“Nhị Lang… Nhị Lang?” Lý phu nhân môi run rẩy, nói cũng không liền mạch: “Không... Không có dính líu gì với thằng bé... Thằng bé không biết gì hết......”
Nhắc tới con trai út, sắc mặt Lý phu nhân biến đổi, quỳ bò về phía trước: “Hoàng Thượng, tất cả đều là tiện phụ tự chủ trương, Nhị Lang không biết tình chuyện gì cả. Nhà họ Lý... Nhà họ Lý chỉ còn lại một mình nó thôi. Cầu xin Hoàng Thượng tha cho thằng bé một mạng.”
Giọng Lý phu nhân bi thương đến tột cùng, những người biết về hoàn cảnh của bà đều nhịn không được sinh ra đồng tình. Mọi người đều nhìn Tiêu Dục Hành, lại chỉ thấy một gương mặt lạnh, không khỏi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy biểu cảm tức giận trên mặt vị thiên tử tuổi trẻ này.
“Lôi xuống, trông giữ nghiêm túc cẩn thận.”
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Tông Võ nói: “Tra xét toàn bộ hành cung.”
Tiệc tối cứ vậy mà bị hủy bỏ, mọi người ai về phòng người nấy. Trải qua chuyện như vậy, đáy lòng khó tránh khỏi hoảng loạn.
***
Cung nữ đưa tới bữa tối, Cố Linh Quân không còn khẩu vị ăn uống. Nhưng Tiêu Dục Hành lại cưỡng ép ra lệnh nàng ngồi vào bàn, vẫy lui hạ nhân, tự tay múc một chén canh nóng cho nàng.
Cố Linh Quân được quan tâm mà hoảng hốt, vội vàng tiếp nhận, cẩn thận uống hai muỗng, lại phát hiện người nào đó vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, kỳ lạ hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng Tiêu Dục Hành có chút khàn khàn: “Hôm nay xảy ra việc gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói hết một lần với trẫm.”
Cố Linh Quân chớp chớp mắt, buông muỗng, vừa hồi tưởng vừa nói. Trong quá trình đó, mày của Tiêu Dục Hành vẫn luôn nhíu, không có nửa giây thả lỏng.
Cơ hồ theo bản năng, Cố Linh Quân duỗi tay đè ở giữa mày hắn: “Nhíu mày thường xuyên sẽ có nếp nhăn đó.”
Một gương mặt đẹp trai như vậy mà có nếp nhăn sẽ phí lắm.
Cố Linh Quân cảm nhận được da thịt căng chặt chậm rãi thả lỏng, tay cũng bị nắm kéo ra.
Có chút lạnh.
Đây là cảm nhận duy nhất của Cố Linh Quân, vì thế, có qua có lại, nàng cũng múc một chén canh cho hắn. Nhưng lại bị đặt sang một bên, không có động đến.
Ngắn ngủn nửa canh giờ thẩm vấn đã có kết quả.
Lý phu nhân thấy kế hoạch bị bại lộ, không kháng cự, nói ra hết mọi việc.
Lúc sáng, sau khi bà gặp được tướng quân Đột Quyết, trong lòng vẫn luôn phẫn uất bất bình, không thể nuốt xuống nỗi hận thù này. Thị nữ thân cận biết rõ nội tình, nửa oán giận nói: “Lão gia và Cố tướng quân tự xưng là huynh đệ, lão gia và đại thiếu gia chết thảm dưới tay Đột Quyết, vậy mà hiện giờ kẻ thù đứng ở trước mắt lại thờ ơ, cơ hội tốt như vậy …”
Lý phu nhân lập tức trách cứ thị nữ nói hươu nói vượn, nhưng đáy lòng lại nhớ câu cuối kia.
…Cơ hội tốt như vậy, có phải là trời cao là ám chỉ cho bà?
Bà thân là nữ tử chân yếu tay mềm, tất nhiên là không thể làm gì tướng quân một nước.
Nhưng nếu người đó là Cố Tông Võ thì sao?
Người đời đều biết ông ta rất yêu thương con gái mình, nếu con gái ông ta bị bắt cóc, có thể hay không……
Ý nghĩ này giống như một tia lửa nhỏ dần dần lan tràn thành đám lửa lớn trong lòng bà ta, không thể nào ức chế. Ngày mai sẽ hồi cung, thời gian để bà hành động chỉ còn lại đêm nay. Nhưng xung quanh Quý Phi đều có thủ vệ nghiêm ngặt, đừng nói là bắt cóc, có thể tới gần đã là chuyện không dễ.
Nhưng trời cao tựa hồ thật sự ở đang trợ giúp bà, bà vẫn luôn chú ý tình huống của Quý Phi. Thấy nàng ta và đám người Cần vương phi đi ra ngoài tản bộ, bên người cũng không mang theo nhiều thị vệ người, lập tức ra lệnh cho ám vệ trong phủ âm thầm theo đuôi. Tiếp theo càng giống như là có thần trợ giúp, người bên cạnh nàng ta lần lượt rời đi......
Trong lòng Lý Phu nhân không phải không sinh ra nghi hoặc, nhưng lý trí của bà đã sớm bị vứt ra sau đầu, ý nghĩ duy nhất cũng chỉ có báo thù.
**************
“Còn Lý Nhị Lang, là thị nữ kia thấy Lý phu nhân biểu hiện khác thường vô tình nói lỡ miệng, sau khi biết được thì chạy ra ngăn cản.”
“Tiếp tục tra.” Nét mặt Tiêu Dục Hành nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhàn nhạt nói.
Cố Linh Quân suy nghĩ, cẩn thận mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài cảm thấy đây đều là trùng hợp sao?”
Hiện tại nàng nghĩ lại mà sợ, nếu thật sự bị bắt cóc…
Ngón tay Tiêu Dục Hành gõ nhẹ ở trên bàn: “Một việc không liên quan gì mới gọi là trùng hợp, nhưng hôm nay xảy ra một loạt đều liên quan với nhau, rất khó nói đó là trùng hợp.”
Cố Linh Quân gật đầu đồng ý, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đều dính tới Cần vương phi. Đầu tiên là nhớ lầm canh giờ, đề nghị đi ngắm hoa tống cổ thời gian, thế tử lại đột nhiên phát sốt, chân vừa lúc lại bị trẹo.
Nhưng theo Đặng công công trở về bẩm báo, Thế tử Cần vương là đột nhiên mắc bệnh thuỷ đậu mới dẫn đến nóng lên sốt cao. Nhớ lại chuyện xảy ra ở trong vườn hoa, Cần vương phi sốt ruột lo lắng không giống giả vờ.
Huống hồ phu thê Cần vương nhìn thế nào cũng không giống như là người sẽ âm thầm hãi hại nàng, hại nàng thì họ được lợi ích gì kia chứ.
Nhìn ra tâm tư của nàng, Tiêu Dục Hành mở miệng nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, có đôi khi chuyện thoạt nhìn không đơn giản giống như mặt ngoài.”
Thấy vẻ mặt nàng vẫn còn mê mang, lại nói tiếp: “Nàng cứ ở cạnh trẫm, trẫm đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Bảo đảm với nàng, lại tự hứa với lòng.
Cố Linh Quân gật đầu như trống bỏi, nàng biết, lần này là nàng may mắn, nếu có người nào đó nhất quyết dồn nàng vào chỗ chết, khẳng định nàng khó có thể chạy thoát.
Bàn tay vàng, vầng sáng vai chính gì gì đó… Nói thật là không tới lượt một nhân vật hy sinh như nàng.
Điều duy nhất có thể dựa vào, cũng chỉ có nam nhân bên cạnh này.
Giọng điệu chân chó, Cố Linh Quân khen: “Bệ hạ thật là anh minh thần võ, nếu thực sự có người sau lưng phá rối, khẳng định là không thể gạt được mắt ngài.”
Thấy trên mặt nàng có ý cười, Tiêu Dục Hành cười theo: “Cơm nước xong, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay nàng bị liên lụy mệt rồi.”
Cố Linh Quân vừa muốn nói tiếp, Đặng công công đứng phía sau áy náy bất an lại giành quyền lên tiếng trước nàng một bước: “Bệ hạ, bên trong hành cung có suối nước nóng thiên nhiên, đặc biệt có công dụng xua tan mệt mỏi.”
Tiêu Dục Hành theo bản năng cho rằng không ổn, hiện nay hành cung rồng cá hỗn tạp, cho nên mới xảy ra chuyện đó, bây giờ còn chưa hoàn toàn điều tra rõ thủ phạm đứng phía sau. Vừa muốn nói ra lời phủ định, thì nghe người bên cạnh thở dài trong lòng …
【Suối nước nóng? Chỉ có hai người bọn họ, vậy, vậy chẳng phải là tắm uyên ương? Trời, trời, xấu hổ lắm!】
Cũng không biết trong đầu nàng suy nghĩ ra hình ảnh gì, mà mặt dần dần đỏ lên.
“Quý Phi có muốn đi?” Tiêu Dục Hành ghé mắt liếc nàng.
“Không... Không cần, lần sau đi.” Cố Linh Quân tim đập nhanh hơn, trong đầu không chịu khống chế suy nghĩ mớ hình ảnh 21+.
Nếu lần sau thật sự muốn tắm chung, vậy nàng có cần mặc quần áo gợi cảm mỏng mỏng chút không?
Nếu thật muốn xảy ra chuyện đó, nàng chấp nhận hay từ chối khéo...
Tại sao đột nhiên phát triển nhanh như vậy, nàng không có thời gian để chuẩn bị...
Vẻ mặt khẩn trương liếc nam nhân ngồi bên cạnh, lại thấy Tiêu Dục Hành thu hồi ánh mắt, khóe môi giữ nụ cười nhàn nhạt: “Nếu Quý Phi không muốn, vậy quên đi.”
Nghe xong những lời này của hắn, cơm chiều Cố Linh Quân ăn đến thất thần.
Hắn nói nhữngn lời này có ý gì, có phải muốn đi hay không vậy?
Thật ra nàng… Cũng không phải không thể...
Tiêu Dục Hành đợi bóng dáng Cố Linh Quân hoàn toàn rời khỏi phạm vi tầm mắt, nụ cười bên môi lập tức tắt hẳn.
Tay lại gõ nhẹ ở trên bàn, đây là động tác mỗi khi hắn tự hỏi điều gì đó.
Hôm nay có rất nhiều điều nghi hoặc, nhưng có một việc hắn rất rõ ràng.
Sau khi nghe được tiếng lòng Lý Nhị Lang, đáy lòng sinh ra hoảng loạn mà hồi lâu hắn chưa từng cảm nhận được. Thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy nàng bình an không có việc gì thì trái tim treo cao mới trở lại bình thường.
Là khi nào bắt đầu xảy ra thay đổi?
Ngay từ đầu, hắn phong nàng là Quý Phi, chủ yếu là vì mượn thế lực từ phụ thân của nàng, tất cả chỉ là lợi dụng, còn mượn tay nàng diệt trừ đám nữ nhân bị thế lực khác xếp vào hậu cung.
Ông trời vốn vô tình, đừng nói chuyện tình cảm ở Hoàng gia, nghe rất buồn cười. Cốt nhục cũng có thể giết hại lẫn nhau, vậy thì lấy đâu ra tình cảm chân thành?
Ngay cả ngày mẫu hậu ly thế, cảm xúc của Tiêu Dục Hành cũng không thay đổi gì lắm. Bởi vì hắn đã biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải xảy ra, hắn chỉ là bình tĩnh chờ đợi nó đến.
Từ trước đến nay hắn không thích có biến cố gì thoát khỏi bàn tay của mình, có thể đọc rõ lòng người, khả năng đọc tâm này của hắn giúp không ít việc. Nó giúp hắn khống chế được rất nhiều việc xảy ra trong phạm vi quyền lực.
Mà Cố Linh Quân lại là biến cố lớn nhất.
Hắn không thể đoán trước, cũng không thể xen vào.
Nhìn nàng cười, cẩn thận lắng nghe những lời sâu trong đáy lòng nàng, Tiêu Dục Hành không muốn xem vào, cũng không muốn khống chế.
***
Tối nay, hành cung chú định là một đêm không ngủ, tuy mọi người đều nằm xuống nghỉ ngơi, những vẫn còn nhớ lại chuyện hồi sáng, vừa nghĩ tới, nghe tiếng giò. “ù ù” thổi qua, cũng khiến da đầu một trận tê dại.
Tuyết không biết khi nào bắt đầu rơi, có hai người lại không cảm giác được cái lạnh thấu xương, đứng ở trong sân chăm chú nhìn bầu trời đêm rợp trong tuyết trắng.
Một người trong đó chính là Mạc Ất Sa: “Vương gia có đáp án mà bản thân muốn chưa?”
Một người khác là Cần vương, trên mặt vẫn là nụ cười trước sau như một, xoay chuyển nhẫn ngọc: “Quả nhiên là thật sự, hoàng đế đúng thật là có thể nghe được tiếng lòng của người khác.”
Tuy là biết chuyện này, nhưng Mạc Ất Sa vẫn hoảng sợ: “Sao trên đời này lại có chuyện ly kỳ như vậy?”
Nhưng sau đó lại đảo mắt cười nói: “Vương gia cố ý thiết kế vở kịch này thật tuyệt. Mê hoặc Lý phu nhân, lại cố tình để Lý Nhị Lang biết đến. Còn Vương phi… Ngài không sợ hoàng đế hoài nghi đến trên đầu mình sao?”
Cần vương cười: “Ta là vương thúc, người không màn quyền lực, như thế nào sẽ hoài nghi đến trên đầu ta. Chẳng qua… Rõ ràng Cố Tranh không nên có mặt tại chỗ đó, vậy tại sao hắn lại xuất hiện?”
Mạc Ất Sa cũng nghi hoặc: “Theo những gì ta tra được, là do thái giám bên cạnh Quý Phi tìm, không ngờ ả ta cảnh giác như vậy. Hơn nữa tại sao lại xảy ra ở hoa viên, rõ ràng chúng ta sắp xếp ở nơi khác?”
Sắc mặt Cần vương lạnh vài phần, đang muốn mở miệng nói gì thì phía sau lưng lại truyền đến tiếng trẻ con mới sinh khóc nỉ non.
Mạc Ất Sa cười cười: “Tối nay nói tới đây thôi, xem ra Vương gia vẫn còn có việc cần làm...”
“Ngoan, ngoan, không khóc không khóc……” Cần vương phi đau lòng con thơ, nhẹ giọng dỗ con. Vừa định ra lệnh cho bà vú, xoay người lại phát hiện không biết hạ nhân khi nào đều lui ra ngoài, đứng phía sau là phu quân của bà.
“Vương... Vương gia.” Cơ thể Cần vương phi không tự giác đánh run rẩy.
“Cung Nhi như thế nào?” Cần vương duỗi tay muốn đụng vào, lại bị Cần vương phi ôm lui ra tránh né.
“Vương gia, hiện nay Cung Nhi bị bệnh, dựa gần quá sợ sẽ lây bệnh cho Vương gia.”
Cần vương nhìn bà thật sâu, thu hồi tay, trong phòng yên tĩnh nghe được cả tiếngn tim đập của bà. Cuối cùng, khóe mắt Cần vương phi chảy ra một giọt nước mắt, cầu xin: “Vương gia, Cung Nhi là con của ngài, thằng bé còn nhỏ như vậy, tại sao ngài lại nhẫn tâm như vậy?”
Cần vương nắm cằm của bà, nâng lên, thu toàn bộ nổi sợ hãi của bà vào mắt: “Muốn nó bình an không có việc gì, thì ngoan ngoãn nghe lời ta, làm theo lệnh của ta, hiểu không?”
Hai chữ cuối cùng, lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Hết chương 50