền gấp, bà đều đồng ý cho mượn tiền mà không cần suy nghĩ.
"À, sau khi chị Dư tan làm, chị ấy còn học viết chữ, chị ấy nói mình chỉ học đến tiểu học xong phải nghỉ học, đời này chị không được đi học... Chị Dư nói nếu như con gái mình thi đỗ vào đại học, cho dù có chết, nhất định cũng sẽ vui mừng.”
Những lời này khiến Hạ Úc Thanh lại muốn khóc.
Sau khi trò chuyện, Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng ở lại nhà Tề Tú Anh ăn cơm. Bầu không khí vô cùng thoải mái, Tề Tú Anh hỏi han về hai người bọn họ.
Hạ Úc Thanh cũng không giấu diếm, nói ra hết tất cả.
Tề Tú Anh khi biết được Lục Tây Lăng là người hay giúp đỡ cô khi cô lên đại học cũng rất xúc động.
Buổi chiều, Tề Tú Anh đưa Hạ Úc Thanh đến trước cổng nhà máy giày nơi họ từng làm việc đi dạo một vòng. Bên cạnh là bốn dãy nhà đã từng cho công nhân thuê trọ đã bị phá từ lâu, xây dựng thành một công viên xanh.
Trừ cái đó ra, Dư Ngọc Lan cũng không có nhiều kỷ niệm ở Quảng Thành cho lắm. Lúc đó bà không có nhiều tiền, chia ra các phần nhỏ đều có chỗ cần dùng, không thể tiêu xài thoải mái được. Bà không biết thế nào là cuộc sống ăn chơi phung phí, thú vui duy nhất sau khi tan ca đó chính là đọc sách.
Vào buổi tối, Tề Tú Anh nhất quyết mời hai người họ đến nhà hàng ăn tối, cùng Hạ Úc Thanh kết bạn WeChat để giữ liên lạc, sau này rảnh rỗi, bà ấy cũng sẽ đến Nam Thành tham quan.
Tề Tú Anh vẫn phải đi làm, hôm nay vì tiếp đón bọn họ nên đã phải nghỉ một ngày, ngày mai không có thời gian để đi chơi nữa.
Lúc chia tay, Tề Tú Anh lau nước mắt, nhắn nhủ với Hạ Úc Thanh rằng cô nhất định phải học cho giỏi, chăm sóc bản thân thật tốt.
Trên đường ngồi ô tô quay về khách sạn, Hạ Úc Thanh im lặng một lúc lâu.
Lục Tây Lăng cũng im lặng cùng cô.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau bên ngoài cửa kính xe, ánh đèn sáng rực rỡ, hai mắt Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm cửa sổ xe đến khi mắt lòa đi, đột nhiên mở miệng nói: “Thực ra, hình như em cũng không khó chịu như em tưởng tượng.” Cô thì thào nói: “Có lẽ đã có linh cảm từ trước, sau khi biết hết mọi việc, ngược lại giống như bỏ được tảng đá xuống. Bà ấy không bỏ rơi em, em vẫn luôn tin tưởng như vậy, em chỉ ... "
Cô cụp mắt xuống: "... Em chỉ hơi buồn. Bà ấy đã lo liệu cho em đến giây phút cuối cùng. Hình như bà ấy chưa bao giờ được sống cuộc sống thuộc về mình."
Ánh mắt Lục Tây Lăng sâu hơn mấy phần, rơi vào trạng thái im lặng mà từ trước đến nay mình chưa bao giờ gặp phải.
Sau một lúc, anh duỗi tay ra, nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Đi dạo biển một chút không?"
Địa điểm ngắm biển nằm trên một hòn đảo nhỏ có hình giống như chim hải âu.
Làng chài về đêm cực kỳ yên tĩnh, trên con đường xanh mướt có những người đang đạp xe qua lại.
Đi trên bờ đê bọn họ tìm được một chỗ rồi ngồi xuống bãi biển.
Sau khi thủy triều xuống bãi biển lộ ra cát bùn, gió biển thổi đến mang theo mùi vị mặn chất, quất thẳng vào mặt.
Hạ Úc Thanh cởi giày, cầm trên tay, đi chân trần giẫm lên mặt cát.
Cô đi đến gần chỗ có nước biển đánh vào bờ, muốn giẫm lên sóng biển.
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ miền núi được ngắm nhìn cảnh biển, không khỏi cảm thấy mới lạ, mặc dù phong cảnh của bờ biển này không đẹp bằng biển xanh, cát vàng.
Lục Tây Lăng hô to lên: "Đưa túi xách của em đây để anh xách giúp em."
Hạ Úc Thanh quay lại, cởi ba lô ra, nhét vào trong tay Lục Tây Lăng: "Vậy đành gửi anh."
Lục Tây Lăng ngạc nhiên.
Trong balo có nhật ký của cô.
Cô mang theo nó cả ngày, cố gắng tìm một nơi thích hợp để vứt bỏ nó, tốt nhất là vứt ở chỗ mà Dư Ngọc Lan đã từng ở. Nhưng đến cuối ngày, cô nhận ra rằng đây cũng chỉ là một vùng đất xa lạ mà mẹ cô tạm thời ở lại.
Hạ Úc Thanh mỉm cười, chắp tay sau lưng mặt hướng về phía anh lùi về phía sau hai bước: “Phải giữ cẩn thận đó nha!”
“Hay là để em giữ đi, hoặc là...”
"Được rồi! Nhưng mà không được giở trò trước mặt em đó!"
Hạ Úc Thanh thở ra một hơi dài, giống như buông bỏ được thứ gì đó nặng nề.
Không còn câu nệ, hoàn toàn thoải mái.
Cô ném đôi giày vải đang cầm đến bên cạnh người Lục Tây Lăng, xoay người chạy nhanh về phía bãi biển.