Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 49




Cố Linh Quân bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ, thấy trời đã chập tối. Bên cạnh trống rỗng, duỗi tay tìm kiếm, không có nửa hơi ấm.

“Nương nương tỉnh?” Lục Trúc qua một hồi lâu mới đi vào.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Cố Linh Quân ôm chăn hỏi.

“Cần vương phi và quận chúa Khang Nghi đang trên đường dự yến tiệc, đi ngang qua cung của nương nương nên tấp vào hỏi nương nương có muốn đi chung không, đang đứng bên ngoài chờ ngài trả lời.”

Nghe thế, Cố Linh Quân không kịp nghĩ gì, vội vàng xuống giường, trang điểm chỉnh tề đi ra ngoài.

Cần vương phi và Khang Nghi đang ở trong sân trò chuyện, phía sau còn có mấy vị phu nhân đi theo, thấy nàng ra tới, cùng nhau cúi người vấn an.

Cố Linh Quân vẻ mặt xin lỗi: “Thời tiết lạnh như vậy còn đứng ngoài này chờ ta, đông lạnh bị bệnh thì làm sao bây giờ?”

“Chúng thần chơi đánh cầu cả ngày hôm nay, thân thể đang rất nóng, không sao, nhưng tại sao suốt cả buổi trưa đều không thấy biểu tẩu đâu hết vậy?” Khang Nghi cười hỏi.

Trên mặt Cố Linh Quân vẫn còn hơi đỏ hồng, dấu vết vừa tỉnh ngủ, nghe xong lời này, mặt lại đỏ thêm vài phần, may mà hiện nay trời chập tối, nhìn không ra.

Thấy Cố Linh Quân ậm ừ, Cần vương phi phản ứng lại, chạm chạm vào người Khang Nghi.

Khang Nghi nghĩ đến gì đó, tỉnh ngộ, cười ha ha, vẻ mặt đầy ái muội.

Tuổi của Cần vương phi không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, tính tình cũng sảng khoái, nói chuyện hòa hợp, một đường nói cười tới nơi mở tiệc.

***

Vào bên trong đại điện, cung nhân còn đang chuẩn bị, thấy các nàng tới, đều kinh ngạc, liên tiếp xin tội.

“Sợ là ta nhớ lầm canh giờ, nếu không chúng ta ra phía sau vườn ngắm cảnh đi? Ở lại đây cũng chỉ làm cho bọn họ khẩn trương.” Cần vương phi xin lỗi.

Khang Nghi gật đầu nhìn Cố Linh Quân, nàng tất nhiên là không có ý kiến gì.

Nhưng hôm nay lại lạnh trời đầy tuyết, hơn nữa sắc trời tối tăm, các nàng đi ra ngoài ngắm cảnh cũng không có gì đẹp, Cố Linh Quân nhìn vẻ mặt Cần vương phi hứng thú dạt dào, cũng không nói gì.

“Ta đi theo Vương gia du lịch Nam - Bắc, mấy năm nay đều ở phương Nam, thật sự là nhớ mùa đông ở kinh thành, cho dù là cảnh tuyết tầm thường cũng cảm thấy hiếm lạ.” Như là nhìn thấu tâm tư của nàng, Cần vương phi cười nói.

“Thiên hạ rộng lớn như vậy, ta cũng không có đi qua nhiều nơi, vẫn luôn ở tại kinh thành, ta cũng rất muốn ngắm cảnh sắc phương Nam.” Khang Nghi tràn đầy hâm mộ.

Cần vương phi vừa muốn nói tiếp, bên ngoài có người vội vàng đi vào, vẻ mặt sốt ruột hô: “Vương phi không hay, không hay rồi!”

“Làm sao vậy?” Nhận ra là là nha hoàn nhà mình, Cần vương phi không khỏi cũng khẩn trương lên.

“Thế tử, Thế tử… Không biết như thế nào vừa mới tỉnh ngủ đã sốt cao không dứt.”

“Cung Nhi? Mau dẫn ta đi nhìn xem.” Cần vương phi nháy mắt thay đổi sắc mặt, vội vã rời đi, lại vấp chân té ngã thật mạnh trên mặt đường bóng loáng.

“Vương phi!” Tất cả mọi người ở đây cơ hồ là trăm miệng một lời.

Cần vương phi cường ngồi dậy, hỏi: “Có mời ngự ý tới chưa?”

Tỳ nữ lắc đầu: “Lần này cũng không có mang đại phu đi theo, Thúy nhi thử đi tìm, nhưng không quen thuộc nơi này, nên tìm không ra đường đi, cũng không biết nên hỏi ai...”

Nghe vậy, Cố Linh Quân vội vàng ra lệnh cho Đặng công công: “Đặng công công, ngươi đi tìm xem có ngự y theo tới hay không?”

Đặng công công gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tài đi ngay.”

Nói xong lập tức chạy ra ngoài.

“Thúy nhi, ngươi mau đi tìm Vương gia, nói cho hắn việc này.” Cần vương phi cảm kích nhìn Cố Linh Quân, lại ra lệnh cho nha hoàn, muốn đứng lên, nhưng lại không biết chân bị trẹo, mặt lộ vẻ đau đớn.

Khang Nghi ở đỡ nàng, lo lắng nói: “Chắc là trẹo chân, đi từ từ thôi.”

Cần vương phi lắc đầu, cố nén đau đứng lên, thân mình hơn phân nửa dựa vào nha hoàn trên người. Nhưng nha hoàn kia vừa mới chạy khắp hành cung, đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực, trán chảy đầy mồ hôi, nện bước cũng có chút lảo đảo.



Khang Nghi thấy thế nói: “Không bằng để ta đi chung với Vương phi xem tình hình Thế tử thế nào, biểu tẩu đi vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.”

Cố Linh Quân tất nhiên là không có ý kiến, Khang Nghi để lại một nha hoàn của mình, bản thân thì đỡ Cần vương phi đi thẳng đến nơi ở của Thế tử.

Trong vườn đảo mắt chỉ còn dư lại c ba người bọn họ, Lục Trúc nhìn mắt nơi nơi toàn một màu đen, nhịn không được nói: “Nương nương, chúng ta mau trở về đi thôi, nơi này nhìn rất đáng sợ.”

Vừa dứt lời, thì nghe được âm thanh truyền đến từ sau bụi cỏ.

***

“Bệ hạ, đã tới canh giờ rồi.” Trương Đức Phúc đè thấp âm thanh nhắc nhở.

Cần vương và hoàng tử Tây Lương đang nói đến hăng say, nhưng hắn không thể không tiến lên đánh gãy.

Cần vương nhận thấy được, cười nhìn hoàng tử Tây Lương: “Hoàng tử, hay là chúng ta đổi sang nơi khác bàn lại?”

Hoàng tử Tây Lương lấy lại tinh thần, thấy mọi người đều không nói mà nhìn sang bên này, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, liên tục tán thưởng.

Trương Đức Phúc đi theo Tiêu Dục Hành, thầm thở dài một hơi.

Hoàng tử Tây Lương vô cùng hợp ý với Cần vương, vẫn luôn nói không ngừng, người khác không chen lọt một câu. Hoàng tử Đông Tề thì lại là như hũ nút, nói không nhiều. Mà sứ thần Đột Quyết cũng không biết sao thế này, đến giờ cũng không thấy xuất hiện. Chỉ còn lại mấy sứ thần nước nhỏ, bọn họ càng không dám tiến lên đáp lời.

Bệ hạ nhà ông ngồi suốt một buổi chiều nhìn ngắm mọi người, nhìn rất nàng đơn, còn không bằng ở lại chơi với Quý Phi...

Đoàn người ra cửa, vừa muốn quẹo cua, thì có một người đang chạy tới, cơ thể nhỏ bé yếu ớt va chạm với binh lính hộ tống, ngược lại bị té ngã nhào trên mặt đất.

Thị vệ lập tức cảnh giác, rút đao về phía trước, lại phát hiện chỉ là một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, vẻ mặt đang rất hoảng loạn.

Thị vệ nâng người dậy, cưỡng ép nâng mặt lên, Cố Tông Võ đứng phía sau thấy rõ ràng, kinh ngạc nói: “Nhị Lang? Tại sao con lại ở đây?”

Lý Nhị Lang cúi đầu, ấp úng: “Con... Con...”

Cố Tông Võ nhịn không được nhăn mi: “Mẫu thân của con đâu? Tại sao con lại đi có một mình?”

Nghe vậy, Lý Nhị Lang nhịn không được chấn động, vùi đầu càng thấp.

Cần vương nói: “Có khả năng nhất thời lạc đường chạy sai hướng, hành cung nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, cho người đưa trở về đi.”

Tuy Cố Tông Võ có nghi hoặc, không tiện hỏi trước mặt mọi người, vẫy tay gọi tới người.

Mà lúc này, Tiêu Dục Hành lại đột nhiên nghe được một âm thanh, tràn ngập mang lo âu: “Mẫu... Nếu thật sự... Bắt cóc Quý Phi thì làm sao bây giờ?”

Lý Nhị Lang bị mang đi xuống, mọi người đang định tiếp tục đi về phía trước, lại thấy sắc mặt Tiêu Dục Hành thay đổi, không nói một lời, bước nhanh sang hướng khác.

Mọi người không rõ nguyên do, vội vàng đi theo, đi vài bước, lại thấy có người vội vã chạy đến phía bọn họ, vừa chạy vừa hô: “Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện! Sân vườn bên kia đã xảy ra chuyện!”

***

Cố Linh Quân phủ thêm áo khoác, nghĩ lại vẫn thấy sợ, cẩn thận liếc mắt nhìn mấy người đang bị giam cầm, lại vội vàng thu hồi anh mắt.

Cố Tranh thu tất cả vào đáy mắt, nói: “Nếu nương nương sợ hãi, cứ rời đi trước.”

Cố Linh Quân nhìn thấy Lý phu nhân quỳ rạp bị binh lính đè xuống đất…

Người này vô duyên vô cớ tại sao lại tới bắt cóc nàng?

Nghi hoặc còn chưa cởi bỏ, sao nàng có thể rời đi. Hình như sau khi việc ác bị bại lộ, vai ác đều sẽ tự mình cung khai.

Lúc này không nghe, vậy đợi khi nào?

Cố Linh Quân cố ý không trả lời: “Vẫn là muốn cảm ơn Cố... Huynh trưởng ân cứu mạng.”



Cố Tranh lại đột nhiên quay đầu tới, như là nghe xong thứ gì rất đáng sợ, không hề che dấu biểu cảm khiếp sợ. Vừa định mở miệng nói gì đó, Lý phu nhân đang quỳ lại cười lên.

“Chuyện đều là một tay ta kế hoạch, bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh mà làm, mong rằng Cố tướng quân có thể tha cho bọn họ một mạng.”

Cố Tranh nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Lý phu nhân.

Lý tướng quân là trưởng bối, cũng là huynh đệ trên chiế trường, hiện giờ phu nhân của người đó lại bị bắt quỳ xuống như là phạm nhân.

Tối nay là phiên trực của hắn, đang làm kiểm tra bốn phía nơi diễn ra yến hội, lại thấy Đặng công công, người của Cố Linh Quân vội vã không biết chạy từ nơi nào tới nào, nhìn thấy hắn thì vẻ mặt vui sướng chạy vội tới, thở phì phò nói: “Cố tướng quân, hiện nay Quý Phi ở phía sau vườn hoa bên kia, không có dẫn theo nhiều người, tướng quân có thể dẫn người bảo vệ nương nương nhà nô tài được không?”

Cố Tranh vẻ mặt tự nhiên, hỏi lại: “Ngươi không ở tại bên người ngài ấy lại vội vã chạy đi đâu?”

“Thế tử Cần vương bị bệnh, nô tài vội vã đi tìm thái y. Cố tướng quân, làm phiền ngài rồi.” Đặng công công nói liên tiếp, không đợi Cố Tranh phản ứng, lại vội vã chạy đi mất.

Trong lòng Cố Tranh nghĩ nghĩ, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, phó tướng đã tiến lên hỏi: “Tướng quân, cần phải đi xem sao?”

Trực giác của Cố Tranh nói đây là chuyện bé xé ra to, nhưng nghĩ nghĩ, ném xuống một câu: “Ngươi tiếp tục làm việc, ta đi xem.”

Đã mang theo mấy binh lính thị vệ đến vườn hoa.

Nhưng mà không ngờ chính là, bọn họ mới vừa tới gần vườn hoa đã nghe được một tiếng thét chói tai. Chạy tới thì nhìn thấy mấy người bịt mặt rút đao từng bước tới gần Cố Linh Quân.

Những chuyện xảy ra sau đó có lẽ hai phe cũng chưa dự đoán được, người Cố Tranh dẫn đến đều là binh lính, thấy có chuyện đã lập tức rút đao nhào về phía trước.

Cố Linh Quân thấy thế, lập tức chạy tới phía hắn, đằng sau có một phụ nhân vội vàng chạy đi, lại bị Lục Trúc hung hăng nhào tới ôm chầm lăn xuống đất.

......

Cố Linh Quân tràn đầy đau lòng đỡ Lục Trúc đứng lên, nhìn từ trên xuống dưới hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Lục Trúc lắc đầu: “Nương nương không có việc gì là được, nô tỳ chỉ là quăng ngã một cái, không đáng ngại.”

Cố Linh Quân còn muốn hỏi nhiều, lại có một người đánh gãy. Cố Tông Võ vội vàng tách binh lính ra, đi vào trước mặt nàng: “Kiều kiều, con có sao không?”

“Phụ thân, tại sao người lại ở đây?” Cố Linh Quân vừa dứt lời, lại thấy có rất nhiều người dũng mãnh chạy vào, cầm đầu chính là Tiêu Dục Hành.

“Là ta phái người đi thông báo.” Cố Tranh giải thích.

Cố Tông Võ thấy Cố Linh Quân không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn sang người quỳ dưới đất, sắc mặt thay đổi.

***

Tiêu Dục Hành cũng đã đi tới, hỏi: “Có việc gì không?”

Cố Linh Quân theo bản năng nhích lại gần người hắn, lắc lắc đầu.

“Làm không tồi.” Trên đường tới hắn nghe binh lính giải thích, biết được tiền căn hậu quả.

Cố Linh Quân thở dài sống sót sau tai nạn, quả nhiên là cẩn thận sẽ sống lâu.

Trước kia nàng từng căn dặn Lục Trúc và Đặng công công. Nếu là có ngày nàng ra lệnh cho bọn họ đi ra ngoài, bên cạnh lại không có nhiều người, nhất định phải tìm người nào biết võ đi theo sau bảo vệ nàng.

Rốt cuộc sống trong hậu cung, chết khi nào cũng không biết. Vừa mới nãy nàng đã nổi lên nghi ngờ, cho nên trước khi Đặng công công rời đi nàng đã cố ý dùng ánh mắt nhắc nhở hắn.

“Đệ muội, ngươi làm cái gì vậy?” Cố Tông Võ nhìn người quỳ gối dưới đất, giận dữ hỏi.

Lý phu nhân cười đến có chút thê thảm: “Đại ca, ta chưa bao giờ nghĩ tới thương tổn nữ nhi của ngươi, ta thật sự là không còn cách nào. Ta nhìn thấy hắn, người có một vết sẹo từ mắt phải đến mũi, chính là kẻ đã giết phu quân cùng con của ta, đúng hay không? Vậy mà hắn dám xuất hiện ở trước mặt ta...”

“Cho nên ngươi muốn bắt cóc Quý Phi, hy vọng Cố tướng quân báo thù cho ngươi, đúng hay không?”

Cần vương nghe vậy cũng bước lên trước: “Lý Nhị Lang là ngươi phái đi?”

Hết chương 49