Thời tiết mùa hè rất dễ thay đổi, một khắc trước ông mặt trời tươi đẹp vẫn chiếu rọi trên cao, nhưng nháy mắt sau đã có thể cuồng phong bạo vũ.
Khi Đỗ Hiểu Nguyệt bị cơn mưa to ào đến đột ngột dội cho ướt nhẹp cả người mà lòng vẫn sảng khoái quay về Chiêu Dương cung thì đã quá giờ Ngọ. Vừa bước vào cửa lớn Chiêu Dương cung, điều đầu tiên Hiểu Nguyệt cảm nhận được chính là bầu không khí rất khác ngày thường: cung nhân Chiêu Dương cung đang đứng xếp thành một hàng trước hiên, cúi đầu cụp mắt, Hồng Trù lặng lẽ đứng ở tẩm điện, mắt vừa ngước ra ngoài vừa ngó vào phòng!
“Hồng Trù, Tú nhi, các cô làm sao vậy?” Đỗ Hiểu Nguyệt một bên lau nước mưa trên mặt, một bên lên tiếng trách cứ. “Lúc các cô đứng ngơ ngẩn ngốc nghếch sao lại không hề nghĩ tới chuyện đem ô cho ta?”
“Tiểu thư, rốt cục người đã về rồi!” Hồng Trù trước tiên sợ sệt liếc nhìn vào trong phòng, rồi lập tức vui mừng, lại lo lắng nói với Hiểu Nguyệt, “Tiểu thư, tranh thủ lúc Hoàng Thượng còn chưa phát hiện người đã về, mau đi thay bộ quần áo ướt này ra, rồi đi gặp Hoàng Thượng, chốc nữa Hồng Trù sẽ mang nước tắm tới cho người.”
“Hoàng Thượng tới cũng đã tới rồi, cái bộ dạng này là thế nào?” Đỗ Hiểu Nguyệt gõ nhẹ lên đầu Hồng Trù, cười hỏi ngược, “Hắn ngày nào chả đến, sợ cái gì?”
Hồng Trù vừa nghe liền cuống quít: “Không phải đâu, tiểu thư, Hoàng Thượng cũng vừa mới tới chưa lâu, ngay trước khi trời mưa ấy, mà sắc mặt rất kém, một lúc sau liền ra lệnh cho toàn bộ cung nhân Chiêu Dương cung đứng hết ngoài hành lang, không được nhúc nhích.”
Hử… Hắn lại bày ra trò gì đây? Tự dưng chạy đến Chiêu Dương cung tức giận? “Được rồi, các người lui xuống trước đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười cười vẫy tay với đám cung nhân, nhưng họ vẫn không có cử động gì, Hiểu Nguyệt cũng biết bọn họ đang chấp hành mệnh lệnh của Đàm Văn Hạo, liền nghiêm túc nói, “Bản cung lệnh cho các người lui đi, không lẽ đến lời của bản cung cũng không nghe à?”
Đáng tiếc, đám cung nhân vẫn bất động y nguyên, Hồng Trù liền nhỏ giọng thầm thì bên tai Hiểu Nguyệt: “Tiểu thư, Hoàng Thượng nói, không có lệnh của người, không cho phép ai rời khỏi vị trí! Tiểu thư à, Hồng Trù thấy có vẻ là Hoàng Thượng giận người, lát nữa người vào trong đó nên cẩn thận một chút!”
“Giận ta?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhắc lại, lòng tràn đầy nghi hoặc, sao lại vậy được nhỉ? Mình đã làm chuyện gì đáng để hắn giận chứ? Lẽ nào bởi bức biểu gián hôm nay? Nếu phải thì mình nhận thôi, dù gì mục đích dâng biểu gián chính là muốn kích thích Đỗ Khang Vĩnh. “Được rồi, các người lui hết đi! Nếu xảy ra chuyện gì, bản cung sẽ chịu trách nhiệm!”
“Hay là nàng chịu trách nhiệm cho bản thân trước đi!” Giọng nói vừa lạnh lùng vừa lộ vẻ tức giận của Đàm Văn Hạo đột nhiên truyền ra từ bên trong, “Còn đứng ngoài cửa làm gì nữa? Vào đây! Những người còn lại đi hết cho Trẫm, trong vòng mười bước nếu không được Trẫm cho phép thì không được tới gần!”
Hồng Trù, Tú nhi lĩnh mệnh lui xuống, khi đi còn không quên trao choHiểu Nguyệt một ánh mắt lo lắng dặn dò nhớ bảo trọng. Đỗ Hiểu Nguyệt không phản ứng gì nhiều, nhấc chân tiến vào. Trong điện so với ở ngoài ấm áp hơn nhiều —— đứng ngoài cửa có gió lạnh thổi tới, thật sự là rất lạnh!
Sau khi vào, ngước mắt liền thấy Đàm Văn Hạo đang nghiêng người ngồi dựa lên lương tháp, cặp mắt lạnh lùng đang nhìn mình chăm chăm, vẫn có thể thấy từng tia lửa giận đang cháy ngấm ngầm. Thấy tình trạng này, Đỗ Hiểu Nguyệt ho nhẹ một tiếng, mới từ từ mở miệng: “Hoàng Thượng có chuyện gì vậy?” Theo lệ thường, tầm này hắn hẳn là đang ở Noãn Tâm các hoặc Ngự thư phòng xem sổ sách hay nghỉ ngơi mới phải.
“Không có việc thì không thể tới Chiêu Dương cung à?” Đàm Văn Hạo ngồi thẳng dậy, không oán không giận hỏi ngược lại, “May mà Trẫm tới, nếu không thực không biết Hoàng Hậu muốn giấu Trẫm đến bao giờ đây!”
“Ta giấu huynh chuyện gì thế?” Hiểu Nguyệt không biết mình đã giẫm phải cục mìn nào của hắn nữa, hắn kỳ cục lập dị như vậy, chuyện không đầu không đuôi khiến Hiểu Nguyệt có cảm giác đoán không ra sờ không thấy! “Hắt xì! Thôi đi, nếu không phải việc gì gấp gáp, trước hết mời huynh tránh đi một chút, đợi tat hay quần áo xong sẽ tán dóc với huynh ha!” Hiểu Nguyệt ôm mũi, nói giọng bực bội đi về phía y trù[1] – bộ quần áo trên người gần như đã ướt sạch, vẫn may là bộ quần áo cung nữ này không bị trong suốt, nếu không đã sớm lộ hết rồi.
“Nàng lại đuổi Trẫm đi ư?” Đàm Văn Hạo bất ngờ lao đến trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, chặn mất lối đi của nàng, sự giận dữ lộ ra ngoài mặt không bị áp chế, đôi mày nhướn lên như đôi kiếm, lửa giận lan tỏa trong giọng nói trầm thấp. “Hoàng Hậu, nàng đừng quên, mọi việc trong Hoàng cung đều do Trẫm quyết định!”
“Vâng, là huynh quyết định hết! Được chưa!” Đỗ Hiểu Nguyệt một lòng muốn thay quần áo, dù biết Đàm Văn Hạo hiện giờ đang trong cơn giận, cũng không buồn để ý – lúc này nếu lấy cứng chọi cứng, chỉ sợ không có quả ngon mà ăn! “Làm ơn đi, khắp thiên hạ này đều là do huynh định đoạt, đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết rồi!” Giọng điệu qua loa, miễn cưỡng nói với Văn Hạo, đồng thời mạn bất kinh tâm vòng qua hắn, đi đường khác!
Văn Hạo bị thái độ thờ ơ của Hiểu Nguyệt chọc giận triệt để, cơn giận nhẫn nhịn đã lâu trong thoáng chốc liền bộc phát: “Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng đứng lại cho Trẫm! Thành thật khai ra, sáng nay nàng đã đi những đâu?” “
Xoay người, rất bất đắc dĩ nhìn Đàm Văn Hạo: “Đương nhiên là trong Hoàng cung! Ta xin huynh đấy, ta còn có thể đi được chỗ nào khác sao?”
“Hừ!” Đối với câu trả lời như vậy của Hiểu Nguyệt, Văn Hạo rất không hài lòng, nghiêm mặt lại, lạnh giọng, “Hoàng Hậu, giờ Trẫm lệnh cho nàng quỳ xuống! Trung thực khai ra sáng nay đi hoang những đâu?”
Thái độ này của Đàm Văn Hạo cuối cùng đã chọc giận được Đỗ Hiểu Nguyệt, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng cao giọng chất vấn: “Này, nhà huynh làm sao vậy? Hôm nay vừa đến đã bí bí ẩn ẩn, ta lại đắc tội với huynh ở đâu à? Nếu có, mời huynh nói thẳng ra, đừng dùng cái thân phận tôn quý vô cùng của huynh để ép ta!” Cái gì gọi là đi hoang bên ngoài chứ? Đi hoang thì cũng cần thời gian và tinh lực, kể cả không tiếc thời gian và tinh lực, trong Hoàng cung này có chỗ nào để đi hoang à? Lại còn ra lệnh cho mình quỳ xuống, hắn thật đúng là cho mình là Hoàng Đế đây mà!
“À! Thân phận! Có ngày nào nàng để Hoàng Đế Trẫm vào mắt ư?” Đàm Văn Hạo bước lên hai bước, gần như ngang với Đỗ Hiểu Nguyệt, cúi thấp đầu, trừng mắt nhìn nàng. “Chuyện nàng cam đoan với Trẫm, có làm được không hả? Làm Hoàng Hậu của Trẫm, làm vợ của Trẫm, hành vi của nàng có kiểm điểm hay không?”
“Đàm Văn Hạo, nếu hôm nay huynh muốn tới tìm ta cãi cọ, thì ta nói cho huynh biết, ta không có tâm tình nào cãi với huynh hết!”
Hiểu Nguyệt không lẩn tránh ánh mắt Văn Hạo. “Về phần hành vi của ta có cần kiểm điểm hay không, không cần huynh đánh giá. Ta có làm được chuyện mình đã bảo đảm hay không, chính huynh có thể tự chạm vào lương tâm mà tự hỏi, ngôi vị Hoàng Hậu này ta làm đã tẫn chức bao nhiêu!”
Vì hắn, mình vứt bỏ thời gian ngủ nghê, chạy đến Tàng thư các hăng hái chiến đấu với đám sách vở ấy mấy hồi, cố nhớ lại đến muốn nổ đầu ra một chút kiến thức có liên quan được học năm đó, kết quả thì sao, một danh tiếng tốt cũng đổi không được ư?
“Đúng, là rất tận tụy!” Đàm Văn Hạo cười lạnh. “Tận tụy tới mức đổi Vương miện của Trẫm thành màu xanh luôn!”
Nếu như là lúc bình thường, Đỗ Hiểu Nguyệt khẳng định sẽ quăng cho một câu ‘mũ huynh sớm đã thành màu xanh rồi’ cộng thêm mấy câu trêu chọc không nóng không lạnh, nhưng hôm nay Hiểu Nguyệt chỉ muốn nói rõ mọi chuyện với hắn! “Đừng ngậm máu phun người! Mũ của huynh màu xanh là do ai, trong lòng huynh rõ nhất! “ Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh mặt phản kích, không để ý bộ quần áo trên người đã ướt đẫm từ trên xuống dưới, ngồi thẳng lên ghế, tư thế chỉnh trang xong, định tiến hành đối chiến với Đàm Văn Hạo một lúc lâu. “Có điều, nếu huynh đã nói đến phần đó, ta cũng muốn nghe một chút, lời này của huynh có luận cứ từ đâu?” Tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, chẳng lẽ trong Hậu cung lại có bát quái mới nhất mà mình không biết?
Thái độ mạn bất kinh tâm của Hiểu Nguyệt làm Đàm Văn Hạo cảm thấy dường như mình là người vô cớ làm loạn. Nhưng những gì vừa mới chứng kiến vẫn rõ mồn một trong mắt: một nam một nữ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thậm chí còn không kiêng kị gì hết mà ôm ấp thân mật – chuyện đó coi là gì đây?! Hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận lại bùng lên, bực bội ngồi sát bên Hiểu Nguyệt, lạnh giọng: “Nàng và Văn Bác có phải rất quen thuộc nhau hay không?”
Đỗ Hiểu Nguyệt vô thức ngẩn người ra, không biết nên trả lời thế nào mới phải, hơi do dự, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Không quen lắm, từng gặp qua mấy lần – huynh cũng nên biết mà! Còn nữa, huynh hỏi cái này làm gì?” Nói tới đây, Hiểu Nguyệt không khỏi nhíu mày, hắn không dưng đến hỏi chuyện này với chuyện hôm nay vô duyên vô cớ nổi giận có liên quan gì không nhỉ?
“Đúng rồi, đâu có quen lắm! “ Đàm Văn Hạo cười lạnh. “Cải trang thành cung nữ, chạy đến Hội Lan các, đơn độc gặp hắn, nói nói cười cười, ôm ôm ấp ấp… Với người không quen lắm đã có thể thế rồi, vậy với người rất quen thuộc thì nàng làm sao?”
Đỗ Hiểu Nguyệt trong lòng vang một tiếng “lộp cộp”, nhất thời mặt sụ xuống, không lạnh không nhạt hỏi: “Huynh phái người giám sát ta!” Đợt trước hắn có để tai mắt ở Chiêu Dương cung giám sát mình, mình không trách hắn – con tin bị giám sát là đúng; nhưng bây giờ, Chiêu Dương cung đã không còn nhân vật nguy hiểm nào tồn tại, hắn lại có thể vẫn sắp đặt tai mắt ở đây – hắn rõ ràng là hạn chế đời sống tự do của người bên mình!
“Thế thì sao?” Văn Hạo không biểu hiện gì, phản ứng như vậy của Hiểu Nguyệt càng làm cho Văn Hạo tức thêm.
“Đàm Văn Hạo, đừng quá đáng, ta chỉ là đối tượng hợp tác của huynh thôi, huynh không cần phải mỗi giờ mỗi khắc dán mắt vào nhất cử nhất động của ta!” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh lùng. “Hơn nữa, cứ cho là ta với Văn Bác có gì đó, cũng không liên quan đến huynh – đừng quên khế ước giữa chúng ta!”
“Đỗ Hiểu Nguyệt, Trẫm đã quá dung túng nàng rồi!” Đàm Văn Hạo mặt mày tái mét, đưa mặt lại gần Hiểu Nguyệt, dùng sức tóm chặt lấy tay nàng, hung hăng nói, “Xem ra, Trẫm nên làm chút việc gì đó để cảnh tỉnh nàng, nàng là Hoàng Hậu của Trẫm, là vợ của Trẫm. Bất kể có cái khế ước chết tiệt đó hay không, nàng cũng cần nhớ thật kỹ cho Trẫm: bất luận thân thể hay trái tim nàng đều là của Trẫm hết, Trẫm không cho phép nàng làm chuyện bất minh với người đàn ông khác, kể cả Hoàng đệ của Trẫm cũng không được!”
“Huynh…” Đỗ Hiểu Nguyệt chán nản, tay bị nắm chặt không động đậy được, nhưng vẫn trợn mắt lên đọ xem ai lợi hại! “Ta nói huynh biết, ta và Văn Bác chỉ là bạn bè đơn thuần, huynh đừng nghĩ ngợi nhỏ nhen như thế! Còn nữa, thân thể và trái tim ta là của chính ta, không phải của bất kỳ ai hết. Cứ cho là Hoàng Hậu của huynh thì thế nào? Cứ cho là vợ của huynh thì thế nào? Huynh không chấp hành đúng khế ước thì sao? Cùng lắm thì ta với huynh ly hôn, không đúng, là ta hưu huynh!” Dù sao đây cũng là một khế ước hôn nhân vô vị, ly hôn cũng không có tổn thất gì!
Một tiếng “Văn Bác” khiến Đàm Văn Hạo mất đi lý trí – mỗi lần nàng gọi mình, hoặc là một câu Hoàng Thượng nghe vô cùng mỉa mai, hoặc là hô to gọi nhỏ, nào từng nghe nàng gọi một tiếng lịch sự, dịu dàng như vậy?! “Hưu Trẫm?!” Đàm Văn Hạo bước thêm một bước áp sát Đỗ Hiểu Nguyệt, đến khi hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, cách nhau chỉ một nắm tay, giọng nói chẳng lấy làm ấm áp gì hét lên ầm ĩ, “Đỗ Hiểu Nguyệt, hình như nàng hiểu nhầm là nàng đang đứng trên địa bàn của ai rồi thì phải, những lời ấy vĩnh viễn không tới phiên nàng nói!”
Nhìn ánh mắt không hề buồn bực mà lại sắc bén của Đàm Văn Hạo, Đỗ Hiểu Nguyệt bất giác rụt tay lại phía sau, nhưng lại dẫn đến bị lôi kéo mạnh hơn, cảm giác đau đớn trên tay cùng hơi thở gần gũi làm cho Hiểu Nguyệt vừa tức giận vừa mất tự nhiên, khoảng cách gần gũi giữa hai người trong mắt người ngoài nhìn vào, có lẽ khá mờ ám, nhưng Hiểu Nguyệt biết rất rõ, Đàm Văn Hạo lúc này tựa như muốn nuốt chửng mình vào người – nuốt cả da lẫn xương luôn! Đột nhiên, Hiểu Nguyệt hiểu được bản thân hiện giờ đang lâm vào thế yếu, đây là thời đại Hoàng quyền, nơi này là Hoàng cung, mình có điều kiện gì để đàm phán cùng đương kim Hoàng Đế chứ? Càng chẳng có năng lực gì tự cho mình là đối tác? Thân phận của mình ở đây chẳng qua là một Hoàng Hậu, một Hoàng Hậu gì cũng không phải![2] “À! Hoàng Thượng, ngài nói không sai, lời của ngài tất cả đều là chân lý!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhạt, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại. “Nếu như Hoàng Thượng cho rằng thần thiếp dâm loạn Hậu cung, vậy xin Hoàng Thượng trị tội, biếm vào lãnh cung hoặc đuổi vào thiên lao, thần thiếp cam nguyện lĩnh chỉ.”
“Đáng ghét!” Đàm Văn Hạo nghiến răng nói, ghét thái độ lạnh lùng như thế của Hiểu Nguyệt, cũng ghét bản thân cớ sao luôn vì nàng mà dễ nổi giận!
“Đỗ Hiểu Nguyệt, Trẫm nói nàng biết, tính toán của nàng sẽ mãi mãi không thực hiện được đâu! Được, không phải nàng muốn vào lãnh cung sao? Trẫm lại càng muốn sủng nàng đấy!” Cúi đầu thật mạnh, nuốt lấy đôi môi hồng luôn nói những lời chọc giận người ta.
Nụ hôn bất thình lình xảy đến làm Đỗ Hiểu Nguyệt không cam chịu, liều mạng chống cực trong ngực Đàm Văn Hạo, lại rước lấy sự xâm phạm càng mãnh liệt hơn, bỗng cảm thấy rất đau, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, môi răng chạm vào nhau không chỉ là nỗi đau về thể xác, mà còn là nỗi đau về tâm hồn!
“Huynh…” Trong lúc hít vào, tranh thủ khoảnh khắc lấy hơi mà trợn mắt lên cực kỳ tức tối, căm ghét thốt ra một tiếng rồi lại bị phong bế. Mà đôi tay đầy dục vọng chạy khắp thân thể kia càng khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy bị lăng nhục, giọt nước nơi khóe mắt thuận đà chảy xuống.
“Nguyệt nhi…” Đầu lưỡi cảm nhận được vị mằn mặn của nước mắt, liền buông đôi môi ấy ra, dịu dàng hôn lên hai ngấn nước mắt trên mặt, hô hấp có chút dồn dập. “Nàng lúc nào cũng có bản lãnh bức ta phát điên! Trao thân cho ta nàng khó chịu vậy sao?”
“Ồ! Ngài là Hoàng Thượng, đối tượng hoan ái mà tất cả đàn bà con gái trong thiên hạ mơ tưởng mong ước, phải biết là đạt được sự sủng hạnh của ngài có biết bao vinh hạnh và phúc khí!” Đỗ Hiểu Nguyệt muốn cử động tay đẩy cái đầu đang gặm cổ mình ra xa, đáng tiếc đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được, không cần nghĩ nhiều cũng biết Đàm Văn Hạo đã điểm huyệt mình, chỉ có thể lạnh lùng châm biếm.
“Nhưng nàng lại biến Trẫm thành ôn dịch!” Tiếng rì rầm khàn đục, động tác không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục lưu lại trên cần cổ như bạch ngọc của nàng những dấu vết xanh xanh tím tím, vạch cổ áo nàng ra, đưa bàn tay đi vào thăm dò.
“Đàm Văn Hạo, huynh biết lý niệm[3] giữa ta và huynh bất đồng, cần gì bức ta vậy chứ?” Đỗ Hiểu Nguyệt thử giảng đạo lý với người đàn ông đã bị dục lợi làm cho lý trí mờ mịt. “Những thứ ta muốn, huynh không cho được, hà tất khiến ta chìm sâu vào đó? Lẽ nào huynh muốn nhìn ta thống khổ cả đời?” Tiếc rằng động tác của người đang quấn quít lấy mình càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng nhục dục, tim Hiểu Nguyệt hoảng loạn, hoảng đến mức tuyệt vọng, nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Đàm Văn Hạo, đừng khiến ta hận huynh cả đời!”
“So với bị nàng đối đãi bằng thái độ mơ hồ lúc xa lúc gần như thế, ta tình nguyện bị nàng hận cả đời!” Đồng thời đặt Đỗ Hiểu Nguyệt lên giường, nói thầm một tiếng, phủ người lên, lấy tay chống đỡ, dục hỏa ngập mắt, khí tức dục vọng phả thẳng lên mặt Hiểu Nguyệt, thanh âm đứt đoạn, “Nguyệt nhi, nàng vĩnh viễn là vợ của ta!”
…
Cơn mưa mùa hè tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mây tan mưa tạnh, ánh mặt trời buổi chiều còn sót lại một lần nữa chiếu rọi rất nhiều ngóc ngách trong Hoàng cung, nhưng lại bỏ quên một nơi.
“Tiểu thư?” Hồng Trù vẻ mặt lo lắng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt quần áo xộc xệch ánh mắt đờ đẫn ôm chăn nghiêng người tựa vào thành giường, mà quần áo không che hết cổ, mấy dấu xanh xanh tím tím trước ngực làm cho Hồng Trù giật mình, không khỏi than thầm: “Tàn nhẫn quá…”
“Hắn đi từ bao giờ?” Một hồi lâu sau, Đỗ Hiểu Nguyệt hỏi mờ mịt, hai con ngươi không hề chuyển động, vẫn nhìn sàn nhà chằm chằm như muốn nhìn thủng luôn.
“Khi mưa vừa tạnh ạ! Lúc Hoàng Thượng đi, cố ý phân phó bọn nô tỳ không được quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.” Hồng Trù trả lời nhỏ nhẹ, sợ sệt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, không đoán được nàng đang nghĩ gì, chính vì thái độ suy xét không chắc chắn này của nàng khiến người trong Chiêu Dương cung không dám thở mạnh. “Tiểu thư có muốn tắm rửa không?” Sớm đã chuẩn bị tốt nước tắm theo lời sai bảo của Hoàng Thượng, chỉ đợi Đỗ Hiểu Nguyệt tỉnh lại.
“Được!” Đỗ Hiểu Nguyệt bình thản trả lời, đồng thời ngồi ra cạnh giường, xỏ chân vào tú hài (giày thêu), cắn răng chấp nhận thân thể hiện không được dễ chịu, chầm chậm đứng dậy, từ từ chuyển vào sau bình phong, cởi quần áo, bước vào thùng tắm, “Hồng Trù, Tú nhi, các cô lui xuống hết đi!”
Mùi thơm của cánh hoa hồng giúp Đỗ Hiểu Nguyệt định thần, nhè nhẹ trầm đầu xuống nước, để tiếng nước chảy ù ù bên tai, cố gắng nín thở, để tất cả những hình ảnh dâm mị trong đầu được tẩy rửa sạch sẽ – dù trái tim không cam lòng tình nguyện, nhưng thủ đoạn tán tỉnh cao siêu của hắn đã làm cho thân thể của mình phản ứng lại không khống chế được, thậm chí còn chủ động nghênh hợp!
Hồng Trù và Tú nhi cũng không lui xuống, chỉ lẳng lặng đứng hầu ngoài bình phong, phản ứng hiện tại của Đỗ Hiểu Nguyệt quá bình thản, quá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức dường như giây tiếp theo nàng có thể biến mất ngay được. Hồng Trù hơi lo lắng, lo Hiểu Nguyệt nghĩ không thông, sợ nàng sẽ… “Tiểu thư! Tiểu thư!” Đằng sau bình phong không có chút động tĩnh nào, làm Hồng Trù hoảng hốt, vội vã bước vào, thấy làn tóc dập dềnh vòng quanh trên mặt nước thùng tắm, giật nảy mình, lập tức thò tay vào kéo đầu Hiểu Nguyệt lên, thấy hai mắt nàng nhắm chặt, mặt mũi tái mét, không khỏi cuống quít khóc òa lên. “Tiểu thư, thế nào đi nữa người cũng không thể như vậy! Người và Hoàng Thượng vốn là vợ chồng, thế nên… Dù trong lòng tiểu thư đã có người khác, cũng không thể coi nhẹ mạng sống như này. Không phải người từng khuyên giải Thanh Trúc là chết tốt không bằng sống nát[4] hay sao? Thế người hiện giờ đang làm gì vậy?”
“Hồng Trù!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt, nhìn Hồng Trù khóc như hoa lê trong mưa thì mỉm cười, “Hồng Trù, cô nghĩ nhiều rồi! Ta không sao, chỉ là muốn thanh tỉnh thôi, yên tâm đi, ta là một người tham luyến mạng sống, sẽ không vì này chuyện nhỏ này mà nghĩ không thông đâu.”
“Thế thì tiểu thư cũng không được chúi đầu xuống nước chứ!” Hồng Trù nghẹn ngào,
“Ừ.” Hiểu Nguyệt không giải thích gì nhiều, chỉ hỏi nhẹ nhàng, “Hoàng Thượng đi đâu rồi?”
Hồng Trù hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn trả lời nhỏ nhẹ: “Vốn Hoàng Thượng còn đang nghỉ ngơi, sau đó người bên Tiêu Âm các tới mời Hoàng Thượng đi.”
“Ừm.” Hiểu Nguyệt không phản ứng nhiều, chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười căn bản không phải cười, khẽ than thở: Đỗ Hiểu Nguyệt ơi, mày đang kỳ vọng gì chứ?! Mày thật lòng cho rằng mình có bao nhiêu sức quyến rũ có thể độc chiếm cả Hậu cung?
Hồng Trù nhìn Hiểu Nguyệt như vậy trong lòng cũng thấy thương xót, hơi mím môi: “Tiểu thư, kỳ thật tôi nghe được người khác nói, cha mẹ Lý Quý phi hôm nay vào cung thăm người thân. Lúc Hoàng Thượng hạ triều rồi đến Tiêu Âm các, đám người Lý thượng thư đã đi rồi, Hoàng Thượng ngồi ở Tiêu Âm các được một lát, liền mặt mày bí xị đi ra, rồi đi thẳng đến Hội Lan các… Chính là cung điện cấm địa đã bỏ hoang rất lâu rồi ấy, đến Hội Lan các đó một lúc, liền tới ngay Chiêu Dương cung, mà còn giận dữ ra mặt, thế nên, tiểu thư, Hoàng Thượng hôm nay như vậy… Có phải vì người làm cho Hoàng Thượng giận không?”
“Không biết!” Đỗ Hiểu Nguyệt trả lời rất nhanh, bởi nàng nghe được từ câu chuyện của Hồng Trù một tin tức khác càng khiến nàng chú ý hơn. “Cô nói là Hoàng Thượng từ Tiêu Âm các đi ra rồi đến thẳng Hội Lan các, đến Hội Lan các một lát liền đến thẳng Chiêu Dương cung?”
“Đúng đó ạ!” Hồng Trù gật đầu, “Mọi người đều đoán không biết có phải Hoàng Thượng đã nhìn thấy gì đó ở Hội Lan các, mới có thể đột nhiên giận dữ như thế, vừa đến Chiêu Dương cung đã nổi trận lôi đình với cung nhân Chiêu Dương cung! Đúng rồi, tiểu thư, người… có phải người cũng ở Hội Lan các không?”
Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới những lời Đàm Văn Hạo nói, đoán ra hắn vừa khéo nhìn thấy mình với Đàm Văn Bác ôm nhẹ một chút, trong lòng chợt sáng rõ, hôm nay hắn phản ứng mạnh như vậy, có tính là ăn giấm không nhỉ? Nhưng tại sao hắn lại có thể từ Tiêu Âm các đi thẳng đến Hội Lan các? Chẳng lẽ là Lý Thiên Nhu đã nói gì? Văn Hạo làm thế nào biết mình đang ở Hội Lan các? “Sức khỏe Lý Quý phi hôm nay thế nào? Tâm trạng thế nào? Nàng dựa vào cớ gì để gọi Hoàng Thượng đi?”
Hồng Trù nhìn vẻ mặt Hiểu Nguyệt chợt quang chợt (âm) u, cuối cùng lại hỏi một câu chẳng tương quan với chuyện vừa mới nói. Ngẩn ra chốc lát rồi mới chậm rãi trả lời: “Hồng Trù cũng không rõ nữa ạ, chỉ biết là cung nhân Tiêu Âm các đến nói Lý Quý phi đột nhiên ngất xỉu, cầu Hoàng Thượng qua đó thăm.”
“À! Ngất xỉu ? Ta thấy là vui vẻ bất tỉnh thì có!” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói. “Hồng Trù, giúp ta chuẩn bị quần áo, ta muốn đến Tiêu Âm các một chuyến.” Nếu như chuyện hôm nay thật sự có liên quan đến nàng, vậy thì… Ha! Nàng chết chắc rồi!
[1] Y trù: tủ quần áo.
[2] Nguyên văn: 一个什么也不是皇后!- mình để sát nghĩa, nói thực là không hiểu lắm :”>
[3] Lý lẽ, quan niệm
[4] Câu này có ý nghĩa là tiếp tục cuộc sống là trách nhiệm của bản thân, cần vì người khác mà sống.