Hoàng Cưới

Hoàng Cưới - Chương 26: Ánh mắt Chu Kỳ nhìn nàng không có ý gì tốt đẹp




Edit by Hạ Vi Lam

Chương 26:

Mặc dù thái độ hai người Chu dụ nói cho Từ Nhu Gia biết bọn họ cố ý bắt nạt, đánh Lục Định, Từ Nhu Gia lại không muốn làm cái gì.

Đầu tiên, mặc dù Từ Nhu Gia đã đem ba cô cháu Lục thị nhìn thành người thân của mình, nhưng nàng không phải muội muội ruột của Lục Định, không có đau lòng như Lục Nghi Lan, lại thêm Lục Định chỉ là bị chút vết thương nhỏ, nàng nhiều lắm chỉ có chút ít không thoải mái thôi. Tiếp theo, luyện võ trên lớp bị thương là rất bình thường, chủ tớ Chu dụ có thể thừa cơ khi dễ người, chỉ có thể đổ cho Lục Định hiện tại còn chưa đủ mạnh. Từ Nhu Gia tin tưởng, về sau Lục Định học thành, nhất định sẽ tự mình báo mối thù hôm nay.

Điều kiện tiên quyết là Lục Định nhất định phải trong hai năm tới siêu việt hơn Trương Thuận, nếu không hai năm sau Chu dụ bệnh, Trương Thuận cũng sẽ cùng hắn dọn đi Trang tử. Trở lại Tiểu Nguyệt cư, Từ Nhu Gia không có kể lại việc này, Lục Nghi Lan nhớ kỹ lời ca ca dặn dò, cũng không nói, nhưng nàng tinh thần không tốt lắm. Lục thị lúc đầu không rõ, mãi đến khi A Quý đến trả hộp cơm, chuyển ý của chủ tử, Lục thị mới hiểu!

Hai biểu muội có ý tốt mang đồ ăn cho con trai, con trai lại ghét bỏ này nọ, lại còn lấy việc biểu muội trưởng thành nên cần tránh hiềm nghi để ngụy trang, đây là châm chọc biểu muội không hiểu quy củ hả!

Lục thị tức giận đến lá gan cũng phát đau!

Chạng vạng tối, Thuần Vương tới, đi vào liền nhìn thấy chính là bộ dạng tức sôi ruột của Lục thị.

"Ai chọc ghẹo ngươi rồi?" Thuần Vương buồn cười hỏi.

Lục thị giận chó đánh mèo trừng mắt liếc hắn một cái: "Còn không phải con trai ngoan của ngươi sao."

Lão Tứ?

Thuần Vương ngồi bên người Lục thị, ngạc nhiên nói: "Hắn làm sao?"

Lục thị cả giận: " Gần đây không phải trời nóng sao, ta cố ý nấu canh xương sườn cánh gà gọi Nghi Lan, A Đào đưa cho hắn, hắn không biết cảm ơn thì thôi, còn móc giáo huấn chúng ta không hiểu quy củ, không hiểu được tránh hiềm nghi. Hừ, Vương phủ các ngươi nhiều quy củ, chúng ta bên kia, mười ba mười bốn tuổi cô nương mang canh cho biểu ca tính là cái gì?"

Thuần Vương nghĩ nghĩ, việc này hắn cũng đồng ý với con trai. A Đào mặc dù mười ba, đơn thuần hồn nhiên, hẳn là không có tâm tư kia, nhưng Lục Nghi Lan kia...

Nhưng Thuần Vương cũng không có con trai đần như vậy, cái gì đều nói thẳng ra. Nhìn tiểu phụ nhân bởi vì tức giận mà mắt phượng cong xong, Thuần Vương vỗ vỗ tay Lục thị, cười nói:



"Biết rồi, ngày khác ta đi nói Lão Tứ một chút, quan hệ biểu huynh muội tính toán nhiều như vậy làm gì."

Lục thị nghe xong, bỗng nhiên lại hối hận nói với Thuần Vương cái này, vạn nhất lão nam nhân nghiêm khắc giáo huấn con trai thì làm sao bây giờ?

Lục thị vụng về bổ cứu: "Được rồi, suy nghĩ kỹ một chút, là ta thiếu cân nhắc, hắn đọc sách nhiều, vẫn là rõ lí lẽ hơn ta."

Thuần Vương cười, theo Lục thị khen con trai vài câu, mới nói: "Nói trở lại, Nghi Lan cập kê rồi?"

Lục thị nói: " Sinh nhật mười lăm tuổi của nàng ta, còn kém hơn ba tháng nữa."

Thuần Vương gật đầu: "Cập kê liền trở thành đại cô nương, đứa bé đáng thương, nếu ngươi yên tâm, giao cho ta, ta sẽ thay nàng chọn một vị hôn phu tốt."

Lục thị trong lòng hơi động, ngửa đầu hỏi: "Vương gia chuẩn bị tìm cho Nghi Lan hôn phu như thế nào?"

Thuần Vương nói: "Đương nhiên là tài đức, học vấn đều cao, chỉ là, gia thế của đối phương có thể sẽ không quá cao."

Nếu như Lục Nghi Lan là cháu gái Vương phi, nhà mẹ đẻ lại nghèo, Thuần Vương cũng có thể làm cho nàng ta gả cao, nhưng...

Hắn nhìn về phía Lục thị. Lục thị chẳng những không thất vọng, ngược lại còn gật gật đầu:

"Không cần quá cao, hào môn quý tộc đều xem thường người khác, ta thà rằng Nghi Lan gả cho thư sinh nghèo, cũng không hi vọng nàng đi hào môn quý tộc rồi lại bị ủy khuất."

Lời này của nàng kỳ thật có chút chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Cũng may Thuần Vương hiện tại thích nàng, không có cùng với nàng so đo.

Dùng xong cơm tối, Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan trở về phòng, Thuần Vương lúc này mới phân phó Thu Cúc thu thập cái bàn, chuẩn bị rượu. Thoáng chớp mắt Lão Tứ đã mười sáu, Lục thị phục sủng, Thuần Vương hai ngày này thường xuyên nhớ tới đoạn thời gian Lục thị vừa mới tiến phủ rất được sủng ái kia. Lúc ấy Lục thị, Lão Tứ đều còn nhỏ tuổi như vậy, hắn cũng còn trẻ, ở bên ngoài trầm ổn, kỳ thật trong lòng kìm nén một mong muốn hồi xuân, muốn không chút kiêng kỵ làm chút gì đó. Nhưng hắn là Vương gia, hắn không thể giống lúc còn trẻ ăn chơi làm một thiếu gia ăn chơi liều lĩnh. Cho nên, Thuần Vương cuồng cùng dã chỉ có thể dùng trên người nữ nhân của mình.

Nữ nhân của hắn không nhiều, Vương phi là danh môn chi nữ, mọi chuyện nặng quy củ, Thuần Vương không thể ở trước mặt nàng mất đi vi phu uy nghiêm. Diêu Trắc phi tính tình điêu ngoa, là phụ hoàng ban cho hắn, Thuần Vương cũng không thế nào thích. Lý di nương là nha hoàn thông phòng bên cạnh hắn, chất phác thuận theo, nếu như không phải mang thai lão Tam, đời này cũng chính là nữ nhân thông phòng. Đủ loại nguyên nhân, Lục thị mạnh mẽ ngay thẳng thỏa mãn tất cả ảo tưởng củaThuần Vương ngay lúc đó.

Mãi đến khi hắn càng ngày càng bận rộn, phai nhạt tâm tư đối với phương diện kia, đồng thời Lục thị cũng càng ngày càng không đứng đắn, Thuần Vương mới kết thúc đoạn điên cuồng kia. Bây giờ, Thuần Vương muốn ôn lại. Hắn nhớ kỹ, Lục thị là rất thích uống rượu, tăng thêm hôm nay bị con trai chọc giận, Thuần Vương muốn uống, nàng liền bồi uống.

Hai người uống một bình, Lục thị say, Thuần Vương còn tỉnh táo một chút. Trong đêm, Tiểu Nguyệt cư chính phòng, đèn sáng cực kỳ lâu. Mà lại liên tục ba hôm, Thuần Vương đều nghỉ ngơi ở Tiểu Nguyệt cư.

Ngày hôm đó buổi chiều, các cô nương học âm luật. Buổi sáng đều là học văn, buổi chiều học các lớp học nữ công, thư hoạ, âm luật, lễ nghi thay phiên đổi cho nhau. Đại cô nương Lục Huyên, Nhị cô nương Lục Chỉ học đàn, hai cô nương ẩn ẩn có ý tranh phong lẫn nhau. Mới mười tuổi Tam cô nương Chu Phù học tì bà, hiện tại đàn đã ra dáng. Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan mới tới, Từ Nhu Gia học thổi sáo, Lục Nghi Lan cảm thấy đánh đàn thật đẹp, liền chọn học đàn.

Lục Nghi Lan là người mới học, tiến bộ rất chậm, còn đang học cơ bản, liền bị Chu Phù nhiều lần chế giễu, nói nàng bắt chước tỷ tỷ của nàng. Lục Nghi Lan mỗi lần đều bị nàng ta trêu đến sắc mặt đều đỏ lên. Từ Nhu Gia liền bồi nàng ta giả vờ đần mấy lần, Lục Phù cười nàng, nàng hồn nhiên không thèm để ý, Lục Nghi Lan thấy vậy, chậm rãi cũng thoải mái hơn.

Hôm nay hai người đều được phu tử dạy âm luật khen, chỉ là chỉ có Lục Nghi Lan mới thật sự tiến bộ, Từ Nhu Gia một mực giấu dốt. Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, Tam cô nương Chu Phù bị phu tử vạch ra sai lầm hận hận mím chặt miệng. Phụ hoàng gần đây rất sủng Lục di nương, mẫu thân không vui, Chu Phù cũng không vui vẻ theo, Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan cười rơi ở trong mắt nàng liền thành một sự trào phúng.

Hai cái nha đầu ti tiện ở nông thôn, bây giờ ỷ vào Lục di nương được sủng ái, liền dám chế giễu nàng?

Chu Phù nuốt không trôi cục tức này!

Lớp học vừa tan, Chu Phù đột nhiên bước nhanh đến chỗ Từ Nhu Gia, cánh tay nhỏ cố ý quét qua cái bàn, đem sáo ngọc Từ Nhu Gia đặt ở mặt bàn hất xuống dưới. "Đinh" một tiếng vang giòn, sáo ngọc gãy thành ba đoạn. Từ Nhu Gia sửng sốt một chút, nhìn mảnh ngọc trên mặt đất, lại nhìn Chu Phù dối trá hướng nàng xin lỗi, Từ Nhu Gia trong đầu nhất thời nổi lên một cỗ lửa!



Nàng liền đi đuổi theo Chu Phù. Chu Phù còn nhớ rõ lần trước Từ Nhu Gia đẩy nàng rất lớn mật, biết Từ Nhu Gia thực sự dám đánh nàng ta, Chu Phù co cẳng liền chạy ra ngoài, kết quả thiên kim tiểu thư đại khái là lần đầu tiên chạy trốn, vừa sốt ruột, Chu Phù xuống cầu thang vô ý đạp hụt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn hướng xuống đất, đảo mắt liền nằm trên đất. Từ Nhu Gia thấy vậy, lập tức liền không nghĩ tới chuyện cây sáo, có chút hả hê cười. Chu Phù chống lên nửa người trên, quay đầu nhìn xem, ánh mắt lóe lên tia oán hận, bỗng nhiên lại nằm sấp xuống dưới.

Từ Nhu Gia nhíu mày, đây là lại muốn bay trò gì đây?

Chu Chỉ chạy tới nhìn thấy, kêu to đỡ Chu Phù, thấy muội muội nhanh chóng hướng nàng nháy mắt, Chu Chỉ mới phản ứng được, chợt lập tức khóc rống lên: "Muội muội, muội muội ngươi thế nào rồi, đừng dọa tỷ tỷ nha!"

Từ Nhu Gia rốt cuộc hiểu rõ hai tỷ muội này định làm cái gì. Sự tình quả nhiên nháo đến trước mặt Thuần Vương phi. Nghe nói Tam cô nương Chu Phù ngã đến hôn mê, Thuần Vương phi dẫn người đến Diêu Trắc phi viện tử.

"Tỷ tỷ, ngươi phải thay Phù nhi làm chủ a!" Diêu Trắc phi cầm trong tay khăn, vừa nhìn thấy Thuần Vương phi liền bắt đầu khóc.

Thuần Vương phi ghét bỏ nhíu nhíu mày, đi vào trong phòng nhìn Chu Ph trước, liền thấy trán Chu Phù quấn lấy một vòng lụa trắng, ỉu xìu nằm ở trên giường. Vương phủ nuôi trong nhà Lữ lang trung đã thay Chu Phù xem bệnh qua mạch, Thuần Vương phi hỏi một chút, hắn lập tức xoay người trả lời: "Trán Tam cô nương bị trầy một chút, chỉ là một chút ngoại thương, nhưng Tam cô nương nói nàng choáng đầu mơ hồ, chứng tỏ khá nguy hiểm, lão phu đã kê một cái phương thuốc, Tam cô nương sau khi phục dụng tĩnh dưỡng một đêm, chứng choáng đầu biến mất, hẳn là liền không có gì đáng ngại."

Thuần Vương phi gật gật đầu: "Làm phiền ngài rồi."

Lữ lang trung nói: "Vương phi khách khí, việc này nằm trong phận sự của lão phu." Nói xong, hắn cúi đầu cáo lui.

Chu Phù yếu ớt hướng Thuần Vương phi khóc lóc kể lể: "Mẫu thân, ta thật là khó chịu."

Thuần Vương phi chính là mẹ của tất cả cô nương thiếu gia Vương phủ. Diêu Trắc phi phối hợp nữ nhi châm ngòi thổi gió: "Tỷ tỷ, đều là tại nha đầu A Đào kia hại A Phù biến thành như vậy, xin tỷ tỷ thay Phù nhi làm chủ."

Thuần Vương phi cũng không thèm để ý hai tiểu cô nương cãi lộn, nhưng, Lục thị xác thực nên bị trách. "Người đâu, đi mời Lục di nương, Bảo Phúc quận chúa tới đây."

Tiểu Nguyệt cư, Từ Nhu Gia đang cùng Lục thị nói thì thầm: "Cô mẫu, chuyện hôm nay là Tam cô nương khi dễ ta nha đầu, có thể nàng ngã mạnh, ta nói gì cũng không có đạo lý. Ta có Huệ phi nương nương trong cung chỗ dựa, không sợ cái gì, chỉ sợ Diêu Trắc phi giận lây sang ngươi,trước mặt Thuần Vương phi lại nói ngươi này nọ."

Lục thị nhìn ba đoạn ngọc trên bàn, khẽ nói: "Nói thì nói, ta lại không sợ nàng ta."

Từ Nhu Gia nín cười, tiến đến Lục thị bên tai nói thầm một trận. Lục thị cực kỳ kinh ngạc, giống như cháu gái nàng là một thiên tài vậy: "Ngươi cái tiểu nha đầu này, sao lại nhiều mưu mô nghịch ngợm như vậy hả? "

Từ Nhu Gia nói dối: " Thẩm mẫu ở Dương Châu mỗi ngày đều bắt nạt ta, không lâu sau, ta liền học được làm sao giả bộ đáng thương."

Lục thị nghĩ đến tình hình kia, thở dài nói: "Ngươi cũng là đứa bé trải qua nhiều khổ cực rồi, được, cô mẫu biết nên làm như thế nào rồi."

Thương lượng xong đối sách, hai cô cháu mang kia ba đoạn sáo tới gặp Thuần Vương phi. Vừa thấy mặt, không đợi Thuần Vương phi vấn trách, Lục thị trước tiên quỳ xuống, cúi đầu bồi tội:

"Bẩm Vương phi, là tiện thiếp không dạy dỗ A Đào cho tốt, liên lụy Tam cô nương bị thương, hết thảy đều là tiện thiếp sai, mời Vương phi trách phạt."

Thuần Vương phi cùng Diêu Trắc phi đều ngây ngẩn cả người. Lục thị này mặc dù chỉ là cái Tây Thi đậu hũ, nhưng con người lại kiêu ngạo vô cùng, đến cả Vương gia cũng dám mắng, hôm nay làm sao lại như thế, không có cốt khí?

Nhưng vào đúng lúc này, Từ Nhu Gia bưng ba đoạn ngọc kia đi đến trước mặt Thuần Vương phi, bất an nói:

"Cữu mẫu, ta không phải cố ý đuổi theo Tam muội, chỉ là cây sáo này chính là ngoại tổ mẫu tặng cho ta, Tam muội làm hư cây sáo của ta, ta nhất thời sợ hãi, mới muốn đuổi theo, xin nàng ta cùng ta đi đến trước mặt ngoại tổ mẫu giải thích, miễn cho ngoại tổ mẫu hiểu lầm ta không tỉ mỉ giữ gìn đồ vật nàng ban thưởng."



Thuần Vương phi:...

Cây sáo là bà Huệ phi nương nương tặng cho A Đào?

Cái con nha đầu A Đào này bởi vì dung mạo cực giống cháu gái mới được phong làm quận chúa, thật sự cảm thấy ủy khuất, cố ý nói như vậy, muốn nhắc nhở các nàng, sau lưng nàng ta có quý nhân phù trợ? Nhưng, vô luận tiểu cô nương nghĩ như thế nào, cây sáo là Huệ phi cho nàng, liền khiến Thuần Vương phi biết phải xử trí như thế nào.

"Muội muội, sáo của A Đào quả nhiên là do Phù nhi ném hỏng?" Thuần Vương phi quay đầu hỏi Diêu Trắc phi, giống như nàng vừa mới biết rõ chân tướng.

Diêu Trắc phi âm thầm nắm tay, nàng ta cũng rất sợ vị Huệ phi nương nương kia.

Không sợ không được, đó là mẹ đẻ của Vương gia nha!

Nếu như nói Vương gia là trời của đám nữ nhân các nàng, kia Huệ phi nương nương chính là mẹ của trời.

"Ta, ta không biết, Phù nhi bị ngã, ta nhìn thấy liền sốt ruột đau lòng, cũng không kịp hỏi rõ ràng."

Diêu Trắc phi thông minh tìm cho mình cái cớ, sau đó giận dữ mắng mỏ nữ nhi ruột bên cạnh nha hoàn: "Đều tại các ngươi, vì sao không nói rõ ràng với ta?"

Đáng thương cho nha hoàn không dám lên tiếng, yên lặng thay chủ tử cõng cái nồi này. Tất cả mọi người đã đều cho rằng là Chu Phù gieo gió gặt bão, Từ Nhu Gia cùng Lục thị đương nhiên là không có sai. Thẩm vấn kết thúc, Từ Nhu Gia cùng Lục thị tâm tình khoái trá rời đi.

Vào ban đêm, Chu Kỳ nghe nói việc này. Hắn đương nhiên biết Từ Nhu Gia của cây sáo là từ đâu tới, nói dối là vì sợ hãi bị Thuần Vương phi, Diêu Trắc phi trách phạt?

Gan của nàng quá lớn rồi, vạn nhất Thuần Vương phi tiến cung nhờ tổ mẫu chứng thực, tổ mẫu nói lỡ miệng thì sẽ như thế nào? Chu Kỳ không thèm để ý Từ Nhu Gia, lại không nghĩ tới nha đầu này liền liên lụy mẹ đẻ của mình. Xem ra, hắn lại phải cảnh cáo nàng một phen.

Sáng ngày thứ hai, Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan đến Hòe viên đi học, đi được nửa đường, trông thấy Chu Kỳ, Lục Định đứng ở phía trước.

Từ Nhu Gia chú ý thấy Chu Kỳ thần sắc lạnh băng, ánh mắt hắn nhìn nàng rõ ràng là không có ý gì tốt đẹp

/ bão liền hai chương nè /