“Cha, con đói...”
“Súc sinh, nếu không phải vì ngươi, Đồ gia chúng ta sao lại đến nước này”.
“Cha, con đói...”
“Đói thì lo xin ăn đi”.
“Cha, con đói...”
“Ta cũng đói...”
Lãnh Thiên Minh và Nhan Như Ngọc ngồi trên xe ngựa, đột nhiên xuất hiện cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, con người là vậy, khi không có cách biệt giai cấp thì tiếp xúc tự nhiên, nhưng một khi thân phận phân chia cao thấp, trong lòng tự khắc sinh ra rào cản.
“Lãnh đại ca...hoàng thượng, ta...ta không gây phiền phức cho ngài chứ?”
Lãnh Thiên Minh cầm tay nàng.
“Đồ ngốc, nói lời gì vậy, sau này hãy theo ta, có thể ở lại trong cung, Tuyết Nhi và Ngọc Nhi sẽ đối đãi với nàng như tỷ muội trong nhà”.
“Nhưng...ta...ta sợ”.
“Sợ gì chứ? Sợ ta ăn thịt nàng hay gì? Cứ cho là vậy, ta cũng phải sắc phong nàng xong mới ăn, được chưa?”
Nhan Như Ý chắc chắn hiểu lời vừa rồi là ý gì, nhưng dù sao nàng cũng mới chỉ thành niên, gặp phải một kẻ lão làng như Lãnh Thiên Minh, đương nhiên không phải đối thủ.
Nhan Như Ý đỏ mặt cúi thấp đầu.
“Lãnh đại ca, cha ta mất rồi, sau này ta chỉ có huynh là người thân duy nhất, huynh vĩnh viễn không được bỏ rơi ta”.
“Như Ý, nàng yên tâm, chỉ cần nàng đồng ý, sau này ta sẽ làm cha nàng, nàng muốn gọi như nào cũng được”.
Nhan Như Ý nghe thế thì mặt đỏ bừng, sao có thể vô sỉ đến mức độ đó chứ...
“Hoàng thượng...thành Thiên Khải cấp báo”.
Là Lý Tứ.
“Chuyện gì?”
“Hạm đội Vô Địch Đại Bất Liệt Điên phát động tấn công Phù Tang, theo như tin tức của Thiên Võng, Đại Bất Liệt Điên đang tập hợp lượng lớn hạm đội, chuẩn bị đưa binh sĩ đến Phù Tang”.
Lãnh Thiên Minh lập tức trở nên nghiêm túc, haiz, đúng là tin tốt, hai con chó dữ cắn nhau, tin này với hắn quả là mừng càng thêm mừng.
“Truyền lệnh Tấn Giang, nhanh chóng thống kê rõ ràng tình hình Phù Tang, đã đến lúc cho chúng đi gặp mặt tổ tông rồi”.
“Vâng”.
Đại doanh liên quân Phù Tang, nước Cao Ly.