Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 128




Cứ như vậy đoàn quân lại tiếp tục tiến về phía trước, đội quân do Nhị hoàng tử dẫn đầu tiên phong đi phía trước, toàn bộ đoàn ở phía sau lại do Hắc Mạc Dực bảo hộ, đoàn quân hiên ngang bước vào địa phận huyện Bạch Thủy. Sau khi bước vào, ta rất đỗi kinh ngạc, khắp nơi khắp chốn từ mặt đường cho tới đồng bãi đều là xác người.

Ông trời ơi! Ta ghét chiến tranh, ta căm hận chiến tranh, vì chiến tranh mà bao nhiêu người phải phiêu tán trăm nơi? Vì chiến tranh mà bao nhiêu người mất đi người thân yêu? Có khi cha mẹ ta cũng đang phải chịu cảnh chiến tranh trong thời hiện đại.

Chiến tranh chẳng phải chỉ là đau khổ mà thôi sao?

Trên đường phố một người mẹ đang ôm một đứa nhỏ, đôi mắt người mẹ đờ đẫn, giống như đang chờ chết, còn đứa trẻ thì đang gọi khóc thảm thiết.

Một bé gái chưa đến năm tuổi đang cố lay xác phụ thân, một cô gái trẻ tầm tuổi đôi mươi đang gào khóc tìm chồng, một bà lão đã già đang mò mẫm tìm con.

Đủ rồi, đủ rồi, ta không thể nhìn thêm nữa. Ta đang muốn nhảy xuống ngựa, Bạch Nguyệt Diệu đã gắt gao kéo ta lại.

“Thân phận của ngươi hiện giờ là nam tử!” Đúng, đúng, ta bây giờ là nam tử, ta phải cố kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, không thể để lộ ra sự yếu ớt kia.

Tìm được một chỗ rộng rãi, mọi người lập tức dừng lại dựng doanh trại, bên trong Huyện Bạch Văn là chỗ nghỉ, còn bên ngoài thành lại là chiến trường.

Ta nhanh chóng bước vào trong doanh trại, nước mắt không thể kìm nén thêm nữa, tại sao không thể sống hòa bình? Tại sao? Chẳng lẽ nhất định phải đánh nhau ư?

Một đôi tay ôm lấy ta từ phía sau, ta biết đó là tay của ai, nhưng ta không thể giãy dụa, vì ta đang cần cánh tay này làm điểm tựa, ta xoay người bước vào lồng ngực của Bạch Nguyệt Diệu, nước mắt đã rơi đầy mặt, ta rõ là một đứa mít ướt mà.

“Ta đã bảo nàng không nên vào thành mà.” Tiếng của hắn rất nhẹ nhàng, hơn nữa tay còn vuốt ve tóc của ta.

“Tại sao cứ phải đánh nhau chứ?” Ta thút thít hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

“Muốn không còn chiến tranh thì chỉ còn cách thống nhất thiên hạ!”

Lúc này ta chợt hiểu rõ dã tâm của Bạch Nguyệt Diệu, mục đích của hắn không chỉ có ngai vàng kia mà còn cả thiên hạ nữa.

“Nhưng như vậy không phải sẽ có rất nhiều người phải chết sao?”

“Ha ha, nàng còn nói muốn làm Thừa tướng nữa cơ mà, mới thế này đã không nhịn nổi sao? Chẳng lẽ nàng không biết còn có thứ đáng sợ hơn cả thứ khói thuốc chiến tranh này ư?”

Giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng không khỏi khiến ta rùng mình, quả thật lòng người so với chiến tranh kia còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Suy nghĩ của hắn thật nhạy bén, chẳng phải mẹ hắn cũng phải chết trong trận chiến đó sao.

Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là làm yên lòng dân chúng, tế lễ cho những vong hồn kia.

“Nhị hoàng tử.” Hắc Mạc Dực bước vào, cắt ngang cảm xúc của ta, ta hốt hoảng đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra.

Khi ta đẩy hắn ra, ta nhận thấy trong ánh mắt hắn có vẻ phật ý và thất vọng.

Ta biết làm như vậy là quá đáng, lúc ta buồn chính Bạch Nguyệt Diệu đã cho ta cảm giác ấm áp, ta thật sự không muốn tránh cái ôm này nhưng ta cũng không thể lệ thuộc vào nó mãi được.

Ta nhìn Hắc Mạc Dực, vốn cho là hắn thấy ta tỏ vẻ lẳng lơ như vậy ở đây sẽ vô cùng khó chịu, nhưng hóa ra không có, hắn bước tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, nhỏ giọng nói mấy câu sau đó cùng Bạch Nguyệt Diệu rời đi.

Ở cổ đại này, bao nhiêu lần ta rơi nước mắt, đều là vì ai? Đều là vì ai mà rơi? Buồn cười, Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu, mỗi lần ta khóc đều là vì các người, mà lần nào cũng bị các người nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đó....

Ta sửa sang lại một chút rồi lấy hết dũng khí ra khỏi trướng.

“Lam giám quân!”

“Gọi hai đại phu đến cho ta.”

“Tuân lệnh!” Người binh lính kia lập tức nhanh chóng gọi hai đại phu đến, ta mau chóng cùng hai vị kia ra khỏi doanh trại.

Mà vừa đúng lúc Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa đi lướt qua ta, phía sau hắn là Hắc Mạc Dực cùng với mấy ngàn binh lính, chẳng lẽ?

Bạch Nguyệt Diệu muốn ngự giá thân chinh?

Sao lại làm thế, chẳng lẽ vì hành động hơi quá vừa rồi của ta đã khiến hắn mất bình tĩnh ư?! Thời xưa, từ Tần Thủy Hoàng đến Khang Hi, có không ít hoàng đế ngự giá thân chinh, quả thật kết quả rất tốt, nhưng cũng có những vị vì thế mà mất mạng, bây giờ vẫn chưa rõ cụ thể tình hình đối phương, nếu cứ như vậy mà đã giao chiến thì quả là bất lợi cho Bạch Nguyệt Diệu.

“Nhị hoàng tử! Nhị hoàng tử! Nhị hoàng tử!” Ta điên cuồng đuổi theo Bạch Nguyệt Diệu, nhưng làm sao có thể đuổi kịp đây... vì chạy quá nhanh nên ta sơ ý khiến cả người ngã xuống đất: “Nhị hoàng tử, ngài ngàn vạn lần không thể đi!” Ta không cam lòng, ra sức đánh mạnh xuống mặt đất.

“Tại sao?” Nghe được tiếng quen thuộc, ta kích động ngẩng đầu lên, là Bạch Nguyệt Diệu! Hắn lập tức nhảy xuống, kéo ta lên khỏi mặt đất.

Sau đó hắn tỉ mỉ phủi bụi đất trên người ta, mỗi lần động tay, lòng của ta cũng sẽ khẽ run, ta lại lùi ra sau hai bước.

“Để ta tự làm được rồi.” Tiếng của ta có chút khiếp đảm, hắn vội dừng tay. “Nhị hoàng tử, hiện giờ chưa biết chính quả thực lực đối phương, nếu cứ như vậy ngự giá thân chinh, chỉ khiến cho nhị hoàng tử trở thành mục tiêu tấn công của địch mà thôi.”

“Lam giám quân, Bổn hoàng tử chỉ đưa quân đi dò xét tình hình trong huyện thôi, đâu phải ngự giá thân chinh gì đâu?”

Nghe vậy, cả người ta như trút được cả gánh nặng thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, thật may có Bạch Nguyệt Diệu kéo ta lại.

“Điệp nhi sao có vẻ khẩn trương lo lắng cho ta vậy?” Tiếng của Bạch Nguyệt Diệu rất nhỏ, nhưng mỗi lần hắn nói kiểu mập mờ như thế lại khiến lòng ta xáo động.

Ta lập tức bỏ tay hắn ra, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Nhị hoàng tử, hạ quan đi thăm dân chúng trong thành đây.”

“Được rồi, nhớ chú ý bảo vệ bản thân.” Trong đôi mắt hắn hiện lên sự quan tâm.

“Dạ.” Ta thật sự không muốn hắn quan tâm ta như vậy, thật không muốn!!!!

Hai vị đại phu chẩn bệnh cho người dân bị thương trong thành, sau đó ta lại hạ lệnh dựng lều trại cho dân chúng có chỗ nghỉ ngơi, quân lính thì đang thao luyện, Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực cùng với quân đội binh lính quan trọng đang thương lượng phương án đánh lui quân đội Lôi Nguyệt quốc.

Thời gian dần trôi, trật tự bên trong thành căn bản đã khá ổn, mà quân đội cũng đã sẵn sàng, ước chừng ngày mai sẽ có thể giao chiến với Lôi Nguyệt quốc.

Thế nhưng hai ngày nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, nhiệt độ rất thấp, cứ như vậy liên tục mấy ngày, không chỉ dân chúng, ngay cả quan binh cũng chịu không nổi giá rét.

Ngồi trong doanh trướng, ta không ngừng hà hơi vào tay để sưởi ấm, đúng lúc đó Bạch Nguyệt Diệu đem một cái áo choàng khoác lên người ta.

“Đa tạ nhị hoàng tử.” Ta tỏ ra thản nhiên nhưng thực chất trong lòng thì vô cùng cảm kích.

Hắn nắm lấy đôi bàn tay đã cứng vì lạnh của ta, dùng hai tay trắng muốt mảnh khảnh mà xoa nắn: “Lạnh thật.” Tiếng của hắn âm trầm mê người, làm ta không cách nào từ chối ý tốt của hắn.

“Nhị hoàng tử.” Một binh lính khẩn trương vọt vào trong doanh trướng, tay ta và tay Bạch Nguyệt Diệu vội tách ra.

“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”

“Trong thành dân chúng đang mắc phải dịch bệnh!” binh lính kia vừa nói xong, ta nghe như sét đánh ngang tai, trời đã giá rét đến đông cứng thế này, nếu lại thêm vào ôn dịch, thì đúng là hoạ vô đơn chí, trận chiến còn chưa bắt đầu, lòng quân đã dao động một nửa.

“Dẫn ta đi!” Ta nhanh chóng tiến đến bên người lính kia.

“Chờ một chút, ta đi cùng.”

Ta xoay người quỳ một chân trên đất: “Nhị hoàng tử, nếu chủ soái rời khỏi đây, vậy đồng nghĩa với cuộc chiến này chưa bắt đầu đã cầm chắc thất bại rồi, hãy để hạ quan đi kiểm tra tình hình rồi sẽ hồi báo cho Nhị hoàng tử sau!” Ta khẩn thiết yêu cầu Bạch Nguyệt Diệu chấp nhận, hắn tuyệt đối không thể có chuyện được.

“Ngươi lui ra ngoài trước đi.” Bạch Nguyệt Diêu vung tay, người lính kia lập tức ra ngoài. Hắn từ từ tiến tới gần ta, đỡ ta lên khỏi mặt đất.

Hắn dường như có lời muốn nói, nhưng sắp nói ra lại thôi, vẻ mặt thống khổ cứ chăm chú nhìn ta cuối cùng chỉ có thể khó khăn mà nói ra mấy chữ: “Cẩn thận đừng để bị lây!”

“Vâng!” Ta xúc động gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

-

Sau khi Lam Điệp Nhi đi, Bạch Nguyệt Diệu khổ sở ngồi xuống, hắn biết dịch bệnh rất đáng sợ, hắn cũng không muốn để Lam Điệp Nhi tự mình đi vào chốn nguy hiểm, nhưng hắn là chủ soái, là thủ lĩnh, nếu mù quáng đi tới chỗ có dịch, có thể tổn hại không chỉ là tính mạng của hắn, mà có thể là cả một đội quân ngàn người.

Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng, hắn hiểu, hắn biết, hắn đã tỉnh táo xử lí chuyện mấy ngày nay rồi, thật ra thì dịch bệnh lần này cũng chính là một cuộc chiến!

Vì quân đội phe địch không phải mấy ngàn người, mà là mấy vạn người, hắn sợ dao động lòng quân nên đã che dấu tình hình thực tế, kể cả giả thiết thứ hai, đó chính là Phong Minh quốc cùng hợp lực với Lôi Nguyệt quốc tấn công huyện Bạch Thủy, mà mục đích thực sự của chúng không phải vì quấy nhiễu, mà là muốn mượn cơ hội này để thâu tóm huyện Bạch Thủy. Nếu chiến dịch lần này của Bạch Nguyệt Diệu thua, kết quả chỉ có một, đó chính là hai nước kia sẽ được đà công kích Vân Long quốc, cho nên bất kể thể nào hắn cũng phải bảo vệ quốc gia mình!

Hắn và Hắc Mạc Dực cố tình kéo dài thời gian, vì hắn đã sớm viết một lá thư về triều đình để xin thêm viện trợ, nhưng chờ tới bây giờ vẫn không có hồi âm...

Đại quân phe địch đã bắt đầu khẩn trương rồi, hiện giờ...

Trong thành lại bắt đầu lan truyền dịch bệnh, chẳng lẽ ông trời muốn làm khó hắn sao? Hắn không phục, vì hắn còn chưa đạt được mục đích, nếu chết tại đây như thế, đời của hắn quả thực vô nghĩa.

Bạch Nguyệt Diệu muốn bảo vệ dân tộc! Bảo vệ quốc gia! Còn vì người hắn yêu nhất là Điệp nhi nữa, hắn không thể chết...

-

Ta đi tới lều trại của dân chúng, thấy nhiều người đã xuất hiện tình trạng giống bệnh sởi, ta nhìn thấy đã biết ngay đây là bệnh gì. Là thủy đậu, ở cổ đại còn gọi là thủy hoa...