Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 55: Chương 55:




Năm đầu tiên đón năm mới ở hoàng cung, càng thú vị hơn so với trí tưởng tượng của Cố Linh Quân.

Tất nhiên là không cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm chúc tết người thân, ngược lại có một đống người cung cung kính kính vào cung quỳ lại chúc tết nàng.

Chuyện lớn trong đời người nàng đã hoàn thành từ sớm, đương nhiên là không có chuyện đau đầu vì bị người lớn trong nhà hối cưới. Bởi vì giờ đây thân phận của nàng đứng nhất trong hậu cung, không có Hoàng hậu, Hoàng quý phi, thì nàng đây là bá chủ.

Vả lại, đám phi tần trong hậu cung cũng không có ai dám tới hỏi nàng khi nào sinh con.

Tuy không có di động lẫn TV, nhưng trong cung cũng tự phát tổ chức không ít hoạt động, Cố Linh Quân mừng rỡ quên hết mọi việc, bị Lục Trúc nhắc nhở mới biết Tiêu Dục Hành có chút bất mãn đối với hành vi của nàng.

Cố Linh Quân nghe xong thấy ủy khuất.

Tuy rằng là ngày tết nhất, nhưng thân là hoàng đế, Tiêu Dục Hành cũng không thể hoàn toàn nghỉ ngơi, vẫn có chính vụ cần xử lý, buổi tối nào cũng sẽ tới cung của nàng để mượn giường ngủ. Ai làm việc người nấy, hắn làm việc của hắn, nàng chơi theo ý nàng.

Đến tột cùng hắn bất mãn cái gì hả?!

Cố Linh Quân có nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vẻ mặt Đặng công công hận sắt không thành thép, lời nói thấm thía: “Nương nương của thần ơi, nam nhân mà, có đôi khi cũng yêu cầu quan tâm, ngài xem, từ cái đêm đón giao thừa đến giờ, ngài chưa từng chủ động đi tìm Hoàng Thượng lần nào, thử hỏi ai mà không bất mãn.”

Cố Linh Quân biểu tình hoài nghi, trên mặt viết hai chữ nghi hoặc chả bá.

Lục Trúc đứng kế bên cũng buông lời khuyên nhủ: “Đúng vậy nương nương, hôm nay chính là mùng ba đầu năm mới, lại không nắm chặt thì năm mới sẽ đã trôi qua mất.”

Bị hai người kia nhắc mãi, nghe riết cũng phiền, Cố Linh Quân đang định đi đến cung của Tiêu Dục Hành, không ngờ hắn đã vào tới nơi.

Tiêu Dục Hành mới vừa bước vào trong phòng thì Đoàn Đoàn lập tức nhảy từ trên đùi nàng xuống, trốn dưới gầm ghế.

Đoàn Đoàn cũng chính là con mèo trắng của nàng. Nói đến cũng rất kỳ lạ, nó là con mèo mà Cố Linh Quân thấy ngoan ngoãn nhất. Ngày thường người ra ra vào vào trong cung nàng cũng không ít, nó thấy thì chỉ ngoan ngoãn nằm chơi ở một bên, không thấy phản ứng lớn như vậy bao giờ.

Chỉ có mình Tiêu Dục Hành là đặc biệt, vừa thấy bóng dáng hắn thôi là nhảy núp, trốn mất tiêu.

Đương nhiên là Tiêu Dục Hành nhìn thấy bóng dáng màu trắng chợt lóe xuống dưới gần ghế kia, từ trước đến nay hắn đều là không có hứng thú nhiều với đám thú cưng, thậm chí còn ngại phiền. Từ sau khi hắn đăng cơ, trong cung có rất nhiều thú cưng được những phi tần cũ nuôi lởn vởn chạy đầy trong hoa viên, phần lớn đều bị tống cổ đi ra ngoài.

Nhưng thấy Cố Linh Quân yêu thích, nên cũng mặc nàng.

“Bệ hạ, hôm nay chính vụ xử lý xong rồi sao?” Cố Linh Quân nhớ lại những lời vừa rồi của hai người kia, tư thế cẩn thận, cung kính hỏi.

“Ừm.” Tiêu Dục Hành trước sau như một, nhàn nhạt trả lời.

“Vậy, Hoàng Thượng tới đây là có việc gì…” Thường ngày, trời còn không tối hắn sẽ không đến.

Nhớ lại mấy hôm hắn đến nơi này vào ban ngày, trong lòng lộp bộp một tiếng thật mạnh, chẳng lẽ là tới bắt nàng luyện chữ nữa.

Tiêu Dục Hành nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng tràn đầy lo sợ bất an, dừng một lát, mới chậm rãi nói: “Tối nay là ngày cuối cùng, đêm nay không giải quyết chính sự.”

Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, nghe hiểu ý, trong lòng vui vẻ, đè nén kích động hỏi: “Cho nên chúng ta có thể ra cung đi dạo đúng không?!”

Tiêu Dục Hành lại cố ý không trả lời nàng ngay, chậm rì rì bưng chén trà thưởng thức.

Trong lòng Cố Linh Quân gấp chờ không nổi, cộng thêm Tiêu Dục Hành vô tri vô giác dung túng, nàng ở trước mặt hắn đã không cần phải ăn nói khép nép cẩn thận đề phòng nữa: “Đi thôi đi thôi, thần thiếp thật sự muốn đi.”

“Dựa theo lời Quý Phi nói mà làm vậy.”

Như là cảm nhận được chủ nhân đang vui, Đoàn Đoàn thật cẩn thận dò đầu ra, Cố Linh Quân nhìn thấy vẻ đáng yêu của nó, nàng bế nó lên, ôm vào trong lòng ngực hung hăng hôn một miệng lông.

Vì là ngày lễ tết, nên kinh thành cố ý phá lệ hủy bỏ cấm đi lại về đêm, lại là ngày tết cuối cùng, trên đường chen đầy bá tánh, người người kích động, vô cùng náo nhiệt.

Đèn lồng và đèn kéo quân treo đan xen nhau dọc theo đường phố nhìn vô cùng tận. Ánh đèn lay động, bóng người in xuống đường.



Nơi đều là sạp đoán câu đố đèn lồng, hấp dẫn đưa tới một đám người, họ tụ tập tai kề tai thảo luận giải câu đố, thường thường truyền đến một trận âm thanh ủng hộ. Những đứa trẻ ham chơi tay cầm theo đèn lồng truy đuổi đùa giỡn xuyên các con phố ngõ hẻm.

Dọc theo mép sông được xây đê lũ bảo vệ rắn chắc là các cặp đôi nam nữ kết bạn thả ước nguyện.

Đèn kéo quân, đèn ước nguyện, cùng với những đốm sáng pháo hoa thỉnh thoảng bay lên trời, thắp sáng bầu trời đêm, khung cảnh xinh đẹp lại lãng mạn.

Cố Linh Quân nhìn mà nhất thời nghẹn ngào, hàng trăm ánh đèn chiếu sáng bóng đêm, đẹp đến mức làm nàng xúc động muốn khóc.

Mà Đặng công công và đám thị vệ đi theo lại không có hứng thú lịch sự tao nhã này. Tuy rằng bệ hạ và nương nương cải trang giả dạng không khoa trương đi ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn phải cố sức căng tinh thần, sợ có thích khách kích động đám người làm ra hành động gì ngoài ý muốn.

Bời vì Trương Đức Phúc không thể đi theo ra ngoài, cho nên luôn miệng dặn dò Đặng công công, hắn lúc nào cũng ngăn cách đám người đến gần Cố Linh Quân, bị dẫm vài chân, cả gương mặt đau đến nhíu lại.

Đương nhiên, động tác của bọn họ sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng bá tánh cũng chỉ coi bọn họ là công tử tiểu thư nhà quan lại, cũng không ngạc nhiên. Lâu lâu có người vô tình nhìn thấy hình dáng của bọn họ, sẽ phát ra một tiếng khen.

“Bệ… Thiếu gia, phu nhân, hay là chúng ta đi sang bờ bên kia, bên kia ít người, ở đây quá nhiều người.” Đặng công công gân cổ lên hô.

Phía bên kia bờ sông có chút vắng vẻ, người cũng ít, đèn kéo quân cũng không có mấy cái, so sánh với bờ bên kia như là hai thế giới. Nhưng cũng không thiếu người bán đèn ước nguyện.

“Thiếu gia, phu nhân, muốn mua một ngọn đèn ước nguyện không?!” Dù bọn họ cải trang giả dạng, nhưng quần áo vẫn cao sang hơn người, người bán hàng vừa thấy bọn họ đã xông tới, đẩy mạnh tiêu thụ đèn ước nguyện trong tay.

Đặng công công nhìn Cố Linh Quân, thấy nàng nhíu mày, lập tức đẩy bọn họ ra, mà ánh mắt Cố Linh Quân lại dừng ở nơi khác.

Cách bọn họ không xa, có một bà lão đang đứng bơ vơ, ôm một rổ chứa đầy đèn ước nguyện. Chỉ là đèn lồng không có nhiều hình dáng mới lạ, tinh xảo như những người khác, đèn lồng của bà ấy là những kiểu bình thường.

Đèn vẫn còn đầy ấp, hình như bán không được nhiều lắm. Lại thấy bà mặc quần áo mỏng giữa đêm lạnh, cơ thể nhỏ gầy, ánh đèn chiếu sáng từ phía sau và không khí náo nhiệt kia đối lập với bóng dáng cực kỳ cô đơn của bà, Cố Linh Quân không khỏi chạnh lòng.

Nhìn Tiêu Dục Hành, Cố Linh Quân mang theo Lục Trúc đi đến phía bà ấy: “Bà ơi, con muốn mua hết đèn lồng ước nguyện của bà.”

Nghe được lời nói của nàng, Lục Trúc lập tức lấy tiền ra.

Trong kho riêng của Cố Linh Quân chồng chất không ít vàng bạc, ở trong cung cũng không chỗ sử dụng. Lần này ra cung, cố ý dặn dò Lục Trúc mang nhiều ra tiêu bớt.

Đương nhiên, lần đầu tiên tiêu tiền thì phải ra tay hào phóng một chút, bà lão thấy đôi mắt trợn tròn, vội vàng cự tuyệt: “Không được không được, nhiêu đây tiền có thể mua hết toàn bộ đèn lồng ở nơi này, đèn lồng của ta rất bình thường, không đáng với số tiền này.”

Trong lòng Lục Trúc cũng tràn đầy đồng tình, cười khuyên nhủ: “Phu nhân của chúng ta thích làm từ thiện tích đức, đây là tấm lòng của ngài ấy. Trời tối lạnh dần rồi, bà lấy tiền nhanh nhanh về nhà đi.”

Bà lão đã chú ý tới bọn họ từ đầu, thấy mấy chàng trai trẻ tuổi bu lại chào bán, tất nhiên là không dám chen vào. Mắt thấy đêm nay không thể bán hết về nhà sớm, vậy mà vị phu nhân đó lại đến chỗ bà.

Bà vội vàng nói lời cảm ơn, trong miệng còn niệm: “Tấm lòng Bồ Tát!”

Lục Trúc tiếp nhận rổ đèn lồng ước nguyện, Cố Linh Quân từ trong đống đó chọn hai cái, lòng tràn đầy vui mừng, quay đầu muốn gọi Tiêu Dục Hành thả đèn chung. Nhưng lại nhìn thấy một người nữ tử không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Tiêu Dục Hành, đang nói gì đó.

Tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng cũng là yểu điệu xinh xắn, không khó nhận ra đó là một người đẹp.

“Xin hỏi vị công tử này, không biết trong nhà có đính hôn ước với ai hay chưa?!” Vào ngày này, nếu có nam nữ độc thân xem ai vừa mắt, cũng sẽ nhưng lớn mật tỏ tình, nhờ vậy mà có không ít việc vui xảy ra sau ngày này.

Vừa mới giật mình ngẩn ngơ thoáng nhìn, đã là làm nàng ta rối loạn tâm trí, bỏ xuống nha hoàn đi theo vị công tử trước mắt này, một nam nhân có dung mạo xuất chúng, khí chất cao tận trời, là nam nhân xuất sắc nhất mà nàng từng gặp qua.

Nhưng lại bì tùy tùng của vị công tử này ngăn cản, cho nên nàng không thể nào tới gần được, cũng chỉ có thể đứng nhìn như vậy. Trong lòng tràn đầy thấp thỏm hỏi ra, hắn lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng một lần nào.

Nữ tử đang muốn mở miệng nói gì thì phía sau lưng đã truyền đến một giọng nữ: “Đương nhiên là phu quân của ta đã sớm có hôn ước.”

Cố Linh Quân cầm hai cái đèn lồng ước nguyện, bước nhanh đi qua, đứng ở bên cạnh Tiêu Dục Hành. Nghiêm túc quan sát nữ tử kia.

Ha hả, không đẹp bằng mình, vậy là yên tâm rồi.

Biểu tình trên mặt nữ tử hiện lên xấu hổ.

Nếu nói vị nam tử này là nam nhân xuất chúng nhất mà nàng từng gặp qua, như vậy thì vị nữ tử đứng bên cạnh hắn chính là nữ nhân xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy.

Nàng vẫn luôn tự hào về dung mạo của mình, nhưng đứng ở trước mặt nàng ấy vẫn là hổ thẹn không bằng người. Vừa mới rồi nàng vẫn luôn tập trung chú ý vào trên người nam tử, lại xem nhẹ những người đứng bên cạnh hắn.



Tuy đã biết người mình để ý đã óc gia thất, nhưng nữ tử vẫn cứ tiếc nuối, đi một hai bước lại quay đầu nhìn vài lần, biết là không cam lòng, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà ở lại đó nhìn phu thê người ta ân ái, vội vàng che mặt chạy đi.

“Chỉ trong nháy mắt thôi mà bệ hạ của chúng ta đã trêu hoa ghẹo bướm, ong mật bu quanh ha!” Cố Linh Quân chua lòm nói.

Nếu hắn không phải Đế vương, sợ là nữ nhân muốn gả cho hắn sẽ xếp hành dài từ đây đến Tây Bắc.

“Vậy nàng muốn thế nào, không lẽ bắt ta phải che mặt.” Câu trả lời của Tiêu Dục Hành lại làm nàng ngoài ý muốn.

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn muốn mang nàng ta về cung, để thần thiếp có thêm muội muội, hửm!” Cố Linh Quân tức giận hỏi.

“Có phu nhân ở, thật lòng không dám!” Tiêu Dục Hành trong mắt chứa ý cười.

Một từ “Phu nhân” làm lòng Cố Linh Quân nhảy dựng, khóe miệng nhịn không được cong cong, chuyển dời tầm mắt, nói: “Đi thả đèn ước nguyện thôi.”

Tiêu Dục Hành thấy nàng hứng thú dạt dào, cũng phối hợp theo, chỉ là lúc nàng nhắm mắt ước nguyện khi đèn trôi nổi trên sông kia, hắn mở bừng mắt dịu dàng nhìn nàng.

Ánh đèn bên bờ bên kia chiếu sáng lên mặt nàng, con ngươi sáng như minh châu giờ phút này bị mi mắt che đậy.

Nhưng hắn biết, thực mau sẽ có thể nhìn thấy.

Hắn vẫn luôn không có nói…

Hắn yêu thích nhất chính là nhìn thấy hình ảnh ngược của bản thân trong đôi mắt sáng như sao trời, không tính toán, không âm mưu, thanh triệt như ánh sáng bầu trời đêm của nàng. Bởi vì giây tiếp theo, đôi mắt này luôn là nhịn không được cong cong lên, còn muốn lộng lẫy bắt mắt hơn những chiếc đèn lồng kia.

“Ước gì những ngày sau này vĩnh viễn đều sẽ hạnh phúc như ngày hôm nay, Hoàng Thượng có thể thích mình thêm một chút, một chút nữa.” Cố Linh Quân lén thêm cho mình thêm một ước nguyện.

Mở mắt thấy Tiêu Dục Hành đang nhìn mình, trong lòng nàng có hơi chột dạ, nhưng vẫn nhìn hắn cười.

“Xong rồi.” Tiêu Dục Hành nhìn nàng, đột nhiên nói.

“Cái gì?!” Cố Linh Quân không rõ.

Tiêu Dục Hành không trả lời, cách bọn họ không xa, giờ phút này lại đột nhiên phóng pháo hoa, những tia sáng nổ tung trên bầu trời, nhìn như thẳng tắp rơi xuống trên người bọn họ.

Cố Linh Quân bị hấp dẫn ánh mắt, nhất thời không đuổi theo hỏi tới cùng.

Nhưng mà chuyện đời khó tránh, dù là ước nguyện mùng một đầu năm Tiêu Dục Hành viết đưa cho chùa miếu, hay là ước nguyện thả đèn lồng trên sông của Cố Linh Quân đều chưa thành hiện thực.

Ăn tết xong, thời tiết bắt đầu chuyển ấm, băng tuyết rét lạnh dần dần hòa tan, mùa xuân từng bước một đang tới gần.

Thượng nguồn sông Hoàng Hà lại đột nhiên vỡ đê, hơn nữa còn là lũ đầu xuân, dòng nước càn quét mấy thành trì. Châu phủ sợ phía trên trách phạt, vốn muốn giấu nhẹm xử lý, giảm bớt tai hoạ mới báo cáo lên trên.

Nhưng người chết đuối và súc vật không được xử lý tốt, cho nên bắt đầu xuất hiện ôn dịch ở những nơi có thiệt hại nặng nề, thế tới hung mãnh, không thể ngăn cản.

Người dân rời vùng dịch, đến nơi khác tìm sự cứu trợ, lúc dân muốn ùa vào thành trấn, nhưng lại bị binh lính ngăn cản ở bên ngoài cổng thành, dẫn đến bạo động, điều nên xảy ra đã xảy ra.

Đợi đến khi Tiêu Dục Hành nhận được tấu chương về sự việc này, thì lời đồn đã nổi lên bốn phía, nhiều nơi xuất hiện chuyện lạ.

Có người nói đây là trời cao trừng phạt, đương kim thánh thượng bất nhân, giết hại huynh đệ. Cũng có người nói đây là bởi vì chiến tranh với Đột Quyết, giết người vô số, chọc giận Phật Tổ.

Thậm chí còn có người nói, đây là bởi vì Quý Phi là hồ ly tinh là yêu phi chuyển thế, mê hoặc quân chủ, tai họa chúng sinh.

Cuối cùng, lời đồn thổi ngày một nghiêm trọng, khiến dân chúng lầm tin, không còn lòng tin vào Hoàng đế Đại Chu, có nơi còn muốn thiêu sống Quý Phi.

Nhưng tất cả chuyện này đều cố ý giấu Cố Linh Quân, không để nàng biết chuyện.

Nàng cởi trang phục mùa đông dày nặng, thay cung trang mỏng hơn, ngồi ở phía trước cửa sổ, lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi mùa xuân, cũng chờ đợi bệ hạ của nàng.

Hết chương 55