Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 56: Chương 56:




“Lục Trúc, mái hiên có tổ chim én sao?” Cố Linh Quân từ ngoài cửa sổ ló đầu ra, muốn tìm tòi đến cùng.

Có lẽ là mùa xuân tới, tiếng chim chóc cũng dần dần nhiều lên, dẫn tới Đoàn Đoàn cứ chạy ra bên ngoài.

Gọi Lục Trúc nửa ngày, lại không thấy người tới, quay đầu lại thì thấy nàng ấy xuất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa. Cố Linh Quân đi đến trước mặt nàng ta, quơ quơ tay, lại kêu vài tiếng mới tỉnh thần.

“Nương nương, làm sao vậy?” Lục Trúc đứng lên, vội vàng hỏi.

Cố Linh Quân nghi hoặc nhìn Lục Trúc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Trúc.

“Ta hỏi bên ngoài có tổ chim én phải không?” Nàng lặp lại.

“À, dạ, đúng vậy, có tổ chim én, nương nương muốn ăn tổ yến?! Để nô tỳ kêu người đi làm!” Không kịp ngăn cản, Lục Trúc đã vội vàng đi ra ngoài, kêu cũng kêu không được.

Lại đi tìm Đặng công công, cũng là thấy bóng không thấy người.

Nghĩ nghĩ, cũng đã nhiều ngày nàng chưa từng nhìn thấy Tiêu Dục Hành. Cố Linh Quân đếm trên đầu ngón tay, đã có một, hai, ba… Năm ngày rồi không gặp.

Có lẽ là ăn tết xong, có một đống chuyện lớn nhỏ muốn xử lý nên bận đến không có thời gian đến thăm nàng. Cố Linh Quân vừa nghĩ, vừa uống tổ yến vừa mới được Lục Trúc đưa tới tận tay.

“Đoàn Đoàn, con nói ma ma có nên đi tìm ba ba hay không?!” Cố Linh Quân duỗi tay gãi cằm nó.

“Meow.” Đoàn Đoàn ngoan ngoãn kêu một tiếng, lại cọ cọ mu bàn tay của nàng.

Trái tim Cố Linh Quân tan chảy, mặt mày hớn hở nói: “Con cũng đồng ý đúng không? Rốt cuộc nam nhân cũng thích được người khác quan tâm.”

Bế lên nó, lại lẩm bẩm: “Hình như cũng gần đến thời gian chàng ấy nghỉ ngơi, đi nhìn chàng ấy một cái chắc không sao đâu ha, nếu bận thì chúng ta trở về là được.”

Trong lòng hạ quyết tâm, Cố Linh Quân đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa bước ra một bước lại lùi về. Cúi đầu nhìn nhìn Đoàn Đoàn trong lòng ngực, khom lưng đặt nó xuống đất.

Đoàn Đoàn đang nằm ấm êm thoải mái trong lòng Cố Linh Quân, đột nhiên bị đặt xuống nền đất lạnh lẽo cứng rắn, bất mãn kêu một tiếng, dụi dụi chân nàng, đi một vòng xung quanh nhúng nhúng chân như muốn nhảy lên người nàng, muốn quay trở về nơi ấm áp mềm mại kia.

Cố Linh Quân vẻ mặt đau lòng” “Đoàn Đoàn không thể đi theo, ba ba không thích con.”

Đoàn Đoàn: “Meow ô!”

Cố Linh Quân đi đến bên ngoài, nhìn thấy Lục Trúc và Đặng công công không biết đang châu đầu ghé tai nói gì đó.

Hai người nhìn thấy nàng ra, lại vội vàng tách ra, ánh mắt liếc trái liếc phải, tràn đầy chột dạ, trên mặt chỉ kém viết dòng chữ “Nương nương, chúng ta có bí mật to ơi là to, muốn gạt ngài nè”.

Cố Linh Quân nghĩ chính sự quan trọng, trở về truy hỏi sau cũng không muộn, ho nhẹ một tiếng, có hơi mất tự nhiên nói: “À, ta muốn đi thăm bệ hạ...”

“Không được!”

“Không thể!”

Hai người đồng loạt trăm miệng một lời, kịch liệt phản đối.

Ánh mắt Cố Linh Quân đảo qua lại trên mặt bọn họ, muốn từ biểu tình nhìn ra câu trả lời. Bộ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao vậy, ngày thường hai người này hận không thể cột nàng ném lên giường Tiêu Dục Hành, vậy mà bây giờ lại ngăn cản nàng đi tìm chàng ấy.

Trong lòng Cố Linh Quân càng thêm nghi ngờ, bị bọn họ phản đối dữ dội như vậy, càng muốn đi: “Các ngươi có chuyện gì gạt ta, đúng không, tại sao lại không cho ta đi?”

Lục Trúc và Đặng công công ậm ừ không chịu nói, lại xả mấy lý do sứt sẹo.

“Hoàng Thượng đang rất bận, nương nương đến quấy rầy có chútc không tốt.”

“Thời tiết ấm, tuyết tan đường ẩm ướt, rất dễ trượt ngã, nương nương chờ cung nhân lau sạch xong lại đi được không?”

“Nương nương, Đoàn Đoàn ở bên trong nhìn ngài kìa, khẳng định là luyến tiếc ngài đi.”

Cố Linh Quân thở dài: “Thôi được rồi, vậy hôm nay không đi.”

Lục Trúc và Đặng công công thấy nàng xoay người bước vào trong mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không ngờ nàng chỉ là làm động tác giả, thừa dịp bọn họ thả lỏng cảnh giác, lập tức chạy ra ngoài ngay.

“Nương nương, nương nương!” Hai người lập tức co giò đuổi theo, ngăn cản đường đi của nàng.

“Tránh ra!” Cố Linh Quân khẳng định bọn họ có chuyện gì đó gạt nàng.

Chẳng lẽ là lại tới vị công chúa nào nữa?!!

Cố Linh Quân đi vài bước thì dừng lại, đằng trước là Lăng Hựu Tình và đám cung nữ của nàng ta.



“Nương nương muốn đi tìm bệ hạ sao?” Lăng Hựu Tình cười vui vẻ đi tới.

“Lúc này đi sợ là không thích hợp nha.”

Lòng Cố Linh Quân bỗng nặng nề, ngay cả nàng ta cũng biết, chẳng lẽ trong cung chỉ có mình nàng là không biết gì?

“Tại sao lại không thích hợp?” Cố Linh Quân trầm giọng hỏi.

“Hiện tại bệ hạ hẳn là đang thương lượng đối sách với các đại thần, nương nương đi sợ là sẽ xấu hổ lắm à nha.” Nghe giọng nói của nàng ta, không phải là tị hiềm phi tần trong hậu cung không được tham gia vào chính sự, nghe là biết không đơn giản như vậy, đúng là có ẩn tình gì rồi.

Cố Linh Quân nhăn mi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lăng Hựu Tình bất ngờ, nghiêm túc đánh giá, thử hỏi: “Nương nương là thật sự không hiểu hay là giả vờ, Tây Bắc …”

“Lăng tần, nói năng cẩn thận!” Nàng ta vừa mới nói nửa câu đầu đã bị Đặng công công hét lớn cắt ngang.

“Tây Bắc làm sao vậy?” Cố Linh Quân nghe được hai chữ “Tây Bắc”, trong lòng nhảy dựng, nhưng lại không rõ, chuyện đó thì liên quan gì đến nàng, tại sao lại không thể cho nàng biết.

“Hoàng Hà vỡ đê, nhấn chìm vô số thành trì, ôn dịch đột ngột bùng phát, lưu dân trốn chạy, phía Tây Bắc còn xảy ra nhiều cuộc bạo động...” Đương nhiên là Lăng Hựu Tình không sợ Đặng công công, một hơi nói ra hết.

Mỗi một sự kiện đều làm lòng Cố Linh Quân nặng trĩu, giọng run rẩy hỏi: “Vậy thì tại sao ta đi tìm bệ hạ lại phải cảm thấy xấu hổ.”

“Dân gian truyền ồn ào huyên náo, đồn truyền bởi vì nương nương là yêu phi chuyển thế, tới mê hoặc quân chủ, mới gây ram kiếp nạn này. Thật sự sau khi nghe được tin này làm thần thiếp lo lắng, dân chúng cũng thật là, đều nói bậy bạ gì không à.” Giọng điệu Lăng Hựu Tình như là lên án, nhưng Cố Linh Quân lại nhìn thấy sự đắc ý ở trong mắt nàng ta.

Cố Linh Quân đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cười lạnh: “Vớ vẩn, chuyện này có liên quan gì đến ta.”

Nói xong, lướt qua nàng ta, tiếp tục đi về phía trước.

Lăng Hựu Tình không ngờ đã nói đến như vậy mà nàng cũng không biểu hiện chút sợ hãi nào, phản ứng bình đạm như vậy, xoay người bật thốt lên:“Cố Linh Quân!”

Người đang đi ở phía trước hơi dừng chân.

Lăng Hựu Tình sắc mặt phức tạp: “Có Vu sư bói quá, nói mạng ngươi mang theo Sát, chuyên khắc vận mệnh Đại Chu. Chỉ có thiêu sống ngươi để tế trời mới có thể bình ổn lòng trời, có không ít ngu dân trong dân gian tin vào chuyện này, ồn ào huyên náo khắp nơi. Hoàng Thượng và đại thần đang thảo luận ngày đêm giải quyết việc này, bây giò ngươi đi đến đó chỉ tổ rước lấy nhục nhã mà thôi.”

“Ngươi tin sao?!” Cố Linh Quân xoay người, bình tĩnh hỏi lại nàng ta.

Lăng Hựu Tình thấy ánh mắt của nàng quá mức sắc bén, không dám đối diện.

Cố Linh Quân không đợi nàng ta trả lời, lại nói tiếp: “Yêu phi mê hoặc quân chủ, tai họa chúng sinh, lật lại sách sử, Quân vương mất nước cũng không thiếu bóng dáng mỹ nhân làm loạn. Ta có bao nhiêu bản lĩnh lớn, mới có thể làm Hoàng Hà vỡ đê, ôn dịch đột nhiên bùng phát.”

“Yêu phi?!”

“Ta là khiến bệ hạ không để ý tới triều chính hay là chìm trong tửu sắc?”

Lăng Hựu Tình bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, đang muốn biện giải, thì Cố Linh Quân lại không cho nàng ta cơ hội.

Trên dưới đánh giá, lại nói tiếp: “Ta vẫn luôn cho rằng, ngươi đọc đủ sách thánh hiền, tài hoa hơn người, không giống những nữ nhân ngu ngốc kia. Bá tánh chưa mở rộng trí thức, tin vào lời đồn, về tình cảm có thể tha thứ…”

“Đất nước đang gặp nạn, mà ngươi lại chỉ nghĩ đến lục đục với nhau, gây hấn trong hậu cung. Thì ra ta đánh giá ngươi quá cao rồi, ngươi, bất quá cũng như thế!” Nói xong xoay người rời đi.

Sắc mặt Lăng Hựu Tình thay đổi, nhìn theo bóng dáng Cố Linh Quân rời đi, đứng thật lâu ở tại chỗ không động đậy.

“Nương nương, đừng tin lời Lăng tần nói, không có nghiêm trọng như vậy.”

“Đúng vậy nương nương, là bệ hạ cố ý làm chúng ta gạt ngài, chính là không muốn làm ngài lo lắng.”

Lục Trúc và Đặng công công chạy chậm tới nói lời an ủi Cố Linh Quân.

“Nhưng mà lời Lăng tần nói cũng không phải không có lý, nương nương, thật sự muốn đi vào lúc này sao?”

Cố Linh Quân nghe vậy dừng lại bước chân, buông thả lỏng cơ thể vẫn luôn căng chặt, đôi tay cũng không biết khi nào lạnh lẽo cứng đờ.

“Đi đến cung của Liễu tài tử.” Cố Linh Quân mệt mỏi nói.

Liễu Phiêu Phiêu thấy nàng tới, vẻ mặt cũng kinh ngạc: “Sao nương nương lại tới đây?”

“Ta đã biết chuyện về Tây Bắc!” Cố Linh Quân bình tĩnh nói.

Liễu Phiêu Phiêu lập tức nhìn Lục Trúc và Đặng công công, ánh mắt trách cứ.

Tại sao bọn họ lại giấu không được chuyện này kia chứ?!

Lục Trúc và Đặng công công đều xuất hiện biểu tình khổ mà không nói nên lời.



Thông qua Liễu Phiêu Phiêu, nàng đã chứng thực tất cả. Lời đồn tuyệt đối không chỉ nhắc đến một mình nàng.

Liễu Phiêu Phiêu nhìn sắc mặt của nàng: “Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm đâu, đã cho người đi xử lý, thực mau sẽ không có việc gì, nương nương không cần lo lắng...”

Cố Linh Quân nhìn nàng ta, lại không đành lòng trách cứ.

Liễu Phiêu Phiêu, thậm chí là Lăng Hựu Tình, đều là tiểu thư nhà quan, yếu đuối nũng nịu, đương nhiên là không biết khó khăn chốn nhân gian. Lũ lụt, dịch bệnh, mấy thứ đó có ai trong bọn họ được chứng kiến tận mắt đâu, sự khốn cùng đến mức gặm đất mà ăn cách cuộc sống xa hoa êm ấm của bọn họ là một khoảng cách thân phận địa vị.

Bọn họ có thể nói nhe nhàng như vậy nàng cũng không thể trách cứ được gì.

Mà kiếp trước, nàng sinh ra ở thời đại thông tin điện tử, hoàn cảnh thảm thiết này nàng biết hết, cũng từng làm nhân viên từ thiện đến vùng xảy ra sạt lở sau lũ lụt, cũng tận mắt chứng kiến cả gia đình bị chôn vùi, chỉ chừa lại một người ông già cả.

Kêu trời, trời không thấu, kêu chính quyền, chính quyền không nghe.

“Ừ, thực mau sẽ không có việc gì.” Cảm xúc của Cố Linh Quân càng thêm nặng nề, nhưng cũng miễn cưỡng mỉm cười.

Trong cung điện to như vậy, vắng lặng không tiếng động, chỉ có âm thanh lật giấy rất nhỏ.

Qua không biết bao lâu, có một người mặc triều phục bước ra giữa điện lớn, là người đã có tuổi, râu tóc bạc trắng, cung kính nói: “Hoàng Thượng, lời đồn bên ngoài nổi lên bốn phía, mắt thấy càng ngày càng nghiêm trọng, không thể cho phép chuyện này túy ý phát triển tiếp.”

Tiêu Dục Hành ngồi trên long ỷ đọc tấu chương nghe xong ngẩng đầu lên: “Tìm được Vu sư kia chưa?”

Một người khác đi ra trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được rồi.”

Tiêu Dục Hành nhìn hắn, lại giơ lên tấu chương dày cộm trong tay: “Lưu Trung thư, đây là có ý gì.”

*Trung thư: là bộ phận quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.

Lưu Trung thư ngẩng đầu nhìn, vững vàng tinh thần nói: “Đây là kết quả Vu sư bói ra tới, thần chỉ là thay mặt thuật lại.”

Tấu chương là hắn tự mình viết, nội dung chính là mệnh cách khắc nước Đại Chu của Quý Phi. Nếu vẫn để lại nàng ta ở trong hậu cung, sợ là sẽ khiến cho ông trời giáng thêm tai nạn cho muôn dân.

Lão thần có tuổi đương nhiên là biết hắn đang đánh chủ ý gì. Lời đồn thổi về bệ hạ tất nhiên là không thể nói, Cố tướng quân lập được công lớn, tay cầm quân quyền, kiêng kị cũng không dám nhắc tới.

Cũng chỉ dư lại Quý Phi, cơ hồ là trở thành bia ngắm cho mọi người.

Trong triều, không phải không nghe thấy, nhưng phần lớn cũng chỉ cười cho qua, nói thẳng vớ vẩn.

Duy độc nhất Lưu trung thư, không biết là bị cái gì nhập, mắt mù không thấy địa vị của Quý Phi ở trong lòng bệ hạ ra sao, chỉ dựa vào Cố tướng quân yêu nữ nhi như mạng…

Nếu Quý Phi có chuyện gì… Tây Bắc sẽ như thế nào?!!

“Lưu Trung thư nói năng bậy bạ gây náo loạn lòng người, ngươi phải thảo luận đưa ra kế sách khẩn cấp chống thiên tai, chứ không phải mấy trò mê tín này.” Một vị lão thần nhịn không được tức giận nói. Hắn ta thấy Cố tướng quân hiện tại không ở kinh thành, cho nên mới dám cả gan làm loạn như thế.

Lưu Trung thư lại không để bụng: “Ý kiến của dân không quan trọng sao, tình hình trước mắt không phải nên lập tức ổn định lòng dân sao?”

“Lưu Trung thư.” Lão thần còn muốn cãi cọ, đã bị Tiêu Dục Hành mở miệng cắt ngang.

“Người Vu sư kia là ngươi tự đi tìm.”

Lưu Trung thư vui vẻ trả lời: “Đúng vậy bệ hạ, Vu sư này cực kỳ có danh tiếng ở Nam Việt, xem sao trời, giải quẻ, rất là linh nghiệm.”

“Hiện tại hắn ở nơi nào?”

“Bệ hạ!” Lão thần nhịn không được mở miệng, Tiêu Dục Hành lại giơ tay ngăn lại.

“Liền ở thần trong phủ.” Lưu trung thư gấp không chờ nổi nói.

“Cố Tranh.” Tiêu Dục Hành lại đột nhiên điểm danh Cố Tranh, người vẫn luôn lặng im đứng ở một bên.

“Vu sư Nam Việt, nói năng không có chứng cớ, mê hoặc lòng dân, hãm hại Quý Phi. Ngươi dẫn dắt binh lính đi bắt người, trưa ngày mai, chém đầu trước mắt dân chúng, không được xảy ra sai lầm.”

Lưu Trung thư hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy trong mắt vị Đế vương tuổi trẻ kia tỏa ra hơi lạnh thấu xương: “Còn ngươi, bỏ chức quan, áp giải vào lao ngục, chờ đợi thẩm vấn sau.”

Cố Tranh được lệnh, lập tức hành động, đầu tiên là đi đến phía sau Lưu Trung thư, khống chế bẻ cánh tay hắn, vặn ra sau lưng.

Lưu Trung thư chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không ngờ Cố Tranh sẽ tự ra tay, không có chút nào phòng bị.

Nhưng mà bị hắn mạnh tay bẻ như vậy, cánh tay đã bị vặn trật khớp, đau đến cong nửa người lại. Không còn sức lực chống đỡ, thẳng tắp quỳ rạp xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Hết chương 56