Đã gần một năm Caily không gặp được Lục Đình, cô biết anh là cố tình tránh mặc cô đến cả số điện thoại cũng đổi đi Lục Đình sợ Caily tìm đến nên cũng không còn lại ở căn nhà cũ nữa, Lục Đình vì bị Bối Vy từ mặt mà sinh ra đau khổ thậm chí là có dấu hiệu trầm cảm, anh rằng đêm đều tự ôm rượu vừa uống vừa khóc mấy ngày đầu Caily còn có thể tìm đến an ủi anh nhưng về sau trong mắt Lục Đình, Caily không khác gì một sự phiền phức từ đó cũng dần lạnh nhạt với cô, từng hành động cùng lời nói lạnh lùng, xa lạ cả Lục Đình đều ăn sâu vào trong tâm trí lẫn con tim người phụ nữ, cô có làm gì anh cũng không thể lấy lại trí nhớ của mình tệ hơn lại càng khiến Lục Đình ngày càng chán ghét mình hơn.
Caily đã từng có suy nghĩ sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của Bối Vy những cô lại ngộ ra rằng Lục Đình trở nên như bây giờ cũng chính là vì Bối Vy, để có thể gặp được Bối Vy là điều mà Lục Đình mong mỏi biết bao nhiêu nếu có thể gặp được Bối Vy thì Caily chẳng khác nào càng trở thành người xa lạ đối với Lục Đình. Ngày qua ngày cô càng rơi vào tuyệt vọng thậm chí còn sinh ra ảo giác phải nhờ đến thuốc thần kinh mới có thể định thần trả lời, dù là ngày hay đêm dù là bất cứ nơi nào hay bất cứ người nào trong mắt Caily cũng đều là hình ảnh của Lục Đình, cô không dám tưởng tượng chuyện này lại xảy ra, người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh lại có ngày xem cô còn chẳng bằng người lạ, cô đối với anh chẳng khác gì một con kỳ đà cản mũi.
Caily càng lúc càng trở nên hoang tưởng theo như lời bác sĩ nói cô đã mắc bệnh trầm cảm mỗi ngày đều phải dùng đến thuốc để tự trấn tỉnh bản thân mình dù bản thân đang trong tình trạng sơ suất nhưng cô lại chỉ nghĩ đến mỗi Lục Đình, không biết anh đang ở đâu, sống có tốt không, liệu anh có còn đau khổ hay không,...dù cho đời này cô thật sự đánh mất người đàn ông này đi chăng nữa cũng chỉ muốn anh sẽ có được hạnh phúc không hề mong muốn Lục Đình sẽ vì Bối Vy mà tự đẩy bản thân mình vào ngỏ cụt, cô rất mong một ngày nào đó Lục Đình sẽ nhận ra rằng ở đây vẫn còn một người luôn mong chờ anh, vẫn còn một người yêu anh không phải, vẫn còn một người ngày đêm mong mỏi tình yêu của anh sẽ quay trở lại.
Hôm nay mới sáng sớm Caily đã nhận được cuộc gọi đến từ Bối Vy, trước khi nhấc máy trả lời cô đã chần chừ, do dự hơn một phút mới có can đảm bắt máy.
[ Caily đúng không, cô vẫn khỏe chứ?, cô và Lục Đình thế nào rồi?,...anh ấy đã nhớ ra cô chưa ]
“ Không tốt chút nào,...Lục Đình anh ấy bỏ đi rồi,...tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu, đang sống thế nào nữa “
Caily thầm rơi lệ cô cố nén lại cơn nấc của mình để Bối Vy không biết rằng bản thân minh đang khóc, Bối Vy cứ nghĩ chuyện giưa hai người đã có tiến triển nhưng cô không ngờ được mọi chuyện lại càng lúc càng trở nên tệ hơn, Lục Đình không chỉ không nhớ ra Caily mà bây giờ anh đang ở đâu cô cũng không biết, e là anh đã từ lâu quên đi sự tồn tại của Caily rồi.
[ Bỏ đi rồi?,...sao lại như vậy, chẳng phải lúc đầu hai người đã có tiến triển rồi sao, Lục Đình lại bỏ mặc cô, anh ấy đi đâu được chứ ]
Caily cũng từng nghỉ chuyện tình cảm của cô và anh đã có hy vọng nhưng bây giờ cô đã nhận ra tất cả chỉ là mình cô ảo tượng, không biết từ lúc nào trong đầu chỉ có hình bóng của một mình Bối Vy mà thôi, sự xuất hiện trở lại của Bối Vy đã khiến Lục Đình hoàn toàn mất hết tất cả những kỷ niệm còn sót lại giữa Lục Đình và Caily, Bối Vy là người đến trước cũng là người khiến Lục Đình rung động đầu tiên người ta nói mỗi tình đầu luôn là một thứ chấp niệm không bao giờ khiến người ta quên đi được dù bên ngoài có tỏ ra xa lạ nhưng trong tim vẫn không ngừng nhói lên.
Bối Vy chính là chấp niệm duy nhất của Lục Đình, năm đó chỉ vì bất đắc dĩ mà sống xa cô, anh cũng chỉ là muốn có thể tìm một người tạm thời lắp đầy đi chỗ trống đó nên mới chọn Caily, nói đúng ra Caily chẳng khác gì một cái nút tạm thời cho cái bình bị hỏng sau khi được chữa lành cái nút cũ của nó sẽ trở về, Caily làm sao có thể nhận ra chuyện bản thân chỉ là một người thay thế là nhờ vào ngày đó sau khi Lục Đình bị Bối Vy khướt từ chính vì trong sự tức giận Lục Đình đã gào lên nói cho Caily biết rằng người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có Bối Vy dù sau này có thể lấy lại trí nhớ đi nữa thì tình yêu thật sự của anh đã dành trọn cho Bối Vy rồi còn tình yêu dành cho Caily chỉ là một cái vỏ bọc tạm thời che chắn cho trái tim bị thấm lạnh của anh mà thôi.
Caily cuối cùng cũng có thể biết được vị trí của bản thân trong lòng người đàn ông, cô chẳng là gì cả không hơn không kém một người thay thế dù là bắt đầu hay là kết thúc cô cũng chỉ là một cái bóng của Bối Vy hoàn toàn không thể trở thành như cô được cũng không thể khiến Lục Đình thật sự yêu mình được.
“ Anh ấy nói,...anh ấy không muốn nhớ lại tôi càng không muốn có mối quan hệ gì với tôi,...anh ấy nói anh ấy chỉ yêu cô mà thôi, tôi chỉ là một cái bóng là một người thay thế “
[ Caily à,...chắc là anh ấy vì tức giận chuyện gì mới nói với cô như vậy, anh ấy lúc trước yêu cô như vậy sao có thể chỉ xem cô là thay thế được,...Caily tôi sẽ tìm được Lục Đình, tôi phải hỏi rõ chuyện này ]
Caily đã khóc lớn, cô ôm tim mình nức nở từng cơn đến nỗi điện thoại cũng rơi khỏi tay mình, bây giờ cô ngoài việc khóc ra thì không thể làm gì khác được nữa, cô yêu Lục Đình như vậy yêu đến mức vì anh mà từ bỏ cả ước mơ cả tương lại của mình nhưng thứ cô nhận lại thì sao còn đau hơn cả một chữ đau, không có bất cứ người nào chấp nhận được chuyện bản thân trở thành bản thay thế cho một người khác nhưng sao đến tận bây giờ cô vẫn không buông được người đàn ông này.
[ Caily cô định sẽ thế nào? ]
“ Tôi sẽ về Anh tiếp tục ước mơ của mình, Bối Vy có thể quen biết cô tôi rất vui nếu có thể sau này chúng ta lại gặp nhau nhé “
“ Không cần nữa tìm anh ấy nữa, tôi sẽ không yêu anh ấy nữa,...sẽ không yêu Lục Đình nữa, Bối Vy thời gian qua cảm ơn cô,...bây giờ tôi đã nhận ra thứ gì là quan trọng đối với mình, so với tương lai của mình tình yêu của Lục Đình đối với tôi chẳng là gì cả, tôi tin bản thân có thể quên được anh ấy thôi,...cứ xem như là một trải nghiệm vậy sau này tôi nhất định sẽ không để bản thân dễ dàng yêu phải một ai nữa “.
Lời hứa Caily dành cho bản thân mình, từ bây giờ thậm chí là cả đời này cô cũng không muốn yêu ai nữa.