Cái lẩu không ngừng tỏa ra khói nóng, phát ra âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”, lại mang lên thêm hai dĩa to thịt lát mỏng, tản ra ánh sáng mê người.
Nhưng chỉ là bị đặt ở một bên, như là bị xem nhẹ quên mất, ai cũng không để ý tới. Cố Linh Quân nhìn chằm chằm cái lẩu, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời.
Hỏi nàng chuyện này? Nàng đương nhiên là không muốn, nhưng nàng có thể nói ra lời sao?
Có gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ chui vào trong điện, gặp phải khói nóng phát ra từ cái lẩu thì biến mất, làn khói trắng đàng ùn ùn dâng lên kia theo làn gió thổi tới trên người nàng.
Khung cảnh này làm cho Cố Linh Quân không thể không sinh ra ảo giác, chỉ cần nàng nói không muốn, vậy… Thật sự có thể thực hiện được sao?!
Xuyên thấu qua màn khói bước gần đến cạnh người nọ, hư vô mờ mịt, tầm mắt có chút không rõ ràng.
Cố Linh Quân khép hờ đôi mắt, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Dục Hành tựa hồ cũng giống như thế. Thoạt nhìn thân mật trong mắt người khác, nhưng lại không thân mật như vậy.
Tuy đoạn thời gian này quan hệ cũng có tiến thêm một bước phát triển, nhưng trước sau vẫn nói không rõ, vẫn còn ngăn cách.
Tiêu Dục Hành ánh mắt hơi hơi lập loè, thấy nàng không đáp, cũng không truy cứu, làm như vô tình chuyển sang vấn đề khác: “Đôi tỷ muội kia vẫn ở trong cung của nàng?”
Vấn đề này cũng làm nàng hoang mang hồi lâu, tuy nói món quà “sống” này hiện nay thuộc về nàng, nhưng chung quy vẫn khác với cung nhân trong cung của nàng. Bọn họ ở lâu trong cung của nàng, làm ai ai cũng đều là cảm thấy quái lạ.
“Tìm nơi nào không người ở, dọn dẹp rồi dời bọn họ qua đó.” Tiêu Dục Hành quyết đoán thay nàng giải quyết xong.
“Ăn đi.” Tiêu Dục Hành nhàn nhạt nói.
Cố Linh Quân một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, lại không nhúc nhích, lực chú ý làm như nhìn chằm chằm vào trong nồi, nhưng khóe mắt lại gắt gao dính chặt ở trên người Tiêu Dục Hành. Đợi hắn bỏ một miếng thịt vào miệng, lúc ấy nàng như nhận được tín hiệu, nhanh tay kẹp thịt thả vào nồi.
Cố Linh Quân trong lòng lảm nhảm, lần này nàng một nửa, hắn một nửa, nàng tuyệt đối sẽ không ăn hết.
Tiêu Dục Hành nghe được, tay dừng lại, thật ra cũng không có tâm trạng thèm ăn, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt trông mong ngồi chờ của nàng, cảm thấy đồ ăn trong chén ngon miệng lạ thường.
***
Hai ngày trước khi chính thức bắt đầu diễn ra triều cống, tất cả ngõ lớn nhỏ gần hoàng cung đều được trông coi dày đặc, binh linh tuần tra ngày đêm.
Ngày này, một đoàn binh lính mặc trang phục rõ ràng không phải thuộc về Đại Chu, màu sắc cùng hình sáng cũng có chút đặc biệt.
Là binh lính của Đột Quyết.
Nhắc tới Đột Quyết, biểu tình trên mặt bá tánh Đại Chu không thể nói là đẹp. Có chút khinh thường lại chứa đựng chút đắc ý, nhiều ít lại có chút tò mò. Tụ tập vây ở một chỗ, duỗi dài cổ đang muốn hóng chuyện, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân đều nhịp.
Mọi người quay đầu lại, thấy một người người mặc triều phục, ngồi trên lưng ngựa cao, đi tuốt phía trước.
Bá tánh thấy người tới, hưng phấn lại sợ hãi, chau đầu khe khẽ nói nhỏ. Cũng không biết là ai khởi đầu, ngay từ đầu chỉ có một hai tiếng, mặt sau lại đồng loạt la lên hò hét “Cố tướng quân”, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Cố Tranh nhìn quanh một vòng, giơ tay lên, phó quan đi phía sau hô lớn: “Dừng lại!”
Đợi mọi người an tĩnh lại, Cố Tranh mới lên tiếng, biểu tình không có nhiều thay đổi, nhưng lại nói năng có khí phách: “Sắp đến ngày Đại Chu nước ta diễn ra triều cống, sứ giả các nước đều tụ tập lại đây, khách quý xa xôi ngàn dặm mà đến, tại sao mọi người lại tụ tập tại đây, ngăn cản đường đi của khách quý nước ta.”
Vị tướng dẫn đầu đoàn binh lính Đột Quyết kia đã nhận ra Cố Tranh, trên chiến trường được mệnh danh là Tu La, giờ phút này giấu đi lệ khí, nhưng hơi thở toàn thân áp bức đến hắn thở không ra hơi, nhớ tới chuyện trong quá khứ, phía sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người dân tụ tập bốn phía sôi nổi tản ra, vị tướng kia lau mồ hôi trên trán, bước lên nói lời cảm ơn: “Đa tạ Cố tiểu tướng quân.”
Ánh mắt Cố Tranh dừng ở phía sau biệt uyển, híp mắt nhìn thoáng qua, sau đó xoay ngựa rời đi.
***
Hành lang bên trong biệt uyển, có một người nhìn chằm chằm phía trước, như có thể xuyên thấu qua cửa lớn đóng chặt nhìn đến cảnh vật bên ngoài.
Lưng hơi cong, đôi mắt hẹp dài, khóe môi vẫn luôn mỉm cười, nhưng lại không khỏi làm người liên tưởng đến một con rắn độc.
Vị tướng khi nãy lật đật chạy vào hội báo, thái độ cung kính.
“Cố Tranh…”
Người này đặt ngón tay ở trên lan can, vừa gõ, vừa mân mê cái tên này.
Mà ở cách đó không xa, phía sau hắn có một nữ tử mặc váy đỏ, vải mỏng che nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt linh động giảo hoạt như hồ ly. Nhưng giờ phút này, đôi mắt đó lại như minh châu giữa chốn hồng trần, ảm đạm không ánh sáng.
Có một nam hài tử đứng bên cạnh nàng, thoạt nhìn tuổi không lớn, ước chừng 13, 14 tuổi, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Quần áo dày cộm, một trận gió đột ngột thổi qua nhịn không được ho khan lên, nửa ngày mới có thể bình phục.
“A tỷ......” Nam hài tử nhỏ giọng kêu, biểu cảm trên mặt không chút nào che dấu lo lắng cùng sợ hãi.
Nữ tử áo đỏ xuất thần hồi lâu, giọng điệu nhẹ đến giống như đang nỉ non: “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”
***
Mấy ngày gần đây, trong kinh cực kỳ náo nhiệt, Đột Quyết vào kinh thành Đại Chu đầu tiên, sau đó là Tây Lương, Đông Tề cùng với sứ giả các nước phụ thuộc khác cũng nối đuôi nhau đến.
Từ khi tân đế lên ngôi, trừ bỏ thiên tai kéo dài lâu ngày, cai trị nhân từ, không làm chuyện ác vốn đã làm dân chúng thương yêu. Lần này Tây Bắc đại thắng, giải quyết tai hoạ ngầm bối rối mấy chục năm nay.
Các bá tánh Đại Chu vui sướng ngẩng cao đầu, thái độ đầy hãnh diện, không khí vô cùng náo nhiệt, trong miệng tranh nhau truyền đồn, trừ bỏ tán dương bệ hạ, thì không rời khỏi Cố gia.
địa vị Cố Tông Võ ở trong cảm nhận của bọn họ vốn đã không thấp, hơn nữa chỉ mỗi Cố tiểu tướng quân đã đủ con dân nói suốt ba ngày ba đêm. Mà Cố gia lại còn ra một vị Quý Phi, được Hoàng Thượng yêu thương chiều chuộng sợ là hài tử cũng có thể nói hai ba câu.
Trong lúc nhất thời, nhắc tới Cố gia, mọi người đều sẽ lấy câu “Khó lường, thật khó lường” làm câu mở cửa miệng.
Mà khó lường Quý Phi đang ở trong cung che tay áo trộm ngáp một cái. Triều cống chưa chính thức bắt đầu, nhưng yêu cầu nàng phải chào đón những nữ nhân theo chân sứ giả vào cung tiếp kiến.
Trong đó cũng có một nhà Cần hoàng thúc.
Cố Linh Quân từng đọc qua gia phả hoàng gia, nên cũng biết về vị Cần hoàng thúc này. Tuy khác mẫu thân với tiên đế, nhưng lại được tiên đế thương yêu quan tâm như huynh đệ cùng mẫu, sau khi làm lễ trưởng thành thì được phong tước ban đất.
Nhưng ông ta lại không quan tâm đến quyền quý, vứt bỏ hết đi du lịch khắp nơi, mấy năm nay cũng đi qua không ít địa phương, không ngừng Đại Chu, mà ngay cả các nước láng giềng.
Lúc trước, mỗi khi nhắc tới Cần hoàng thúc, Đặng công công luôn miệng khích lệ, không chút nào che dấu lòng ngưỡng mộ. Biết được hôm nay cả nhà ngài ấy sẽ đến kinh thành, bồn chồn từ sáng đến giờ.
Sau khi Cố Linh Quân tiếp xúc cũng cảm thấy đây là một vị trưởng bối không tệ, chỉ là…
Cần hoàng thúc: “Thật ra thần đã từng gặp hoàng tử Tây Lương. Có lần chúng thần đi về phía Tây, dừng chân nghỉ ngơi tại một tòa thành nhỏ gần với Tây Lương, gặp một nam tử tự xưng là hoàng tử Tây Lương, nhìn trúng xe ngựa của chúng thần, muốn mua tới. Lúc ấy ai sẽ tin tưởng người đó là hoàng tử Tây Lương kia chứ, chỉ xem hắn ta là cái kẻ lừa đảo, tùy tiện nói dối tống cổ hắn đi. Không ngờ trên đường vào hoàng cung lại gặp lại hắn, cho nên mới biết đó là sự thật!”
Ông ta nói quá nhiều, từ lúc ông ta vào bàn ngồi xuống, đã nói hơn một canh giờ, miệng vẫn luôn nói không ngừng nghỉ, đề tài còn không lặp lại.
“Còn có chuyện tình cờ đến như vậy sao?!” Trung Viễn Hầu ngồi một bên, hứng thú dâng trào hỏi ngược lại.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, không ít người sẽ nghĩ lầm bọn họ mới là huynh đệ.
Tuy dáng người Cần hoàng thúc không giống Trung Viễn Hầu, nhưng gương mặt lại luôn treo nụ cười, nhìn rất hiền từ.
Cần hoàng thúc tươi cười càng sâu, quay đầu nhìn Trung Viễn Hầu, còn muốn bổ sung hai câu, Cần vương phi ngồi kế bên cười dỗi: “Vào cung đã nói không ngừng nghĩ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Cần hoàng thúc vẻ mặt bừng tỉnh, hậm hực mà ngậm miệng lại, cười cười ngượng ngùng.
Từ sau khi vào cung cho tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Linh Quân thấy Cảnh tượng như vậy. Nghiêng đầu nhìn Tiêu Dục Hành, thấy khóe miệng của anh cũng hơi hơi cong.
Cần vương phi là tiểu thư nhà quan, nhất kiến chung tình với Cần vương, không màng người nhà phản đối, gả cho cần vương làm vợ kế. Bề ngoài nhìn không xứng đôi, độ tuổi chênh lệch quá lớn, nhưng trong ánh mắt lại toát ra tình yêu lại không phải giả.
Quan trọng chính là…
“Tẩu... Tẩu...” Có một tiểu hài tử, mới vừa học được đi đường không lâu, đi xiêu xiêu vẹo vèo mà hướng tới phía nàng, Cố Linh Quân vội vàng vươn tay đỡ, lại bị bé ôm chân, ha ha cười rộ lên.
“Nhớ tới mấy ngày trước dạy hắn kêu phụ thân cũng phải tốn khá nhiều thời gian, hiện giờ dạy hai lần ‘ tẩu tẩu ’ đã kêu được.” Cần hoàng thúc nửa cảm khái nửa hâm mộ.
“Chắc là thích Quý Phi nương nương rôi, từ nhỏ Cung Nhi rất thích những vật xinh đẹp.” Cần vương phi cười nói.
Cố Linh Quân nghe xong ý cười càng sâu, một tay bế lên, đặt ở trong lòng ngực, cục bột nhỏ lại giãy giụa muốn chạm vào mặt của nàng. Gương mặt như tượng ngọc, cặp mắt như quả nho, tỏa sáng đầy tò mò.
Trái tim Cố Linh Quân nhảy dựng, nhớ tới giấc mơ kia…
Khang Nghi đứng ở một bên bị chọc cười, kéo ngón tay cậu bé: “Không nghĩ tới ta lại cùng thế hệ với một tên nhóc con như ngươi, mau kêu tỷ tỷ.”
Cục bột nhỏ nằm trong lòng ngực Cố Linh Quân lại xoay mặt tỏ vẻ không quan tâm.
Những người đang ngồi nơi đây thấy vậy đều cười rộ lên, người luôn nghiêm túc như Trung Viễn Hầu phu nhân đáy mắt cũng toàn ý cười.
“Nhìn dáng vẻ này của Quý Phi chắc là ngài cũng rất yêu thích tiểu hài tử, khi nào cho Cung Nhi thêm một đệ đệ muội muội đây?” Nhìn cách hành xử của Cần hoàng thúc và Tiêu Dục Hành, có thể biết quan hệ giữa hai người là thực sự thân cận, không có chút nào băn khoăn, cứ như vậy nói thẳng ra.
Cố Linh Quân vẫn luôn cảm thấy, nàng rất may mắn.
Vào cung tuyển tú, tránh né bị hối cưới. Tiên đế thái hậu trước sau lần lượt ly thế, tránh được cảnh mẹ chồng nàng dâu. Thân là Quý Phi, tất nhiên không người nào dám hối nàng sinh hài tử.
Nhưng mà… Giờ này phút này, nàng lại bị hỏi đến nghẹn họng, nghiêng mặt nhìn về phía người bên cạnh.
Muốn nàng trả lời như thế nào đây?!!!
Trong lòng Cố Linh Quân còn đang rối rắm, thì nghe người bên cạnh nhàn nhạt nói ra hai chữ…
“Nhanh thôi.”
Hết chương 42