Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 746: “Ngươi nghe không hiểu à?




“Đa tướng quân tới, tất cả quỳ xuống nghênh đón, toàn bộ người tại các địa điểm trên cao lập tức di tản, kẻ nào có hành vi bất thường, giết không cần hỏi…”



“Quỳ xuống…không được cử động, dám động đậy, giết không cần hỏi…”



“Trẻ nhỏ mau vào trong nhà, nhanh…”



Người La Sát trên đường đều hoảng hốt quỳ xuống, không dám cử động, Đa Đoạt không rảnh để ý bọn họ, một mực chạy tới phủ đệ An Na, trong sân còn có rất nhiều cận vệ bị thương đang được chữa trị…





An Na ôm Khắc Đa, mặt mày đau buồn, sau lưng cậu bé bị chém một đường, nếu không phải cận vệ lấy thân ngăn cản, e là đã mất mạng.



“Đám súc sinh vô nhân tính, đến một đứa trẻ cũng nhẫn tâm giết, phải giết bọn chúng…”



Đa Đoạt bước vào.



Khắc Đa nằm trong lòng An Na, vừa nhìn thấy Đa Đoạt liền mừng rỡ nhổm dậy.



“Ba ba…ba ba…”



Đa Đoạt bước vội tới, ôm cả hai vào lòng, An Na ấm ức rơi lệ.



“Khắc Đa, đau không?”



“Đau, nhưng con không sợ, con biết ba ba sẽ bảo vệ con”.



“Ừm, Khắc Đa ngoan lắm, con yên tâm, ba ba nhất định sẽ bắt được đám người xấu, sau này không có ai dám ức hiếp hai mẹ con nữa”.



“Dạ”.



Sau đó, Đa Đoạt dịu dàng gạt giọt lệ đọng trên gò má An Na: “Nàng…không sao chứ?”



An Na gật đầu: “Ta không sao, nhưng đám thích khách đó rốt cuộc là kẻ nào? Tại sao chà trộn được vào đây? Liệu sau này chúng có quay lại không? Người của chàng không chịu nói, ta muốn báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu”.



“Nàng không cần lo chuyện này nữa, giao cho ta xử lý, bọn chúng là nhằm vào ta, là ta hại hai người…”



“Không…lũ thích khách đáng chết, chúng dám động vào Khắc Đa, ta phải giết sạch chúng”.



“Được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ bọn chúng, giờ nàng hãy chuyên tâm chăm sóc Khắc Đa, biết chưa?”



An Na gật đầu.



“Sau khi chuyện này kết thúc, cùng ta về Thiên Khải đi…”



An Na do dự hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.



Biên giới phía bắc, gần mười vạn Hắc Kỳ quân đã bao vây khu vực sinh sống của Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô.



Một vị tướng lĩnh Hắc Kỳ quân đứng trước cổng thành, đối diện là người phụ trách người ngoài tộc của thành trì này.



“Chỉ có từng này? Còn không?”



“Tướng quân, chỉ có từng này thôi, những người không trở lại tối hôm đó, đều đã báo cáo với ngài”.



“Ngươi nghe không hiểu à? Ta bảo là gồm cả những người ra khỏi thành hôm đó”.