Hoàng Hậu Trẻ

Chương 35




“Bệ hạ mới là người giỏi nhất nhất nhất…”

Dường như thấy một câu vẫn chưa đủ để bày tỏ lòng kính nể của mình, Triệu Quy Nhạn bèn ôm lấy cổ Trình Cảnh Di, lúm đồng tiền như hoa xuất hiện trước mắt Trình Cảnh Di.

Nàng ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Trình Cảnh Di.

“Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp… Nào cũng đẹp hết!”

Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm, chậm rãi di chuyển tầm mắt.

Sau khi uống rượu, nàng không nhanh nhạy như mọi khi, còn có phần chậm chạp. Đột nhiên nàng dừng mắt, nhíu đôi mày xinh xắn, nàng vươn ngón tay trắng tuyết đặt lên miệng Trình Cảnh Di.

Đôi môi mỏng của hắn lành lạnh, ngón tay nàng mềm mại thoang thoảng mùi hương dễ chịu của thiếu nữ.

Khoảng cách này thực sự thân mật quá mức.

Nàng đặt trên tay môi hắn, hô hấp của cả hai hòa quyện vào nhau, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên.

Hắn cứng đờ người trong nháy mắt, trái tim lỡ mất hai nhịp rồi bất chợt đập dữ dội.

Quá gần…

Hắn nên kéo nàng ra…

Từ trước đến nay, dẫu đầu óc chìm trong hỗn loạn thế nào, Trình Cảnh Di vẫn cố giữ bình tĩnh. Lý trí mách bảo hắn biết, hắn không nên thế, hắn lớn hơn nàng nhiều tuổi, nàng chỉ say rượu thôi, có lẽ bây giờ nàng còn không hiểu rõ hành động của mình mang ý nghĩa gì nữa, nàng cũng không thích hắn thật…

Nhưng hắn chỉ biết sững người, còn đỡ lưng nàng, sợ nàng ngã khỏi giường.

“Môi của Bệ hạ mới đẹp làm sao…”

Triệu Quy Nhạn mở to mắt, tiến đến gần nhẹ nhàng hôn lên: “Mềm mại như cánh hoa…”

Ánh mắt nàng không hề chứa cảm xúc đen tối nào mà trong sáng xiết bao, như thể nàng chỉ hôn một cánh hoa hay một chiếc lá, như một đứa trẻ gặp được món đồ mình thích, nụ hôn chỉ thể hiện lòng yêu thích và tò mò của chúng thôi.

Không liên quan đến tình yêu nam nữ, không trộn lẫn bất cứ suy nghĩ mờ ám nào.

Về phần Trình Cảnh Di, hắn như bị ngọn lửa thiêu đốt, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Vị Đế vương luôn vững vàng xưa nay lại hoảng hốt kéo tay nàng ra, đột nhiên lùi về sau mấy bước.

Hắn khàn giọng quở trách: “Triệu Quy Nhạn!”

Tuy hắn hoảng loạn, nhưng động tác đẩy nàng ra của hắn vẫn nhẹ nhàng, mang đầy sự dịu dàng trong tiềm thức.

Trình Cảnh Di mắng xong, chợt phát hiện mình không nói gì được nữa, ngoại trừ gọi tên nàng, hắn không thể thốt nên lời nào khác.

Triệu Quy Nhạn bị đẩy ra, ngã xuống chăn gấm mềm mại, nàng chậm rãi tìm gối đầu, lẩm bẩm: “Hung dữ quá đi!”

Thải Nguyệt bên ngoài nghe thấy giọng Trình Cảnh Di, tưởng rằng Hoàng hậu chọc giận hắn nên vội vã chạy vào.

Chỉ thấy Bệ hạ đứng rất xa, hận không thể cách xa giường mấy mét, cứ như người nằm trước mặt không phải mỹ nhân xinh đẹp mà là một mầm họa nào đó.

Triệu Quy Nhạn hơi chu đôi môi đỏ thắm lên, chất giọng không biết đang ấm ức hay làm nũng, nàng yếu ớt nói: “Ta khen Bệ hạ nhiều như thế, Bệ hạ còn dữ dằn gọi tên ta. Bệ hạ nên gọi ta là Nhạn Nhạn mới đúng!”

Trình Cảnh Di sửng sốt.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ ập đến, đôi mắt nàng ướt át, như đang chìm trong làn sương, toát lên vẻ mong manh đơn thuần.

Thậm chí nàng còn không cởi quần áo, cuộn tròn thân thể nhỏ bé xinh xắn, hô hấp từ từ nặng nề, nàng chìm vào giấc ngủ.

Thải Nguyệt đứng sau bình phong, thấy sắc mặt khó coi của Trình Cảnh Di, nàng ấy cực kỳ lo lắng.

Hình như Hoàng hậu nương nương lại làm chuyện khác người chọc giận Bệ hạ nữa. Vị Đế vương không để lộ vui giận trước nay, giờ đây ánh mắt hắn u ám sâu thẳm, cảm xúc trong đấy nhìn đáng sợ vô cùng, e rằng cơn tức giận của Bệ hạ không nhỏ…

Thải Nguyệt nhìn Triệu Quy Nhạn nằm trên giường, nàng ấy xót xa, trời lạnh như thế, tuyệt đối nàng đừng bị cảm lạnh…

Nhưng Trình Cảnh Di đang đứng đó, nàng ấy không dám tiến lên.

Thải Nguyệt cắn môi, lấy hết can đảm định cất bước, chợt thấy Trình Cảnh Di hít sâu một hơi, như thể muốn đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng. Rồi hắn bước đến bên giường, khom lưng nhẹ nhàng đắp chăn gấm lên người nàng, sau đó dém góc chăn kín kẽ.

Tiếp đấy hắn thẳng lưng, cụp mắt, chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng. Hồi lâu sau, cuối cùng hắn mới cẩn thận, kiềm chế và đầy dịu dàng vén vài sợi tóc mái trên má nàng ra sau tai.

Thải Nguyệt lập tức cúi đầu, che giấu nỗi kinh hãi và vẻ khó tin trong mắt.

Bệ hạ… vừa chỉnh tóc cho Hoàng hậu nương nương?

Trình Cảnh Di ngồi ở mép giường, thấp giọng nói: “Mang một bát canh giải rượu tới đây.”

Thải Nguyệt vội vàng khuỵu gối trả lời: “Nô tỳ tuân lệnh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Canh giải rượu nhanh chóng được đưa tới, Thải Nguyệt định đút cho Triệu Quy Nhạn nhưng Trình Cảnh Di đã vươn tay ra, bình thản bảo: “Để trẫm.”

Thải Nguyệt do dự một chút, đưa bát cho Trình Cảnh Di.

Lần đầu tiên Trình Cảnh Di chăm sóc người khác, động tác còn hơi vụng về. Hắn cầm thìa múc lên, cẩn thận đút vào đôi môi đỏ mọng.

Canh giải rượu vừa đắng vừa cay, mùi vị không ngon tí nào, ngay cả trong mơ Triệu Quy Nhạn cũng nhíu mày, nàng vô thức mím môi, không muốn uống.

Trình Cảnh Di hết cách, chỉ đành nhắm mắt, dịu giọng nói: “Nhạn Nhạn ngoan, uống canh giải rượu vào sẽ không khó chịu nữa.”

Thải Nguyệt sợ tới mức suýt kêu thành tiếng, nàng ấy liếc nhìn hai người trên giường, ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng cúi người lui ra ngoài.

Giữa cơn mộng mị, Triệu Quy Nhạn nghe thấy một giọng nói thân thuộc. Giọng nói êm ái ấy nhỏ nhẹ gọi nàng, mang tới cho nàng cảm giác bình yên khôn xiết.

Chỉ a tỷ mới gọi nàng như vậy, nhưng lần này lại mang theo chất giọng trầm khàn đặc trưng của nam tử, êm dịu như tiếng đàn cổ, quanh quẩn bên tai, rung động lòng người.

Đầu óc nàng hỗn loạn, không thể nghĩ được gì, chỉ đơn giản vì cảm giác này khiến nàng yên tâm vô cùng, khiến nàng không cầm lòng được mà dựa dẫm vào.

Nàng vô thức thả lỏng lông mày, ngoan ngoãn nuốt ngụm canh giải rượu xuống.

Trình Cảnh Di thở phào nhẹ nhõm, cô nương nhỏ không kháng cự nữa, bát canh giải rượu nhanh chóng vơi thấy đáy.

Trình Cảnh Di mân mê miệng bát trong vô thức, bát sứ trắng tráng men khi chạm vào có độ ấm, khiến hắn nhớ tới cảm giác lúc vuốt ve má Triệu Quy Nhạn ban nãy.

Dường như còn mịn màng nhẵn bóng hơn cả sứ trắng…

Trình Cảnh Di đột nhiên buông ngón tay ra.

Sau khi im lặng hồi lâu hắn mới đứng dậy rời khỏi.



Lưỡng Nghi Điện.

Trình Cảnh Di đẩy cửa ra, thấy Giang Diêu cầm bầu rượu trong tay, lười biếng ngồi trên bậc thềm. Thấy hắn xuất hiện, Giang Diêu nở nụ cười nâng chén với hắn: “Bệ hạ, ngài muốn uống một chén không?”

Trình Cảnh Di nhìn hắn, thái độ không rõ vui giận.

Giang Diêu rụt cổ, tự mình uống rồi nói: “Bệ hạ rời tiệc sớm, cung yến cũng hết thú vị, thần không đợi nổi, bèn tới tìm Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di nhướn mày, giọng điệu thoáng qua vẻ giễu cợt: “Hết thú vị? Trẫm thấy vừa rồi ngươi và đám con cháu nhà quan đó cũng vui lắm mà?”

Giang Diêu sờ chóp mũi, ngượng ngùng không nói nên lời.

Bệ hạ ghi thù quá.

Thật ra hắn ta chỉ muốn thử lòng Trình Cảnh Di, dự định ban đầu của hắn ta là để Bệ hạ biết nhân tài Đại Ngụy đông đúc, nam tử ưu tú nhiều lắm. Nếu Trình Cảnh Di thật sự muốn tìm một tấm chồng thích hợp cho Triệu Quy Nhạn, thì cũng không khó gì đâu.

Cũng để Trình Cảnh Di hiểu rõ nguy cơ, Giang Diêu đâm chọc hắn, tránh cho hắn cứ dè dặt xa cách mãi, chẳng khác gì một vị thần thoát khỏi trần tục.

Không ngờ phản ứng của Trình Cảnh Di còn lớn hơn dự đoán của Giang Diêu.

Đây là lần đầu tiên Giang Diêu thấy hắn nói chuyện kỳ quái như thế.

Trình Cảnh Di bảo: “Nếu không có việc gì, ngươi rời cung sớm đi, trẫm vừa gặp ngươi đã thấy phiền.”

Trình Cảnh Di và Giang Diêu xem như bạn thân, nói chuyện chẳng giữ kẽ gì, càng khiến hắn trông có tình người hơn.

Giang Diêu nở nụ cười vô lại: “Không đấy, nếu thần đi rồi, sợ rằng đêm nay Bệ hạ sẽ mất ngủ thôi.”

Trình Cảnh Di lạnh lùng liếc hắn ta, nhưng cũng không phủ nhận.

Lúc này, quả thực trong lòng hắn đang ngổn ngang trăm mối.

Trình Cảnh Di tới thẳng chỗ hắn ta, ngồi xuống bậc thềm. Quanh người hắn luôn toát lên khí chất oai phong bức người, kể cả khi ngồi với tư thế hào sảng không bị trói buộc như vậy, hắn cũng chỉ giảm đi vài phần nghiêm túc, thậm chí còn tăng thêm một chút phấn chấn.

Thấy hắn không câu nệ, thoải mái ngồi kề vai mình trên thềm, Giang Diêu nhướn mày, thầm kinh ngạc.

Ngày càng cách xa với hình tượng Trình Cảnh Di trong ấn tượng của hắn ta.

“Bệ hạ rối bời vì Hoàng hậu nương nương à?” Giang Diêu hỏi.

Nghe xong, Trình Cảnh Di thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”

Lần này đến lượt Giang Diêu ngây ngẩn cả người, là ý mà hắn ta nghĩ kia sao?

Trình Cảnh Di khẳng định suy đoán của hắn ta: “Có lẽ trong lòng trẫm có Hoàng hậu.” Hắn dừng lại, sau đó sửa lời: “Quả thực trong lòng trẫm có nàng.”

Lần đầu tiên, sau ngần ấy năm trời, cảm xúc của hắn dao động trước một người. Nàng cười, hắn cũng không nhịn được mà mỉm cười theo, khi nàng khó chịu, tim hắn cũng đau đớn như bị kim đâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Gặp nàng, hắn rất vui.

Không thấy nàng, hắn nhớ mong không thôi.

Lần đầu tiên trải qua nhiều cung bậc cảm xúc mới lạ như thế, nhưng hắn không hề bài xích.

Thuở mới gặp, nàng sợ hãi như chú nai con trong rừng xông vào mắt hắn, hắn chỉ thấy nàng nhút nhát dễ bị bắt nạt.

Về sau, nàng đạp lên bụi gai dọc đường, xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Hắn thấy nàng chằng chịt vết thương khắp người nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, lóe lên ánh sáng kiên cường bất khuất, khiến hắn tán thưởng nàng cực kỳ.

Kế tiếp, nàng dần thả lỏng cảnh giác trước mặt hắn, hoạt bát tươi sáng tựa một mặt trời nhỏ vĩnh viễn không bao giờ lặn, vừa rạng ngời vừa xán lạn, nhưng cũng ấm áp vô ngần.

Hắn không khỏi để mắt đến nàng nhiều hơn.

Trong yến tiệc hôm nay, bị đám thanh niên tài tuấn kích thích, hắn đã nhận ra một điều: Hắn không muốn Triệu Quy Nhạn gả cho ai cả. Hắn chỉ cần nghĩ đến việc Triệu Quy Nhạn sẽ lấy người khác, sẽ mỉm cười khen người khác, sẽ hồn nhiên làm nũng với người khác, trong lòng hắn đã trào dâng nỗi phẫn nộ tột cùng.

Và nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy của Triệu Quy Nhạn lại khiến Trình Cảnh Di tỏ tường một điều nữa: Người trước mắt đã trở thành người trong lòng mình từ lâu.

Trong lúc vô tình, hắn đã đem lòng yêu nàng mất rồi.

Giang Diêu không ngờ Trình Cảnh Di lại thản nhiên như vậy, hắn ta mừng cho bạn thân. Rốt cuộc, cây vạn tuế ngàn năm cũng nở hoa rồi. Nhưng nghĩ đến bí mật trong cung, hắn ta lại hơi băn khoăn, không khỏi lo lắng cho Trình Cảnh Di.

“Bệ hạ tính thế nào?”

Giang Diêu hiểu rõ, Tống Thái hậu luôn theo dõi hậu cung sát sao. Nếu biết được tình cảm của Trình Cảnh Di dành cho Triệu Quy Nhạn, chỉ sợ bà ta sẽ nảy sinh mấy suy nghĩ lệch lạc.

Dù sao… Tống Thái hậu cũng thèm khát hoàng tự mang huyết thống của Trình Cảnh Di xuất hiện trong hậu cung.

Trình Cảnh Di cũng nghĩ đến Tống Thái hậu, sắc mặt hắn trở nên lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng buốt giá thấu xương, sát khí lập tức bủa vây.

“Bao năm qua trẫm vẫn luôn nhân nhượng cho bà ta, giả vờ không biết ý đồ của bà ta. Trẫm hy vọng, nếu trẫm không sủng hạnh phi tần, sống thanh tâm quả dục, không có hoàng tự, sớm hay muộn cũng có một ngày khiến bà ta từ bỏ ý định. Nhưng nhiều năm trôi qua, bà ta vẫn hao tâm tổn sức, không từ mọi thủ đoạn vì người ngoài cung kia. Trẫm thấy hơi mệt mỏi rồi…”

Trình Cảnh Di nhắc tới Tống Thái hậu, người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn, cứ như đang thảo luận về một người xa lạ, thậm chí còn mang theo vài phần oán hận.

Giang Diêu biết vết thương lòng của Trình Cảnh Di trong những năm nay, hắn ta thở dài.

Dạo trước, Tống Thái hậu bị Tiên hoàng triệu vào cung dù đã thành hôn, bà ta đành phải chia lìa người chồng yêu thương, trao thân cho Tiên hoàng.

Tiên hoàng hết mực nuông chiều bà ta, cho bà ta mọi sủng ái đặc biệt trong thời gian dài. Tiến cung không lâu, bà ta đã mang thai. Bà ta được ưu ái quá mức khiến người khác ghen tỵ, vào ngày bà ta sinh con, có kẻ mua chuộc bà đỡ, tính kế bà ta.

Trong ngày hạ sinh, bà ta suýt bỏ mạng. Trải qua nguy hiểm, bà ta cũng gặp phải nhiều vấn đề, cả đời khó lòng mang thai lần nữa.

Không rõ vì Tống Thái hậu đã trút hết nỗi căm thù với Tiên đế lên người Trình Cảnh Di, hay do bản thân bà ta oán trách Trình Cảnh Di đã hại bà ta suýt mất mạng, kết quả là bà ta không hề thân thiết với Trình Cảnh Di.

Lạnh nhạt, xa cách và thờ ơ.

Giang Diêu nói: “Nhưng bất luận ra sao, Thái hậu vẫn là mẹ đẻ của ngài, ngài bất mãn cỡ nào thì cũng phải chấp nhận sự thật này.”

Trình Cảnh Di cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, thấp giọng bảo: “Đôi khi, trẫm thà rằng lần ấy bà đỡ dùng ít thuốc độc…”

Nếu được lựa chọn, hắn cũng không muốn trên người mình chảy dòng máu của bà ta.

Giang Diêu im lặng không nói lời nào.

Ngay từ khi Tiên hoàng yêu Tống Thái hậu từ ánh nhìn đầu tiên, cưỡng ép cưới làm vợ, chẳng ai có thể phân biệt rõ ràng phải trái đúng sai nữa rồi.

Giang Diêu hắng giọng, nói: “Khoan bàn đến ân oán đời trước, Bệ hạ, ngài nên hiểu rõ, nếu muốn công khai tình yêu của mình, ngài phải bảo vệ Hoàng hậu nương nương thật cẩn thận.”

Thái độ của Giang Diêu đầy nghiêm túc: “Thần chỉ mong, tương lai nếu rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường, ngài đừng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận.”