"An Na thân mến, cuộc chiến tối qua ta cả đời khó quên, Đa Đoạt ta đường đường là nam nhi bảy thước, nói lời phải giữ lời, sau khi nước La Sát bị tiêu diệt ta đảm bảo sẽ rút quân, về phần cô vợ là nàng thì ta cũng nhận, có mệt cũng đành mệt chút vậy".
An Na Nhất Thế gào lên một tiếng.
"Tên khốn nạn Đa Đoạt... sẽ có một ngày ta phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn", xé tan bức thư rồi nói với mọi người trong đại điện: "Rút... rút lui... cho đại quân mang theo lương thảo rút lui về phía tây".
"Nữ vương bệ hạ, vậy còn mấy trăm vạn dân chúng trong thành thì sao? Nên làm thế nào mới được đây?"
An Na Nhất Thế bất đắc dĩ nói: "Lương thực của chúng ta căn bản không đủ để chống đỡ cho nhiều người ngựa như vậy, hiện tại chỉ đành từ bỏ bọn họ thôi, An Na ta có lỗi với họ, đành hẹn sau này sẽ báo thù cho họ".
Khi màn đêm dần buông xuống, hàng trăm vạn đại quân của Pháo Đài Đỏ bắt đầu thoát ra từ phía thành bắc, sau đó chạy thẳng về phía tây, khi dân chúng toàn thành biết đến thì Pháo Đài Đỏ mấy trăm vạn người này đã không còn phòng ngự nữa rồi.
"Trời ơi, chúng ta đã bị bỏ rơi rồi".
"Lương thực của chúng ta đâu? Tại sao không để lại một chút lương thực nào cho chúng ta, nữ vương đối xử với chúng ta như vậy sao?"
"Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Người Hoa Hạ nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu, chúng ta cũng chạy đi".
"Chạy đi đâu bây giờ? Lương thực đã không còn nữa, ra ngoài là chết đó, chúng ta... chúng ta đầu hàng đi..."
"Đúng, chúng ta đầu hàng, nữ vương đã từ bỏ chúng ta rồi, chúng ta chỉ còn cách đầu hàng thôi, nói không chừng còn có một tia sinh cơ..."
"Đúng... đầu hàng..."
Quân đội tàu bay của Hoa Hạ ngay lập tức điều tra ra được, đại quân của Pháo Đài Đỏ bắt đầu tháo chạy về phía tây.
"Đa tướng quân, có cần truy kích không?"
"Không cần, rời khỏi Pháo Đài Đỏ thì bọn chúng cũng không còn lợi thế chiến đấu với chúng ta nữa, muốn xử lý bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta cũng không thể tàn sát toàn bộ dân chúng nước La Sát được, cho người theo dõi gắt gao phía sau cho đến khi chúng rời xa hẳn bắc cảnh, sau này đừng mong quay lại nữa".
Một binh lính không thức thời bên cạnh cười nói: "Hi hi... vậy Đa tướng quân không còn được gặp lại vị nữ vương đó nữa rồi".
"Cút đi..."
"Đa tướng quân, dân chúng trong thành xử lý thế nào?"
"Hoa Hạ ta cũng không phải là nơi cho dân chạy nạn, bắt thanh niên trai tráng trẻ tuổi áp tải về mở núi, sửa đường, phụ nữ xinh đẹp toàn bộ mang đi bán đấu giá, những người khác thì đuổi ra khỏi thành cho tự sinh tự diệt".
"Đại nhân, việc này... một khi ra khỏi thành thì cơ hội sinh tồn của bọn họ sẽ rất mù mịt".
"Nữ vương của bọn chúng còn chẳng lo, ngươi lo cái gì, không giết chết chúng lão tử đây đã hết sức nhân nghĩa rồi, bắt đầu từ hôm nay Pháo Đài Đỏ này sẽ là thành chủ phương bắc của vương triều Hoa Hạ ta, ta không cho phép có bất cứ một người tộc Hồng Mao nào tồn tại bên trong".
"Rõ, Đa đại nhân, vậy đại quân có tiếp tục tiến về phương bắc nữa không?"
"Tiếp tục tiến lên, hủy diệt toàn bộ những thành trì còn lại, hoặc là không làm, hoặc là khiến chúng vĩnh viễn không thể trở mình".