Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 10




Cố Linh Quân biểu cảm không thể tưởng tượng được hỏi lại: “Bạch tài nhân? Thám tử?”

Tuy Đặng công công có chút kinh ngạc không biết tại sao nàng lại phản ứng lớn như thế, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Đúng vậy, nghe nói là trực tiếp lục soát ra chứng cứ ngay tại trong cung của nàng ta. Hiện tại đã bị áp vào Đại Lý Tự.”

“Việc này sự thật?” Cố Linh Quân luôn hỏi xác nhận.

“Dạ thưa nương nương, việc này là *thiên chân vạn xác, bởi vì Bạch tài nhân ở chung một cung với Vương bảo lâm và Tiêu bảo lâm, vì hai người đó bị phạt vào lãnh cung nên cung nhân vào dọn dẹp đồ đạt của hai người thì phát hiện.”

*thiên chân vạn xác: tính chính xác 100%.

Nghe như tiếng sấm ngang tai, Cố Linh Quân ngu người tại chỗ, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

“Các ngươi đều đi ra ngoài trước, để ta yên lặng một mình.”

Lục Trúc và Đặng công công liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đều nhìn thấy được khó hiểu cùng lo lắng.

Cố Linh Quân trộm lấy ra xấp giấy mà nàng trộm giấu, mặt trên tràn ngập nội dung cốt truyện nàng ghi lại vì sợ quên.

Ví dụ như tình tiết săn thú, Bạch Tĩnh Nhu cố ý bị “Nàng” làm khó dễ rơi xuống vách núi, Tiêu Dục Hành anh hùng cứu mỹ nhân, hai người ôm nhau ngủ qua đêm ở trong sơn động.

Lại ví dụ như “Nàng” vu oan hãm hại Bạch Tĩnh Nhu dan díu với thị vệ, tình cờ lại thúc đẩy mối quan hệ tình cảm của bọn họ.

Có thể nói đều tràn ngập tình tiết nguyên chủ tìm đường chết, cũng là bàn đạp phát triển thang tình cảm của Tiêu Dục Hành cùng Bạch Tĩnh Nhu.

Vốn dĩ nàng cho rằng, bản thân từng đọc qua nguyên tác, biết được mọi chuyện … Vốn định sống thật ngoan thật tốt không gây chuyện, lúc cần thiết nâng đỡ tình cảm của nam nữ chủ một phen, nói không chừng nàng có thể bình an không có việc gì, không cần bị thắt cổ.

Nhưng hiện tại lại nói cho nàng, Bạch Tĩnh Nhu bị tra ra là thám tử của địch quốc, bị nhốt vào tù.

Rõ ràng không có tình tiết này trong nguyên tác nha!!!

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra! Tại sao nam chủ lại không diễn theo kịch bản!?

Cố Linh Quân: … Vẻ mặt hỏng mất. jpg.

Cố Linh Quân nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên xảy ra biến cố làm nàng lo sợ bất an. Nàng hướng ra phía ngoài kêu Lục Trúc cùng Đặng công công vào, hỏi: “Hiện tại Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng sao? Ta muốn đi thăm...”

Đặng công công cắt ngang: “Nương nương là muốn đi tìm hiểu chuyện về Bạch tài nhân?”

Cố Linh Quân nuốt nước miếng vẫn còn mạnh miệng, nói: “Không phải. Ta mới nhớ tới, hôm nay Hoàng Thượng che chở ta như thế, vậy mà ta còn chưa nói lời cảm ơn! Thật là quá không biết điều, ta muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình với Hoàng Thượng.”

Đặng công công: “ … ”

Lục Trúc: “ … ”

Nương nương, ngài có thể giả vờ cho giống chút được không?

Lục Trúc từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Cố Linh Quân, xác định nương nương nhà nàng và Bạch tài nhân không có một tí ti quan hệ nào. Giờ phút này đang rất là khó hiểu sự quan tâm quá phận của nàng đối với Bạch tài nhân.

“Nương nương, hiện tại sắc trời đã tối, hơn nữa nếu muốn biểu đạt lòng biết ơn, cũng không thể tay không mà đi. Nếu không ngài nhẫn nại chờ đến sáng ngày mai để nô tỳ chuẩn bị một chút lại đi được không?!”

Lục Trúc chỉ nghĩ kéo dài thời gian, nói không chừng kéo hết đêm nay nương nương sẽ thay đổi chủ ý.

Thật sự là nàng không muốn nương nương nhà nàng dính vào vũng nước đục này.

Cố Linh Quân nhìn nhìn khắp nơi: “Lấy dĩa trái cây trên bàn kia, việc này không nên làm trễ kẻo mất thành ý, mau giúp ta thay quần áo.”

“Nương nương …”

Cố Linh Quân giơ tay lên, biểu cảm chân thật đáng tin, xuống giường mặc quần áo.

Nét mặt Lục Trúc đã sầu càng sầu, nàng còn chưa kịp nói cái gì nương nương nhà nàng đã tự quyết định.

“Nương nương, dĩa trái cây đó là do Hoàng Thượng đưa lại đây!”

***

Đây còn là lần đầu tiên Cố Linh Quân chủ động đi tìm Tiêu Dục Hành, dọc theo đường đi, tuy mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy nàng nhưng tất cả đều cung kính cẩn thận thuận theo dẫn đường cho nàng.

Trước khi bước vào cửa, Cố Linh Quân mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Trên đường đi, trong đầu đã biên soạn ra lời kịch để diễn, giờ nàng đang cố gắng làm sao để nói một cách lưu loát không bị nắm thóp.

Trương Đức Phúc vội vàng ra tới, dẫn nàng đi vào.

Trong cung điện to như vậy, Tiêu Dục Hành ngồi ngay ngắn ở trên cao, dáng người ngay ngắn thẳng tắp. Nghe được động tĩnh, hắn gác bút xuống, nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Tại sao Quý Phi lại tới đây?”

“Thần thiếp nghe nói Bạch tài nhân bị nhốt vào Đại Lý Tự?”

Cố Linh Quân vừa nói xong thì hung hăng cắn đầu lưỡi, rõ ràng vừa mới nãy nàng đã soạn ra cả đống kịch bản, cần phải khen Hoàng Thượng trước, khen hắn hôm nay thật anh minh, biểu đạt lòng cảm ơn của bản thân, nói sang chuyện xấu xa mà Thẩm tiệp dư làm với nàng, cuối cùng mới hỏi đến chuyện của Bạch tài nhân.

Hỏi xem thật sự nàng ấy là thám tử do địch quốc nhét vào sao?! Nhưng không hiểu sao vừa mới gặp Hoàng Thượng nàng đã nói thẳng ra mục đích đến đây!

“Quý Phi cũng biết chuyện này?”

Cố Linh Quân gật gật đầu, dứt khoát quăng ngã phá bình hỏi: “Nàng ta thật sự là thám tử sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là dư đảng của *vương thất tiền triều.”

*vương thất: vương = vương gia (anh em bà con với vua); thất=người nhà. Tức là người nhà của vua chúa, nàng chú anh chị em họ … Hay còn gọi là Hoàng gia (gia đình dòng họ hoàng tộc).

Cố Linh Quân cơ hồ là buột miệng thốt ra: “Sao có thể?!”



Tiêu Dục Hành không buông tha bất kỳ biểu tình nào trên mặt nàng: “Tại sao Quý Phi cho rằng không có khả năng?!”

Lúc này Cố Linh Quân mới chợt nhận ra, bản thân nàng phản ứng quá kích, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc: “Thần thiếp nghĩ có thể vào cung nhất định đều trải qua tầng tầng lớp lớp chọn lọc, tại sao lại có thám tử địch quốc trà trộn vào.”

Nàng nói ‘ không có khả năng ’, là khiếp sợ tại sao hiện tại Tiêu Dục Hành lại tra được thân phận Bạch Tĩnh Nhu là vương thất tiền triều. Trong nguyên tác, rõ ràng là sau khi Bạch Tĩnh Nhu chạy ra khỏi cung mới phát hiện, hơn nữa sao có thể nhốt nàng ta vào Đại Lý Tự?

“Bọn họ trăm phương ngàn kế âm mưu lâu như vậy, nghĩ ra phương pháp, động chút quan hệ nhét người vào cung cũng là chuyện trong tầm tay.”

“Vậy Hoàng Thượng... Làm cách nào ngài lại phát hiện được?”

Tiêu Dục Hành lại không trả lời, nhìn nàng vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

Cố Linh Quân hơi giật mình, đi về phía trước, dừng trước mặt hắn cách ba bước.

- -- “Muốn làm gì?”

“Lại đây.”

Cố Linh Quân khó hiểu …

- -- “Đây là muốn nàng đi đến bên cạnh hắn ta sao?”

Cố Linh Quân thử bước thêm một bước, thấy hắn không có ý muốn nàng dừng, mạnh chân bước lại gần.

Tiêu Dục Hành nắm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo nhẹ, nàng đã ngã ngồi ở trên ghế, thân thể nàng dán chặt thân thể hắn.

Phản ứng đầu tiên của Cố Linh Quân là …

- -- “Mẹ ơi, nàng đang ngồi trên long ỷ!”

Tiêu Dục Hành buông cánh tay của nàng ra, nhẹ nhàng cười.

Quả nhiên là bởi vì cách quá xa mới nghe không được tiếng lòng của nàng.

“Quý Phi đến xem thử, chuyện này nên xử lý như thế nào đây?”

Ánh mắt Cố Linh Quân tia thẳng vào xấp giấy nằm ở trên bàn dài, chỉ thấy mặt trên rậm rạp chứng cứ dư đảng tiền triều có ý đồ mưu phản phục hồi triều đại.

Cố Linh Quân đột nhiên nghĩ ra, mọi chuyện sáng tỏ hơn rất nhiều.

“Thần thiếp không biết nha.” Nàng nhỏ nhẹ trả lời.

- -- “Không phải nói hậu cung không được tham gia vào triều chính sao, sao có thể để nàng xem đến mấy thứ này.”

- -- “Đúng rồi, nhất định là như vậy.”

- -- “Tục ngữ có nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chẳng lẽ hắn biết trước Bạch Tĩnh Nhu sẽ gặp được chuyện gì đó nguy hiểm, nên mới chuẩn bị sẵn sàng, tạm thời nhốt nàng ở Đại Lý Tự để giữ nàng được an toàn.”

Nàng quan sát thấy bên ngoài tối đen như mực, bóng cây đong đưa thật mạnh, cung điện to như vậy lại yên tĩnh không tiếng động, từng ngọn đèn chỉnh tề sắp hàng bị gió thổi hơi hơi đong đưa …

- --“ Tình huống này rất giống hoàn cảnh sắp sửa xảy ra ám sát.”

Cố Linh Quân trong lòng cũng nhịn không được run rẩy.

- --“ Hay là Tiêu Dục Hành đã biết trước thân phận của Bạch Tĩnh Nhu, không muốn khó xử nàng ta, giả ý dán danh thám tử xử tử, trên thực tế là đổi sang thân phận khác cho nàng ta. Chờ sau khi mọi chuyện im ắng lại quay về cung, đổi thành Lộ Tĩnh Nhu!”

Cố Linh Quân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

- -- “Nàng thật sự không tin Tiêu Dục Hành sẽ nhẫn tâm đối xử với người mà hắn đặt ở đầu quả tim như vậy.”

Cố Linh Quân đắm chìm ở trong sự tưởng tượng của mình, không có phát hiện ánh mắt Tiêu Dục Hành đanh nhìn nàng … Càng ngày càng phức tạp.

“Quý Phi biết trẫm làm cách nào phát hiện thân phận của nàng hay không?”

Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, lắc đầu, diễn trò còn phải diễn nguyên bộ?

Là hy vọng mượn miệng của nàng nói ra sao?

Tiêu Dục Hành cong môi cười: “Chuyện này còn nhờ Quý Phi nhắc nhở.”

Cố Linh Quân biểu tình đầy kinh ngạc: “Thiếp?”

“Quý Phi còn nhớ rõ lần đó, Bạch Tĩnh Nhu lẻ loi một mình xuất hiện ở Ngự Hoa Viên?”

Cố Linh Quân gật gật đầu.

- -- “Sao có thể không nhớ rõ, ấn tượng quá khắc sâu, toàn thân quần áo trắng còn đứng dưới bóng cây, hiện tại nàng nhớ lại cũng còn sợ.”

“Trẫm phái người đi tra xét Bạch Tĩnh Nhu.”

- -- “Cho nên cứ như vậy tra ra hả?”

“Kết quả cái gì cũng không tra ra được.”

Cố Linh Quân đầy bụng nghi hoặc, rất muốn nói một câu.

- -- “Hoàng Thượng ngài mau nói đi mà, đừng nói đứt quãng như vậy thật làm người ta tò mó quá đi!”

“Sau đó lại nhìn thấy nét chữ của Bạch Tĩnh Nhu ở chỗ Quý Phi, trẫm gọi người mô phỏng lại chữ viết của nàng ta, dùng chút phương pháp đưa đến Bạch gia ở Cẩm Châu. Bất kỳ chuyện gì chỉ cần đã từng làm, đều sẽ để lại dấu vết. Huống chi là dư đảng tiền triều vẫn luôn bị giám thị hằng ngày, muốn phục hồi triều đại, bất quá chỉ là *người si nói mộng.”

*người si nói mộng: đại loại như là nằm mơ giữa ban ngày.



“Nhưng ít nhiều vẫn là nhờ Quý Phi, trẫm mới biết được trong triều đình lại cất giấu nhiều người muốn tạo phản như vậy.”

Cố Linh Quân: “ …???”

- -- “Hoàng Thượng, ngài là nghiêm túc sao? Nói giống như là thật vậy.”

Nàng thật cẩn thận hỏi tiếp: “Vậy Bạch tài nhân nên xử trí như thế nào?”

Tiêu Dục Hành rất tự nhiên mà vén một sợi tóc của nàng ra phía sau tai: “Tất nhiên là xử trí dựa theo hình phạt, sao Quý Phi lại quan tâm đến Bạch Tĩnh Nhu như vậy, từng quen biết nàng ta sao?”

Cố Linh Quân thành thật lắc đầu.

- -- “Nhất định là giả. Tiêu Dục Hành yêu Bạch Tĩnh Nhu như vậy, không có khả năng sẽ xử tử nàng ta.”

***

Cố Linh Quân đi rồi, Tiêu Dục Hành ngồi một mình một hồi lâu, cuối cùng, ra lệnh: “Lại đi tra mối quan hệ giữa Cố Linh Quân và Bạch Tĩnh Nhu, Cố Hiện Đức và Bạch gia Cẩm Châu có liên quan gì đến dư đảng tiền triều hay không, trẫm muốn điều tra rõ ràng.”

Ám hầu có khổ không chỗ tố, mấy tháng qua bọn họ vẫn luôn tra tìm, lại tra tìm, nghiêm túc tra. Không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, thậm chí ngay cả nha hoàn quét sân tư thông với gã sai vặt trong nhà Cố tướng quân cũng điều tra ra.

Nhưng lại không tra ra chứng cứ nào chứng minh Cố tướng quân bắt tay với tiền triều. Càng đừng nói tới Quý Phi, một người cửa lớn không ra cửa hông chưa từng bước đến … Sao có thể lại có quan hệ với Bạch tài nhân người cách đó ngàn dặm được kia chứ.

Nhưng Hoàng Thượng đã hạ lệnh, bọn họ không dám vi phạm, chỉ có thể dạ thưa đồng ý.

Sau khi ám hầu lui ra, Tiêu Dục Hành lại gọi Trương Đức Phúc.

“Đi tra, là người nào dám nói bậy ở trước mặt Quý Phi …”

Hắn dừng một chút, nói thêm: “Trẫm đối với Bạch Tĩnh Nhu... *Tình thâm như biển.”

*Tình thâm như biển: tình cảm sâu như độ sâu của biển cả.

Trương Đức Phúc hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề, hỏi lại: “Hoàng Thượng, ngài vừa mới nói, ngài và Bạch tài nhân?”

Tiêu Dục Hành mặt không biểu cảm gật đầu.

***

Nhiều ngày sau.

Đông đảo Ám hầu có khổ mà không thể nói nổi: Rốt cuộc là ai ở trước mặt Hoàng Thượng bịa đặt Quý Phi nương nương có quen biết với Bạch tài nhân?

Đông đảo cung nhân có khổ mà không thể nói nổi: Rốt cuộc là ai ở trước mặt Quý Phi nương nương bịa đặt Hoàng Thượng có tình cảm với Bạch tài nhân?

Yên lặng ở trong cung luyện chữ, Cố Linh Quân hắt xì liên tiếp.

***

Trong phòng giam của Đại Lý Tự, người canh tù đúng giờ thay đổi ca.

Mới vừa đổi ca, người canh giữ tù nhìn Bạch Tĩnh Nhu đang ngồi trong phòng giam độc lập đầy nghiêm ngặt, sao từ phi tần lại biến thành thám tử tiền triều, tuy trong lòng có kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Trong ngục tù, chân tay Bạch Tĩnh Nhu đều bị khóa lại, ôm đầu gối cuộn người ngồi ở trong góc.

Hoàn cảnh nơi này rất kinh khủng, ẩm ướt tối tăm, vách tường bốn phía đều có những vết máu vết cào, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng la hét của những phạm nhân chịu cực hình.

Nhưng Bạch Tĩnh Nhu lại không bị ảnh hưởng bởi những điều đó, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm một chỗ.

Nàng biết, đây đều là giả, không phải sự thật, Tiêu Dục Hành sẽ không đối với nàng như vậy.

Tự lúc vào cung tới nay, trong lòng nàng có loại cảm giác rất quen thuộc, giống như những chuyện này đều từng xảy ra với nàng.

Bản thân luôn không tự chủ được mà tự động làm những chuyện đó.

Giống như đêm đó, nàng không biết tại sao, bản thân biết rõ trái với cung quy, nhưng cũng phải đi đến sau hoa viên, thật giống như vận mệnh chú định nói cho nàng, muốn ở đó chờ một người.

Thẳng đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Tiêu Dục Hành, nàng biết … Nàng đến là vì hắn.

Đêm đó, nàng làm một giấc mộng dài.

Ở trong mộng, nàng thấy được nàng và Tiêu Dục Hành hiểu nhau yêu nhau như thế nào, nàng cũng thấy được nàng vì nợ nước thù nhà, như thế nào lần lượt thương tổn người nam nhân yên nàng sâu đậm kia.

Nhất định là trời xanh rũ lòng thương, cho nàng thêm một lần cơ hội làm lại. Làm nàng có thể tránh xa những thứ gọi là thân nhân lừa bịp lợi dụng, có thể yên bình ở cạnh hắn.

Cho nên, lúc Tiêu Dục Hành phạt nàng, nàng không chút nào khúc mắc hay hờn giận.

Giống như đời trước, đây cũng chỉ là phương pháp hắn bảo vệ nàng, hắn vẫn luôn đều là chàng thiếu niên trong trí nhớ của nàng. Có thể đã thoải mái cười to bởi vì một miếng bánh có nhân. Chỉ là đời trước nàng quá ngu dốt, nhìn không ra được, nhiều lần hiểu lầm hắn, tổn thương hắn.

Còn tính tình Cố Linh Quân thay đổi quá lớn … Nàng từng có một chút nghi hoặc.

Hai chữ độc sủng từng được cung nhân lan truyền khắp hậu cung, nàng không phải chưa từng đố kỵ ghen tuông qua. Nhưng nàng biết, tất cả đều là giả, Cố Linh Quân chẳng qua chỉ là con cờ thế mạng mà hắn chuẩn bị cho nàng, giúp nàng chắn hết những âm mưu hãm hại trong hậu cung.

Cái quyền được độc sủng của Cố Linh Quân thật ra đều là của nàng.

Giả tình giả ý đưa trái cây cho Cố Linh Quân, nàng nghe xong chỉ cười lạnh, quả nhiên là vậy.

Định liệu trước mọi chuyện, nên nàng mới đưa tặng bản sao chép tay, nàng chỉ cần chờ, chờ phần cưng chiều độc sủng đó thuộc về nàng, cái gì của nàng sẽ là của nàng, ai cũng đoạt không được.

Giống như hiện tại, tuy nàng bị nhốt vào ngục tù, nhưng nàng tin tưởng, Tiêu Dục Hành nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Hết chương 10