Hoàng Tước Hành

Chương 16: Quốc tang không thể làm chủ




Trên đường trở về phủ Tướng quân, mưa dần ngừng, vừa đi đến cổng, Thái bá liền tới nói: “Thượng Thư Lệnh đã về từ nội cung, nhận được ý chỉ của Bệ hạ, đang chờ Thiếu chủ thương nghị ở sảnh ngoài.”

“Ồ? Thúc phụ có nói là chuyện gì không?” Bồ Thần cởi nón che mưa xuống nhíu mày hỏi.

Thái bá cụp mi rũ mắt chỉ đáp không biết, ánh mắt lại rơi xuống trên người Văn Thao đằng sau, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Thiếu chủ, đó không phải...” Ông muốn nói lại thôi.

Bồ Thần nói: “Không sai, là người Hạng Hổ bắt được ngày ấy. Ta đã tra khảo rồi, tuy rằng ngày ấy y đều ở phủ Tướng quân cả đêm, nhưng thích khách không phải y. Thân thủ y lợi hại, ta liền nhận y làm Thân Vệ.” Bồ Thần làm bộ không để ý, khóe mắt lại để ý phản ứng của Thái bá. Quả nhiên, khi nghe đến câu “Ở phủ Tướng quân cả đêm”, gò má Thái bá giật giật một cách mất tự nhiên. Bồ Thần vừa nhấc mắt, vừa lúc đụng phải cái nhìn thấu hiểu* của Văn Thao.

(*心领神会 tâm lĩnh thần hội: đối phương k nói rõ, trong lòng đã tự hiểu.)

“Vậy… một khi đã như vậy, lão bộc liền đi xếp phòng cho Văn công tử, liền xếp ở cách vách Đường công tử được không?”

Bồ Thần vừa muốn đồng ý, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nói: “Không cần, Văn Thao kiếm pháp lỗi lạc, vượt xa Đường Vũ, liền làm Thân Vệ bên cạnh ta, không cần xếp phòng khác.”

Lời này vừa ra, Văn Thao cảm thấy giật mình, Thái bá cũng rất kinh ngạc. Bồ Thần làm bộ làm tịch giải thích: “Phụ thân ta chính là vì không có Thân Vệ bên cạnh, mới có thể bỏ mạng vào tay thích khách, ta nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ.”

Thái bá vội vàng nói: “Vâng… Thiếu chủ băn khoăn là đúng, chỉ là…”

“Được rồi, việc này không cần sắp xếp gì khác, chúng ta liền đến sảnh ngoài.” Bồ Thần cắt ngang Thái bá, dẫn hai người Đường Vũ, Văn Thao đi về phía sảnh trước.

“Hừ, Thiếu chủ bất công.” Mới vừa đến hành lang gấp khúc, Đường Vũ liền lầm bầm, “Ta theo Thiếu chủ lâu như vậy, Thiếu chủ đều không cho ta làm Thân Vệ bên cạnh.”

Bồ Thần cười nói: “Tài nghệ ngươi không bằng người cũng đừng kêu ca.”

“Ai nói tài nghệ ta không bằng người, cũng chưa từng đánh thắng.”

Bồ Thần dừng bước, chỉ chỉ Văn Thao: “Đánh đều không cần đánh, lấy thân thủ của Hạng Hổ, bắt y đều mất mấy ngày, đánh ngươi còn không phải dư dả.”

Đường Vũ bĩu môi, nói một cách âm dương quái khí: “Chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc.”

Lời này vừa ra Văn Thao đều có chút không nhịn được, nhưng nội dung y và Bồ Thần bàn bạc bí mật trong khoang thuyền lại không tiện nói rõ với Đường Vũ vào lúc này. Bồ Thần vỗ vỗ bả vai Đường Vũ: “Không cho ngươi làm Thân Vệ bên cạnh là đau lòng ngươi, Thân Vệ bên cạnh phải đứng hầu suốt đêm, ngươi không ăn hết khổ.”

Đường Vũ rốt cuộc vẫn là người thiếu niên, tham ngủ, vừa nghe lời này cũng liền tiêu tan không ít. Nhưng Văn Thao lại liếc mắt tới đây, Bồ Thần nhìn thấy liền vô cùng không được tự nhiên.

Chỉ một chốc sau mấy người đã đến sảnh ngoài. Bồ Huyền Chi cầm chiếu thư trong tay, sắc mặt không tốt. Vừa thấy Bồ Thần, xụ mặt nói: “Ta nghe Thái bá nói, hôm nay ngươi ra ngoài cưỡi ngựa?”

“Không sai.” Bồ Thần nói.

“Đây là đạo làm con mà ngươi nói sao?” Bồ Huyền Chi hừ lạnh một cái, “Đại Tư Mã thi cốt chưa lạnh, ngươi nói cái gì tự tay làm mọi việc, mặc đồ tang, gửi thương nhớ, kết quả thì sao, dẫn theo mấy Thân Vệ đi ra ngoài cưỡi ngựa! Hôm nay ta còn nghe thấy người khác nghị luận Bồ thị gia giáo không nghiêm, không ai nối nghiệp Đại Tư Mã ở trên triều!”

“Chuyện Bồ gia của chúng ta không tới lượt người khác nhúng tay.” Bồ Thần lộ ra vẻ kiêu căng.

Bồ Huyền Chi nghẹn một hơi ở ngực, tuy rằng trên bối phận ông đè Bồ Thần một đầu, nhưng dù sao cũng là dòng bên, câu người ngoài này của Bồ Thần nói không chừng cũng bao gồm ông ở bên trong. Ông nói một cách hung hăng: “Tiếp chỉ!”

Bồ Thần đã sớm nhìn thấy ông cầm chiếu thư, quỳ xuống một cách quy quy củ củ: “Bồ Thần tiếp chỉ.”

“Bệ hạ chiếu viết, Đại Tư Mã có nhiều công lớn, tổ chức lễ quốc tang. Trẫm bệnh lâu thể nhược, để Sở vương chủ trì quốc tang ở điện Triều Dương một tháng sau.”

Quốc tang…… điện Triều Dương…… Sở vương……

Vô số tin tức nổ tung ở trong đầu Bồ Thần, xem ra Sở vương đã không chờ kịp, hắn cần phải nhanh chóng tra ra hung thủ sau màn ám sát Bồ Dương. Bồ Thần yên lặng nhận chiếu thư, Bồ Huyền Chi nói: “Nếu Bệ hạ quyết định tổ chức quốc tang, việc tang nghi liền không cần ngươi nhọc lòng nữa, đều có người trong cung tới sắp xếp. Ngươi chỉ cần chuẩn bị cho lễ an táng vào tháng sau là được.”

Không thể chủ trì lễ tang của cha ruột mình, rất có khả năng ý nghĩa là khó có thể thuận lợi kế thừa quân quyền và quan tước của Bồ Dương. Đầu tiên là phái một Bồ Huyền Chi, hiện tại dứt khoát tổ chức quốc tang ở trong cung, từ đầu tới đuôi bọn họ vẫn luôn ý đồ lấy mất quyền lực của hắn. Hắn phải thay đổi thế cục bị động này, bằng không, chuyến này đến Kiến Khang của hắn chính là đến trắng tay, thậm chí có khả năng mang đến tai họa cho Bồ thị. Bồ Thần thầm nghiến răng, trầm giọng. “Vâng.”

Ra khỏi sảnh trước đã vào đêm, áp suất quanh Bồ Thần rất thấp, Đường Vũ cũng không dám chen miệng vào. Lúc sắp đến phòng, Bồ Thần dừng lại, phất tay với Đường Vũ: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta ở một mình một chốc.” Lúc này Đường Vũ không hề muốn hầu hạ vị Thiếu chủ áp suất không xong này một chút nào, chuồn thật nhanh. Văn Thao cũng làm bộ muốn đi theo Đường Vũ, Bồ Thần gọi y lại: “Ngươi quay lại.”

Văn Thao đang chửi thầm rõ ràng Bồ Thần nói muốn ở một mình một chốc, mình không tính là người sao? Bồ Thần nói: “Ngươi là Thân Vệ bên cạnh, một bước không rời, đi vào cùng ta.”

Văn Thao dùng khóe mắt nhìn quanh bốn phía, trong sân còn có không ít hạ nhân, khó bảo đảm không phải là tai mắt của Thái bá, vì thế đành phải làm bộ cụp mi rũ mắt đi theo Bồ Thần vào phòng.

Cửa vừa đóng, không đợi Văn Thao mở miệng, Bồ Thần đã giành nói trước: “Cho ngươi làm Thân Vệ bên cạnh, một là bảo vệ ngươi, khiến Thái bá khó có thể ra tay với ngươi; hai là ta mới biết ngươi liền đề bạt ngươi làm Thân Vệ bên cạnh, Thái bá nhất định khả nghi, một khi khả nghi tất nhiên sẽ lộ ra dấu vết.”

Hai lý do hợp tình hợp lý, Văn Thao không tìm ra được chỗ phản bác, đành phải rầu rĩ đáp lại một câu: “Phải.”

“Nhưng mà…” Bồ Thần nhìn Văn Thao nói tiếp, “Dù sao ngươi cũng có lòng muốn giết phụ thân ta, ta không thể không phòng. Ngươi là Thân Vệ bên cạnh ta theo danh nghĩa, nhưng một khi đi vào phòng ta, cần phải bỏ hết toàn bộ vũ khí binh khí.”

Văn Thao mang theo trào phúng: “Vậy nếu ngày nào đó thật sự có thích khách, ta liền không thể bảo vệ ngươi.”

“Ta còn chưa tới lúc muốn ngươi bảo vệ.” Bồ Thần đáp lại một câu, nhưng dường như tâm tư căn bản không để trên chuyện này, hắn chỉ lo rót ly trà cho mình, ngón tay gõ gõ bàn.

Văn Thao đứng hầu ở bên, thấy vẻ lo âu trong mắt Bồ Thần, thầm nghĩ hẳn là có quan hệ với nhận thánh chỉ của Bồ Huyền Chi vừa rồi. Tuy rằng y không có giao thoa với Bồ thị, nhưng có nghiên cứu rất sâu đối với lỗi của thế gia lúc còn ở học cung Quảng Lăng. Y đã từng cho rằng, cái gọi là thế gia chính là làm mọi thứ có thể để chiếm đoạt ruộng của dân, cầm giữ triều chính, để làm lớn mạnh lợi ích của gia tộc. Không nghĩ hiện giờ thật sự bước vào bên trong cục diện chính trị này mới phát hiện thân là thế gia cũng có rất nhiều thân bất do kỷ*. Bồ thị Tấn Dương, đã là thế gia quyền thế ngập trời của Nam Cảnh, tay cầm trọng binh, cũng có thế lực nhất định trong triều, nhưng Bồ Dương vừa chết liền lập tức lâm vào nguy cơ. Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, không biết phần chiếu thư cử hành quốc tang kia là thật sự xuất phát từ Bệ hạ hay xuất phát từ trong tay Sở vương. Nếu là xuất phát từ Sở vương, mấy lần trước Bồ Dương nói rõ phản đối lập Sở vương làm Thái tử, Sở vương nhất định ghi hận trong lòng, sẽ không dễ dàng buông tha Bồ thị. Bồ Thần lẻ loi một mình, tiền đồ mênh mông, đi sai một bước nhẹ thì định tội, liên lụy mất đi quyền cao của Bồ thị, nặng thì tính mạng khó giữ, đến lúc đó không dám bảo đảm quyền thế ngút trời của Bồ thị có thể lập tức bị chia năm xẻ bảy hay không.

(*身不由己 thân bất do kỷ: thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là ko có tự do được làm theo ý muốn của mình.)

“Thiếu…… Thiếu chủ.”

“Kêu không quen thì thôi, trước mặt người khác đừng quên là được.” Bồ Thần nhíu mày.

“Ừ, Kiến Khang hiện giờ chưa rõ thế cục. Nếu thật sự không được, không bằng ngươi trực tiếp trở về Võ Xương, ít nhất có thể giữ được mười mấy vạn binh mã của Bồ thị.” Văn Thao mở miệng, y cũng không biết vì sao mình phải đưa ra một kiến nghị như vậy, ước hẹn giữa y và Bồ Thần là tìm ra hung thủ giết hại Bồ Dương. Nhưng chuyện tới hiện giờ, đứng ở góc độ của Bồ Thần, cách làm bảo đảm nhất chính là không tham dự vào thế cục của Kiến Khang, bảo vệ binh lực Bồ thị, chờ sau khi thế cục Kiến Khang rõ ràng mặc kệ ai đăng cơ, Bồ thị tay cầm mười mấy vạn binh mã vẫn có thể ngồi ổn ở vị trí Đại Tư Mã, Đại Đô Đốc.

Ánh mắt Bồ Thần sáng quắc, bên trong giống như mang theo một ngọn lửa: “Ta không muốn làm quyền thần.” Hắn gằn từng chữ một. “Không sai, hiện giờ về Võ Xương, Bồ thị đứng ngoài cuộc, tay cầm mười mấy vạn binh mã, đến lúc đó mặc kệ ai lên vị trí cao, cũng không dám khinh thường Bồ thị, do hoàn cảnh ép buộc đoán chừng vẫn sẽ phong ta là Đại Tư Mã. Nhưng như vậy Bồ thị khác gì với Tạ thị Trần Quận, Vương thị Lang Nha ở những năm cuối của triều Cảnh? Cũng chỉ là mượn danh hiệu phụ tá triều đình để mưu đồ riêng cho gia tộc mà thôi. Nam Cảnh đã là tình trạng an phận ở một góc rồi, bọn họ còn đang nội đấu không ngừng, ngay cả cánh tay đắc lực canh giữ một phương như cha ta đều bị giết. Tay ta cầm mười mấy vạn trọng binh, với tư cách là con, không thể tra ra chân tướng phụ thân bị giết, với tư cách là thần, không thể làm sạch triều đình, ủng hộ minh quân, không được danh hiệu Đại Tư Mã thì có ý nghĩa gì? khi nào mới có thể giành lại vạn khoảnh quốc thổ bị Bắc Yến cướp đi kia, khi nào ngàn vạn dân chúng trôi giạt khắp nơi ở Bắc Yến kia mới có được che chở!”

Mấy câu nói xong Văn Thao đều nghe đến xúc động, đặc biệt khi nghe thấy Bồ Thần nói muốn giành lại đất đai bị mất nằm trong tay Bắc Yến, che chở những bá tánh bị trôi giạt khắp nơi, Văn Thao siết chặt tay, đó là vấn đề y cửu tử nhất sinh từ phương bắc chạy nạn đến, tự hỏi vô số lần ở học cung Quảng Lăng. Vì sao đường đường là triều Cảnh thế nhưng sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế? Vì sao đã là Nam Cảnh an phận còn ngợp trong vàng son, bận việc nội đấu? Y đã từng cho rằng giết quyền thần lớn nhất Bồ Dương liền có thể giải quyết, y không giết Bồ Dương thành công, Bồ Dương lại đã chết. Tuy rằng Bồ Dương đã chết, nhưng triều chính trong sáng vẫn chưa trở về, thậm chí thi cốt Bồ Dương chưa lạnh đã có một đám kền kền chờ chia cắt quyền thế Bồ Dương để lại.

Văn Thao như đã quyết tâm: “Ta sẽ giúp ngươi tìm ra hung thủ sau màn hại chết Đại Tư Mã.”

“Ban ngày ngươi đã từng hứa rồi.” Bồ Thần nói.

“Ta không chỉ giúp ngươi tìm ra kẻ ra tay đằng sau màn, ta còn muốn trợ ngươi lấy về quyền thế thuộc về Bồ thị.” Văn Thao trầm giọng.

“Hả?” Bồ Thần lộ vẻ nghi hoặc, “Tề Đại nói ngươi am hiểu sâu sắc về lỗi của thế gia, chán ghét quyền thế nhất, sao lại đổi tính rồi?”

Văn Thao nắm chặt hai tay: “Ta không biết phải giải quyết lỗi của thế gia như thế nào. Nhưng một phần quyền thế ngập trời của phụ thân ngươi kia, cùng với nằm ở trong tay người khác, không bằng để cho ngươi nắm giữ.”

“Vì sao?” Bồ Thần nhìn chằm chằm Văn Thao.

Văn Thao nhìn qua: “Bởi vì ngư ơi là lựa chọn tốt hơn.”