Công tước Áo Nhĩ Lương nói: “Thân vương Tô Đan nói rất có lý, bọn ta chắc chắn sẽ làm thật cẩn thận, có điều chúng ta cần phải phán đoán chính xác, nếu người Trung Nguyên đã thật sự mạnh đến mức mười hai nước không thể động vào thì chúng ta hà tất gì phải chọc vào đối phương. Còn việc người Trung Nguyên có tấn công phương Tây hay không, ta nghĩ khả năng xảy ra không cao, dù sao hải quân của chúng cũng quá lạc hậu, có hạm đội vô địch của Đại Bất Liệt Điên, chúng dám làm gì sao?”
Y Lệ Sa Bạch ở một bên nghe hết mọi chuyện, trong lòng cũng thầm tính toán, lên kế hoạch, nàng ta biết rõ về liên quân mười hai nước này hơn bất cứ ai, hễ có một chút cơ hội thì họ sẽ không từ bỏ, nhưng bây giờ mình lại không xác định được rốt cuộc người Trung Nguyên đã mạnh đến mức nào?
Đợi đến khi các nước khác rời đi, thân vương Tô Đan lập tức đi đến trước mặt Y Lệ Sa Bạch.
“Người nghĩ thế nào?”
“Đặng Ni Từ này nói khá có lý, nếu người Trung Nguyên đã mạnh đến mức mười hai nước không động vào được thì tại sao chúng ta phải đối địch với chúng, nếu người Trung Nguyên muốn tìm đồng minh ở phương Tây, vậy tại sao chúng ta lại không thể là người đó?”
“Ý của người là?”
“Ta chỉ đang đưa ra giả thiết, kết quả thì vẫn phải xem người Trung Nguyên có năng lực đó không”.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, biết rõ mục đích của Hoa Hạ rồi hẵng quyết định”.
Khoa Học Viện, thành Thiên Khải.
Pháo kiểu mới được thiết kế lại, cuối cùng cũng đã được lắp đặt xong, nhìn từng khẩu pháo cực lớn, Cảnh Nhị Ngưu cảm thấy rất vui mừng, Giáp Tử Thất khẽ vỗ vai hắn ta.
“Nhị Ngưu, pháo kiểu mới này vừa mới được hoàn thành, pháo binh của chúng ta chưa biết dùng, ngươi phải mau chóng dạy ra một nhóm pháo binh cho ta, tốt nhất là dạy cho họ biết sử dụng trước khi duyệt binh”.
“Không vấn đề, mặc dù pháo kiểu mới này trông có vẻ phức tạp nhưng thật ra lại đơn giản hơn mấy loại pháo kiểu cũ kia, còn an toàn hơn”.
“Được, vậy ta lập tức bảo người điều một nhóm pháo binh đến”.
“Giáp đại nhân… có thể để ta tự chọn không?”
“Gì cơ?”
“Pháo binh đó…”
“Ngươi quen với pháo binh nào à?”
“Thì là… mấy người lúc trước bắt ta đến, nếu không nhờ họ, có lẽ ta đã bị đưa vào đại lao từ lâu rồi”.
“Ha ha… được chứ, vậy ngươi tự chọn đi”.
Trong đại doanh Hỏa Pháo ngoài thành Thiên Khải, Cảnh Phong Hà đang hướng dẫn binh sĩ huấn luyện.
“Cảnh đại nhân, ngài nói xem, ngày nào bọn ta cũng huấn luyện những thứ vớ vẩn, pháo này có nhắm mắt cũng biết dùng, duyệt binh lại chẳng đến phiên chúng ta”.
“Phải đó… chỗ duyệt binh nghĩ thế nào vậy chứ? Thế mà lại bảo pháo binh chúng ta thực hiện, đây chẳng phải là làm chuyện vô nghĩa à…”
“Haizz… không dễ gì đuổi kịp buổi duyệt binh, vốn dĩ ta còn muốn giành cơ hội lộ mặt một chút, kết quả đừng nói bản thân mình, tất cả pháo binh đều không có cơ hội…”
Cảnh Phong Hà tức giận nói: “Lầm bầm cái gì đấy! Triều đình làm thế chắc chắn có nguyên nhân, pháo của chúng ta lạc hậu như thế, kéo ra chẳng phải cho đám người phương Tây chê cười sao? Chính vì như thế, chúng ta mới càng nên cố gắng hơn, không thể để triều đình và người dân thất vọng”.