Hoàng Hôn Nơi Chân Trời

Chương 9




Thấy bà nội tức giận cả nhà không ai nói gì cả , có ai dám nói gì đâu mà nói nhà này bà nội lớn nhất rồi , cha thấy vậy cũng thở dài " Văn Thương này ! con xem có các nào để điều trị cho A Thi không " Văn Thương nhìn cha cười gượng gạo " Bác trai à con chỉ là một bác sĩ ở vùng tỉnh lẻ nhỏ thôi con chỉ có thể bất mạch chuẩn đoán bệnh là đã tài lắm rồi , còn việc chữa trị bác trai và bác gái đây nên lên tỉnh lớn hơn để khám và tìm cách chữa trị " Tịnh Kỳ nhìn Văn Thương với ánh mắt mỉa mai " trả lời thì lo trả lời đi , còn ở đó khoe khoang thành tích tài giỏi làm nhưng không ai biết * cô chỉ dám nói nhỏ sợ Văn Thương nghệ sẽ không bỏ qua cho cô , Tịnh Thi ngã người hơi ra sau " tính này của anh ta đâu phải em mới thấy đâu " ba chị em nhìn nhau cười thút thích , Văn Thương nhìn qua " này có phải ba chị em các cô nói xấu tôi không , làm gì cười nhiều vậy chứ " Vũ Hàng nhìn cười lớn " Anh có gì tốt mà sợ tụi em nói xấu chứ " nói xong Vũ Hàng chạy ra phía cổng vì biết chắc với tính cách hay chấp nhất của Văn Thương sẽ không bỏ qua cho mình , Văn Thương mắt chữ A mồn chữ O chỉ tay vào mặt " này anh vừa đẹp trai tài giỏi như thế không tốt à " cha và mẹ cũng cười " Vũ Hàng không hiểu chuyện nên nói năng không coi trước coi sau con đừng để bụng " Văn Thương nhìn cha gương mặt tuổi thân " Bác trai à , con vừa đẹp mã đẹp tướng nữa sao em ấy có thể nói con không tốt chứ , còn nữa còn vừa giúp em ấy ..." chưa nói xong Tịnh Kỳ và Tịnh Thi chạy qua bịt miệng Văn Thương cha nhìn hốt hoảng chỉ vào hai chị em " Này hai đứa làm gì Văn Thương vậy " Tịnh Kỳ cười gượng " Con quên nói với anh Văn Thương lúc đi hai bác có dặn khám xong rồi về có chuyện gấp muốn nhờ anh Văn Thương làm ạ " Văn Thương đang bị bịt miệng " In ép ai ác on ề a " ( xin phép hai bác con về ạ ) bị hai chị em lôi mạnh ra cổng , Tịnh Thi sút vào chân một cái mạnh " anh có bị đứt dây thần kinh nào không dị hả " Văn Thương xoa xoa chân bị Tịnh Thi đá " dây thần kinh của anh vẫn bình thường có em đấy bệnh mà sau mạnh tay quá vậy " Tịnh Kỳ nhéo tai lộn ngược lại " anh còn giả ngốc nữa hả , đã thống nhất với nhau không được nói vụ Vũ Hàng bị phạt chép phạt rồi mà anh sút nữa nói ra rồi " Văn Thương nắm bên tai bị Tịnh Kỳ nhéo " A..a..a anh xin lỗi , anh giận quá hoá quên , em buôn anh ra đi " Tịnh Kỳ buông ra " Tha cho a lần này còn nữa em sẽ nhéo đến sứt tay anh rồi đem đi xào gỏi luôn " Văn Thương lúc nãy hổ báo bao nhiêu bây giờ cứ như mèo gặp chủ ngoan ngoãn không dám bật lại Tịnh Kỳ " không có lần sau , không lẻ hai em nỡ lấy tai của người anh này làm gỏi sau chứ " hai chị em đồng thanh " Nỡ " Văn Thương làm vẻ mặt đáng thương " thôi anh không lỡ lời vậy nữa đâu " chấp hai tay lên cầu xin sự tha lỗi của hai chị em " bỏ qua cho anh lần này nể tình chúng ta chơi lâu , về đi Tịnh Kỳ sẽ đưa anh về nhà " Văn Thương nhìn Tịnh Thi nháy mắt ' đúng là chỉ có em hiểu ý anh ' Tịnh Kỳ bước đi trước quay lại " có đi về không thì bảo " Văn Thương chạy theo " Về chứ được người đẹp đưa về sao không về cho được " Tịnh Kỳ nhìn sang Tịnh Thi " chị cả mau vào nhà đi kẽo gió rồi cảm bệnh nặng đấy " Tịnh Thi nhìn cười gật đầu .

Trên đường đi , Văn Thương lén nhìn " này em định học tiếp không còn ba ngày nữa là thi rồi " cô mỉm cười " trừ mẹ ra thì ai cũng ủng hộ em việc đi thi lần này nhưng chỉ có em biết nhà em đã không còn nhiều tiền để cho em đi học đại học nữa đâu " anh nhìn cô ánh mắt rất chiều mến không phải ánh mắt anh trai nhìn em gái " này đi xuống bờ sông đi , chắc hoàng hôn đã lặn đến chân trời rồi đấy " cô quay sang cười với anh " chỉ có anh Văn Thương biết em thích ngắm hoàng hôn nơi chân trời nhất đi thôi , nhanh lên không là trời sẽ tối đấy " cô và anh đi đến bãi biển " A Kỳ em nhìn kìa , mặt trời vừa đến chân trời luôn này " Tịnh Kỳ chạy lại ngồi xuống bãi cát trắng mặt trời chiếu rọi lên một màu sắc pha một tí vàng của nắng và một tí màu xanh của màn đêm ra một màu tím thơ mộng.