"Nữ vương bệ hạ, tại sao người đi cả đêm mới trở về, không xảy ra chuyện gì chứ".
"Không có, vì có rất nhiều tình tiết vẫn chưa đàm phán xong nên nghỉ ngơi ở đó một đêm".
Mọi người đa số đều không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Nữ vương bệ hạ, kết quả thế nào? Kẻ địch có đồng ý hòa giải không?"
An Na Nhất Thế cười nói: "Đương nhiên rồi, kẻ địch đã đồng ý rút quân".
Đúng lúc này, một binh lính chạy vào trong.
"Nữ vương bệ hạ, không hay rồi, kẻ địch vừa cho nổ mấy kho lương của chúng ta, bây giờ lương thực trong thành thiếu hụt, nơi nào phát lương thì nơi đó sẽ bị oanh tạc, rất nhiều bách tính và binh lính không trụ được nữa rồi".
"Cái gì?", An Na Nhất Thế đứng bật dậy, vẻ mặt không hiểu.
"Quân địch lại phát động tấn công rồi, không rút binh sao?"
"Không ạ, không những không hề có động thái rút quân mà còn bắt đầu tiến hành bao vây hai bên sườn Pháo Đài Đỏ, e rằng... e rằng..."
Trong đầu An Na Nhất Thế một mảng trống rỗng, lẽ nào đã bị lừa rồi ư? Cứ như vậy để ông ta chơi miễn phí rồi, tên đàn ông thối tha này cũng quá vô liêm sỉ rồi?
"Nữ vương bệ hạ, không phải người nói kẻ địch đã đồng ý lui binh rồi sao? Sao ngược lại còn tấn công dữ dội hơn vậy, không phải người đã trở mặt với người Hoa Hạ đó chứ?"
An Na Nhất Thế nhất thời không biết nói gì, đến thân thể cũng đã cống hiến rồi còn muốn nàng ta làm thế nào nữa, đáng hận rằng tên Đa Đoạt đó quá vô liêm sỉ, kéo quần lên liền trở mặt, không giữ lời hứa, bản thân nàng ta có nỗi khổ không nói ra được, cũng không thể nói với người của mình rằng nàng ta đã ngủ với người ta một đêm rồi.
"Ta... ta không biết, đám người Hoa Hạ này căn bản nói lời không giữ lời, liều mạng với chúng đi", An Na Nhất Thế tức giận nói.
"Nữ vương bệ hạ, không thể được, hiện nay chúng ta thiếu hụt lương thảo, không thể đánh thêm được nữa, hay là... hay là chúng ta bỏ thành đi, bây giờ chạy... vẫn còn kịp đó".
"Chạy?"
An Na Nhất Thế cảm thấy bản thân sắp sụp đổ rồi, hàng trăm vạn đại quân lại không dám ra khỏi thành tác chiến, lương thực trong thành thì bị hủy, đánh không được kéo dài cũng không xong, nghị hòa thì bị người ta lật lọng, nàng ta còn có thể làm gì được nữa đây.
"Nhưng một khi bỏ thành thì e rằng chúng ta không thể quay lại được nữa, cơ nghiệp mấy trăm năm của tiên tổ cứ như vậy bị hủy hoại trong tay chúng ta ư?"
"Nữ vương bệ hạ, người trung nguyên có câu tục ngữ, để lại núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực thì sẽ có một ngày chúng ta giết trở về".
"Đúng vậy, nữ vương bệ hạ, mau chóng rút thôi, một khi bị bao vây muốn chạy cũng không kịp nữa".
An Na Nhất Thế trầm mặc rồi gào lên: "Ta không cam tâm, ta không cam tâm, tên Đa Đoạt đó sao có thể đùa giỡn ta như vậy, phái người đi hỏi, ta muốn nghe xem tên Đa Đoạt đó nói gì".
Rất nhanh người đi hỏi đã trở về.
"Nữ vương bệ hạ, đây là thư do tướng lĩnh quân địch gửi cho người ạ".
An Na Nhất Thế giật lấy bức thư, bên trong dùng tiếng La Sát để viết.