Hoàng Hậu Trẻ

Chương 34




Vì Thái hậu và Cảnh Hoà đế hình như đang xảy ra chút xích mích, nên bầu không khí của yến tiệc cũng không được tốt lắm.

Nhiều đại thần và phu nhân chỉ trò chuyện với những người ngồi gần, càng không dám nhìn lung tung.

Qua ba lần rượu, mọi người vẫn ngồi theo khuôn phép, không hề giống một yến tiệc.

Cách đó một chỗ, Giang Diêu đang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trình Cảnh Di. Giữa khung cảnh ồn ào, hắn thờ ơ như một vị thần ngồi trên miếu cao.

Các đại thần kính rượu, hắn chỉ nhấp nhẹ một ngụm, không uống nhiều, vừa kiềm chế vừa xa cách.

Nhưng những vị đại thần lại hết sức kinh ngạc, thái độ không nén được vui sướng, như thể việc Trình Cảnh Di nể mặt họ là vinh dự lớn lao.

Giang Diêu sờ cằm, đăm chiêu.

Trước kia Trình Cảnh Di là người thiếu kiên nhẫn nhất trong các yến tiệc, thường chỉ ngồi một lát rồi mượn cớ rời khỏi. Hôm nay hắn kiên nhẫn quá mức như thế, rõ ràng có điều bất thường.

Hắn ta dừng mắt trên người Triệu Quy Nhạn bên cạnh, nàng đang chống cằm, gật gà gật gù, nhìn như sắp ngủ gật, hắn ta mỉm cười đầy ẩn ý.

Yến tiệc vẫn là yến tiệc trước đây, nhưng đã xuất hiện thêm một nàng Hoàng hậu nhỏ, khiến người ta nhọc lòng không thôi.

Chỉ mới uống một chén rượu đã ngà ngà say.

Giang Diêu nhướn mày, sực nhớ ra, mấy ngày trước Trình Cảnh Di đã thề sẽ tìm cho Triệu Quy Nhạn một đức lang quân có phẩm cách tốt. Hắn ta buông tay xuống, đột nhiên đứng dậy.

Giang Diêu tới trước bàn của Trình Cảnh Di, mỉm cười nhìn hắn: “Bệ hạ, có vô số thanh niên tài tuấn đến dự yến tiệc hôm nay, họ là niềm hy vọng của Đại Ngụy ta, là rường cột nước nhà của Đại Ngụy ta. Nếu Bệ hạ không ngại, hãy kiểm tra vài câu, đó cũng là vinh hạnh của họ!”

Trình Cảnh Di ngước mắt, nặng nề nhìn Giang Diêu.

Giang Diêu thản nhiên nhìn lại: “Chính miệng Bệ hạ đã khen ngợi nhân tài ở Đại Ngụy đông đúc, chẳng phải bây giờ là một cơ hội tốt để họ thể hiện tài năng của mình sao?”

Lúc trước do Trình Cảnh Di tự mình nói, hiện giờ hắn sẽ không hối hận chứ?

Trong lòng Giang Diêu có phần vui sướng, hắn ta hiếm khi thấy Trình Cảnh Di quan tâm đến người khác.

Hắn ta xem trò hay còn không sợ lớn chuyện, mỉm cười chắp tay với Triệu Quy Nhạn ngồi kế bên: “Hoàng hậu nương nương không ngại kiểm tra chư vị thần tử cùng Bệ hạ chứ?”

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, nàng có biết gì đâu?

Tuy trong lòng lo lắng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thản nhiên, thoải mái hào phóng đáp: “Được thôi, đúng lúc bổn cung cũng muốn mở mang kiến thức cùng chư vị.”

Trình Cảnh Di nghe nàng nói vậy, siết chặt bàn tay cầm chén rượu. Sau vài nhịp thở, hắn bình tĩnh thả lỏng tay, giọng lạnh lùng trầm thấp: “Vậy để họ tiến lên gặp một lần đi.”

Giang Diêu hào hứng chắp tay: “Thần tuân chỉ!”

Dứt lời, hắn ta sải bước trở về yến tiệc, chỉ dăm ba câu đã triệu tập được rất nhiều công tử nhà quan trẻ tuổi.

Trước khi tới, đám công tử nhà quan này đã nghe nói hôm nay Bệ hạ sẽ đích thân gặp họ, khiến họ phấn khởi hồi lâu, thầm muốn phô diễn tài năng trước mặt Bệ hạ. Tốt nhất là lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, đến lúc đó chẳng phải con đường làm quan sẽ rộng mở, một bước lên mây sao?

Ấy mà họ chờ mãi chờ hoài nhưng Bệ hạ vẫn ngồi yên tại chỗ, không định triệu kiến họ. Trong lòng họ đã như kiến bò trên chảo nóng từ lâu, vừa sốt ruột vừa bất an, nhưng Bệ hạ không nhắc, họ cũng không dám chủ động hỏi.

Hiện giờ nghe thấy Giang Diêu nói vậy, đám người xoa tay vui vẻ, đắc ý tới trước mặt Trình Cảnh Di.

Phần lớn những công tử nhà quan này mới cập quan, thậm chí còn có mấy thiếu niên thoạt trông chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Tất cả ăn mặc tươm tất, áo gấm đai ngọc, phong độ ngời ngời, mặt mày tràn đầy sức sống, như mặt trời mới mọc, khiến người ta thoải mái khi nhìn vào.

Trình Cảnh Di nheo mắt, khóe mắt thoáng thấy Triệu Quy Nhạn cũng sống động không kém. Hắn lập tức cầm chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

“Cạch” một tiếng, hắn đặt chén rượu xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp không nhanh không chậm gõ gõ lên mặt bàn: “Bình thường đọc sách gì?”

Một thiếu niên đứng đầu căng thẳng chắp tay, trả lời: “Tứ thư ngũ kinh, binh pháp mưu lược từng đọc hết ạ.”

Trình Cảnh Di thuận miệng bảo: “Vậy làm một bài thơ nghe thử xem.”

Thiếu niên kìm nén vẻ kích động trên mặt, ngẫm nghĩ một chốc, sau đó ngẫu hứng làm một bài vịnh mai.

Trình Cảnh Di gật đầu: “Không tệ, mặc dù là vịnh mai nhưng vẫn thể hiện được hoài bão và chí hướng của mình.”

Hắn đổi giọng, hỏi: “Hoàng hậu, nàng thấy thế nào?”

Triệu Quy Nhạn sửng sốt, không ngờ đột nhiên Trình Cảnh Di lại gọi nàng. Nhưng về phần nàng, nàng nghe không hiểu.

Để khoe khoang tài năng và học vấn, để tạo ấn tượng tốt trước mặt Trình Cảnh Di, thiếu niên này đã ứng khẩu thành thơ, dùng nhiều từ ngữ tao nhã. Nhưng đối với nàng, những câu chữ đó rất xa lạ rất khó hiểu, nàng chỉ biết thiếu niên này tài trí hơn người, nhưng nàng nào dám bình phẩm về thơ của người ta?

Tuy nhiên, Trình Cảnh Di đang nhìn nàng, trên mặt thiếu niên cũng đầy vẻ thấp thỏm mong đợi, nàng cong mắt nói: “Bổn cung thấy rất hay, như thể trước mắt thật sự có mai đỏ nở sáng rực, thậm chí còn có thể nghe ra tinh thần kiên cường bất khuất dù gặp phải gió sương phong ba.”

Lần đầu thiếu niên kia gặp một nữ tử tuyệt đẹp nhường này, đã thế nàng còn mỉm cười khen ngợi thơ của mình, thiếu niên lộ ra biểu cảm hơi ngại ngùng xen lẫn có phần tự hào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hoàng hậu nương nương quá khen.”

Trình Cảnh Di không mặn không nhạt liếc thiếu niên: “Vậy ngươi có hiểu biết gì về việc triều chính không?”

Trên mặt thiếu niên để lộ vài phần kích động, Bệ hạ muốn hỏi vốn hiểu biết của mình về việc triều chính sao?

Chỉ cần mình trả lời tốt, không chừng có thể phong quan tiến tước!

Thiếu niên lập tức trình bày không ngừng nghỉ, thậm chí còn ca ngợi những thành tựu của Cảnh Hoà đế một cách công khai và bí mật. Người bên cạnh lắng nghe, thái độ đầy kính nể.

Thiếu niên này khôn phết, còn biết nịnh hót nữa cơ đấy!

Thiếu niên nói xong, thấy biểu cảm của đồng liêu, biết mình trả lời rất tốt, trong lòng có phần nhảy nhót kích động, nhưng vẻ mặt vẫn như thường. Thiếu niên cung kính nói: “Đó là ý kiến nông cạn của thần ạ.”

Trình Cảnh Di ngước mắt nhìn thiếu niên, không nói một lời.

Hắn nhìn đến tận khi thiếu niên lo sợ trong lòng, sau lưng đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Ngay lúc thiếu niên không nhịn được mà nuốt nước bọt, trên đầu truyền đến một giọng nói ẩn chứa hàm ý châm biếm.

“Một số việc tưởng chừng giúp ích cho dân, nhưng kèm theo biết bao tai hại, thậm chí háo hức thay đổi và tư tưởng tiến bộ quá mức, cũng dễ làm mất lòng bách tính. Dân là quan trọng nhất, vua là nhỏ nhất, bất luận thế nào, bá tánh mới là nền móng của quốc gia. Trẫm thấy ngươi chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, bốc đồng thiếu thực tế, cần chậm lại một chút.”

Sắc mặt hồng hào của thiếu niên biến mất hoàn toàn ngay tức khắc.

Đám người bên cạnh cũng bị dọa không kém, họ sực nhớ ra, Cảnh Hoà đế ghét nhất mấy kẻ a dua bợ đít. Vừa rồi thiếu niên kia đề xuất nhiều biện pháp, mặc dù có lợi cho quân vương, nhưng tổn hại lớn cho bá tánh, e rằng đã chọc giận Bệ hạ.

Thiếu niên hồn bay phách lạc lui xuống.

Trình Cảnh Di nhìn sang đám người bên cạnh, lần lượt hỏi: “Các ngươi biết những gì? Đọc sách nào? Quan niệm ra sao?”

Họ bị dọa một trận, trả lời trong lo sợ. Lần này không dám nịnh hót nữa mà thành thật trình bày, nhưng họ chưa vào triều, nhiều chuyện chỉ được nghe từ học viện, kiến thức nông cạn, chỉ chạm vào bề nổi.

Trình Cảnh Di chỉ ra từng ý một.

Hắn là người uyên bác và hiểu biết sâu rộng, bất luận về cầm kỳ thư họa hay binh pháp mưu lược, hắn luôn vượt xa tưởng tượng của họ, nói có sách, mách có chứng, lập luận sắc bén. Cuối cùng những công tử nhà quan đó ai cũng xám xịt mặt mày, nhưng lại gặt hái được nhiều điều hữu ích.

Mọi người không dám phô trương kiến thức bừa nữa, ỉu xìu về chỗ.

Giang Diêu nhìn đám thiếu niên tài hoa hơn người trong thành Trường An, rường cột tương lai của nước nhà, ai nấy cũng ảo não, nhưng trên mặt lại đầy vẻ sùng bái với Trình Cảnh Di, hắn ta nở nụ cười sâu xa.

Trình Cảnh Di đang chọn chồng cho Triệu Quy Nhạn thật ư?

Khi đám người này bị đánh giá quá tệ, chỉ muốn độn thổ cho xong, sao họ có thể gây ấn tượng tốt trước mặt Triệu Quy Nhạn được? Càng đừng nghĩ tới việc lấy được lòng cảm mến từ Triệu Quy Nhạn.

Thấy không ai dám tiến lên nữa, Trình Cảnh Di thả lỏng nét mặt, chậm rãi lắc lắc bầu rượu rồi rót cho mình một chén rượu. Khi rượu gạo vào miệng, hương vị trở nên ngọt ngào vô cùng.

“Các ngươi không thấy hình như hôm nay Bệ hạ nhiều lời hơn bình thường à?”

“Nhận ra chứ, trước đây Bệ hạ luôn kiệm lời, hôm nay thái độ lại khác thường, nói nhiều hơn hẳn, ngươi nói xem Bệ hạ có ý gì?”

“Còn ý gì được nữa? Không phải tự hạ thấp địa vị để chỉ bảo cho đám nhóc đó hả? Vì tương lai của Đại Ngụy, Bệ hạ của chúng ta đúng là phải tốn nhiều tâm sức suy tính quá rồi!”

Phía dưới xì xào bàn tán, các triều thần cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ của Trình Cảnh Di, trên mặt họ ngập tràn sùng bái.

Đây mới là minh quân, đây mới là Cảnh Hoà đế anh minh uy phong, tài ba và thông tuệ nhất của họ!

Chẳng mấy chốc, trong vườn đã khôi phục bầu không khí tưng bừng. Trình Cảnh Di phiền chán, đang đảo chén rượu qua lại, bả vai bỗng nhiên nặng trĩu.

Trình Cảnh Di gọi nàng: “Triệu Quy Nhạn?”

Sắc mặt Triệu Quy Nhạn như rặng mây, nàng say mèm thiếp đi, nhắm nghiền hai mắt, mê man không biết gì.

Trình Cảnh Di khẽ tặc lưỡi, còn dặn hắn gọi nàng dậy, dù gọi cũng vô ích.

Hắn đặt chén rượu xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp bên cạnh.

Hình như nàng đã bắt đầu im lặng kể từ khi nghe đám người đó bàn luận viển vông, thậm chí khóe mắt hắn còn thoáng thấy nàng lén lút che miệng ngáp dài.

Trong mắt Trình Cảnh Di ánh lên nét cười, hắn phát hiện, có vẻ Triệu Quy Nhạn không thích mấy thứ cầm kỳ thư họa lắm. Ngay cả chơi cờ cũng kém cỏi, không biết Triệu gia đã dạy nàng thế nào.

Hắn nhớ đến sức khỏe yếu của nàng, nàng được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ nhỏ, chắc vợ chồng Vinh Quốc công không nỡ để nàng vất vả học mấy thứ này nhỉ?

Trình Cảnh Di nghĩ tới việc nàng rời xa cha mẹ từ tấm bé, một mình trưởng thành ở Giang Nam, trong lòng hắn dâng lên nỗi xót xa. Hắn giơ tay, vén lọn tóc đen bên má nàng ra sau tai, rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy gò má nàng hơi lạnh, hắn quay đầu nhỏ giọng sai Tào Thiện Lai lấy áo choàng tới.

Áo choàng được đưa tới, Trình Cảnh Di dịu dàng phủ kín người nàng, sau đó hắn khom lưng bế nàng lên.

Động tĩnh ở nơi này đã sớm thu hút ánh mắt của người khác.

Đế Hậu ngồi chung, vị Hoàng đế luôn lãnh đạm, không gần nữ sắc từ trước đến nay lại ân cần chăm sóc Hoàng hậu, điều này đã khiến cả đám người kinh hãi.

Giờ đây chứng kiến cảnh Trình Cảnh Di bế Triệu Quy Nhạn, họ càng há hốc mồm miệng, xem chừng có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Trình Cảnh Di lạnh nhạt, không hề xấu hổ trước đám đông, hắn bế người trong ngực, nói với Tống Thái hậu: “Mẫu hậu, Hoàng hậu say rồi, trẫm đưa nàng về nghỉ ngơi.”

Tống Thái hậu sững sờ, bà ta cứng ngắc hỏi: “Hoàng đế, con có thể để cung nữ đỡ nàng về mà, triều thần còn ở đây, con muốn đi đâu?”

Triệu Quy Nhạn vô thức nhúc nhích đầu, cọ cọ ngực hắn, áp sát vào lòng hắn.

Trình Cảnh Di cúi đầu, hơi nhếch khóe miệng, biểu cảm dịu dàng hơn nhiều.

“Trẫm không yên tâm.”

Trình Cảnh Di ngước mắt lên, dứt lời thì xoay người rời đi.

Tống Thái hậu trơ mắt nhìn Trình Cảnh Di bế Triệu Quy Nhạn rời khỏi, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ của bà ta chậm rãi cắm vào da, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Sắc mặt Tống Minh Nhược cũng tái nhợt, nàng ta quỳ lâu như vậy, đầu gối đã sớm nhức mỏi không thôi, nhưng nào sánh bằng nỗi đau trong tim khi nàng ta phải chứng kiến cảnh Trình Cảnh Di bế Triệu Quy Nhạn rời đi.

Trình Cảnh Di luôn đứng đắn uy nghiêm, hiểu lễ nghĩa biết nhìn xa trông rộng, đối xử với mọi người kiềm chế và xa cách, hành vi không màng đến địa vị bế một người như thế, trước nay chưa từng có!

Nàng ta còn thấy, vừa rồi hắn đã nở nụ cười!

Không phải cười khẩy, cũng không phải kiểu cười hời hợt qua loa, mà là nụ cười thật lòng!

Hoá ra hắn cũng sẽ cười, sẽ dịu dàng nhìn một người như thế…



Phượng Nghi Cung.

Trình Cảnh Di đứng cạnh giường, cúi đầu quan sát gương mặt đỏ bừng của Triệu Quy Nhạn.

Được che chắn suốt chặng đường về, nàng cảm giác như mình càng say thêm.

“Chậc, giờ đã biết tửu lượng của mình chưa?”

Trình Cảnh Di nhớ về đêm tân hôn, hắn cản nàng uống rượu, nàng còn hờn dỗi hồi lâu, cứ nghĩ mình uống xong hai chén rượu trái cây thì tửu lượng đã tăng lên, nhất quyết đòi uống thêm mấy chén.

“Tửu lượng một chén đã say, để xem lần sau nàng còn đòi uống rượu nữa không.” Trình Cảnh Di cười.

Hình như giọng hắn đã đánh thức nàng, hàng mi dài của Triệu Quy Nhạn run run, nàng mở mắt ra.

Đầu óc vẫn hơi mơ màng, nàng chớp chớp mắt. Sau khi uống rượu, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình khó chịu, như bị lửa đốt, vô cùng khô rát. Nàng nói: “Khát.”

Trình Cảnh Di đích thân rót cho nàng một chén trà nóng, Triệu Quy Nhạn ngồi dậy, nhưng không vươn tay ra nhận, chỉ mở to đôi mắt ướt át, nhìn hắn đầy trông mong.

Trình Cảnh Di im lặng trong chốc lát, bèn đưa chén đến bên môi nàng.

Triệu Quy Nhạn cong mắt, giữ tay hắn uống hết trà.

Triệu Quy Nhạn chép miệng, cuối cùng cổ họng cũng dễ chịu hơn rồi.

Trình Cảnh Di hỏi nàng: “Muốn uống nữa không?”

Triệu Quy Nhạn lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không muốn nữa.”

Trình Cảnh Di đặt chén xuống.

Triệu Quy Nhạn ngồi yên lặng trên giường, chợt lên tiếng: “Vị công tử thứ nhất làm thơ rất hay.”

Trình Cảnh Di ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

Dường như Triệu Quy Nhạn không nhận ra tầm mắt của hắn, nàng cúi đầu, vươn tay, đếm từng ngón một: “Vị công tử thứ hai, diện mạo tuấn tú, rất điển trai.”

“Công tử thứ ba, chất giọng dễ nghe, như gió xuân thổi qua khiến lòng người thoải mái.”

“Vị công tử thứ tư có đôi mắt đẹp, là kiểu mắt phượng ta thích nhất.”

“…”

Trình Cảnh Di nhíu mày, thầm nghĩ hắn đã phê bình họ tệ như thế, ấy mà nàng vẫn ưng ý bọn họ?

Hắn cười rộ, nhưng giọng nói lạnh tanh: “Vậy Hoàng hậu nghĩ ai là người hợp mắt nàng nhất?”

Triệu Quy Nhạn bỗng im lặng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thần bí thấp giọng nói: “Bệ hạ, ta muốn bật mí cho ngài một bí mật nhỏ.”

Trình Cảnh Di cụp mắt nhìn nàng.

Thấy nàng như vậy, hắn khó chịu trong lòng.

Ồ, vẫn chưa tỉnh rượu?

Hắn định rời đi, nhưng lúc này Triệu Quy Nhạn lại nhanh tay giữ chặt ống tay áo hắn, khiến Trình Cảnh Di nghi ngờ nàng không hề say.

Triệu Quy Nhạn nắm ống tay áo của Trình Cảnh Di lắc lắc, chất giọng vừa yêu kiều vừa mềm mại: “Bệ hạ, ngài nghe một tí nhé, ta sẽ nói cho ngài biết người mà ta vừa ý nhất!”

Trình Cảnh Di dừng bước, nhìn chăm chú vào tay Triệu Quy Nhạn.

Hắn dời mắt lên, cười khẩy: “Ồ, vậy trẫm muốn nghe thử, người nàng vừa ý là ai? Trẫm nhất định sẽ tứ hôn cho nàng, để nàng được vẻ vang gả cho lang quân trong mộng của nàng!”

Trình Cảnh Di nặng nề nhấn mạnh cụm từ “Lang quân trong mộng”, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận mà hắn không hề nhận ra.

Hai mắt Triệu Quy Nhạn sáng lấp lánh, nàng vẫy vẫy tay, ý bảo Trình Cảnh Di cúi người xuống.

Trình Cảnh Di nghe lời làm theo.

Triệu Quy Nhạn lập tức cong mắt, đưa bờ môi đỏ đến bên tai hắn, hết sức thận trọng nói như thể đang sợ hãi điều gì đó.

“Bệ hạ mới là người giỏi nhất nhất nhất…”