Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!

Chương 7




Cùng lúc đó

-Nương nương, xin người hãy trở về tẩm cung đi ạ. Hoàng thượng mà biết thì chúng nô tì sẽ mất đầu ngay.-Liên Liên lo lắng chạy theo Nguyệt Băng.

-Ngươi yên tâm, có ta ở đây hắn sẽ không làm gì các ngươi đâu.-nàng vừa đi vừa nói.

-Nhưng..-câu nói thì Liên Liên bị ngắt.

-Không nhưng nhị gì hết.-nàng quay sang Liên Liên rồi lườm một cái. Bỗng một cảnh tượng vô cùng đẹp đập vào mắt nàng:

-Woa!!Thực đẹp. Kia là sông gì thế Liên Liên?-Nguyệt Băng chỉ vào con sông chảy qua tường thành, dài đến tận chân trời.

-Thưa nương nương, đó là con sông Thiên Cửu. Dòng sông chảy đến tận chân trời. Đáy của con sông này cũng không sâu.-Liên Liên trả lời.

-Thực đẹp! Ngắm nó, ta cảm thấy thật yên bình.-nàng nói với một giọng nhẹ nhàng, bay bổng. Kể từ đó, ngày nào nàng cũng đến đó ngắm nhìn.

Hai tháng sau

Đang thả hồn vào khung cảnh thơ mộng của hoàng hôn. Nơi nàng vẫn luôn đến, thì Nguyệt Băng giật mình bởi có thứ gì đó vừa quấn lấy eo nàng. Nguyệt Băng quay lại, Chiêu Khanh đang ôm eo nàng. Hắn cất giọng nói vô cùng trầm ấm với Nguyệt Băng và nói:

-Băng Băng à, đã hai tháng kể từ khi nàng cự tuyệt ta rồi. Bây giờ nàng có thể nói cho ta biết rằng nàng đã thay đổi ý kiến của mình chưa?-hắn siết chặt eo nàng.

-Ta đã nói rồi, ta không yêu ngươi.-nghe đến đây. Chiêu Khanh mặt mũi sầm lại. Nắm chặt cổ tay của Nguyệt Bang, ép nàng vào tường thành mà quát lớn:

- Ta cho nàng tất cả, cho nàng sự sủng ái, ban cho nàng bao nhiêu vàng bạc châu báu. Chả nhẽ nàng lại không có chút tình cảm với ta sao?-hắn áp sát mặt mình vào mặt Nguyệt Băng nói lớn.

-Thật vô lý, ta thao. Chỉ vì được ban sủng ban châu báu là yêu ư? Ngươi nghĩ ai cũng như thế chắc.-vừa nói nàng vừa cố gắng giứt tay mình ra khỏi vòng tay thô bạo của hắn. Không biết giằng co nhau ra sau, Nguyệt Băng bị mất đà, ngã lộn ra sau rơi ra khỏi tường thành. Thấy thế, Chiêu Khanh cũng nhảy xuống. Dùng thân mình làm giá đỡ cho nàng. Khi cả hai rơi xuống sông, thì binh lính hô nhau xuống hộ giá cho hoàng thượng và hoàng phi. Một lúc sau, Chiêu Khanh bơi lên mặt nước. Nhìn xung quanh đều không thấy Nguyệt Băng.

-Nhanh! Mau xuống tìm hoàng phi.-hắn ra lệnh. Thế là một đống thái giám nhảy xuống tìm nhưng vô ích. Chẳng ai tìm thấy nàng.

Ở thế giớ hiện đại

-Mọi người, lại đây xem này. Có một cô gái ở trên sông.-Một người đàn ông hét lên.

-Nào mọi người, mau đến đây giúp tôi đưa cô gái này vào bờ đi- giọng của một người đàn bà vang lên. Nghe thấy giọng nói, cô gái đó tỉnh dậy. Thấy mọi người xung quanh đang túm tụm lại xung quanh mình.

-Cô gái, cô tỉnh lại rồi. Sao cô lại rơi xuống sông thế?-giọng của người đàn bà vừa lúc.

-Dạ, cháu...cháu cũng không nhớ nữa.- cô ôm đầu nói.

-Thế cô là ai, tên gì, nhà ở đâu?- một người đàn ông khác vang lên. Nhìn chung quanh, thấy mọi người đều mặc quần áo hiện đại, nhanh trí, cô đáp:

-Dạ cháu là Đồng Dục Tú của Đồng thị.

p/s: c/m c/m đi