Ngày bắt đầu triều cống, trên dưới kinh thành đều dậy thật sớm. Tuy các bá tánh không thể vào cung, nhưng trong lòng cùng có chung vinh hạnh, tất cả đều hưng phấn vây kín hai bên con đường, duỗi dài cổ nhìn từng chiếc xe ngựa đi vào cung.
Cố Linh Quân thay cung trang, ngồi im ở trước gương, một lần lại một lần kiểm tra trang dung. Giờ phút này, Tiêu Dục Hành đang ở điện tiếp kiến sứ giả các nước, đợi tiệc triều cống yến bắt đầu, mới cần nàng lên sân khấu. Cứ việc như thế, nàng cũng khẩn trương tay chân đều lạnh, đổ mồ hôi toàn thân.
Không biết qua bao lâu, âm thanh tấu nhạc cùng âm thanh pháo mừng đồng loạt truyền đến, Đặng công công nghiêng tai đếm kỹ, ước chừng thả 388 phát.
Cố Linh Quân than nhẹ, đáng tiếc cổ đại không có TV, bằng không thật sự sẽ phát sóng trực tiếp khắp cả nước.
Nhưng mà thực mau đã có người tiến đến, mời nàng đến hiện trường xem. Trong lòng Cố Linh Quân nhảy dựng, vội vàng đứng dậy, hít sâu một hơi, luôn mãi xác nhận với Lục Trúc: “Ta không có gì vấn đề phải không?!”
Lục Trúc nhìn kỹ, hôm nay Quý Phi mặc cung trang tinh xảo trang trọng, nếu là mặc ở trên người khác, có lẽ là sẽ nhìn có chút nặng nề. Nhưng diện mạo của nương nương xinh đẹp quyến rũ, ngược lại sấn đến càng thêm động lòng người.
Lục Trúc cười nói: “Không có bất kỳ vấn đề gì, nương nương yên tâm đi.”
Đặng công công cũng đi theo trấn an: “Hôm nay nương nương khẳng định sẽ là người đẹp nhất tại đây, chỉ sợ những sứ giả đó thấy không dời mắt được thôi.”
“Đúng vậy đó ạ, hơn nữa nương nương cũng không phải lần đầu tiên tham dự tiệc lớn như vậy, như thế nào lần này lại khẩn trương như thế.”
Cố Linh Quân mới vừa bước ra ngoài điện, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, làm nàng thanh tỉnh không ít.
Những lời Tiêu Dục Hành nói ngày ấy, làm trong lòng mọi người hiểu rõ không nói ra, mà Cố Linh Quân lại nhảy dựng.
Đã nhiều ngày qua nàng cố nhớ lại cốt truyện, hiện thực xảy ra quá nhiều chuyện lệch khỏi quỹ đạo.
Bạch Tĩnh Nhu bị nhốt vào nhà tù đến nay không biết tình huống như thế nào, Tấn Vương tạo phản không làm nên trò trống gì như một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, không nhấc lên chút sóng gió nào. Ngược lại, càng có nhiều chuyện khác thường xảy ra ở trên người nàng, đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của nàng.
Mà một sự kiện lớn giống như triều cống như vậy, trực giác nói cho nàng, chuyện không đơn giản như vậy, khẳng định là có việc động trời gì đó sẽ xảy ra.
Cố Linh Quân suy nghĩ xuất thần suốt dọc đường, không biết khi nào đã đến khu vực tiệc triều cống. Được cung nhân dẫn vào sau điện, Cố Linh Quân ôm bình nước nóng sưởi ấm không bao lâu, thì thấy đoàn người Tiêu Dục Hành cũng vào tới.
Đợi đến khi hắn đến gần, Cố Linh Quân rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn mang theo hơi lạnh mà đến. Cố Linh Quân hơi giật mình ngạc nhiên, theo bản năng nhét bình nước nóng vào trong tay hắn.
Phía sau, cung nhân bận rộn qua lại khắp nơi, nhưng bọn họ lại có cảm giác như thời gian yên lặng chậm trôi. Hồi lâu không thấy nàng ăn mặc trang điểm chính trang, ánh mắt Tiêu Dục Hành thâm sâu, nhìn cẩn thận chăm chú từng chút một, từ trên trượt xuống dưới.
Có cung nhân muốn bước lên, lời còn chưa nói ra miệng đã bị Trương Đức Phúc ngăn lại. Một lát sau, ông mới cẩn thận nhướng người về phía trước nói: “Bệ hạ, thời điểm không còn sớm, nên thay quần áo.”
Như ở trong mơ mới tỉnh, Cố Linh Quân dời đi ánh mắt. Tiêu Dục Hành nhìn nàng thật sâu một cái, bước nhanh vào trong phòng.
Tiêu Dục Hành thay xong y phục chính trang, lại không vội mà đi điện trước, ngược lại ngồi xuống uống chén trà ấm.
Trong lòng Cố Linh Quân vẫn luôn nghi hoặc, tại sao mấy ông lãnh đạo chức cao đều thích cái trò từ từ chậm rãi tới muộn. Mà khi nàng thoải mái dễ chịu ngồi ở trong điện, nghe âm thanh ầm ĩ cách đó không xa, đã dần dần hiểu được lý do tại vì sao.
Không bao lâu sau, có người tới mời bọn họ vào trong. Cố Linh Quân đi theo sau Tiêu Dục Hành, cẩn thận nhắc làn váy. Đi chưa đến hai bước Tiêu Dục Hành dừng lại, quay đầu cau mày hỏi: “Nàng tính mặc như vậy sao?”
Cố Linh Quân nhìn trên dưới toàn thân mình, sau đó liếc hắn một cái, cẩn thận hỏi: “Bộ có vấn đề gì sao?!”
Tiêu Dục Hành trực tiếp ra lệnh cho Đặng công công: “Mang áo choàng tới cho nương nương.”
Đặng công công giật mình, ngay sau đó phản ứng lại đây, chạy chậm vào trong mang ra một chiếc áo choàng dài làm bằng lông cáo.
Cố Linh Quân theo bản năng lui về phía sau một bước, sự kháng cự chói lọi nằm ở trên mặt, giữa mặc ấm mà xấu, và chịu lạnh mà đẹp, tất nhiên là nàng muốn đẹp. Hơn nữa nàng vừa mới quan sát thấy, thêu văn trên cung trang của nàng, ẩn ẩn tương tự với cung trang của Tiêu Dục Hành.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn ra đồ đôi của tình nhân, cho nên nàng mới cố ý bỏ áo choàng lại.
“Mặc vào.” Giọng điệu Tiêu Dục Hành không cho phép cự tuyệt.
Cố Linh Quân méo miệng, tùy ý Lục Trúc phủ thêm áo choàng cho mình.
Thẳng đến khi bước vào tiệc triều cống, nàng mới phản ứng lại đây. Lần này số người tham dự tiệc triều cống khá đông đảo, tìm không thấy cung điện có thể chứa tất cả mọi người, cho nên mới tổ chức ở bên ngoài.
Trường hợp như vậy, tất nhiên là mọi người đền ăn mặc trang điểm ngăn nắp gọn gàng, nhưng mà trời đông giá rét, ngồi ở bên ngoài một lát đã nhịn không được run lên. tuy Trên mặt treo nụ cười tươi, nhưng trong lòng đã sớm kêu khổ thấu trời.
Cố Linh Quân vào vị trí, trước tiên là sưu tầm gương mặt của sứ giả các nước.
Tây Lương và Đông Tề phái hoàng tử tới, hai người kia đang nói chuyện với nhau. Hoàng tử Đông Tề thoạt nhìn mới 30, vẻ mặt ổn trọng, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi, biểu tình không có bao lớn biến hóa.
Mà hoàng tử Tây Lương, tuy rằng không muốn đánh giá dựa theo bề ngoài, nhưng thoạt nhìn không quá thông minh, trời sinh gương mặt dễ mến, cười lên rất hàm hậu, không những không có chút khí chất nào thuộc về hoàng tử, xa xa nhìn qua, hắn giống như là nhân viên bảo hiểm đang thuyết phục hoàng tử Đông Tề mua bảo hiểm nhân thọ.
Nhớ tới lời ngày ấy Cần Vương nói, lại nghĩ tới phu thê Đế hậu Tây Lương tình cảm sâu đậm, một phu một thê, không có phi tần, cả hai chỉ có một nhi tử. Cho nên nàng càng tò mò với đất nước này.
Bên trái là người nước *Đột Quyết, cũng là nước có nhiều sứ giả tới nhiều nhất, dẫn đầu chính là một nữ tử mặc váy đỏ, vải mỏng che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt mơ màng quyến rũ.
Cố Linh Quân nhìn là lòng nhảy dựng. Người đó chắc là công chúa Đột Quyết, chỉ liếc mắt một cái thôi trong đầu Cố Linh Quân đã không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện khác.
Người đẹp mang nét đẹp Trung Á, nhìn tính tình cũng đều không phải thuộc loại hình thỏ trắng nhỏ, tiết mục kẻ mạnh chiếm đoạt rất dễ trình diễn à nha, hừm... Trong đầu bắt đầu suy diễn…
- -- Chưa từng có nữ nhân nào dám đối vớ trẫm như vậy.
- -- Ngai có thể có được thân thể của ta, nhưng lại vĩnh viễn không thể có được trái tim của ta.
Tuy Tiêu Dục Hành đang ngồi nghe triều thần hội báo, nhưng tinh thần lại dừng ở trên người Cố Linh Quân, nghe nàng miên man suy nghĩ mấy thứ rác rưởi, mày nhịn không được hơi hơi nhăn lại.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá nóng cháy, công chúa Đột Quyết quay đầu nhìn sang, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng. Tuy cách khăn che mặt xem không rõ lắm dung nhan, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng, càng che đậy càng thần bí.
Là một người đẹp nha.
Cố Linh Quân xấu hổ vì bị bắt được đang nhìn lén, vội vàng dời ánh mắt, dừng ở thiếu niên bên cạnh.
Liếc mắt một cái thì nhịn không được nhíu mày. Mọi người ở đây chỉ có mỗi thiếu niên này là ăn mặc dày nhất, mắt thường có thể thấy được, hắn đang run rẩy. Sắc mặt càng tái nhợt, mang theo tinh thần sắc mặt có bệnh nặng.
Cố Linh Quân nhớ lại mớ tư liệu cá nhân kia, ánh mắt lại dừng ở phía sau bọn họ. Một trung niên nam tử ngồi ở chỗ đó, mũi ưng, đôi mắt hẹp dài, đang khẽ mỉm cười.
Mạc Ất Sa – Cũng chính là chân chính sứ thần Đột Quyết.
Người đẹp kia và thiếu niên là một đôi chị em, vốn sống trong nhung lụa ở hoàng thất Đột Quyết, giờ phút này lại xa xôi ngàn dặm bị đưa đến Đại Chu. Một hòa thân, một làm hạt nhân.
Bởi vì thúc phụ của bọn họ có âm mưu cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Trong lúc Cố Linh Quân miên man suy nghĩ, thì tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. Tiếng chuông tiếng trống vang lên dọa nàng nhảy dựng.
Nghi thức mở màn phá lệ dài dòng, mọi người mặt ngoài nghiêm túc lắng nghe, tâm tư lại bay về nơi khác.
Hôm nay bệ hạ và Quý Phi tình cảm vẫn rất hòa thuận. Bọn họ ở phía dưới cũng có thể nhìn thấy bệ hạ quan tâm cưng chiều Quý Phi.
Chính là không biết công chúa Đột Quyết tới hòa thân, phần tình cảm này có còn giữ vững được như vậy nữa hay không?!
Chuyện về tỷ muội Trịnh thị đã bị truyền ra ngoài, mọi người đều tấm tắc bảo lạ. Qua đi lại âm thầm suy đoán, hay là bệ hạ chỉ thích loại hình như Quý Phi!!!
Mà nhìn bề ngoài, công chúa Đột Quyết cho người ta có cảm giác rất là tương tự với Quý Phi. Lại nhìn nhìn dung mạo, mơ hồ giống vài phần.
Đợi tất cả nghi thức đều kết thúc, thì sẽ đến quy trình mọi người chờ mong nhất, tiến cống vật phẩm.
Ngay cả Cố Linh Quân đang ngồi phía trên cũng nhịn không được thẳng lưng ưởn ngực phóng nhẹ hơi thở.
Trước hết là một ít nước phụ thuộc, triều cống đưa tới trừ bỏ một hai vật hiếm lạ còn lại đều là vật phẩm bình thường. Đợi nửa ngày cuối cùng cũng đến Đông Tề, Đông Tề nằm gần ven biển, khoáng sản nhiều nhất chính là muối, dâng lên một hiệp nghị buôn bán muối độc quyền với Đại Chu trong vòng năm năm.
Mà tới lượt Tây Lương, thì có ý tứ hơn nhiều.
Hoàng tử Tây Lương tự mình tuyên đọc danh mục quà tặng, cũng tự giới thiệu.
Những vật phía trước còn tính bình thường, tới dãy sau, triều thần nghe xong nhịn không được nhăn lại mày, kề tai nói nhỏ.
“Đây là ta vô tình phát minh ra tới một loại mứt, đặt ở dưới ánh mặt trời phơi rút hết hơi nước, tuy thu nhỏ, nhưng lại có mùi vị rất đặc biệt.” Âm thanh nghị luận từ bốn phía càng thêm lớn, sắc mặt hoàng tử Tây Lương dần dần đỏ lên, giọng cũng càng ngày càng nhỏ.
Phía dưới có thần tử duỗi dài cổ nhìn nhìn, lắc đầu, thứ đồ nhỏ như vậy, còn khô quắc queo, đen xì, hình thù kỳ lạ, đây mà là mứt à, nhìn như phân chim phơi khô.
Cố Linh Quân tò mò nhìn, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Í, là nho khô.”
Nghe được lời này, hoàng tử Tây Lương giống bắt được rơm rạ cứu mạng, đôi mắt lập tức sáng lên, vội gật đầu: “Đúng vậy, đây là chế từ quả nho ra, như vậy mà nương nương cũng nhìn ra được.”
Ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người nàng, Cố Linh Quân hơi sợ, rụt rụt lùi lùi người ra sau. Tiêu Dục Hành nhìn nàng một cái, vẫy vẫy tay, ý bảo nhận lấy.
Cố Linh Quân nhìn cung nhân mang đi, ánh mắt nhìn về phía người ngồi kế bên mình.
“Muốn?!” Tiêu Dục Hành quá rành biểu cảm của nàng, hỏi một câu.
Cố Linh Quân vội vàng gật đầu.
Chút yêu cầu nhỏ này đương nhiên Tiêu Dục Hành sẽ không cự tuyệt.
Cố Linh Quân khóe miệng mới vừa cong lên, lại nghe hắn hỏi: “Còn muốn cái gì nữa?!”
Cơ hồ là theo bản năng, Cố Linh Quân dời ánh mắt về phía công Đột Quyết.
Ad có lời muốn nói:
*Đột Quyết không nằm gần nước Nga Châu Âu nha mọi người, mà là nằm khúc Trung Á ngày nay, nước nằm gần là Mông Cổ và Tân Cương, nằm gần khối Liên Xô ngày xưa, nay đã tách ra và chia thành nhiều nước.
Đột Quyết là nhiều bộ tộc du mục nhỏ tạo thành, trong đó có một phần Bắc Iran và một phần Trung Á, đa phần tín ngưỡng là Hồi Giáo.
Phân thành Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi hướng giáp ranh với nhiều nước khác nhau, mỗi một giai đoạn sẽ bị chiếm đóng, từ từ xóa dần Đột Quyết. Và phân thành Tây Đột Quyết và Đông Đột Quyết.
Sau này bị Đại Đường và Mông Cổ nuốt chửng, phần Tây thuộc về Đại Đường, phần Đông thuộc về Mông Cổ.
Cho nên, trai gái Đột Quyết cao to, sóng mũi cao, mắt to, tóc quăn, nữ giới che nửa mặt, vì thuộc Trung Á, nên mặc đồ rất quyến rũ, khá giống với quần áo múa bụng Belly dance xưa, loại chưa cách tân. Ad nói nha, trời ơi nó đẹp, vì toàn làm bằng lụa mỏng, rất đẹp…
Phần bổ sung thêm kiến thức đến đây là hết.
Hết chương 43