Ở phòng ký túc xá 404, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ba người không giống nhau. Ký túc xá mười một giờ tắt đèn. dù thế nào Hạ Úc Thanh cũng vẫn đi ngủ lúc mười một rưỡi, Trình Thu Địch ngủ muộn hơn một chút, còn Phương Ly là cú đêm.
Để có thể cùng sống chung, mọi người mua rèm chắn sáng, kéo vào là thành thế giới của riêng mình.
Đã qua mười hai giờ đêm, Trình Thu Địch ôm điện thoại nằm trong rèm lướt Weibo. Cô ấy nhận ra ở giường trên mình, Hạ Úc Thanh cứ lật qua lật lại mãi không ngủ được.
Tên nhóm chat của phòng ký túc là NOTFOUND, Trình Thu Địch nhắn tin hỏi Hạ Úc Thanh: Sao hôm nay vẫn chưa ngủ?
Hạ Úc Thanh: Không ngủ được.
Trình Thu Địch: Không phải cậu là kiểu đặt đầu xuống gối là ngủ được ngay à?
Phương Ly: Hơn nữa còn là kiểu sấm đánh cũng không tỉnh.
Hạ Úc Thanh: Hai cậu đều chưa ngủ à?
Phương Ly: Chưa.
Trình Thu Địch: ... Thế sao bọn mình phải nói chuyện trong nhóm chat thế?
Ba người họ cùng bật cười.
Trình Thu Địch hỏi: “Sao chưa ngủ? Sáng mai không phải là cậu phải đi chụp ảnh với Tô Hoài Cự sao? Căng thẳng à?
“Không phải...” Hạ Úc Thanh trở mình, vùi đầu vào gối. Hình như ly rượu cô uống tối nay vẫn làm cô đỏ mặt, chóng mặt ù tai. Tuy tửu lượng của cô không tốt nhưng cũng không đến nỗi kém. Một ly rượu thôi thì không thể đến mức này được.
Cô không nói rõ được, cũng không biết phải nói từ đâu.
Đây là lần đầu cô như vậy, đầu óc cô cứ mơ màng, chỉ cần nhắm mắt lại là những chuyện xảy ra trong tối hôm nay cứ ùa về.
Không chỉ là hôm nay, còn cả những chuyện lúc trước nữa, dạy sử dụng máy ảnh, lì xì năm mới, cầm tay tôi đánh bài, “không phải có tôi rồi sao?” dây áo hoodie, viên nước giặt, vòng tay, “đẹp”, rượu cocktail...
Sau đó, chúng lần lượt dẫn đến cảnh cuối cùng, tay Lục Tây Lăng ôm lấy cô, cô phải dùng tay chống lên thì mới không bị ngã xuống người anh.
Vào khoảnh khắc đó, tim cô cứ như bay ra khỏi lồng ngực, như quả bóng bay tuột mất dây, không biết bay đi đâu mất rồi, đến giờ vẫn chưa bay về.
Cô co người lại, đầu gối chạm vào phần bụng, hình như làm vậy thì cảm giác vừa trống rỗng vừa chướng ở ngực mới thuyên giảm một ít.
Tám giờ sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh gặp Tô Hoài Cự ở cổng trường.
Chàng trai mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, ở ống tay áo có một đường màu xanh, trên ngực áo có hình quả bóng bay trắng đen.
Anh ấy đeo một chiếc balo màu đen, đeo máy ảnh trên vai, tay cầm hai chai nước.
“Chào buổi sáng.” Tô Hoài Cự cười, đưa cho Hạ Úc Thanh một chai nước.
“Chào buổi sáng.”
Hình như nước vừa được lấy ra từ tủ lạnh, vẫn còn lạnh.
Nơi bọn họ chụp ảnh là một cái hồ ở ngoại ô, mới được xây dựng hai năm trước, có trồng một vài cây hoa anh đào, giờ đang là lúc hoa nở. Hai tuần nay, có không ít người nhân thời gian cuối mùa xuân này đi du Xuân.
Khi hai người đến vẫn còn sớm, vẫn chưa có nhiều người đến, nên đã lấy được mấy góc chụp đẹp.
Kỹ thuật chụp người của Hạ Úc Thanh vẫn luôn không có tiến bộ gì cả, nhưng chụp phong cảnh và tĩnh vật thì ngày càng có phong cách riêng.
Hai người họ chụp được một lúc thì ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tàng cây, đổi máy ảnh cho nhau để xem.
“Tôi thích tấm này.” Hạ Úc Thanh nói.
“Tấm nào cơ?” Tô Hoài Cự nhìn một cái.
“Tấm này là ảnh hỏng mà, bị lệch tiêu điểm rồi.”
“Nhưng cấu tạo và ý cảnh rất đẹp. Cậu đừng xóa nhé, lúc về gửi cho tôi, tôi muốn trộm bức này của cậu đăng weibo.”
Tô Hoài Cự cười, nói: “Cậu muốn thì tôi sẽ không xóa.”
Một làn gió ấm khẽ thổi qua, Hạ Úc Thanh đưa hai tay ra sau, chống lên ghế, hơi nhắm mắt lại hóng gió rồi ngáp một cái.
“Hôm qua cậu ngủ không ngon đúng không? Hôm nay cứ ngáp suốt.”
“Ừm, tối qua tôi hơi mất ngủ.”
“Có chuyện gì buồn bực sao?”
Hạ Úc Thanh ngơ ra: “Tôi thấy có lẽ tôi không đủ tư cách để buồn phiền vì chuyện này.”
Tô Hoài Cự nhìn cô, cười nói: “Nói rõ hơn chút đi.”
“Chính tôi còn chưa hiểu được chuyện này.” Cảm giác không vui cũng chẳng buồn hôm qua lại quay lại, Hạ Úc Thanh lắc đầu: “Nếu chuyện gì cũng như mấy bài toán, liệt kê điều kiện, công thức ra rồi giải từng bước một ra đáp án thì tốt biết bao.”
“Tuy không biết cụ thể là cậu đang buồn phiền vì chuyện gì nhưng cậu muốn nghe kinh nghiệm của tôi không?”
“Ừm.” Hạ Úc Thanh ngồi thẳng người lên.
“Kinh nghiệm của tôi là không có chuyện gì không có đáp án cả, nếu có vấn đề nào không giải quyết được thì đó là vì điều kiện trước mắt vẫn chưa đủ thôi.”
Hạ Úc Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như là đúng thật.”
Tô Hoài Cự xoay cái núm, tiếp tục xem ảnh Hạ Úc Thanh chụp: “Tôi luôn nghĩ cậu là một người rất đơn giản, không ngờ cũng có vấn đề làm cậu thấy buồn phiền được.”
Hạ Úc Thanh cười, nói: “Tôi chỉ quen không phức tạp hóa các vấn đề đơn giản thôi, nhưng đến lúc tôi thực sự gặp phải vấn đề phức tạp thì tôi không biết làm thế nào cả. Vậy nên, có lúc tôi khá là ngưỡng mộ cậu.”
“Ngưỡng mộ tôi sao?” Tô Hoài Cự quay sang nhìn cô một cái.
“Hình như cậu luôn chắc chắn về tất cả mọi chuyện.” Cô cảm thấy với khí chất điềm đạm phóng khoáng này của Tô Hoài Cự thì không có chuyện gì khiến anh ấy rối não được cả.
Về phương diện này, cô kém hơn nhiều, đặc biệt, đặc biệt là so với Lục Tây Lăng.
“Thế thì đấy là cảm giác của cậu sai rồi.” Tô Hoài Cự cười đưa tay chỉ ra phía trước, tỏ ý bảo Hạ Úc Thanh có thể nhìn bên kia rồi nói tiếp: “Tôi không phải vậy đâu, tôi cũng có những vấn đề không thể xử lý được, chỉ là có lẽ tôi không thích thể hiện điều đó ra lắm.”
Hạ Úc Thanh đổi lại máy ảnh với anh ấy rồi đi về phía cây hoa anh đào đang nở rộ: “Chuyện cậu không xử lý được, chắc chắn không phải là vấn đề về học tập nhỉ?”
Tô Hoài Cự ngập ngừng một chút rồi “ừm” một cái.
Cái cây đó mọc ở dưới con dốc, khi đi xuống dưới, Hạ Úc Thanh giẫm phải một hòn đá, cô hơi đổ người về phía trước, thiếu chút nữa thì trẹo chân.
Tô Hoài Cự vội vàng đưa tay ra đỡ cô: “Cẩn thận.”
Hạ Úc Thanh đứng vững mới thở phào một hơi.
Lấy cảnh bên này xong rồi, hai người họ đi về phía bờ hồ.
Nước hồ xanh biếc, gió thổi qua gợn lên vài con sóng lăn tăn.
Hạ Úc Thanh cúi người xuống nhặt một cục đá dẹt trong đống đá. Cô nghiêng người, cúi xuống, thu cánh tay về rồi ném ra thật nhanh.
Đá được ném ra từ giữa những đầu ngón tay, chạm vào mặt nước năm lần rồi chìm xuống.
Tô Hoài Cự kinh ngạc: “Giỏi thế...”
“Kỷ lục cao nhất của tôi là bảy cái cơ.”
Tô Hoài Cự cười một tiếng.
Hạ Úc Thanh hỏi anh ấy: “Cậu muốn học không?”
“Thôi thôi, chắc là tôi không học được đâu.”
Trong vô thức, họ đi lên cây cầu bắc qua hồ.
Hạ Úc Thanh đeo máy ảnh vào cổ, hai tay chống lên lan can của cầu, nhìn một con cá chép màu đen bơi qua dưới đáy hồ.
Tự dưng cô nhớ lại tối hôm đó, cô đi cùng Lục Tây Lăng trên bờ sông. Lúc đó nước sông đen và tĩnh lặng, cơn gió mát thổi qua bên tai, cảm giác đó đến giờ vẫn rất rõ ràng.
Hạ Úc Thanh im lặng nhìn một lát rồi lên tiếng: “Tô Hoài Cự.”
“Hửm?”
“Chơi một trò chơi với tôi đi.”
“Gì cơ?”
Hạ Úc Thanh ung dung quay đầu lại nhìn anh ấy: “Chúng ta nhìn nhau ba mươi giây đi, được không?”
Tô Hoài Cự gật đầu.
Hạ Úc Thanh điều chỉnh lại tư thế để mặt đối mặt với anh ấy.
Cô nhìn vào mắt anh ấy.
Đôi đồng tử màu nâu sẫm, ánh mắt sáng trong, đây là một đôi mắt rất đẹp.
Nhìn nhau với người khác đúng là vừa khó chịu vừa gượng gạo.
Chưa duy trì được năm giây, Hạ Úc Thanh đã bật cười rồi.
Tô Hoài Cự cũng cười theo.
Hạ Úc Thanh ho khan, nghiêm mặt lại, cố gắng nhìn anh ấy nghiêm túc đến mười giây rồi lại cười, lần này thì không nhịn được nữa.
“... Còn muốn thử tiếp không?” Tô Hoài Cự cười, hỏi.