Đến khi Bối Vy tỉnh lại đã thấy Cố Thiếu Tranh cùng mẹ của mình ngồi bên giường bệnh với vẻ mặt lo lắng, bà ấy nắm chặt tay cô vừa thấy Bối Vy nhíu mày đã lên tiếng .
“ Con gái, con thế nào rồi? “
Bối Vy thấy bà cũng trở nên khẩn trương hơn, cô vội vã ngồi dậy bất chợt từ nơi bụng dưới truyền đến một cơn đâu lóe nhói lên, cô ôm bụng mình suýt xoa, Cố Thiếu Tranh không phút giây chừng chần đi đến ôm lấy một bên cánh tay Bối Vy, tay kia đặt xuống xoa lấy bụng cô, giọng anh không to không nhỏ .
“ Cẩn thận một chút, con vẫn chưa khỏe hẳn đâu, lúc nãy em ngất xém chút là con gặp nguy hiểm rồi “
Bối Vy sủng người nhìn anh, cô vừa nghe cái gì mà ‘ con ‘…lẽ nào cô mang thai rồi, Bối Vy đảo mắt nhìn mẹ mình khóe miệng bà ấy nhếch lên rồi nhận lấy ánh mắt cô mà gật đầu sau đó thì cả hai đều nhìn về phía Cố Thiếu Tranh, Bối Vy ấp a ấp úng thật lâu cuối cùng cô cũng mở miệng nói được.
“ Ý anh là em có thai rồi? “
“ ừm,..được ba tuần rồi “
Cố Thiếu Tranh cuối cùng cũng không kiềm được niềm hạnh phúc đang không ngừng trào dâng bên trong mình, đây là lần thứ hai Bối Vy thấy được nụ cười tươi rói của anh.
Bối Vy thật sự có thai rồi cô còn chưa thật sự đón nhận một sinh linh sinh sôi trong cơ thể mình vậy mà đứa con này lại bất ngờ đến, bây giờ cô vui đến nỗi không nói nên lời cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, nếu có khóc thì cũng là khóc vì hạnh phúc, tuy ngoài miệng cô nói mình đã chuẩn bị tốt tâm lí để làm mẹ nhưng cô đâu ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
“ Mẹ con thật sự có thai rồi,...con sắp làm mẹ rồi “
“ Phải con gái, con đã không còn là đứa con gái bé bỏng của mẹ như ngày nào nữa rồi bây giờ con đã trở thành mẹ rồi, bây giờ con không thể cứ ham chơi nữa biết không “
Cơn sốc này đến quá bất ngờ khiến cô quên mất bản thân vì mục đích gì mới đến bệnh viện, Bối Vy phải tự trấn tỉnh bản thân vài phút sau cô mới nhớ ra rồi bắt đầu hỏi han tình hình của mẹ mình, biết được dạo này sức khỏe của bà sa suất hẳn mỗi ngày xạ trị cũng càng lúc càng đau đớn hơn, Bối Vy ôm bà ấy khóc sướt mướt như một đứa trẻ đến quên mất việc bác sĩ đã dặn dò không được để bản thân kích động tránh động đến thai nhi vì bây giờ con của cô còn rất nhỏ nên chỉ cần mọt chút lơ là cũng có thể gây ảnh hưởng đến cái thai này.
Sau nói rõ mối quan hệ cũng như mọi chuyện giữa mình và Cố Thiếu Tranh cho bà ấy biết, dưới sự nài nỉ của Cố Thiếu Tranh mẹ của Bối Vy đã nhận lời để hai người họ đưa bà ấy về sống cùng để tiện chăm sóc, Cố Thiếu Tranh sẽ cho mời những chuyên gia có tiếng nhất trong lĩnh vực này đến tận nhà chăm sóc cho bà ấy, Bối Vy cũng rất vui vì cô không muốn những ngày cuối đời bà ấy phải cô đơn lủi thủi một mình, bây giờ mẹ của cô không chỉ có cô mà còn có Cố Thếu Tranh và một đứa cháu ngoại chưa chào đời nữa.
Chuyện này đối với một người đang kề cận cái chết như bà ấy mà nói không còn điều gì hạnh phúc hơn nữa, những ngày cuối cùng của cuộc đời có thể được ở bê cạnh con cháu mình đến khi chết đi sẽ không còn gì hối tiếc nữa, dù Bối Vy biết rõ bây giờ có là thần linh cũng không cứu ỗi mẹ mình nhưng cô vẫn không dám nghỉ đến cảnh tượng một ngày nào đó bà ấy sẽ buông bỏ sự cố gắng của mình mà phó mặt cho số phận, cô không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó bà ấy thật sự sẽ bỏ rơi cô mà rời đi.
...
Từ ngày mẹ của Bối Vy sống cùng hai người đến đây cũng đã ba tháng, cái thai trong bụng của cô cũng bắt đầu ló lên, những cơn ốm nghén cùng những dấu hiệu điển hình của một thai phụ cũng xuất hiện, Bối Vy được sự chăm sóc tận tình của Cố Thiếu Tranh nên cả cô và đứa bé vô cùng khỏe mạnh mẹ của cô tuy cũng là một người bệnh nhưng cũng giúp không ít trong việc dưỡng thai của Bối Vy, bà ấy dùng những kinh nghiệm mình từng trải qua để truyền đạt lại cho cố, có những hôm chỉ có hai người ngồi bên nhau tâm sự đến tận mấy tiếng đồng hồ.
“ Nếu mẹ có thể tận mắt chứng kiến cháu ngoại của mẹ ra đời thì thật tốt, đá bé chắc chắn sẽ là một đưá bé kháu khỉnh và dễ thương giống như con vậy “
“ Chắc chắn sẽ được, mẹ à con muốn mẹ là người đầu tiên nhìn thấy dảng vả đứa con này của con, con cũng muốn chính mẹ sẽ đặt tên cho con của con “
Bối Vy ôm chặt lấy mẹ mình, tuy miệng cô cười nhưng trong thâm tâm cô đang không ngừng âm thầm lo sợ, sợ bà ấy sẽ không đợi được đến ngày đó, cô đã nói với Cố Thiếu Tranh muốn anh dùng mọi cách để có thể kéo dài sự sống ược một ngày cô sẽ mừng một ngày nhưng dù có là bác sĩ giỏi thế nào cũng phải bó tay trước căn bệnh hiểm nghèo này thôi bây giờ chỉ còn có thể xem mệnh của bà ấy lớn đến mức nào.
“ Mẹ à mẹ nghĩ tên cho con của con đi “
Mẹ Bối Vy đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mắt thật lâu ngẫm nghĩ, bà ấy không phải người cùng thế hệ với cô cũng không tài nào bắt kịp theo được sự hiện địa như hiện nay nên không biết liệu mình có thể nghĩ ra được những cái tên hay mà không lỗi thời cho con của cô hay không.
“ Nếu là con gái thì gọi là Cố An Nhiên, là con trai hãy gọi là Cố An Phong,..được không? “
Bối Vy rất thích hai cái tên này, cô còn đang nghĩ nếu bản thân mang song thai một trai một gái thì có thể đặt cả hai cái tên này cho đôi long phụng của mình, cô còn đang cười thích thú thì từ ngoài cửa đã vọng lại lời tán thưởng của Cố Thiếu Tranh.
“ Mẹ, hai cái tên này rất hay “
Cố Thiếu Tranh đi vào với một đống đồ bổ trên tay, mọi ngày sau khi tan làm anh đều sẽ trong bộ dáng này trở về nhà, từ ngày Bối Vy mang thai Cố Thiếu Tranh đã sắm thêm hai cái tủ lạnh nữa nhưng vẫn không thể chứa đủ những thứ mình đã mua mà những thứ anh mua đều là những món đồ bổ, dưỡng thai tốt nhất cho cô, người đàn ông này không rãnh thì thôi chứ đã rãnh là lại tìm kiếm hết trang mạng này đến trang mạng khác để tìm hiểu cách chăm sóc phụ nữ mang thai như thế nào rồi những món ăn nào thai phụ không nên ăn rồi những tháng trong thời ký an thai sẽ phải có những sinh hoạt thế nào,... mọi thứ đều do một tay anh tìm hiểu, Bối Vy mỗi ngày chỉ việc ăn, ngủ rồi khỏe mạnh là được.
Đến tháng thứ bảy, Bối Vy khó khăn trong việc đi lại nhưng cô lại nghe nói nếu đi nhiều thì đến lúc sinh con sẽ dễ dàng hơn nên mỗi ngày đều muốn Cố Thiếu Tranh dìu minh đi dạo ở khu vườn đằng sau nhà nơi này cũng vì cô mà tu sửa lại không ít, Cố Thiếu Tranh càng về sau cũng càng trở nên có nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô hơn đa phần những việc của công ty bây giờ anh đã tạm thời giao lại cho một người bạn thân của mình đứng ra lo liệu, bây giờ việc của anh chỉ là làm cách nào để Bối Vy và đứa con này khỏe mạnh qua từng ngày cũng phải để đưá nhỏ bình an chào đời. Tình hình của mẹ cô cũng càng lúc càng trở nên trầm trọng, bà ấy bây giờ gầy đến trơ trụi cả xương ra đến cả Bối Vy còn có những lúc không nhận ra mẹ mình nữa nhưng để cô không vì chuyện của mình mà sinh ra lo lắng sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên bà ấy mỗi khi gặp cô là cứ cười thật tươi mặc dù bản thân đang vô cùng đau đớn những vấn đề về sức khỏe của bà ấy bác sĩ cũng chỉ có thể nói trực tiếp qua Cố Thiếu Tranh vì anh sợ càng nghe về tình hình của mẹ mày cô sẽ càng thất vọng mà sinh ra đau buồn như vậy sẽ không tốt cho cô và con.
Hành trình mang thai cũng đã đến những ngày cuối cùng, Bối Vy đêm nay lại muốn được ăn cơm cùng Lệ Lệ, Trình Châu và một vài người ở công ty, bọn họ đều được Cố Thiếu Tranh cho gọi đến nhà. Một đám người ngồi ăn với nhau vui vẻ vô cùng, để Bối Vy được có một niềm vui trọn vẹn mẹ của cô cũng đã cố dùng những hơi sức cuối cùng còn sót lại ngồi bên cạnh con gái mình, bà không ăn mà cứ gắp hết món này đến món khác bỏ vào bát của cô, Bối Vy lại chỉ nghỉ rằng vì cô sắp sinh nên mẹ của mình mới có nhưng chăm sóc có phần hơi thoái quá như vậy nhưng Cố Thiếu Tranh lại nhìn ra được điểm bất thường của bà ấy, e là ngày mà bọn họ không muốn xảy ra nhất cuối cùng vẫn là đến rồi.
...----------------...
Năm năm sau
Bối Vy ôm lấy cô con gái nhỏ của mình trong lòng, trên tay cô cầm chặt tấm ảnh của mẹ mình, nhẹ nhàng nói với con gái rằng.
“ Nhiên Nhiên, hôm nay con còn chưa chúc bà ngoại ngủ ngon đúng không?, mau chúc bà đi “
“ Nhiên Nhiên, chúc bà ngủ ngon ạ “
Năm đó, vào cái đêm hạnh phúc lúc Bối Vy còn đang vào sinh ra tử trên giường bệnh mẹ của cô đã yên nhiên qua đời, Cố Thiếu Tranh đứng bên ngoài phòng sinh mổ đang căng thẳng chờ đợi tin tốt của Bối Vy và đứa con bé nhỏ của mình thì Trạch Trạch chạy như ma đuổi đến báo với anh rằng .
“ Ông chủ mẹ của phu nhân đã qua đời vào mười phút trước “
Cố Thiếu Tranh kinh ngạc đơ người ra anh không thể lùi càng không thể tiến, bây giờ anh không thể để Bối Vy một mình cũng không muốn làm một đứa con rể bất hiếu trong lúc còn đang do dự không biết nên làm gì từ trong phòng sinh bác sĩ bước ra.
“ Vợ của anh vừa sinh con gái, cả hai đều rất khỏe mạnh, chúc mừng anh “
Sau khi lo tang sự cho mẹ của Bối Vy, Cố Thiếu Tranh phải đợi cô khỏe lại hẳn mới báo chuyện này với cô nhưng khi biết tin Bối Vy lại vì đau thương cho mẹ mình mà đã vô tình tức giận còn lạnh nhạt với Cố Thiếu Tranh một tuần liền, sau đó cô đinh thần trở lại, ngồi trước linh cửu của mẹ mình Bối Vy nhớ ra bà ấy đã đặt giúp cô đặt tên cho con mình, ối Vy quyết định lấy cái tên Cố An Nhiên đặt cho con gái mình còn nhắc đi nhắc lại không ngừng với con bé rằng đây là tên do bà ngoại của nó đặt.
...
“ Trễ rồi, con gái chúng ta đi ngủ thôi “
“ Hôm nay Nhiên Nhiên muốn ngủ cùng bố và mẹ ạ “
Cố An Nhiên kéo mạnh Bối Vy và Cố Thiếu Tranh nằm xuống con mình thì giữ vị trí trung tâm một tay ôm lấy bố một tay ôm lấy mẹ, gia đình ba người hạnh phúc ôm lấy nhau hạnh phúc.
HOÀN
...****************...