Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 129




“Đưa toàn bộ người bệnh đến tập trung ở một trại, cho những người còn lại chưa bị lây nhiễm cách ly sang nơi khác!”

“Tuân lệnh!” Nghe ta hạ lệnh, các binh lính nhanh chóng thi hành. Rất nhanh sau đó người bệnh đã được cách ly, ta đứng ngoài cửa trại của người đang bệnh.

“Nghe cho kỹ, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ chăm sóc cho bọn họ cả ngày, các ngươi hãy lập tức đi tìm hiểu xem đã có ai từng bị bệnh này hay chưa, gọi họ tới đây cùng ta chăm sóc người bệnh!”

“Lam giám quân, tuyệt đối không thể, sức khỏe của ngài làm sao có thể...!”

“Ta không sao đâu.” Ta nhất định sẽ không sao, vì năm ta bảy tuổi đã bị bệnh thuỷ đậu rồi, người hiện đại đều biết rằng người đã từng bị bệnh sẽ không có khả năng tái nhiễm.

“Xin Lam giám quân nghĩ lại.”

“Hãy tin ta.” Ta dùng giọng điều bình tĩnh trấn an quân lính, bọn họ bất đắc dĩ dựa theo sự phân phó của ta mà đi tìm những người đã từng mắc bệnh thủy đậu: “Còn nữa, thông báo cho Nhị hoàng tử, lần này không phải là đại dịch, nếu kẻ nào dám lan truyền tin vịt, ta sẽ lấy thân phận Giám quân xử lý hắn!” Cần phải tiêu trừ hết những khủng hoảng trong lòng binh lính thì bọn họ mới có thể an tâm chiến đấu.

Toàn huyện tìm được ba người đã từng mắc bệnh và đã được trị lành, ta cho những vị đại phu kia đi tìm rễ cây thảo dược, đem về sắc thành nhiều chén thuốc, loại thuốc này sau khi uống sẽ làm cho toàn bộ bệnh thủy đậu phát tác ra ngoài, sau một ngày bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng, xuất hiện triệu chứng nóng sốt, nhưng chỉ một ngày sau đó, nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, bệnh thuỷ đậu cũng sẽ từ từ mà khỏi.

Ta cho biến nơi này thành khu vực cấm, không có lệnh của ta không ai có thể bước vào, kể cả Bạch Nguyệt Diệu.

Trong doanh trại những tiếng rên đau đớn không ngừng vang vọng trong đầu ta, ta tin chắc bọn họ nhất định sẽ ổn cả thôi, vì ta là người hiện đại! Ta sẽ dùng những kiến thức hiện đại để giúp đỡ họ!

“Người của triều đình đều là lũ cẩu tạp chủng!” Trong doanh trại có một vị đại thúc bị bệnh đậu mùa tức giận hô to.

“Đại thúc, ông đừng nóng giận, hãy tin ở Nhị hoàng tử, ngài ấy nhất định sẽ đánh thắng trận này, rồi mọi người sẽ có cuộc sống tốt.”

“A, Nhị hoàng tử cũng tới huyện Bạch Thủy mấy ngày rồi mà? Còn đang trốn trong doanh trại không chút động tĩnh gì, vậy mà dân chúng có người còn khen ngợi hắn nữa, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi!”

Ta bị vị đại thúc này hỏi bất ngờ như vậy không biết nói gì, quả thật kể từ lúc Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Văn vẫn thao luyện binh lính, không hề có ý xuất binh. Ta vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ xuất binh, nhưng hóa ra hắn vẫn như cũ không hề có động tĩnh, hắn đang suy tính gì vậy chứ?

“Đại thúc, ông hãy nhẫn nhịn một chút, nhị hoàng tử đang lên kế hoạch tỉ mỉ, đợi thời cơ tốt, nhị hoàng tử nhất định sẽ đánh một trận toàn thắng!” Ta tin tưởng Bạch Nguyệt Diệu, ta hoàn toàn tin tưởng hắn!

“Nói thật là dễ nghe nhỉ, đem những người bị bệnh đến chốn này, chẳng qua là không muốn bệnh dịch lây lan chứ gì?”

Đúng là lão già ngoan cố! Ta còn giải thích thêm với ông ta làm gì, ông ta nói như vậy khiến mọi người trong trại đều xuất hiện vẻ khủng hoảng.

Ta đứng lên nhìn về phía bọn họ: “Ta là quan tam phẩm triều đình Lam Hàn Lâm, cũng là giám quân, triều đình sẽ không bỏ rơi dân chúng đâu, Nhị hoàng tử sẽ không và ta cũng vậy! Từ giờ trở đi, ta sẽ không ra khỏi nơi này dù chỉ nửa bước, nếu có ai trong số các người mất mạng ta sẽ cởi mũ từ quan!”

Lời của ta đầy kiên định, ta tin tưởng chính mình, ta tin tưởng cách của ta nhất định sẽ không để xảy ra chuyện đó!

Đêm dần khuya, ta mang tới rất nhiều chăn bông cho những người bệnh kia sưởi ấm, bọn họ uống thuốc xong là buồn ngủ, ta vẫn tiếp tục quan sát biểu hiện của bọn họ, quả nhiên buổi tối bệnh tình trở nên xấu đi rất nhiều.

“Khụ, khụ, khó chịu quá...” âm thanh phát ra từ một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ta đã sớm chú ý tới nàng ấy, bệnh tình của nàng ấy nghiêm trọng nhất, hơn nữa còn là lần đầu tiên nhiễm bệnh.

“Cố gắng một chút.” Ta tới lau mồ hôi trên trán nàng ấy, đầu của nàng ấy rất nóng, ta sợ nàng ấy chưa bị bệnh đậu mùa hành hạ đến chết thì đã sớm chết vì nóng. Ta đem áo choàng trên người mình trùm lên người nàng ấy.

“Cám ơn.” Một câu cảm ơn của nàng ấy khiến ta cảm thấy ấm áp, mặc cho thời gian này có khó khăn, mặc cho bệnh tật vô tình, chỉ cần bọn họ tin tưởng ta, hiểu ta, ta sẽ cảm thấy vô cùng an ủi.

Một đêm qua đi, biết bao khó khăn lại ập đến, vì bệnh tình diễn biến xấu đi, những bệnh nhân kia bắt đầu nảy sinh hoài nghi đối với ta.

“Ngài rốt cuộc đã cho chúng ta uống thuốc gì? Tại sao bệnh tình của chúng ta lại càng trở nên tội tệ thế này?” Lại là đại thúc lần trước, mỗi lần ông ta chất vấn lại khiến cho những bệnh nhân khác càng thêm sợ.

“Các người tin ta đi, tối hôm nay thôi, qua tối nay, ta bảo đảm bệnh tình của mọi người sẽ có chuyển biến tốt.”

“Tin tưởng? Chúng ta đã thử tin ngài, bây giờ thì thế nào? Mau thả chúng ta ra ngoài.”

“Thả chúng ta ra ngoài.”

Trời ạ, ta muốn phát điên lên mất, lòng thành của ta lại đem đến kết quả như thế này sao? Ta đã thề, nếu bọn họ có người tử vong, ta sẽ từ quan, như vậy vẫn chưa đủ hay sao?

“Cha...” Là thiếu nữ đã nói cảm ơn ta đêm qua: “Cha, tin tưởng Lam Đại nhân đi, đêm qua Lam Đại nhân đã đưa áo trên người ủ ấm cho con, con mới có thể qua được một đêm.”

Thật tốt quá, thật tốt quá, lời nói của cô bé quả nhiên an ủi những bệnh nhân đang lo lắng kia, bọn họ dần dần trở lại bình thường, mà đại thúc kia thấy nàng ấy cầu xin như thế cũng hòa hoãn đi không ít.

“Lam giám quân!” Bỗng rèm trong doanh trướng bị nhấc lên, ta nhanh chóng kéo rèm lại.

“Không phải ta đã nói không có lệnh của ta ai cũng không được vào cơ mà!”

“Nhị hoàng tử điện hạ có thư giao cho ngài.”

Bạch Nguyệt Diệu có thư cho ta? người kia đến là để giao thư cho ta?

Điệp nhi

Hai ngày nay thật vất vả cho nàng rồi, ta ở trong trại chủ soái cả ngày đứng ngồi không yên, sợ nàng bị lây bệnh, nhưng nàng lại ra lệnh cấm, ta không cách nào bước vào trong thăm nàng, hiện ta đang đợi tin bình an của nàng, nếu nàng vô sự, xin hồi đáp cho ta.

Diệu

Hắn...

Rốt cuộc là muốn gì vậy?

Hiện giờ lòng ta đang vô cùng mềm yếu, lúc này hắn lại gửi lời hỏi thăm tới, hắn muốn đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta sao?

Ta cất phong thư vào áo, muốn ngay lập tức chạy đến nói với hắn ta không sao! Nhưng thực tế không cho phép ta làm như vậy.

“Nói với nhị hoàng tử, ta... dân chúng hiện giờ không có vấn đề gì cả.”

“Tuân lệnh”

Ta đang vô cùng thỏa mãn sao? Bạch Nguyệt Diệu quan tâm đến ta khiến ta vô cùng cảm động, mỗi lần như vậy đều khiến ta vô cùng vui vẻ.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Ta càng muốn giữ khoảng cách với hắn, thì khoảng cách lại càng rút ngắn, hôn nhân của hắn không đổi lấy lời chúc phúc của ta, mà là nỗi đau khổ của ta. Ta và Huyễn Ngâm Phong yêu nhau, ta không cảm thấy sung sướng mà lại cảm thấy áy náy...

Ta và Bạch Nguyệt Diệu có duyên gặp nhau, đều vì sự trêu đùa của hắn, ta hận hắn vô cùng, nhưng lại vì chữ hận này mới dẫn đến chuyện ta cùng với Huyễn Ngâm Phong gặp nhau, khiến ta và Bạch Nguyệt Diệu càng xa nhau hơn, haiz, nhưng không thề ngờ sau khi tất cả hiểu lầm giải trừ, ta đã dần dần nảy sinh tình yêu đối với hắn.

Thế nhưng tình yêu này ta nhận ra được là sau khi hắn kết hôn, sau khi ta và Huyễn Ngâm Phong nói lời yêu nhau.

Có duyên không phận nên đành chịu thôi...

Đêm mới dài làm sao, ta khổ sở chờ đợi bình minh, cẩn thận kiểm tra bệnh tình của mọi người, ha, đêm tối đã qua, bình minh lại sắp tới, bọn họ đã hạ nhiệt, hơn nữa bệnh đậu mùa cũng đã giảm bớt rất nhiều.

Rốt cuộc sau mấy ngày khổ chiến cũng nhận được kết quả tốt.

“Lam Đại nhân, cám ơn ngài.”

“Cám ơn ngài.”

“Cám ơn ngài.”

Vô số tiếng cám ơn chính là vô số lời thừa nhận thành quả của ta, đôi mắt ta sớm đã ươn ướt, ta mệt mỏi quá, thật mệt chết đi được, mấy ngày nay ta không chỉ hao tổn thể lực mà còn cả tâm trí nữa.

“Người đâu!”

“Lam giám quân!”

“Hạ lệnh dỡ bỏ trại này, dựng một trại mới, thông báo cho nhị hoàng tử bệnh tình của dân chúng đã khống chế được rồi.” Ta nói xong cũng cao hứng nhìn về phía mọi người: “Mọi người cùng ra ngoài hưởng ánh nắng mặt trời nào.” Nói xong, ta lập tức nhảy ra ngoài, thoát khỏi chốn tối tăm mấy ngày nay, ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời, mặt trời chói mắt làm sao, khiến cho hai mắt của ta bắt đầu mơ hồ, nhất thời trước mắt trở nên tối mịt...

-

Lam Điệp Nhi vừa hạ lệnh bãi bỏ lệnh cấm, Bạch Nguyệt Diệu đã nhanh chóng đi tới chỗ Lam Điệp Nhi, đúng lúc nhìn thấy nàng đi ra khỏi trại.

Bạch Nguyệt Diệu kích động chạy tới, nhưng đúng lúc đó cả người Lam Điệp Nhi đột ngột đổ xuống, hắn nhanh chóng giang hai cánh tay đỡ lấy nàng đang bất tỉnh.

“Điệp...” Hắn vốn định lớn tiếng gọi Điệp nhi, nhưng xung quanh còn có nhiều binh lính, hắn đành phải nuốt trở vào: “Lam giám quân.”

“Mau đi gọi đại phu!!!” Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng hét lên, rồi ôm Lam Điệp Nhi lên, trở về trại chủ tướng, hắn nhẹ nhàng đặt Điệp Nhi lên giường, ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, Bạch Nguyệt Diệu thương yêu vuốt ve trán nàng lại cảm thấy trán nàng vô cùng nóng.

Lòng Bạch Nguyệt Diệu dường như muốn vỡ vụn, hắn sợ, hắn sợ Lam Điệp Nhi bị lây bệnh dịch.

“Nhị hoàng tử.”

“Mau! Mau! Nếu không cứu chữa được cho Lam Giám Quân ta sẽ chém đầu các ngươi!” Bạch Nguyệt Diệu điên cuồng thét lên với mấy vị đại phu. Một Bạch Nguyệt Diệu ôn hòa của mọi ngày lại trở nên nóng giận như vậy khiến mấy vị đại phu khiếp sợ chạy đến ngay bên Lam Điệp Nhi.

Bạch Nguyệt Diệu vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả chẩn đoán của Lam Điệp Nhi.

Mọi người đều nhận thấy Bạch Nguyệt Diệu đang rất buồn bực, một Bạch Nguyệt Diệu luôn làm cho người ta có cảm giác phóng đãng, rất ít khi bày ra dáng vẻ nghiêm túc, mặc dù tính khí không ổn định, nhưng không bao giờ nổi giận như thế, ai cũng có suy nghĩ rốt cuộc Lam Hàn Lâm có vị trí như thế nào trong lòng Nhị hoàng tử đây? Vì sao nhị hoàng tử đối với Lam Hàn Lâm kì lạ như thế?

Hắc Mạc Dực nhìn thấu được nghi ngờ của mọi người, hắn vội tiến gần tới bên Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng tử, biểu hiện vừa rồi của ngài đã khiến mọi người chú ý.”