Màn đêm u tịch đưa Bắc Yến chìm trong sự yên ắng đến bình yên. Trong cánh điện rộng lớn, nơi có dàn mai đang nở rộ sắc xuân phía trước đang đung đưa theo gió, tiếng động nam nhân khe khẽ vang lên bên trong tấm mành mỏng.
...
Một mảng sương mù dày đặc vây quanh ba nam nhân trong giấc mộng. Cả ba người đều có hình dáng giống hệt nhau, chỉ có sắc phục và thần thái bên ngoài là khác biệt.
Một người trong sắc phục đen tuyền, mắt phượng sâu thẳm không đáy phóng cái nhìn sắc lạnh về hai người còn lại:
" Các người đừng hòng giết được ta! Yến Tuân, ngươi cho rằng hôm nay ngươi nương tay với những người từng giết hại phụ mẫu mình, cùng huynh đệ tỷ ruột, ngươi nghĩ con cháu họ sẽ tha thứ cho ngươi sao? Chẳng nhẽ đôi mắt đã bị gông xiềng vàng son che lấp những năm đó không đủ cho ngươi tỉnh mộng hay sao?"
Nam nhân đối diện đường nét tuấn tú, sống lưng cao thẳng, người vận bào lục sắc kiên định nhìn người vừa nói:
" Yến Tuân ta chỉ đang làm theo tín ngưỡng của mình. Tín ngưỡng về một Bắc Yến tự do, lấy con người làm gốc. Ta không muốn thù hận ăn mòn lý trí mình. Ta yêu A Sở, ta không muốn phụ sự tin tưởng của nàng."
" Nực cười! A Sở không yêu ngươi! Nàng đã vì một nam nhân khác mà rời khỏi ngươi. Yến Tuân, ngươi đừng tự mê muội mình. Chiếc lòng giam vàng son này đã vấy máu bao con người, ngươi không tiến vào há để người khác cướp lấy rồi chà đạp ngươi thêm một lần nữa? Yến Tuân, ngươi không nên vì một nữ nhân mà trái tim nàng đã không còn dành chỗ cho mình. "
" Ta tin nàng. Ta tin nàng sẽ quay lại nếu ta thay đổi. Ta chưa bao giờ hết ngừng yêu thương nàng. Chỉ vì ngươi đã biến ta thành ra thế này. Ta tuyệt đối không bao giờ tin tưởng ngươi được nữa!" Người trong lục bào vẻ mặt tức giận giương kiếm thẳng về phía người đối diện, ánh mắt hằn lên vài đường sắc đỏ nồng đượm.
Một nam nhân khác trong y phục lục nhạt, thần thái phóng khoáng, mắt phượng tinh anh nhìn hai người kia giành co mãi vẫn không xong thì chen ngang phân giải:
" Các người đừng tranh nhau nữa. Đấu đá nhau bao nhiêu năm vẫn không ngừng như thế. Hai người rồi sẽ bị tổn thương như nhau. Chi bằng chúng ta cùng hòa làm một thể như vậy không tốt hay sao?"
" Không được. Nếu tâm ma hắn không chết thì ta cũng sẽ chiến đấu đến cuối cùng. Sẽ không ai được phép bước ra." Nam nhân lục bào rắn rỏi phân tranh với người kia.
" Ha ha, đã vậy thì cùng nhau chết. Ta không ra khỏi đây được thì ngươi cùng tình yêu đối với A Sở mãi mãi cũng không thể hồi sinh. Ký ức về nàng cũng sẽ theo chúng ta biến mất." Người trong hắc bào cũng không kém sự hung tợn, buông tiếng cười lớn, ánh mắt giễu cợt người nọ.
Đoạn, hai người phóng ngựa bay vào nhau một trận chiến quyết liệt. Không ai có vẻ muốn để người kia sống sót trở ra. Nhưng đã bao năm rồi, bọn họ vẫn thế. Chỉ còn mình hắn, không muốn tranh nhau với họ. Vì hắn vốn không thích chiến tranh, hắn yêu sự bình yên và tiêu sái của mình, nên chi bằng ra ngoài phóng khoáng vẫn tốt hơn bọn họ chém giết nhau mãi không ngừng.
...
Hơ hơ hơ...
" Bệ hạ. Bệ hạ."
" Người lại gặp ác mộng nữa sao?"
" Uh. Nhưng vẫn như thế. Ta không thể nhớ được gì." Yến Tuân mệt mỏi nhìn A Tinh. Cơn ác mộng luôn khiến hắn tốn nhiều sức lực, người vã mồ hôi, khắp cơ thể rã rời.
" A Tinh, mang cho ta chút nước." Yến Tuân thều thào bảo A Tinh.
" Dạ, thần sẽ mang vào ngay."
...
" Hôm nay Tể tướng đại nhân có gửi công văn đến. Trình Bệ hạ xử lý." A Tinh cúi người dâng công văn vừa nhận được đưa Yến hoàng đang ngồi trong thư phòng.
Từ ngày hắn đến đây, mọi việc triều chính đều giao cho Ô Tể tướng xử lý. Chuyện cấp bách lắm mới cần gửi đến hắn. Nên có vẻ tình hình này hắn cần phải về Sở Thành sớm hơn dự kiến.
Hắn nhớ đến chuyện mấy hôm trước dưới ánh trăng... cảm giác thê lương chợt len lỏi. Hắn ở đây lâu sớm cũng bệnh tương tư hành hạ, chi bằng rời khỏi sẽ không nhớ nhung nhiều. Sớm cắt đứt chuyện tình cảm sai trái này vẫn tốt hơn. Nghĩ đoạn liền viết thư hồi âm Ô Tể tướng, báo là sẽ về trong ngày mai.
" Ngươi đưa người gửi về Sở Thành cho Ô Tể tướng đi."
" Bệ hạ, người quyết định như vậy thật sao? Có cần bàn qua Tú Lệ Vương một chút không? Dù gì Yến thế tử người cũng rất mến Bệ hạ. Đi sớm quá e mẫu tử họ có chút buồn lòng."
A Tinh thật muốn giữ Yến hoàng ở lại thêm chút bên hài tử. Dù họ không thể nhận được nhau, nhưng hắn biết được sự thật như thế, cũng không nỡ để họ phải xa nhau nhanh chóng như thế được. Huống hồ Tú Lệ Vương, người đã trông đợi người xưa đằng đẵng năm trời, bao nhiêu nhớ nhung sao cho vừa những năm tháng ấy. Yến hoàng quyết định ra đi bây giờ quả có chút thương xót cho Tú Lệ Vương người.
" Ta thấy mình cũng không nên xa hoàng cung lâu quá, kẻo thiên hạ đại loạn luôn mất. Ta đã quyết rồi. Ngươi đừng khuyên nữa."
Lần này Yến hoàng quả thật rất kiên quyết, hắn không tài nào khuyên nhủ được nữa. Haizzz.
...
Bẵng đi mấy hôm rồi từ buổi tối hôm ấy, nàng không gặp được Yến Tuân. Chàng luôn tìm cớ tránh mặt nàng.
Nàng biết chàng đang khó xử lễ quân thần, thêm vào có tình ý với nàng nhưng lại không thể làm gì hơn được nên chàng càng khó lòng nhìn mặt nàng thêm chút nữa.
Đến hôm nay được A Tinh đến báo ngày mai Yến Tuân sẽ khởi giá về Sở Thành. Nàng như chết lặng trong lòng.
Sở Kiều biết Yến Tuân cũng có ngày phải rời Yến Bắc, nhưng nhìn chàng mỗi ngày quanh quẩn bên mình nên cứ ngỡ thời gian qua thật chậm, để bọn họ được bên nhau thêm chút nữa.
Nhưng ông trời chỉ biết trêu ngươi, cũng chưa bao giờ cho bọn họ một sự đoàn viên viên mãn thì làm sao thỏa được nguyện vọng thầm kín của lòng nàng. Nghĩ đến đoạn, lòng bất giác buồn bã không thể tả.
...
Bắc Yến quân doanh.
Các tướng sỹ đều tập hợp đầy đủ quanh bàn trong doanh trướng Tú Lệ Vương.
Hạ Tiêu đứng lên nói trước tình hình đã điều tra mấy hôm nay vụ đê điều bị sạt lở nhanh như vậy là từ đâu:
" Theo những gì mạt tướng điều tra. Số nguyên liệu đã bị pha trộn tạp chất, nên khó tránh chỗ bồi đắp không kiên cố, cũng không ngờ lũ năm nay lớn hơn những năm trước nên tình hình càng thêm nghiêm trọng."
Tú Lệ Vương mặt không biến sắc, nghiêm giọng hỏi hắn: " Vậy ngươi có biết ai đã nhúng tay vào việc này?"
" Bẩm, việc nguyên liệu này được vận chuyển từ Sở Thành. Bắt đầu từ Thương ty lễ bộ Phong Miên chủ sự, người đã đồng ý cho xuất kho số nguyên liệu này. Sau đó được người của Đại nguyên soái Trình Viễn hộ tống đến Bắc Yến. Đến nơi này thì người của chúng ta đã thu nhận và tiến hành xây dựng. Như vậy cả một quá trình đều có rất nhiều quan ty nhúng vào nên khó biết được bắt đầu từ đâu dẫn đến sự tráo đổi này."
Sở Kiều vừa nghe Hạ Tiêu nói thì cũng vừa suy nghĩ và phân tích. Chuyện này có liên quan đến nhiều ty bộ, nếu không khéo thì sẽ dễ bứt dây động rừng. Phong Miên, Trĩnh Viễn?
Hạ Tiêu lúc này nói tiếp:
" Tú Lệ Vương, có khi nào chuyện bắt đầu từ chỗ Trình Viễn nguyên soái hay không?"
" Không đâu. Ta nghĩ chuyện này không đơn giản là cắt xén nguyên liệu mà nó còn có âm mưu sâu xa hơn. Ngươi nghĩ xem, Trình Viễn và chúng ta xưa nay có mối hiềm khích không nhỏ. Mà người của hắn lại trực tiếp chuyển đồ đến cho chúng ta. Nếu có xảy ra sơ xuất gì, bọn chúng há chẳng bị liên lụy? Trình Viễn hắn không ngốc đến làm như thế.
Còn bằng không, có người khác rắp tâm hãm hại, để ta và bọn họ nghi kỵ rồi chém giết lẫn nhau. Hắn sẽ ngư ông đắc lợi."
Cả chúng tướng sỹ nghe Tú Lệ Vương phân tích một hồi như được khai thông, liền cả bọn đều hết sức tán thưởng vị nữ vương trẻ.
Lúc này Hợp Cách phó tướng vội đứng dậy phân trần:
" Bẩm Tú Lệ Vương, chuyện này cũng có liên quan đến mạt tướng. Nên nguyện tự mình đứng ra thỉnh tội trước."
" Ngươi sao? Tại sao?"
" Bẩm, người ở Bắc Yến đứng ra nhận nguyên liệu từ đế đô là mạt tướng. Nhưng do hàng năm đều làm việc này không có sai sót gì nên năm nay mạt tướng chỉ để thuộc hạ của mình là Liễu Giai đứng ra dàn xếp trực tiếp đôn đốc trông giữ. Nên thiết nghĩ có thể bị đánh tráo từ chỗ này."
Hạ Tiêu liền đứng dậy tức giận nhìn Hợp Cách như muốn tát hắn một cái trời giáng,
" Hợp Cách, sao ngươi có thể làm việc cẩu thả như thế? Việc tu đắp đê điều liên quan đến mạng người, sao ngươi có thể hồ đồ dung túng thuộc hạ như thế?"
" Ta, ta thật hổ thẹn với mọi người. Xin Tú Lệ Vương người trách phạt."
Sở Kiều nhìn Hợp Cách cũng tức giận không kém, nhưng thấy thái độ an năn của hắn, thêm vào bao năm theo mình cũng rất cẩn thận và chu toàn, nên có chút mềm lòng thương xót.
" Ngươi thật đáng bị phạt. Người đâu, giam hắn vào ngục trước, đợi khi nào điều tra tình hình cụ thể sẽ xử trí sau. Còn nữa, mau bắt Liễu Giai đến đây cho ta."
...
Một lát sau, người đi bắt Liễu Giai trở về tay không, hắn báo Liễu Giai sợ tội nên đã thắt cổ tự vẫn.
Đứt manh mối.
Bọn người Tú Lệ Quân cùng Sở Kiều đều thất kinh. Cảm giác có một âm mưu đen tối ngầm ẩn giấu dưới sự bình yên Bắc Yến bấy lâu nay.
Nhưng tất cả đều là một ẩn số.
...
Chiều hôm đó Sở Kiều hồi phủ Tú Lệ hơi muộn do việc điều tra kia chưa xong nên cả quân doanh đều lo lắng không yên, thêm vào việc giúp đỡ người dân bị nạn hôm đê vỡ cũng khiến nàng mất khá nhiều thời gian thu xếp.
Nàng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Yến Tuân đâu thì mới biết chàng đã ra ngoài xử lý chuyện công vụ lăng Yến thị trước ngày hồi kinh. Thật ra chàng cũng có thể để người làm giúp vì chàng đã là Yến hoàng rồi, nhưng có lẽ muốn tránh mặt nàng nên mượn cớ ra ngoài. Trước khi đi Yến Tuân có ghé thư phòng nàng để lại mẫu giấy nhỏ xin nàng cho chàng mang bức họa ba người mang theo về Sở Thành.
Yến Tuân ơi, Yến Tuân, ta có thể cho chàng cả tuổi thanh xuân cùng tín ngưỡng của mình, huống chi chỉ là bức họa gia đình chúng ta này thôi chứ. Ta đâu nỡ hẹp hòi với chàng. Chỉ là, sự thương tâm khi cùng chàng ly biệt lần này, biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nỗi đau này ta biết tỏ cùng ai đây?
Chàng thích ta, nhưng vì lễ giáo, chàng miễn cưỡng mình phải quên ta.
Còn ta yêu chàng, nhưng vì muốn tốt cho chàng nên cũng miễn cưỡng mình phải để chàng rời đi.
Chàng không hận ta vì nghĩ ta và chàng là những người không nên thuộc về nhau.
Ta hận mình, vì vốn dĩ chúng ta từng thuộc về nhau, nhưng vì ta mà chàng lại chịu sự dày vò trong tình yêu dành cho ta, khiến chàng phải quên bản thân mình là ai.
Ta thật hận chính bản thân mình. Ta đã yêu chàng, nhưng chưa từng hiểu chàng thật sự. Ta chỉ đang mê đắm trong sự vọng tưởng, lý tưởng hóa tình yêu của mình thành những điều thanh cao, tốt đẹp. Ta đâu biết chiến tranh luôn tàn khốc và con người là sự tồn tại của những mối quan hệ phức tạp cùng vô số tình cảm khác nhau.
...
Sáng hôm sau trời vừa chạng vạng, Yến Tuân đã khởi hành ra khỏi phủ Tú Lệ Vương. Chàng không đợi nàng nói lời tạm biệt. Chỉ lặng lẽ qua phòng Yến Oanh để lại một miếng ngọc bội như làm quà sinh thần sớm hơn một tháng cho hài tử cùng vài dòngchúc mừng.
Sở Kiều biết chàng không muốn gặp mình nên cũng lặng lẽ theo sau nhìn người yêu. Đoàn người Yến Tuân đi trước, nàng rảo ngựa chầm chậm phía sau. Tiễn chàng đến bờ sông Nhật Lệ, như năm nào đưa người cùng đoàn quân Bắc Yến đến Mỹ Lâm Quan.
Chỉ tiếc rằng lần này ly biệt không biết bao giờ sẽ gặp lại, nên khóe mắt chợt dâng trào ngấn lệ không thôi.
Nhìn bóng xe ngựa Yến Tuân khuất dần sau đỉnh núi, Sở Kiều mới quày quả ngựa trở về. Sương buổi sớm giá rét khiến nàng bất giác rùng mình, cái lạnh thân thể có thêm chăng nữa cũng không bằng sự cô đơn của tâm hồn thiếu phụ.
Yến Tuân! Ta và chàng sẽ còn lỡ nhau bao nhiêu lần nữa đây trong cuộc đời này?
...
Hôm nay nàng đến quân doanh sớm hơn mọi lần nên cũng không ghé về phủ lần nữa.
Ngồi được một chốc thì nghe một tiếng cấp báo rõ khuẩn cấp từ vó ngựa đằng xa vọng đến quân doanh.
Tiếng bước chân người vào càng gấp gáp, một thiếu niên trong quân trang lính vệ chạy vào thưa, trên mặt vẫn còn nhiễm chút sương sớm nên khuôn mặt thoáng tái nhẹ.
" Bẩm Tú Lệ Vương. Tình hình vô cùng khuẩn cấp." " Quân Khuyển Nhung đang đứng dưới thành Bắc Sóc, bọn họ muốn khêu chiến. Đặc biệt còn kêu tên người ra ứng chiến nếu không sẽ không tiếp bất cứ ai."
" Cái gì?"
Sở Kiều vừa nghe như tiếng thét bên tai. Người Khuyển Nhung này thật ngang nhiên phách lối. Hôm nay còn dám khiêu chiến đích danh nàng.
Sở Kiều còn đang suy nghĩ thì Hạ Tiêu cùng Nhạn Bình và chúng tướng sỹ Tú Lệ Quân khác cũng bước vào đông đủ, mọi người ai cũng khuẩn trương nhìn Sở Kiều.
" Được, bọn chúng muốn vậy hãy để ta ra đó dẹp một lần cho sạch sẽ để khỏi vướng bận tay chân lần sau."
Chúng tướng sỹ đồng loạt hưởng ứng nên mọi người cùng đứng dậy bước ra khỏi quân doanh, chuẩn bị chiến đấu.
" Hạ thống lĩnh, ngươi đi tập họp tướng sỹ, ta cần năm ngàn binh mã."
" Nhạn Bình, muội đi kiểm tra quân trang, ta cần nhanh chóng để xuất binh."
Mọi người đều vâng dạ bước đi làm nhiệm vụ.
Một lát sau, tất cả tướng sỹ Tú Lệ Quân đều tập hợp đầy đủ trước bản doanh Bắc Yến.
Chúng tướng sỹ lâu ngày chưa đánh một trận thỏa thích kể từ năm ngoái nên hôm nay rất sảng khoái và hứng khởi. Tât cả đồng hô cao khẩu hiệu Tú Lệ Quân, sỹ khí vẫn ngút trời như những năm ấy. Những chiến sỹ quả cảm và hùng dũng nhất thảo nguyên Bắc Yến, dưới sự lãnh đạo của Tú Lệ Vương ngày một gia tăng sỹ số lẫn khí thế. Đây cũng chính là đoàn quân chủ lực của Bắc Yến, song song với Hắc Ưng Nhân của Yến hoàng ở đế đô Sở Thành.
Tú Lệ Vương! Tú Lệ Vương! Không xong rồi!
Nhạn Bình chạy đến thất kinh thưa: " Bẩm Tú Lệ Vương, tất cả binh khí của chúng ta đều bị hư hại nghiêm trọng, không thể sử dụng được nữa. Có lẽ có người đã phá hoại."
" Cái gì?" Sở Kiều như muốn đứng không vững dưới chân mình. Thì ra đây mới là mục đích của bọn chúng.
Làm đê bị vỡ, phá hoại tài nguyên, loạn kinh tế Bắc Yến, làm nội thần chém giết, nghi kỵ nhau, cài gian tế phá khu vũ khí, chỉ để mục đích công thành thành công. Hòng chiếm đoạt Bắc Yến.
" Tú Lệ Vương, Yến thế tử không tìm thấy trong phủ từ sáng nay. Mong người tha tội."
Nha hoàn theo hầu Yến Oanh chạy đến khóc lóc trước mặt Sở Kiều, khiến tim nàng như bị bóp nghẹn lần thứ hai.
Yến Oanh cũng bị bắt sao? Mục đích của bọn chúng là Bắc Yến và nàng!
" Đi." Mọi người nghe ngữ khí rắn rỏi của Tú Lệ Vương đồng thất kinh. Tay không tấc sắt thì đánh trận thế nào? Hơn nữa Yến thế tử đã bị mất tích mà Tú Lệ Vương người có thể vững tâm như thế, bọn họ vừa nể phục vừa lo lắng.
" Nhưng vũ khí của chúng ta..." Nhạn Bình lo lắng hỏi nàng.
" Hỡi chúng tướng sỹ!"
" Hỡi các anh hùng thảo nguyên, Tú Lệ Quân. Các người đã từng bị khinh rẻ, bị hất hủi, bị nhụt chí. Nhưng các người có từng bỏ cuộc bao giờ chưa?"
" Ai trong các người dám nói mình không sợ cái chết ngay trước mắt thì bước ra đây? "
" Con người ai cũng sợ cái chết đến bất cứ lúc nào. Nhưng các người muốn ngồi đợi cái chết đến với mình hay chống đỡ đến hơi cùng cạn sức? Các người có muốn như thế không?"
Chúng tướng sỹ bên dưới đều nhìn nhau, mọi người đều gật đầu theo ý Tú Lệ Vương.
" Tú Lệ Vương muôn năm, Tú Lệ Vương muôn năm. Chúng ta nguyện chết cùng theo người."
" Được. Vậy hãy cầm vũ khí lên, dù cho là phế thải trong tay, nhưng hãy biến nó thành vũ khí lợi hại nhất để giết kẻ thù. Nếu không người chết sẽ là chúng ta. Sẽ là Bắc Yến cùng thân sinh phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của mình. Hãy tin ta. Chúng ta nhất định chiến thắng. Giết sạch lũ người Khuyển Nhung. Bắc Yến mãi trường tồn."
Bắc Yến mãi trường tồn! Bắc Yến mãi trường tồn! Trường tồn!