Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 11




Bên trong phủ Tấn Vương, nam nhân ngồi ở trên ghế chủ nhân vừa nghe thám tử báo cáo, vừa ngăn không được nhíu mày thật sâu.

“Bẩm Tấn Vương, tin tức thuộc hạ nghe được chính là như vậy.”

Phụ tá đi bước lên, lo lắng nói: “Điện hạ, có cần phái người đến Cẩm Châu xử lý hay không? Để tránh mọi chuyện bị bại lộ.”

Một người khác lại vội vàng phản đối: “Không được, làm như vậy không khác gì chui đầu vô lưới, bệ hạ luôn luôn cảnh giác, tùy tiện hành động ngược lại sẽ tự loạn trận tuyến.”

“Nhưng mà...”

Vài vị phụ tá còn muốn cãi cọ, vẻ mặt người ngồi trên ghế chủ nhân đã không còn kiên nhẫn: “Trước tiên hãy án binh bất động, lại phái thêm thám tử đi tra xét xem bên phía Đại Lý Tự có tra hỏi ra cái gì chưa.”

***

Không chỉ có một mình Tấn Vương nóng lòng muốn hỏi thăm, mà còn có Cố Linh Quân người đang ở trong cung.

Tấn Vương là lén lút không thể ra ánh sáng, nàng có thể nói là chính đại quang minh hơn nhiều, nhưng đều giống nhau, nàng cũng hỏi không ra cái gì.

Lúc này, nàng rất hoài niệm mạng Internet của thời hiện đại, cho dù là phía chính phủ ngăn cản tin tức, nhưng vẫn sẽ có chút tin tức nhỏ truyền ra tới. Mà không giống như hiện tại, tin tức ngăn cản đến triệt để, nằm trong cung suy đoán hơn nửa tháng, cũng đoán không ra cái gì.

Thấy Cố Linh Quân rầu rĩ không vui, Đặng công công cố ý tìm đề tài tới phân tán sự chú ý của nàng: “Nương nương, trang phục săn bắn vào mùa thu đã được đưa đến, ngài có muốn thử một chút hay không?”

Lục Trúc cũng tiếp lời: “Đúng vậy nương nương, nô tỳ đã xem qua rồi, nương nương mặc vào nhất định rất xinh đẹp.”

***

Nói đến săn bắn vào mùa thu, trong đầu Cố Linh Quân có ánh sáng chợt lóe, nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước đây từng chạm mặt Tấn Vương ở Ngự Hoa Viên. Lúc ấy nàng từ xa xa đã nhìn thấy hắn, đang định né tránh thì Tấn Vương đã bước nhanh đi đến trước mặt nàng.

“Vi thần gặp qua nương nương.”

“Tấn Vương không cần đa lễ.”

Hai người khách sáo xong thì chìm vào im lặng, Cố Linh Quân đang chuẩn bị tìm cái cớ rời đi, thì thấy ánh mắt Tấn Vương lập loè, giọng hơi mất tiếng hỏi: “Nàng... Ở trong cung sống có tốt không?”

Trong lòng Cố Linh Quân nhảy dựng, có chút không biết làm sao, nhưng vẫn trả lời: “Khá tốt.”

Ánh mắt Tấn Vương ảm đạm vài phần, khép hờ đôi mắt, xoay mặt hướng ra bờ hồ. Nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ. Hắn làm như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhỏ giọng cười: “Còn nhớ rõ cái ngày va chạm vào thuyền của nương nương … Cũng là vào mùa thu, thời tiết cũng giống như ngày hôm nay, chỉ là …”

Nói tới cuối cùng, lại tự giễu cong lên khóe miệng cười cười.

Cố Linh Quân nhịn không được nhăn lại mi.

- -- “Sao giống cảnh người yêu sau khi chia tay gặp lại nhau rồi kiếm quán cà phê nào đó ngồi nhớ lại chuyện xưa quá vậy!”

- -- “Tấn Vương ta và ngươi rõ ràng không có chút quan hệ nào, ngươi ở đây diễn kịch cho ai xem!”

- -- “Cái từ “Chỉ là” kia thật sự sẽ làm người khác hiểu lầm đó!”

Bộ dáng ngẩn người của Cố Linh Quân rơi vào trong mắt Tấn Vương đã trở thành ý khác, trong lòng hắn hiểu rõ, không dấu vết mà bước lại gần nàng.

Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, theo bản năng lui ra sau một bước.

“Hôn sự của Tấn Vương cũng đã đến gần, tất cả mọi việcđã chuẩn bị thỏa đáng rồi sao?”

“Đã xong, mọi việc đều đã chuẩn bị tốt, nửa tháng sau là đến hôn kỳ.” Nhắc tới hôn sự, Tấn Vương lại không cảm thấy vui vẻ gì mấy.

“Vậy trước tiên chúc mừng Tấn Vương, nghe nói tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư tri thư đạt lý, dịu dàng hiền huệ. Ta và bệ hạ đều vui thay cho ngài. Thật là muốn nhanh được nhìn thấy Tấn Vương phi trông như thế nào, nhất định là một đại mỹ nhân.”

Cố Linh Quân bình tĩnh nhắc nhở hắn, ta chính là tẩu tử của ngươi! Ngươi cũng sắp thành hôn, những tâm tư hư hỏng xấu xa đó đều rút về hết đi!

Nào biết Tấn Vương lại cười khổ, ngơ ngẩn nhìn nàng, nói: “Nàng ta... Có chút giống nàng …”

Nói xong mới làm như phát hiện bản thân nói lỡ lời, vội vàng xoay mặt qua chỗ khác.

Cố Linh Quân: “ … ”

Hiện tại nàng đã biết tại sao ‘ Cố Linh Quân ’ trong nguyên tác lại thành vật hy sinh chết sớm đến như vậy, một người hai người đều có tâm đào hố cho nàng nhảy.

“Ít ngày nữa sẽ đến săn bắn mùa thu, gần đây trời đã chuyển lạnh, mong nương nương bảo trọng thân thể.”

Cố Linh Quân khách sáo cười cười, tìm cái cớ qua loa lấy lệ sau đó vội vàng rời đi, dọc theo đường đi đều giữ im lặng, nhân thiết không thể ngã, nhưng lại nói chuyện với Vân Thanh.

“Tấn Vương thật là quá tâm cơ, quá xấu xa! Nói giống như mình và hắn có quan hệ gì mờ ám vậy.”

“Hoàng Thượng đẹp trai đến như vậy mình đui sao mà chọn hắn ta!”

“Vân Thanh, ngươi nói có đúng hay không?”

Thường thường hiểu lầm chính là như vậy mà sinh ra, đặc biệt là đối với nữ nhân trong hậu cung.

Nếu như bị người khác nghe được, Quý Phi và Tấn Vương tư thông, bảo đảm tin này không đến ngày thứ hai sẽ truyền khắp toàn bộ hoàng cung, nàng nhất định phải bóp chết tin này ở trong nôi.

Cố Linh Quân điên cuồng muốn nói cho Vân Thanh, rằng nàng không có tình cảm gì đối với Tấn Vương, một chút cũng không có. Ngược lại là Tấn Vương có chút gì đó không thể nói đối với nàng.

Vân Thanh vẫn giữ im lặng, máy móc gật gật đầu.



Cố Linh Quân không so đo, dù sao thông qua Vân Thanh truyền đạt cho Tiêu Dục Hành là được.

Hoàng đế phái người tới giám sát nàng cũng không phải không có chỗ tốt.

Cố Linh Quân không yên tâm, lại nói thêm một câu: “Hoàng Thượng thật sự là người đẹp nhất mà ta từng thấy qua, lại còn anh minh thần võ, là một thế hệ minh quân!”

***

Lục Trúc lấy mấy bộ săn bắn mùa thu ra triển lãm cho nàng xem: “Nương nương, ngài xem.”

Cố Linh Quân vừa thấy đôi mắt lập tức phát sáng: “Mau giúp ta thay!”

Ngày thường nàng toàn mặc váy áo trang phục của hoàng cung, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng hành động lại không được tiện cho lắm.

Mà trang phục săn bắn này lại phác hoạ hoàn mỹ vòng eo nhỏ như con kiến của nàng, dọc bìa vạt áo choàng trắng thêu đám mây bằng chỉ vàng, xứng với roi ngựa nhỏ màu đỏ đậm, làm toàn thân nàng có vẻ vô cùng anh tuấn.

Nàng đứng tại chỗ xoay vài vòng, vẫy vẫy roi ngựa nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Còn bao nhiêu ngày nữa đến săn bắn mùa thu? Ta mặc bộ này cưỡi ngựa nhất định rất đẹp.”

Lục Trúc nhìn ánh mắt đầy chờ mong của nàng, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm nói cho nàng một sự thật …

“Nương nương, ngài không biết cưỡi ngựa.”

Cố Linh Quân: “???”

- -- “Nàng không biết thì thôi đi, đằng này nguyên chủ cũng không luôn?”

- -- “Rõ ràng là con gái của Đại tướng quân oai phong, tại sao lại không biết cưỡi ngựa?”

Thấy vẻ mặt Cố Linh Quân đầy nghi hoặc, Lục Trúc giải thích: “Nương nương, ngài đã quên sao? Năm ngài tám tuổi không cẩn thận té từ trên ngựa xuống, sau đó không bao giờ chịu lên ngựa nữa.”

Cố Linh Quân méo miệng, lâp tức giống như cá nóc xì hơi.

***

Tuy là như thế, nhưng đến săn bắn, Cố Linh Quân vẫn rất vô cùng hứng thú, giống như là học sinh tiểu học lần đầu đi cắm trại vậy.

Trước kia còn chưa vào cung, nàng đã rất ít khi đi ra ngoài, mấy tháng ở trong cung càng giống nhà quê mới lên phố, nhìn cái giống gì cũng đều cảm thấy mới lạ.

Ngại thân phận là Quý Phi, Cố Linh Quân chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài thông qua một khe mành nho nhỏ bị gió nhẹ nhàng thổi bay.

Dọc hai bên đường đều có quân lính canh gác, ngăn cách bá tánh đang duỗi dài cổ ngẩng đầu chờ đợi, trong miệng thỉnh thoảng lên tiếng.

“Mau xem, đó là Hoàng Thượng!”

“Aaaa … Đó là Quý Phi nương nương!”

Cảnh tượng này thật giống thần tượng minh tinh diễn viên bước lên thảm đỏ.

Ngay cả hai bên cửa hàng nhỏ nằm san sát cũng làm Cố Linh Quân không dời tầm mắt được.

Tuy Hoàng cung có tốt thiệt, nhưng đều thiếu chút náo nhiệt phố phường.

Cố Linh Quân vẫn luôn duy trì sự hưng phấn cho đến khu vực săn bắn, lúc cung nhân dắt tới một ngựa con đỏ thẫm càng tăng cao lên tới cực điểm.

“Bệ hạ, đây là quà tặng cho thiếp sao?” Ánh mắt của nàng còn dán vào con ngựa nhỏ đỏ thẫm kia, biết rõ còn cố hỏi.

“Biết cưỡi sao?” Tiêu Dục Hành cũng biết rõ mà cố hỏi.

Cố Linh Quân nhìn hắn chằm chằm, sau đó lắc lắc đầu.

Tiêu Dục Hành đi đến trước đầu ngựa, dắt dây cương, nói: “Tới.”

Cung nhân phát hiện ý đồ của hắn, tất cả đều hoảng sợ, la lên: “Bệ hạ!”

Trương Đức Phúc vội vàng trừng mắt liếc nhìn một đám này.

Hừ, thứ không có mắt.

Người có mắt, vỗ vỗ mông ngựa, làm ngựa đi lên phía trước vài bước.

Cố Linh Quân nương lực tay của Tiêu Dục Hành leo lên ngựa.

Đặng công công cũng rất có ánh mắt, đưa roi ngựa nhỏ cho nàng.

Không ngờ lại bị Cố Linh Quân dùng ánh mắt khiển trách: “ngựa con đáng yêu như vậ, ngươi nhẫn tâm đánh nó sao?!”

Đặng công công: “ … ”

Mọi người nhìn một màn này, thở cũng không dám thở.

Cố Linh Quân ngồi trên lưng ngựa, Tiêu Dục Hành nắm dây cương, hai người cùng cưỡi một con ngựa chậm rãi đi một vòng.

Gương mặt nhỏ của nàng không biết là bởi vì hưng phấn hay là cái gì, dần dần đỏ bừng.

Dướ ánh nắng lười biếng của mùa thu, cảnh này thật đúng là giống như tranh vẽ.

Tiêu Dục Hành dừng lại, hỏi nàng: “Muốn chạy thử một vòng không?”



Cố Linh Quân vừa định gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện nàng không biết cưỡi ngựa, thì chạy bằng cách nào? Nhất định phải có người cưỡi chung với nàng, người duy nhất có tư cách ngồi chung một con ngựa với nàng chỉ có Tiêu Dục Hành.

Nàng thương tiếc mà sờ sờ đầu ngựa nhỏ.

- -- “Hai người ngồi lên chắc mày cực lắm hen?”

Chú ngựa nhỏ đỏ thẫm dường như nghe được tiếng lòng của nàng, phối hợp giơ đầu lên kêu ra một tiếng.

Nàng chớp chớp mắt, giả vờ mệt mỏi: “Bệ hạ thần thiếp thấy hay là lần sau đi.”

Tiêu Dục Hành biểu tình bình tĩnh nhìn nàng cười.

***

Trải qua hành động làm màu rãi cẩu lương trước mặt mọi người ngồi chung một con ngựa dạo một vòng của Tiêu Dục Hành, sau khi bắt đầu cuộc săn thú, tất nhiên một đám người nhà của triều thần gồm phu nhân và nữ nhi vây quanh nàng tiến hành phương thức thổi phồng nịnh bợ.

Sống sờ sờ biến nơi đi săn thành hiện trường nịnh nọt.

“Nương nương thật đúng là được Hoàng Thượng yêu thương cưng chiều nha, con ngựa này vừa thấy là biết không phải chủng loại bình thường rồi.”

“Đúng vậy, cũng chỉ có nương nương tôn quý như vậy mới xứng đôi với con ngựa như vậy.”

“Nương nương, trang phục ngài mặc cũng thật đẹp.”

“Nương nương, kiểu tóc của ngài cũng đẹp.”

......

Lúc này Cố Linh Quân mới cảm khái, thiệt tình của hoàng đế nàng không dám nhận.

Nàng cứ như vậy bị một đám người vây quanh, nếu thực sự không rõ nguyên do nàng thật cho rằng bản thân thật sự là sủng phi.

Lũ người cho thích khách tới ám sát Hoàng đế, bọn kia chỉ liếc mắt một cái là có thể tìm được nàng … Quả thực … Nàng chính là cái khiêng chống gươm giáo cung tên bằng xương bằng thịt mà …

Tưởng tượng đến cái khiêng nàng bổng nhớ tới nữ chủ Bạch Tĩnh Nhu, nhưng hiện tại nàng ta đang ở Đại Lý Tự, đã ngồi xổm ở trong đó hơn nửa tháng, vậy nàng phải làm cái khiêng chặn cho ai?!

Cố Linh Quân không hiểu, cả người đều chìm vào đau thương.

Đám người kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tất cả đều nơm nớp lo sợ trong đầu suy nghĩ là nơi nào làm Quý Phi nương nương không hài lòng, sợ bị trách phạt nên người nào cũng im miệng không ai dám lên tiếng.

***

Tiêu Dục Hành mang theo triều thần vào khu vực săn bắn săn thú, mà nữ giới thì chỉ đi săn ở rừng cây nhỏ gần liều trại, săn bắn thỏ hoang cùng gà rừng.

Nàng được Đặng công công nắm cương ngựa, phía sau đi theo một đám người, chậm rì rì dạo ở rừng cây nhỏ.

Đột nhiên tiểu thái giám dò đường phía trước hô lớn lên: “Nương nương, có thỏ hoang.”

Cố Linh Quân vội vàng mở to mắt, kéo cung.

“Trúng! Trúng!”

“Trời ạ! Quả thật là cha nào con nấy mà, tài bắn cung của nương nương thật tốt!”

“Nương nương quả thật lợi hại, ngay cả thỏ hoang cũng có thể bắn trúng!”

Cố Linh Quân: “...”

Tuy rằng mấy tháng qua, Cố Linh Quân đã kiến thức qua các loại nịnh bợ, nhưng cũng không ngờ tới, có thể nhắm mắt thay mận đổi đào, nịnh bợ được đến như thế.

- -- “Có con thỏ nào nhìn thấy nhiều người như vậy, nghe được động tĩnh lớn như thế mà không bỏ chạy?”

- -- “Có con thỏ nào chạy trốn mà nằm tại chỗ nhảy vài cái hay không? Mắt ta không cận, thấy được chân con thỏ đã bị cột chặt bằng dây thừng.”

- -- “Rõ ràng mình không có bắn trung, tại sao con thỏ lại dính tên?!”

Cung nhân nhặt con thỏ về, thấy vẻ mặt Cố Linh Quân vẫn lạnh nhạt như cũ, có chút không biết làm sao.

Đều nói Hoàng Thượng thánh tâm khó dò, thật ra tâm nương nương cũng khó dò không kém!

Cố Linh Quân không có hứng thú săn thú nữa, chỉ gọi người nắm dây cương đi dạo vòng vòng.

Đối với những tiếng hô thỉnh thoảng vang lên nào là “Gà rừng”, “Vịt hoang”, “Dã hồ li” không có chút nào hứng thú.

Ngồi trên lưng ngựa thấy mệt mỏi nên quay lại lều trại, để lại một đống nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Màn đêm buông xuống, Vân Thanh một năm một mười chuyển lời lại cho Tiêu Dục Hành.

Tiêu Dục Hành: “Miệng lưỡi trơn tru, không thể tin.”

Trương Đức Phúc: “Hoàng Thượng, xin ngài khống chế tốt đường cong khóe miệng sắp gần mang tai rồi hẳn nói!”

Hết chương 11