Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 20




Khi Hạ Úc Thanh trở lại phòng riêng, trước mắt cô là cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt khác.


Chỗ ngồi của cô, Lục Tây Lăng và của những người khác như những ngôi sao vây quanh quanh nhân vật chính. Mọi người đổ xúc xắc rồi đoán số, cùng nhau uống rượu. Mùi rượu nồng nặc khắp phòng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.


Lục Sênh vùi vào trong lòng bạn trai cô ấy. Anh ta thua, cô ấy tự tay bưng ly rượu đến bên khóe môi anh ta, ngọt ngào vô cùng.




Hạ Úc Thanh nhìn xung quanh, cô thấy Chu Tiềm đang ngồi ở một góc. Hình như anh say rồi, dựa vào tường, mắt nhắm nghiền.


Trong phòng này, ngoài Lục Sênh ra thì Hà Úc Thanh chỉ biết Chu Tiềm nên mới đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ta.


Nếu phải nói ra khoảnh khắc Hạ Úc Thanh nhận rõ cô và hai anh em nhà họ Lục là người của hai thế giới thì đó là khoảnh khắc này.


Cô được bạn cùng phòng trao cho danh hiệu ‘giỏi xã giao’ không phải không có nguyên nhân.


Trên lớp, cô tích cực tương tác với giáo viên. Lúc cô học tiết tiếng Anh không lo sợ cách phát âm của mình không đúng, luôn dũng cảm nói chuyện. Cô làm việc trong bộ phận tuyên truyền của hội học sinh thuận lợi như cá gặp nước; những cô gái khoa khác cùng tòa nhà với cô đều biết cô là ai. Trường học có một số môn chung bắt buộc, bọn họ sẽ tìm đến cô để đăng ký...


Ngoài nhân duyên tốt ra thì chỉ cần gặp được những thứ mới mẻ chưa từng thấy, phản ứng đầu tiên của cô không phải là ‘không, tôi sợ mất mặt’ mà là ‘tôi muốn thử xem’.


Nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến cô nhận ra đây không phải nơi cô có thể hòa nhập chỉ trong thời gian ngắn.




Thân phận tương xứng, vòng quan hệ, kinh nghiệm và thói quen. Cô căn bản không phải người cùng tầng lớp với bọn họ.


Lục Tây Lăng và Lục Sênh tốt bụng, bọn họ vẫn luôn hạ thấp bản thân giúp đỡ cô, có lúc còn giúp cô se chỉ luồn kim.


Không biết tại sao, bỗng dưng Hạ Úc Thanh có cảm giác muốn trở về học bài ngay lập tức.


Học tập mới là là cách để cô sống không cần dựa dẫm vào bất cứ ai, đó là cái gốc của một cuộc sống bình yên.


Nhưng đây là lần đầu tiên cô đến quán bar, nếu không học hỏi được kỹ năng, kinh nghiệm gì mà đã trở về thì chẳng phải đã lãng phí một cơ hội rồi ư?


Sau cuộc giằng xé nội tâm, Hạ Úc Thanh lén lút lấy thực đơn rượu trên mặt bàn, đối chiếu với từng loại rượu, kiểm tra từng cái một.


Ít nhất thì cô cũng phải biết loại rượu cocktail hôm nay Lục Tây Lăng gọi giúp cô là gì, sau đó thử tự đến quầy rượu gọi một ly.


Chu Tiềm đã nửa tỉnh nửa say, đầu đau như muốn nứt ra.


Anh ta chợp mắt một lúc, bị đánh thức, lúc mở mắt ra đã thấy Hạ Úc Thanh ngồi bên cạnh mình từ bao giờ. Một tay cô cầm điện thoại, một tay cô cầm đơn rượu, miệng còn lẩm bẩm gì đó.


Chu Tiềm ghé sát vào người cô ngó một cái, tò mò hỏi: “Cô đang làm gì thế?”


“Nghiên cứu văn hóa của quán bar.”


“… Hả?”


Hạ Úc Thanh úp thực đơn rượu xuống, hứng trí bừng bừng muốn thử thách chính mình: “Em định đi gọi rượu, anh muốn đi không?”


Chu Tiềm ngước mắt nhìn về phía đối diện, tầm mắt quét qua chỗ Lục Sênh và bạn trai cô ấy, đôi mắt như bị kim đâm, anh ta thu hồi tầm mắt.


Cứ ngồi ở đây cũng chán, anh ta nói: “Đi.”


Hai người đi thang bộ xuống, Chu Tiềm nói muốn vào nhà vệ sinh một lát, bảo Hạ Úc Thanh đến quầy rượu đợi anh ta, còn cẩn thận dặn dò: “Đừng uống rượu người lạ đưa.”


Hạ úc Thanh gật đầu: “Biết rồi! Đây là điều đầu tiên cần lưu ý trong văn hóa quán bar.”


“…”


Hạ Úc Thanh đến quầy rượu dòm ngó, Lục Tây Lăng không còn ở đó nữa, cùng không biết đi đâu rồi.


Cô nghĩ, có khi nào anh và cô gái xinh đẹp kia uống rượu riêng với nhau rồi không?


Hạ Úc Thanh ngồi xuống một chỗ trống, cô âm thầm nhắc lại những thứ cô đã nghĩ một lần, vừa định mở miệng thì một người đàn ông xa lạ ngồi trên ghế cao nhìn về phía cô, cười hỏi: “Lần đầu đến quán bar sao?”


“Vâng.”


Người đàn ông lại duỗi tay, sáp gần cô: “Từng gọi rượu chưa?”


“Chưa.”


“Vậy anh mời em một ly nhé?” Gã không cho Hạ Úc Thanh cơ hội từ chối, trực tiếp nói với người pha chế: “Cho cô gái trẻ này một ly Four Loko.”


Dứt lời, gã nhìn Hạ Úc Thanh rồi cười: “Rượu này có thành phần chủ yếu là trái cây, không có mùi rượu, chắc chắn em sẽ thích.”


Hạ Úc Thanh quay đầu nhìn gã: “Anh đang cười nhạo tôi thiếu hiểu biết à?”


Người đàn ông nheo mắt.


“Gọi cho cô gái lần đầu đến quán bar một ly ‘rượu thất thân’, có phải tôi có thể nghi ngờ anh có tâm tư không chính đáng không?”


Người đàn ông chế nhạo: “Nói gì thế? Người đến nơi này đều là người có máu mặt, ai dám...”


Hạ Úc Thanh cắt ngang lời gã: “Nhưng hình như anh không có máu mặt lắm đâu? Đừng nói chuyện với tôi nữa, nếu còn quấy rầy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”


Người pha chế đứng sau quầy rượu bật cười.


Người đàn ông tức giận ngồi về chỗ cũ.


Lúc này Hạ Úc Thanh mới nói với người pha chế: “Cho tôi một ly Campari Calpis và nước soda.”


“Thích rượu đó như thế à?”


Đằng sau truyền đến giọng nói trầm thấp.


Hạ Úc Thanh giật mình quay đầu.


Không biết Lục Tây Lăng đã đến từ khi nào, bây giờ đã đứng ngay sau lưng cô.


“Chú Lục...”


Người đàn ông vừa nãy nghe Hạ Úc Thanh xưng hô như thế thì kinh ngạc nhìn sang. Sau đó gã lập tức nở nụ cười lấy lòng với Lục Tây Lăng: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, lúc nãy thất lễ rồi.”


Lục Tây Lăng còn chưa nói gì, gã đã tuột xuống khỏi ghế, thông minh chạy trước.


Hạ Úc Thanh phát hiện tay Lục Tây Lăng đang chống lên thành ghế cao cô đang ngồi, cánh tay được áo sơ mi bao bọc đang chống bên cạnh cô, mùi rượu nhàn nhạt thoảng qua mang theo hơi ấm trên người anh.


Anh cười, giọng điệu có chút vấp: “Không tệ, biết Four Loko là rượu gì, tiến bộ rất nhanh.”


Hạ Úc Thanh thấy Lục Tây Lăng sau khi uống rượu không giống ngày thường, hơi lười biếng và ác ý.


“Sao không chơi ở trên lầu đấy?” Lục Tây Lăng hỏi.


Hạ Úc Thanh ăn ngay nói thật: “... Có chút không hòa nhập được.”


“Vậy à.” Giọng nói của Lục Tây Lăng rất thản nhiên: “Vậy thì đi theo anh?”


Khi anh nói chuyện, hơi thở mang theo mùi rượu lướt qua trán cô, Hạ Úc Thanh suýt thì rụt vai lại.


Hình như Lục Tây Lăng không cần cô đáp lại, hỏi tiếp: “Quán bar chơi vui không?”


Hạ Úc Thanh lắc đầu: “Tạm thời chưa thấy có gì vui cả.”


“Vậy thì đi, tôi đưa em về.”


“Nhưng mà...”


“Không muốn về?”


“Chị Sênh Sênh nói tối nay cắt bánh kem.”


“Em muốn ăn bánh kem?”


Hạ Úc Thanh lắc đầu.


Lục Tây Lăng vươn tay tóm lấy tay cô, lôi cô xuống khỏi ghế cao, mạnh mẽ không cho phép cô chống trả.


“Túi và quần áo của tôi vẫn đang ở trong phòng nghỉ...”


“Đi lấy.”


Lục Tây Lăng buông tay ra, đút một tay vào túi quần, sải bước về phía phòng nghỉ.


Hạ Úc Thanh chỉ đành chạy vội theo anh.


Gặp được Chu Tiềm đang đi đến ở ngã rẽ, anh ta dừng chân: “Tổng giám đốc Lục.”


Hạ Úc Thanh nói: “Em và chú Lục phải về trước.”


Chu Tiềm sững sờ, nhìn Lục Tây Lăng bằng đôi mắt chờ mong: “Cần tôi đi theo không?”


Lục Tây Lăng không kiên nhẫn: “Đờ mờ, có phải cậu làm chuyện gì cũng phải hỏi ý tôi không?”


Hạ Úc Thanh quay đầu nghe Lục Tây Lăng chửi thề, cô giương mắt nhìn anh. Anh cau mày, trên mặt chỉ toàn sự tức giận.


Chu Tiềm nào dám vuốt râu hổ nữa, câm miệng nhường đường.


Tới trước cửa phòng nghỉ, Lục Tây Lăng không đi vào mà đứng chờ ở lối đi.


Hạ Úc Thanh vội vàng cầm quần áo và túi xách đi ra, đi theo bước chân dồn dập của Lục Tây Lăng. Quãng đường từ hành lang đến đại sảnh quán bar rồi ra ngoài cửa, cô gần như chạy bộ.


Lục Tây Lăng gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát tài xế đã lái xe đến ven đường.


Lục Tây Lăng mở cửa, anh giữ cửa, bảo cô lên xe trước.


Sau khi Hạ Úc Thanh chui vào xe ngồi, cô gửi cho Lục Sênh mộ tin nhắn, báo cho cô ấy biết cô và Lục Tây Lăng đi về trước.


Tắt màn hình điện thoại, cô nhìn về phía bên phải. Lúc này, Lục Tây Lăng đang dựa vào thành ghế, rút bao thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu.



Chiếc xe khởi động, anh mở cửa sổ xe. Không cầm trong tay lúc hút lúc không như trước mà bây giờ anh hút rất vội vàng. Hít sâu một hơi rồi nặng nề nhả khói.


Lúc lâu sau, anh vẫn chỉ hút thuốc mà không nói câu nào.


Hút xong một điếu, anh cúi đầu thuốc dập lửa nhưng vẫn không nói câu nào, chỉ nhắm mắt khoanh tay.


Hình như Lục Tây Lăng không có thói quen nghe nhạc. Trong xe anh im ắng vô cùng, chỉ có tiếng lốp xe ma sát và tiếng động cơ gào thét.


Bàn tay Hạ Úc Thanh đặt lên ghế ngồi, nhìn người đang ngủ.


Anh rất say, vì khó chịu mà nhăn mày.


Cảm xúc đè nén của anh khiến bầu không khí cũng căng thẳng, làm cho hô hấp và thần kinh của cô cũng bồn chồn theo.


Nếu cô biết lý do tại sao anh không vui thì tốt rồi.


Anh đã làm nhiều chuyện cho cô, cô cũng muốn trả ơn cho anh, chẳng ngại nó chỉ đáng một phân một hào.


Một chuyến đi dài.


Chiếc xe lặng lẽ đến trước cổng trường.


Xe dừng lại, Hạ Úc Thanh giật mình hoàn hồn, quay đầu dịu dàng nói: “Chú Lục, tới rồi.”


Lục Tây Lăng không động đậy.


Hạ Úc Thanh vươn tay, nhẹ nhàng lay cánh tay anh: “Chú Lục.”


Lục Tây Lăng chợt vươn tay nắm lấy cổ tay cô, vòng qua trước người anh.


Không kịp đề phòng, Hạ Úc Thanh chỉ kịp chống tay lên ghế, suýt thì ngã vào lòng Lục Tây Lăng.


Lục Tây Lăng thiếu kiên nhẫn ‘xùy’ một tiếng: “Đừng ồn.”


Động tác đẩy anh ra của Hạ Úc Thanh dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía ghế lái.


Cánh tay của Lục Tây Lăng đang choàng sau lưng, ôm lấy cô.


Cô không dám nhúc nhích, tình cảnh hiện tại khiến mạch não cứng đờ của cô chập mạch, hoàn toàn chết máy.


Lục Tây Lăng đã tỉnh táo lại.


Lúc anh nửa tỉnh nửa say đã kéo Hạ Úc Thanh lại như bị ma xui quỷ khiến. Khi bàn tay chạm vào làn da nhẵn nhụi dưới chỗ hở lưng áo của cô, anh bỏng đến bừng tỉnh.


Anh không thích uống rượu cho lắm.


Bởi vì anh biết cồn sẽ mài mòn lý trí của bản thân, như thời điểm hiện tại.


Khi tỉnh táo, anh sẽ không làm ra những hành động khiến người ta khinh thường thế này.


Anh biết cô đang chống tay lên ghế ngồi để không ngã xuống người anh, anh cũng nhận ra cả người cô cứng đờ không nhúc nhích.


Điều này càng khiến anh xem thường chính mình.


Hơi thở thơm mát ngày hè quyến rũ anh muốn vùi đầu ngửi nhưng anh vẫn buông tay ra, từ từ mở mắt, tằng hắng làm như không có chuyện gì mà hỏi: “Đến rồi à?”


“Vâng!”


Lục Tây Lăng nhổm người dậy, ấn cửa sổ xuống hết. Gió đêm tháng tư chỉ mang lại sự ấm áp và hơi thở của cỏ cây sau buổi trưa nắng gắt càng khiến tâm trí người ta hỗn loạn.


Anh tạm tỉnh tảo cũng không thể không tỉnh táo.


Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, nếu anh lấy thân phận ‘người lớn’ để ngăn cản thì Hạ Úc Thanh chắc chắn sẽ nghe theo, không qua lại với chàng trai kia nữa.


Sao anh không nhìn ra cô tin anh như tin một tín ngưỡng.


Vì thế, anh không thể làm vậy.


Cô mới mười tám, còn chưa được mười chín tuổi.


Cô cố gắng làm việc chăm chỉ để thoát cảnh nghèo khó, cuộc sống tươi mới của cô chỉ mới bắt đầu. Dù là tình bạn hay tình yêu, cô nên tự do tận hưởng thanh xuân của mình.


Anh không thể để tính chiếm hữu vô căn cứ của mình ngăn cản sự lựa chọn của cô.


Anh biết bản thân không cao thượng, nếu để mọi thứ tự do phát triển thì chắc chắn sẽ đến bước đường đó.


“Hạ Úc Thanh.”


Thấy cô giật mình, sống lưng thẳng tắp như bị thầy giáo điểm danh.


Anh bình tĩnh nói: “Sau này tôi sẽ bận hơn, không chắc sẽ có thời gian đến gặp em. Em… cuộc sống của em phải tự em nắm chắc.”


Hạ Úc Thanh ngẩn ra.


Bởi vì giống như anh đang đơn phương nói lời tạm biệt.


Lục Tây Lăng rũ mắt.


Trong bóng tối, anh cầm bao thuốc, ngậm một điếu, bật lửa màu bạc nhả ra một ngọn lửa xanh. Anh cúi đầu châm thuốc, không nhìn cô mà chỉ chỉ vào cánh cửa bên phía cô, thản nhiên nói: “Về đi.”


Bầu không khí yên tĩnh.


“... Cảm ơn chú đã đưa tôi về.” Hạ Úc Thanh giơ tay, cầm chốt cửa: “Cũng cảm ơn… vì tất cả.”


‘Cạnh’ một tiếng, cửa xe được đẩy ra.


Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn cô xách túi xuống xe, tay giữ cửa. Cô ấp úng nói thêm một câu: “Tôi về đây, chú nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”


Cửa xe khép lại.


Chỉ lát sau, bóng dáng cô phản chiếu lên mặt kính, cô đi về phía cổng trường.


Lục Tây Lăng cúi đầu.


Đốm lửa đỏ giữa ngón tay, âm thầm bỏng rồi.


May mà điếu thuốc không dài lắm.


Nỗi lòng cũng thế.


Chỉ bỏ đó không lo, anh nghĩ có lẽ sẽ lặng lẽ cháy đến gốc, chỉ còn lại tro tàn.