Hoàng Tước Hành

Chương 17: Nệm nằm đất của Thiếu chủ




Hai người nhìn nhau một lúc, không hiểu sao cảm thấy có chút lúng túng, Bồ Thần dời mắt đi, hỏi như là lơ đãng: “Khuya rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải làm không ít chuyện.”

“Không phải nói ta cần đứng hầu cả đêm sao?” Văn Thao khó hiểu.

Bồ Thần xua xua tay: “Vốn dĩ chính là làm bộ. Ngươi cũng không thể mang vũ khí, không không đứng cả một đêm cũng không làm được gì.”

“Vậy… ta ngủ chỗ nào?” Lời này của Văn Thao vừa ra khỏi miệng, chính mình đều có chút không được tự nhiên. Một phòng to như vậy, chỉ có một chiếc giường.

“Ta kêu Đường Vũ tới, y biết chăn nệm ở chỗ nào.” Bồ Thần dứt lời liền phải đi đến cửa.

“Đừng.” Văn Thao cản hắn lại, “Bên ngoài đều là tai mắt của Thái bá, nếu ta là đi vào cùng với ngươi, lại là Thân Vệ bên cạnh ngươi, ngươi đi gọi Đường Vũ tới trải giường chiếu chẳng phải lòi rồi?”

Bồ Thần nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, lại không có cách nào tốt hơn, đi đi lại lại ở trong phòng.

Văn Thao lục lọi một hồi ở trong phòng, quả nhiên tìm thấy mấy chăn nệm dư ra ở trong tủ âm tường, y lặng lẽ trải nệm, vừa muốn nằm xuống, Bồ Thần liếc mắt một cái nói: “Tới gần chậu than một chút, dưới đất lạnh, ngươi còn có thương.”

Văn Thao đưa mắt nhìn, chậu than liền ở bên cạnh giường của Bồ Thần, đành phải căng da đầu dịch nệm về phía đó. Trong ánh nến, khóe miệng Bồ Thần như là vểnh lên trên.

Ban đêm, Bồ Thần ngủ thật sự không yên. Bồ Thần mất mẹ từ nhỏ, ngủ một mình hai mươi mấy năm, chợt có người sống ngủ ở cách hắn không xa, Bồ Thần cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nhưng Văn Thao lại ngủ rất khá, lúc y ở học cung Quảng Lăng bởi vì không phải xuất thân thế gia, chỉ có thể dùng tư cách con em cấp thấp ở phòng đệ tử nằm chung giường. Nhưng giấc ngủ của y luôn rất nông, nửa đêm bị bừng tỉnh bởi tiếng xoay người, y đoán có lẽ là Bồ Thần nửa đêm xoay người, liền không lên tiếng. Kết quả, một nén nhang trôi qua, Bồ Thần xoay người hết lần này đến lần khác, Văn Thao không nhịn được nói khẽ: “Ài, ngươi không ngủ được sao?”

Mắt thấy bị chọc thủng, Bồ Thần thở dài một hơi: “Có quá nhiều chuyện, không ngủ được.”

Văn Thao “ồ” một tiếng, hai người đều lâm vào trầm mặc.

Qua không biết bao lâu, Bồ Thần mở miệng nói: “Nếu không có thế gia, thế đạo này thật sự sẽ trở nên tốt hơn sao?”

Bản thân Bồ Thần cũng không biết vì sao sẽ nói đến cái này với Văn Thao mới kết bạn chưa lâu. Đại khái là bởi vì Văn Thao nói muốn trợ hắn giành lại quyền thế của phụ thân, nhưng rõ ràng Văn Thao là người không tán đồng đại thế gia cầm giữ triều chính nhất, chính là không biết vì sao, hắn lại rất muốn biết cái nhìn chân chính của Văn Thao đối với thế gia.

Văn Thao cứng họng, trước đó không lâu, y là chắc chắn như vậy, y khờ dại cho rằng diệt trừ thế gia, quyền lực liền sẽ quay về chỗ giữa, Hoàng đế liền có thể thật sự nắm giữ quyền to, dùng sức mạnh của một quốc gia sửa chữa nội chính, chống lại Bắc Yến. Nhưng y nghĩ sai rồi, một thế gia ngã, chỉ biết có thế gia khác đứng lên, cướp lấy quyền lực. Giống như Bồ Dương chết rồi, cho dù quyền thế ngập trời này không tới tay Bồ Thần, cũng sẽ không quay về trong tay Hoàng đế. Sẽ có Tề thị, dòng bên Bồ thị, hoặc là thế gia khác tới để giành giật.

Thấy Văn Thao không nói lời nào, Bồ Thần chậm rãi nói: “Phụ thân ta để lại mười mấy vạn binh mã ở Võ Xương. Binh mã này là Bồ thị chúng ta gom góp từng chút một bắt đầu từ những năm cuối của triều Cảnh. Ban đầu ở Tấn Dương chỉ có mấy ngàn người. Lúc ấy, Man tộc của Ích Châu phản loạn, Ích Châu đường xá xa xôi lại gập ghềnh khó đi, triều đình không có binh để phái, đành phải hạ chiếu người có thể dẹp loạn Ích Châu có thể cai quản Ích Châu. Cha ta liền dẫn theo mấy ngàn người này, đi một đường từ Tấn Dương đến Ích Châu, đi khoảng hơn nửa năm. Sau đó tổn thất gần một nửa ở Ích Châu mới có thể dẹp loạn, may mắn phụ thân lĩnh Ích Châu, có thể chiêu binh lần nữa ở Ích Châu. Triều đình đã sớm không phát được quân lương, đành phải tự mình kiếm quân lương ở các châu mục. Cha ta liền thực hiện chế độ đồn điền* của tiền triều, phủ binh đưa tới lúc chiến tranh thì chiến đấu, không có chiến tranh liền làm ruộng tích trữ lương thực. May mà Ích Châu đất đai phì nhiêu, chưa đến một năm, thủ hạ của phụ thân ta đã có hai ba vạn người. Sau lại mỗi lần có phản loạn, lúc triều đình không có binh để phái luôn để cho phụ thân ta ra đánh.”

(*屯田制: Là chế độ dùng binh lính và nông dân k có đất để khai khẩn đất hoang nhằm nuôi quân và thu thuế.)

“Vậy vì sao thế gia của triều Cảnh lúc ấy không đánh?” Văn Thao hỏi.

“Lúc ấy là những năm cuối của Huệ Đế, Huệ Đế bệnh nặng, chỉ có một ấu tử được phong làm Thái tử, mẹ đẻ Thái tử xuất thân từ Tạ thị Trần Quận, Hoàng Hậu lại xuất thân từ Vương thị Lang Nha. Vương thị quyền cao, có hơn một nửa đại thần cả triều là xuất phát từ Vương thị, bọn họ dâng thư nói Thái tử còn quá nhỏ, không bằng nhận nuôi con thừa tự* của họ hàng trong tộc.”

(*过继 quá kế: Nuôi con nuôi, để làm kẻ thừa kế của mình — Người con nuôi.)

“Tạ thị tất nhiên không đồng ý, Thái tử càng nhỏ tuổi bọn họ càng có thể mượn danh tiếng mẹ đẻ Thái tử để cầm giữ triều chính một cách quang minh chính đại.” Văn Thao phân tích.

“Dĩ nhiên, vì như thế, hơn phân nửa thế gia của triều Cảnh đều bị cuốn vào, bận việc tranh quyền. Hẳn là ngươi cũng biết những chuyện phía sau, cuối cùng vẫn là Thái tử nhỏ tuổi vào chỗ, chỉ là thể nhược mất sớm. Sau nữa chính là Loạn By Vua.” Bồ Thần thở dài.

Loạn Bảy Vua chính là biểu hiện mất nước của triều Cảnh, thảm thiết bên trong dĩ nhiên không cần phải nói. Nhưng Bồ thị lại là người chiến thắng cuối cùng của Loạn Bảy Vua, nếu không có Loạn Bảy Vua, Bồ thị tuyệt đối không có khả năng trở thành thế gia lớn nhất sau này.

Sau khi hai người lại trầm mặc thật lâu, Văn Thao rốt cuộc lấy đủ dũng khí: “Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn giết phụ thân của ngươi sao?”

Bồ Thần nói: “Tề Đại đã nói rồi, ngươi không quen nhìn lỗi của thế gia. Tuy ta không tán thành, nhưng ta lý giải lập trường của ngươi.”

“Kỳ thật, đó chỉ là nửa nguyên nhân.” Văn Thao nói khẽ.

“Ồ? Vậy một nửa còn lại là gì?” Bồ Thần quay sang, trong bóng đêm, Văn Thao nằm ngửa.

“Bởi vì năm đó khi Bắc Yến xâm lấn, phụ thân ngươi tay cầm mười mấy vạn binh mã lại từ chối không ra chiến. Ông ấy ép buộc Hoài Nam Vương, cũng chính là đương kim Thái Tử dời nam. Tuy quốc tộ kéo dài, nhưng ngàn vạn dân chúng tay không tấc sắc của Lạc Dương lại biến thành thịt cá mặc người chém giết dưới đao của Bắc Yến.” Văn Thao cũng quay qua nhìn Bồ Thần, ánh mắt của y giống như hai thanh kiếm, dường như Bồ Thần có thể nhìn thấy vô số oan hồn của bá tánh bị càn quét dưới gót sắt của Bắc Yến ở Lạc Dương năm đó, dường như bọn họ đang duỗi tay lên chất vấn, vì sao không chiến?

“Ta không thể biện giải cho cha ta.” Thật lâu sau, Bồ Thần rốt cuộc mở miệng, “Cũng giống như hiện tại, về Võ Xương bảo vệ mười mấy vạn binh mã của Bồ thị là sự lựa chọn tốt nhất của ta. Năm đó phụ thân ta cũng giống vậy. Binh sắt của Bắc Yến thô bạo hung ác, liều chết một trận cũng không có nhiều phần thắng, nếu như thua trận, chính là nước mất nhà tan thật sự. Mà duy trì thực lực dời nam, có lẽ tương lai sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi. Ông ấy không làm sai, nhưng, ta không muốn làm ra lựa chọn giống ông ấy.” Trong bóng đêm, hai mắt Bồ Thần lập lòe tựa như có sao trời.

Hắn nói tiếp: “Cùng với việc cân nhắc lợi hại lựa chọn tốt nhất, không bằng làm một lựa chọn bản thân cho rằng là đúng. Nếu ta có thể làm ra lựa chọn cho phụ thân năm đó, ta đây thà rằng dẫn theo mười mấy vạn người liều chết một trận với Bắc Yến, cho dù thua, cũng là hy sinh thân mình vì đất nước, chết cũng không tiếc!” Bồ Thần nói xong, bản thân đều cảm thấy ứ đọng trong lồng ngực cũng được giải tỏa.

“Ngươi quả nhiên, là lựa chọn tốt hơn.” Văn Thao nói.

Bồ Thần cười khẽ: “Dùng cái gì thấy được?”

“Ngươi so với bọn hắn, cao quý.”

Bồ Thần cảm thấy xúc động. Hắn là con trai độc nhất của Bồ Dương, thiên chi kiêu tử thật sự, từ nhỏ đến lớn cũng có vô số người nói hắn thiên tư trác tuyệt, quý khí bức người, nhưng Bồ Thần biết, những cái đó chỉ là khuất phục với quyền thế của Bồ Dương mà thôi. Mà lúc này một câu “cao quý” của Văn Thao mới là đánh giá thật sự xuất phát từ nội tâm. Hắn tàn nhẫn với y như vậy, đánh y đến cả người đều là vết roi, y vẫn cảm thấy hắn cao quý. Lần đầu tiên Bồ Thần cảm thấy áy náy đối với thiếu niên trước mắt.

Bời vì buổi tối hai người ngủ không ngon, hôm sau lúc tiếng đập cửa vang lên, hai người còn đang ngủ.

“Thiếu chủ.” Là giọng của Thái bá, theo lệ thường, mỗi buổi sáng đều là Thái bá đi vào hầu hạ Bồ Thần rửa mặt, đưa đồ ăn sáng.

Bồ Thần và Văn Thao lập tức tỉnh lại, Văn Thao đứng dậy, làm ra động tác lắc đầu. Bồ Thần hiểu ý nói: “Thái bá, hôm nay Văn Thao cũng dùng đồ ăn sáng ở đây, y canh cả đêm, đã sớm mệt mỏi, đến phòng bếp lấy hai cái bánh bao tới đây.”

“Vâng.” Ngoài cửa vang lên tiếng đi xa của Thái bá.

Trái tim treo cao của Văn Thao hạ xuống, bỏ nệm chăn vào tủ âm tường. Bồ Thần cũng vội vàng mặc đồ vào, chờ đến khi Thái bá quay lại Bồ Thần đã ngồi ngay ngắn bên bàn,

Thái bá bày đồ ăn sáng, khóe mắt lại hướng về phía giường nệm bên kia, cũng không phát hiện có gì khác thường. Lòng Thái bá vẫn luôn có nghi hoặc bắt đầu từ lúc Bồ Thần mang theo Văn Thao ngày hôm qua. Ông ở Bồ thị nhiều năm, biết rõ Bồ thị lấy quân công lập nghiệp, tuyển chọn đối với Thân Vệ vô cùng nghiêm khắc. Giống như Thân Vệ năm đó của Bồ Dương, không ai là không phải tùy tùng đi theo Bồ Dương đánh nam dẹp bắc, trung thành có thể nhìn bằng mắt. Đến Bồ Thần nơi này càng là nghiêm khắc, Thân Vệ đều là từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh Bồ Thần, hiện tại Bồ Dương vừa chết, Bồ Thần liền phá cách thu một Thân Vệ bên cạnh thật sự không giống bình thường. Thiếu niên Văn Thao kia tuy rằng thân thủ tốt, nhưng tuyệt đối chưa đến mức đứng đầu, huống chi Bồ thị hoàn toàn không biết gì về bối cảnh thân thế của y. Hiện tại Thái bá vội vàng muốn biết chính là vì sao Bồ Thần lại giữ Văn Thao ở bên cạnh.

Thiếu niên này trông thật là đẹp mắt. Thái bá thầm đánh giá, đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng lại mang theo vô tội. Chẳng lẽ Thiếu chủ là coi trọng nhan sắc của thiếu niên này? Thái bá cảm thấy bồn chồn. Bồ Thần từ nhỏ đến lớn đều đi theo Bồ Dương ở quân doanh, chưa từng thấy nữ tử. Trước khi Bồ Dương xảy ra chuyện vốn cũng muốn định ra việc hôn nhân cho Bồ Thần, chỉ là địa vị của Bồ thị vô cùng đặc biệt, muốn tìm con gái của thế gia môn đăng hộ đối, khó tránh khỏi bị cuốn vào đấu tranh quyền lực của Kiến Khang, nếu là kiểu gia đình bình dân* lại cảm thấy không xứng đôi. Huống chi bản thân Bồ Dương là một kẻ si tình, liền không muốn ép buộc đứa con duy nhất của mình ở việc hôn nhân, nghĩ chờ hắn về sau có người trong lòng liền tác thành cho hắn là được. Hiện giờ Bồ Dương đột nhiên mất đi, việc hôn nhân của Bồ Thần cũng không còn manh mối. Nếu Bồ Thần thật sự coi trọng thiếu niên này, thậm chí không màng vẫn còn tang liền giữ y ở bên người, vậy chuyện này….

(*小门小户 tiểu môn tiểu hộ: gia đình bình dân địa vị thấp.)

“Thái bá?” Thái bá nghĩ đến xuất thần, cũng không nhận ra Văn Thao đang gọi ông. “Thiếu chủ ăn xong rồi.”

“Ồ, được.” Thái bá đáp lời, cho người dọn bát đũa xuống.

“Hình như ông ấy có tâm sự.” Thái bá đi rồi, Văn Thao nói.

“Đó là dĩ nhiên, làm chuyện trái với lương tâm, liền dễ dàng tâm thần không yên.” Bồ Thần duỗi chân một cách lười biếng, lấy một mảnh giấy đã gấp gọn từ trong ống tay áo ra đưa cho Văn Thao, “Hôm qua cho Đường Vũ lén tìm một ngỗ tác trà trộn vào xem thi thể của phụ thân, phụ thân thật sự bị bỏ thuốc độc trước khi chết, cho nên ngươi nói không sai, hung thủ là Thái bá không thể nghi ngờ.”

“May mắn ngươi hành động mau, hôm nay trong cung liền phái người chuyển thi thể của Đại Tư Mã vào cung để chuẩn bị nghi thức quốc tang, nếu như muộn một bước, chúng ta liền không có chứng cứ.” Văn Thao nói.

“Tuy rằng xác định là Thái bá, nhưng con đường tiếp theo cũng không dễ đi.” Bồ Thần thở dài một hơi.