Hoàng Cưới

Hoàng Cưới - Chương 25: Biểu cô nương tuổi đã lớn, cần tránh hiềm nghi




Edit by Hạ Vi Lam

Chương 25:

Đối mặt với Lục thị, A Quý liên tục cam đoan Tứ Gia thật sự ăn sạch thịt viên và uống hơn phân nửa chén canh.

"Di nương nếu không tin, ngày mai có thể lại làm cho Tứ Gia một bát để thử nha." A Quý còn suýt thề với trời!

Lục thị nhìn chằm chằm A Quý một lát, tạm thời tin ba phần. Còn lại bảy phần, nàng đương nhiên lại muốn nghiệm chứng một phen. Buổi chiều ngày thứ hai, Lục thị tỉ mỉ nấu một nồi canh xương sườn cánh gà, xương sườn bổ dưỡng, cánh gà hạ sốt, lại có thêm sa sâm, cẩu kỷ, gia vị táo đỏ. Trời nóng như vậy, con trai luyện võ quá cực khổ, Lục thị mặc dù không nhìn thấy, nhưng có một đứa con trai như vậy, làm sao nàng có thể không nhớ thương?

Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan từ Hòe viên học xong nữ công trở về, nghênh đón họ chính là hai bát canh.

"Không để các ngươi chạy, đều đến đây nếm thử tay nghề cô mẫu xem." Lục thị cười nói.

Hai cô nương ngồi xuống. Từ Nhu Gia nếm thử một miếng, nước canh thanh đạm hơi ngọt, có hương xương sườn, lại không khiến người ta cảm thấy dầu mỡ. Bởi vì trong cung ngoại tổ mẫu đặc biệt chú ý dưỡng sinh, Từ Nhu Gia đối với tác dụng của các loại canh Thủy đều có biết một chút ít, ngày mùa hè uống để ấm bổ thì canh này là rất phù hợp.

"Dễ uống."

Từ Nhu Gia ca ngợi từ đáy lòng, hiếu kì hỏi: "Những cách làm canh này đều là cô mẫu tự mình nghĩ ra sao?"

Lục thị cười nói: "Ta nào có thông minh như vậy, ở trong Vương phủ thực sự quá nhàn chán, tìm mấy quyển nấu ăn luyện tập thôi."

Từ Nhu Gia rõ ràng. Lục Nghi Lan lập tức nói: "Cô mẫu đem những quyển nấu ăn kia cho ta mượn xem một chút đi, ta cũng muốn học."

Lục thị vui vẻ đáp ứng. Uống xong canh, hai người trò chuyện với Lục thị một hồi, liền muốn đi đến Đào Nhiên Cư. Lần này Lục thị chuẩn bị hai hộp đựng thức ăn, từ khi con trai lớn lên, hôm qua là lần đầu tiên nàng làm cho con trai, Lục thị trong lòng quá kích động, dĩ nhiên đã quên mất cháu trai Lục Định. Nhưng mà Từ Nhu Gia đến Đào Nhiên Cư, lại bị A Quý báo rằng Chu Kỳ, Lục Định còn chưa về. Hai cô nương có chút sững sờ. Lục Định không có ở đây, vẫn luôn là A Quý đi cùng Chu Kỳ, hắn giải thích nói:

"Khả năng sư phụ dạy võ quá xuất thần, quên thời gian, chắc sẽ không quá muộn,, quận chúa cùng biểu cô nương nếu tò mò, có thể đi dạo chơi trong vườn."



Từ Nhu Gia ngại nóng, không nghĩ đến đi dạo. Lục Nghi Lan liền cùng nàng ngồi chờ ở trong phòng. Cũng may là ngày mùa hè, chờ thêm một chút cũng không sợ canh lạnh. Đại khái một khắc đồng hồ sau, cổng xuất hiện hai bóng người, đi ở phía trước một mặt lạnh như băng chính là Chu Kỳ, phía sau hắn, Lục Định...

Nhìn thấy khóe mắt Lục Định bị thương, Từ Nhu Gia nhướng mày. Lục Nghi Lan nhảy dựng lên, đau lòng chạy ra ngoài:

"Ca ca ngươi sao thế?"

Lục Định xấu hổ, ra vẻ đĩnh đạc giải thích nói:

"Không có việc gì, cùng người khác so võ, một chút vết thương nho nhỏ thôi, không sao đâu."

Nói xong, hắn nhìn về Chu Kỳ phía trước. Ngày hôm nay luyện võ, hắn luận võ cùng thư đồng Trương Thuận bên người Tam Gia, luận về chiều cao, Trương Thuận không bằng Lục Định, nhưng Trương Thuận từ tám tuổi đã tập võ, công phu cao hơn Lục Định, cho nên Lục Định bị đánh mấy phần, nếu như không phải hắn cũng có tí công phu, có thể sẽ bị đánh cho thảm hại hơn.

Kỳ thật nam hài của tiểu trấn bên trên thường xuyên một lời không hợp liền đánh nhau, Lục Định từ nhỏ đã bắt đầu đánh võ. Thắng thua chính là chuyện thường tình, đánh thắng Lục Định vui vẻ, thua mấy lần cũng không tính là gì. Nhưng hắn hiện tại là người bên cạnh biểu đệ, hắn bị thư đồng của Tam Gia đánh,vậy chính là xấu mặt biểu đệ rồi.

Lục Định sợ biểu đệ không vui, Chu Kỳ giống như không nhìn thấy hai biểu muội, lạnh giọng phân phó A Quý chuẩn bị nước, liền đi phòng đến ngủ. Lục Định cười khổ, đây nhất định là tức giận nha.

"Ca ca, ngươi cùng với ai so tài vậy?" Từ Nhu Gia đi tới hỏi.

Lục Định không chịu nói, miễn cho bọn muội muội bởi vì hắn mà oán trách Tam Gia cùng Trương Thuận, liền như lần trước biểu đệ đánh Nhị gia, Nhị gia liền trả thù hai thân muội muội ở trên người A Đào.

"Lại mang canh cho Tứ Gia hả."

Lục Định cấp tốc nói sang chuyện khác, sau đó sờ đầu nói: "Vậy các ngươi bồi Tứ Gia trò chuyện đi, ta trở về phòng thay quần áo đây."

Lục Nghi Lan níu lại hắn: "Chờ một chút, cô mẫu cũng mang cho ca ca canh."

Lục Định trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Lục Nghi Lan xoay người đi vào bên trong thính đường, Lục Định lúng túng hướng Từ Nhu Gia cười cười: "A Đào yên tâm, ca ca sẽ siêng năng luyện võ, về sau chỉ đánh người khác thôi, sẽ không bị đánh nữa."

Từ Nhu Gia liền nghĩ đến kiếp trước Lục Định dẫn người vây bắt nàng cùng Tạ Tấn, lúc ấy Lục Định ngồi trên lưng ngựa, trường kiếm trong tay bay múa, Tạ Tấn cùng mấy cái thị vệ tâm phúc ở trước mặt hắn chả khác nào người rơm, căn bản ngăn không được.

Lòng vẫn còn sợ hãi, Từ Nhu Gia nói đùa che giấu: "Ca ca đừng đánh ta là được."

Lục Định vạn vạn không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, kết quả cười đến quá sức, liên lụy đến vết thương, đau đến mức hắn nhe răng nhếch miệng. Từ Nhu Gia liền hỏi A Quý: " Nơi này của biểu ca có thuốc trị thương không?"

A Quý gật đầu: "Có có, quận chúa chờ một lát."

Trước khi đi lấy thuốc, A Quý trước hết báo cho chủ tử đang trong buồng chờ tắm rửa: "Tứ Gia, quận chúa mệnh ta cho đồng hồ công tử chuẩn bị thuốc trị thương."

Chu Kỳ nhàn nhạt ừ một tiếng. A Quý lúc này mới đi lấy thuốc. Lục Nghi Lan mặc dù rất muốn cùng Chu Kỳ ở chung, nhưng lúc này nàng quan tâm ca ca hơn, chủ động bồi Lục Định đi bôi thuốc, hai huynh muội thừa cơ trò chuyện. Từ Nhu Gia ngồi một mình ở phòng chờ Chu Kỳ. Chu Kỳ tắm rửa xong liền đi ra, mặc một bộ bào Mặc Sắc, nổi bật lên màu da như ngọc của hắn, mặt mày càng phát ra tia thanh lãnh.

Thấy ánh mắt không chào đón của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia rời ghế ngồi, giải thích rõ nói: "Tỷ tỷ đang giúp ca ca bôi thuốc rồi."



Chu Kỳ quét mắt nước canh trên bàn, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tại sao không đi? Hắn cũng là ca ca của ngươi."

Từ Nhu Gia đã hiểu, Chu Kỳ đang châm chọc nàng không đau lòng nghĩa huynh. Nếu như Từ Nhu Gia không quan tâm, thì nàng đã không để A Quý đi lấy thuốc, huynh muội Lục Định sẽ không trách nàng. Cho nên nàng không chút nào chột dạ.

Chỉ vào hộp cơm, Từ Nhu Gia khéo léo giải thích nói:

"Cô mẫu nói đây là canh nàng mới làm, không biết có hợp khẩu vị của biểu ca hay không, để chúng ta nhìn biểu ca uống, nếu như biểu ca cảm thấy vị có chỗ nào không đúng, có thể nói cho chúng ta biết. Tỷ tỷ giúp ca ca bôi thuốc, ta ở lại xem biểu ca nhấm nháp canh."

Chu Kỳ lại cảm thấy cái biểu muội này thật là miệng lưỡi dẻo quẹo, rõ ràng muốn tiếp cận hắn, lại chuyển sang lấy mẫu thân làm bia đỡ ngụy trang.

"Biểu ca nếm thử đi, bằng không thì canh sẽ lạnh mất." Từ Nhu Gia lấy chén canh ra, đặt tới trước mặt hắn. Nghĩ đến việc Chu Kỳ tương lai sẽ làm hoàng đế, nàng hầu hạ hắn một hồi hai hồi cũng không tính là quá ủy khuất. Chu Kỳ xác thực khát. Hắn chậm rãi uống nửa bát canh.

Tay nghề của mẫu thân từ trước đến đều tốt, nếu như không phải Từ Nhu Gia ở đây, Chu Kỳ sẽ còn uống nhiều thêm một chút

. "Biểu ca cảm thấy thế nào?" Từ Nhu Gia cười hỏi.

Chu Kỳ gật đầu, sau đó phân phó A Quý: "Ngươi cầm hộp cơm chuyển cáo di nương, lần sau nếu như lại mang đồ ăn uống, an bài nha hoàn đến, thế tử Nhị gia Tam Gia đều ở bên này, quận chúa cùng biểu cô nương tuổi đã lớn, cần tránh hiềm nghi đi."

A Quý cúi đầu hiểu rõ.

Từ Nhu Gia đỏ bừng mặt lên. Nàng quyết định phải nguôi giận trước, cũng không thể tiếp tục để Chu Kỳ khinh thường được! Chu Kỳ thái độ như thế này, đến ngoại tổ mẫu trước mặt nàng cũng không thèm bồi hắn nữa đâu!

Để tránh mình nhịn không được trừng Chu Kỳ, Từ Nhu Gia tức giận đi ra khỏi viện, đứng dưới bóng cây chờ Lục Nghi Lan tới. Chu Kỳ quét mắt thân ảnh nhỏ nhắn dưới cây, trực tiếp đi thư phòng. Lục Nghi Lan rất nhanh liền quay trở về, không biết hai huynh muội nói cái gì, vành mắt nàng ta có chút đỏ.

"Tỷ tỷ khóc?" Sóng vai cùng nhau đi ra khỏi Đào Nhiên Cư, Từ Nhu Gia nhìn Lục Nghi Lan trầm mặc, quan tâm hỏi.

Lục Nghi Lan rất khó chịu: "Sớm biết ca ca không dễ dàng như thế, lúc trước liền không nên tới kinh thành nữa."

Nàng là đến hưởng phúc, còn ca ca lại bị đánh thành như thế, quá cực khổ.

Từ Nhu Gia an ủi nàng: "Yên tâm, chờ ca ca học xong võ nghệ, liền không ai dám khi dễ hắn nữa đâu."

Lục Nghi Lan vừa muốn gật đầu, chợt thấy phía trước giao lộ có bốn bóng người, trong hai người đi ở phía trước, vóc dáng hơi thấp chính là Tam Gia Chu dụ nàng đã gặp qua, công tử bên cạnh cao lớn thẳng tắp liền không biết là người nào. Nàng không nhận ra, Từ Nhu Gia lại nhận ra, kia là nàng Đại ca, thế tử Chu Nghiêu do Thuần Vương phi sinh ra, cũng là Hoài Vương tương lai cùng Chu Kỳ tranh đoạt đế vị.

Mà trong di chiếu cữu cữu công khai trước đó, Đại ca văn võ song toàn, ôn nhã khiêm tốn cơ hồ là thái tử trong lòng của tất cả mọi người, bao gồm cả ngoại tổ mẫu cùng nàng cũng cho là như vậy.

Sau khi trùng sinh, Từ Nhu Gia nghĩ tới một vài vấn đề, Chu Kỳ, Chu Nghiêu.Nàng dần dần phát hiện Chu Kỳ không có giống trong truyền thuyết như vậy, Lục thị cũng không phải người trơ trẽn, nàng cũng dần dần ý thức được, Đại ca Chu Nghiêu cũng không có phải là quân tử khiêm tốn như hắn biểu hiện ra như vậy.

Bởi vì, nếu như Đại ca thật sự quân tử, hắn sẽ không chống lại thánh chỉ của cữu cữu, lấy thân phận của Vương gia cử binh tạo phản.

Bởi vì cái này, gặp lại Chu Nghiêu, đáy lòng Từ Nhu Gia nhiều thêm một tia kiêng kị. Hai đám người càng đi càng gần. Từ Nhu Gia mang theo nha hoàn Ngọc Băng, Ngọc Băng thấp giọng hướng hai cô nương giới thiệu thế tử Chu Nghiêu.



"A Đào thỉnh an Đại ca, Tam ca." Lục Nghi Lan khẩn trương không biết làm sao, Từ Nhu Gia lại thoải mái hành lễ nói.

Các nàng vào phủ lâu như vậy, gặp Chu Nghiêu còn mới là lần đầu. Chu Nghiêu nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia một lát, nghĩ đến biểu muội đã qua đời, hắn đối với cô nương dung mạo tương tự này cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm:

"A Đào đúng không, thời gian này ta bận quá, một mực không rảnh gặp ngươi, cho ngươi này, coi như là quà Đại ca ra mắt."

Nói xong, Chu Nghiêu lấy từ trong ngực ra một hộp son phấn, đưa cho Từ Nhu Gia. Cẩm Tú Phường mới phát triển son phấn, muội muội Chu Huyên nhờ hắn mua một hộp, bây giờ ngẫu nhiên gặp Từ Nhu Gia, trên người Chu Nghiêu không có gì có thể đưa, đành phải dùng trước son phấn của muội muội.

Hắn đã nói đây là lễ gặp mặt, Từ Nhu Gia liền không có cách nào khước từ, nhưng nàng đoán ra son phấn khẳng định là Chu Nghiêu vì người khác chuẩn bị.

"Đại ca đưa, vậy ta cũng cho biểu muội một phần lễ gặp mặt." Nhìn chằm chằm vào Từ Nhu Gia Tam Gia Chu dụ đột nhiên mở miệng, lập tức cởi xuống ngọc bội bên hông đưa cho Từ Nhu Gia.

Từ Nhu Gia ngẩng đầu, đối diện với con mắt âm trầm của Chu Dụ. Kỳ thật bốn vị biểu ca này khuôn mặt cũng giống như cữu cữu, nhưng trên người bọn họ nhiều hoặc ít đều có thể nhìn ra đôi nét của mẫu thân mình, đôi mắt này của Chu Dụ cực kỳ giống mẹ đẻ hắn - Lý di nương. Có thể Lý di nương xuất thân là nha hoàn thông phòng, thành thật với bổn phận của mình, luôn luôn cụp mắt xuống, chẳng biết tại sao, con mắt này đặt ở trên mặt Chu Dụ, lại trở nên hung ác nham hiểm như vậy.

"Ngọc này quá quý giá, A Đào không thể nhận." Từ Nhu Gia cự tuyệt nói.

Đúng là một trò cười, nào có nam tử nào đem ngọc bội đeo tùy thân lấy ra làm lễ gặp mặt đưa cho một cô nương xa lạ? Chu Dụ mấp máy môi, ngay trước mặt Chu Nghiêu, hắn không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Nghi Lan. Lục Nghi Lan cúi đầu xuống, rất sợ hắn.

Ngũ quan của nàng không so được với Từ Nhu Gia về sự tinh xảo, nhưng Lục Nghi Lan vóc người cao, tinh tế yểu điệu, nhát gan, con mắt Chu Dụ híp lại. Chu Nghiêu tựa như không nhìn ra mâu thuẫn giữa ha tiểu cô nương đối với lão Tam, ấm giọng hỏi Từ Nhu Gia: "Các ngươi từ chỗ Lão Tứ đi tới hả?"

Từ Nhu Gia gật đầu nói: "Vâng, nghe nói ca ca bị thương, chúng ta tới nhìn một cái.

" Ca ca? "' Mất một lát Chu Nghiêu mới phản ứng được, ca ca trong miệng tiểu cô nương là chỉ thư đồng nhà mẹ đẻ mà Lục di nương đưa cho Lão Tứ.

Đề cập tới Lục Định, ánh mắt Chu Dụ lóe lên một tia trào phúng, thư đồng Trương Thuận của hắn thì có chút hất cằm lên, trên mặt vẻ đắc ý.

Từ Nhu Gia liền biết là ai đã đánh Lục Định.