"Được, nhất định phải đối chiếu với số người do cổng thành của chúng ta ghi chép lại, bằng không ngươi chính là thích khách".
"A... được, ta hiểu rồi..."
Lúc này tất cả mọi người trong thành đều lo lắng hoảng sợ, người phụ trách thành trì rất nhanh đã đến một căn mật thất.
"Thành chủ, nhất định là tốp người tháng trước, bọn họ đây là muốn hại chết chúng ta".
"Đúng... ban đầu không nên thu nhận bọn họ, còn nói mình là thân tín của khả hãn... ta khinh, bản thân khả hãn cũng đã bỏ trốn rồi, làm gì còn thì giờ quan tâm đến họ chứ. Ít nhất bây giờ chúng ta còn có cái ăn chỗ ở, có điều làm chút khổ dịch mà thôi, còn tốt hơn so với thời Hoa Lạt Tử Mô, chúng ta chỉ là những dân chúng bình thường, dựa vào cái gì mà phải làm vật hy sinh cho họ".
"Thành chủ... giao những người đó ra đi?"
Người phụ trách thành trì lắc đầu nói: "Muộn rồi, ta đã gửi danh sách những người đó đi rồi, nhưng người Trung Nguyên vẫn muốn danh sách tất cả những người ra khỏi thành, lần này e là sắp xảy ra chuyện lớn rồi".
"Thành chủ... vậy chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Còn có thể làm gì nữa, chỉ đành giao danh sách ra thôi, người Trung Nguyên sẽ điều kỹ xem có khả năng thả bọn họ ra hay không".
Rất nhanh, từng bản danh sách chi tiết được gửi đến tay người phụ trách Thiên Võng ở Bắc Cảnh.
"Đại nhân, dựa vào báo cáo của các thành thì thành trì Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô ngày đó tổng cộng có 24 ngàn lượt người xuất thành, phù hợp với con số 4 ngàn người đáng nghi, đồng thời các thành cũng cung cấp rất nhiều tin tức thích khách, đã có thể xác định là thích khách do Ma Kha Mạt phái đến. Bọn chúng cải trang làm dân thường trà trộn vào thành trước, vào ban đêm cùng ngày đã xuyên qua rừng để thực hiện ám sát".
"Thích khách có bao nhiêu người?"
"Tham gia vào hành thích có 400 người, bỏ chạy được 50 người, còn những kẻ khác hay không thì không biết, có điều cơ bản có thể xác định những thích khách này hiện tại đều nằm trong 4 ngàn người này".
"Không bỏ sót chứ?"
"Dựa theo thời gian suy tính thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì".
"Trừ 4 ngàn người này ra có thể xác định có những thích khách khác nữa hay không?"
"Việc này... không thể nói chắc chắn 100%, nhưng cơ bản thì không có khả năng".
"Vậy cũng không được, cho dù 24 ngàn người chỉ có một thích khách cũng không thể bỏ qua..."
"Vậy... chúng ta nên xử lý thế nào?"
"Tấn thống lĩnh có lệnh, thà giết nhầm 3 ngàn chứ tuyệt đối không thể bỏ qua 1 tên, giết..."
"4 ngàn người... giết chết toàn bộ ư?"
"Là giết chết toàn bộ 24 ngàn người..."
"Nhưng đại nhân... trong đó còn có rất nhiều trẻ em..."
"Vương tử Khắc Đa không phải trẻ con sao? Không cho bọn chúng ghi nhớ dài chút không được, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, ăn của chúng ta, uống của chúng ta nhưng khi phát hiện vấn đề không ngay lập tức báo cáo lại cho chúng ta thì phải trả cái giá như vậy".
"Đại nhân... có cần xin chỉ thị của thống lĩnh không? Dù sao số người liên lụy cũng quá nhiều..."
Người phụ trách Thiên Võng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi có biết tại sao Tấn thống lĩnh lại giao thủ lệnh cho chúng ta, cho chúng ta quyền trực tiếp điều động quân Hắc Kỳ không?"