“Em là trai, là con trai mà.”
Em bé nhà quê chẳng hề hay biết suy nghĩ vòng vèo khó hiểu của anh trai thành phố, bấy giờ đang hoảng chết đi được, Trần Triều luôn miệng nói “Không sao đâu” nhưng Miêu Gia Nhan vẫn chưa thể yên tâm được, sau đó em ngồi xuống bên cạnh Trần Triều. Hai đứa trẻ ngồi trên bậc thang bên cạnh giếng nước, đứa thì mặt mày đỏ tấy, đứa thì bụm mặt lo âu.
“Thế là tiêu đời rồi!” Miêu Gia Nhan lẩm bẩm than thở.
Trần Triều không nghe rõ, hỏi em: “Sao cơ?”
Thế là Miêu Gia Nhan lặp lại một lần nữa: “Em nói em tiêu rồi.”
“Tiêu cái gì?” Trần Triều lại hỏi.
“Trước khi ra đồng bà Trần dặn em để mắt tới anh, giờ anh thành ra nông nỗi này…” Miêu Gia Nhan quay đầu nhìn sang Trần Triều, mắt chứa cả vạn nỗi buồn, “Mắt sứt mày sẹo rồi.”
Trần Triều vô thức đưa tay sờ lên mắt mình, giờ không còn đau nữa, chỉ cảm thấy hơi tấy và nóng ở chỗ bị va, Trần Triều nói: “Không sao, kệ nó đi.”
Miêu Gia Nhan nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.
Ngạc nhiên chứ sao không. Bà Trần nói đứa cháu trai ở thành phố mới về này đỏng đảnh lắm, khó ăn khó uống, tính cũng khó chiều, Miêu Gia Nhan còn tưởng lần này anh sẽ nổi đóa lên cơ.
Nổi đóa thì không đến mức. Mặc dù bình thường Trần Triều có hơi nhiễu sự, nhưng phần lớn là do bực tức vì còn chưa thích ứng với hoàn cảnh nông thôn, bị đập có chút xíu như vậy không đáng để tức giận, anh cũng không để trong lòng.
Miêu Gia Nhan lo bò trắng răng rồi, Trần Triều không nổi cáu, bà Trần cũng không tránh em. Bà Trần quay về nhìn thấy chỉ hỏi thăm một câu, còn cười với Miêu Gia Nhan rằng: “Anh cháu ngốc nhỉ?”
Miêu Gia Nhan vội vàng lắc đầu.
Bà Trần đưa tay nâng đầu cháu trai, nhìn một chút rồi buông ra cười bảo: “Không sao, không bị rách da, mai thành gấu trúc độc nhãn rồi.”
Bà Trần phán một câu xanh rờn, sáng sớm hôm sau, mí mắt Trần Triều sưng vêu lên, bắt đầu bầm tím, nhìn vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Trẻ con va va đập đập là chuyện thường như cơm bữa, hồi nhỏ bố của Trần Triều cũng thường xuyên lết tấm thân bầm dập về nhà, không kể là đánh nhau hay bị ngã. Ngã từ trên tường xuống, sau này bà Trần cũng chẳng buồn hỏi. Nhưng con trai đương nhiên không bằng cháu trai, cháu trai ngã bà đau đứt ruột đứt gan, cho nên cuối cùng vẫn cẩn thận bôi cao tiêu viêm cho cháu.
Bởi vì cú đập này mà Miêu Gia Nhan năng qua thăm Trần Triều hơn. Mỗi lần tới lại nhìn Trần Triều đau đáu, Trần Triều bị em nhìn đến nỗi sượng người.
“Còn đau không?” Không biết Miêu Gia Nhan đã hỏi lần thứ bao nhiêu rồi.
Trần Triều trầm tư một lúc, sau đó nói: “Không đau.”
Tuy rằng Trần Triều nói như vậy, nhưng nhìn mặt anh vẫn rất đáng sợ, Miêu Gia Nhan cảm thấy anh bị đập thành ra nông nỗi này có liên quan lớn tới mình. Nhưng trong lòng Trần Triều lại cảm thấy chuyện này chẳng có miếng liên quan gì với Miêu Gia Nhan, là do chính bản thân mình sơ sẩy, em gái hàng xóm ngày nào cũng tới quan tâm hỏi han khiến cậu bé tuổi mới lớn loay hoay không biết xoay xở.
Ớn ghê nơi, quả đúng là đòi mạng cậu bé đang tuổi ẩm ương này.
Hai đứa trẻ ôm mối lo của riêng mình mà im lặng một lúc lâu, sau đó Trần Triều lên tiếng nói: “Anh không sao nữa rồi, nhóc đừng hỏi nữa.”
Miêu Gia Nhan không lên tiếng, mày chau mặt ủ nhìn hốc mắt của Trần Triều.
…
Trần Quảng Đạt gọi điện thoại cho Trần Triều nhiều lần, bình thường Trần Triều không mang điện thoại theo người, để điện thoại trong cặp sách, cứ như vậy mặc điện thoại hết pin. Trần Quảng Đạt bèn gọi về nhà, vẫn là ông Trần bắt máy.
Ông Trần ở tầng dưới gọi với lên: “Cháu trai, bố con gọi này….”
Trần Triều nghe thấy, đứng ở tầng trên hỏi: “Bố con có việc gì?”
Ông Trần lại hô: “Nó nhớ con rồi….”
Trần Triều thẳng thừng từ chối: “Không nghe, ông bảo bố con đừng nhớ nữa!”
Ông Trần truyền lời cho con trai: “Đừng nhớ nữa, nó không nghe.”
Trần Quảng Đạt ở đầu dây bên kia bứt rứt hỏi: “Nó giận con à?”
“Không biết,” Ông Trần nói, “Bình thường nói chuyện không nhắc tới anh.”
“…….” Trần Quảng Đạt ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải cúp máy.
Đến khi gương mặt Trần Triều khôi phục hoàn toàn thì cũng đã bước sang tháng tám, ngày nào trời cũng nóng như thiêu như đốt, sắp hấp chín Trần Triều tới nơi.
Trước kia ở nhà nghỉ hè lúc nào cũng mở điều hòa 23°C, chưa từng chịu cảnh thảm như vậy.
Ông bà Trần cũng từng cân nhắc xem có thể lắp điều hòa cho cháu trai hay không, nhưng nhà họ xây lâu rồi, dùng đường dây điện cũ không chịu được điều hòa nhiệt độ công suất lớn, sẽ có tai họa ngầm. Hơn nữa cũng không biết lần này cháu trai ở lại bao lâu, Trần Quảng Đạt không nói, ngộ nhỡ vừa lắp xong Trần Quảng Đạt lại đón con đi, điều hòa bỏ không ở đó, hai ông bà lớn tuổi không dùng tới.
Sau đó ông Trần bố trí hai chiếc quạt điện trên phòng cháu trai, một chiếc quạt cây để đối diện với giường của Trần Triều, một chiếc quạt bàn được kê trên bàn, tránh chĩa về phía gối. Rèm cửa cũng buộc sát hai bên, như vậy có thể mở cửa sổ cả đêm.
Quê họ tuy rằng không ở vùng ven biển, nhưng cách biển chưa đầy 20km, không khí rất ẩm ướt. Buổi tối đi ngủ quạt thổi toàn gió nóng, thổi đến độ da thịt khô cằn, cảm giác vừa khô vừa ẩm khó chịu này khiến nhiều đêm Trần Triều ngồi khoanh chân trằn trọc, nhớ lại không khí 23°C ổn định mà thấy như một giấc mộng xa xăm.
Lưng Trần Triều bắt đầu nổi rôm, từ khi có ký ức đến giờ, anh chưa từng bị nổi rôm bao giờ.
Mấy nốt rôm này rất ngứa, so với rôm thì mấy nốt muỗi đốt chẳng thấm vào đâu.
Bà nội chuẩn bị một lọ phấn rôm, buổi sáng và tối mỗi ngày đều đặn thoa lên lưng cháu trai. Nhưng việc thoa phấn rôm không đem lại nhiều tác dụng, một ngày Trần Triều tắm không biết bao nhiêu lần, tắm muốn tróc da.
Có một ngày Miêu Gia Nhan mang đồ tới, Trần Triều đang cởi trần để bà thoa phấn rôm lên người, Miêu Gia Nhan vừa đến thì ngửi thấy mùi phấn rôm, hít hà hỏi: “Anh nổi rôm à?”
Miêu Gia Nhan đi nhẹ nói khẽ, ban nãy Trần Triều và bà nội không để ý tới cậu, lúc này thình lình nghe thấy tiếng, Trần Triều còn chưa quay đầu đã vội túm áo mặc lên người.
“Chứ còn gì, nó không chịu được nóng.” Bà Trần quay đầu nói với Miêu Gia Nhan.
Trần Triều mặc áo xong mới quay đầu lại, thấy Miêu Gia Nhan không chút e dè nhìn mình chòng chọc, nhất thời cảm thấy cạn lời với em.
Thực ra không biết vì sao Miêu Gia Nhan nhìn cảnh Trần Triều bôi phấn rôm lại thấy buồn cười, nhưng em rất hiểu chuyện không phát ra thành tiếng, chỉ nói: “Hồi nhỏ em cũng nổi rôm, nếu không đổ mồ hôi thì sẽ mau khỏi thôi.”
Trần Triều chẳng còn tâm trạng đâu để nổi nóng nữa, bỏ ra lều nghỉ mát trong sân ngồi.
…
Hôm đó Trần Triều nhận điện thoại của bố được ngày trời đổ mưa rả rích. Trần Triều rất dễ chịu, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Điện thoại đổ chuông anh đưa mắt nhìn thông báo, quyết định nhận máy.
“Tìm ai vậy?”
Trần Quảng Đạt thấy con trai cưng bắt máy thì vui ra mặt: “Tìm con chứ ai.”
Trần Triều: “Không quen không biết, cúp nhé.”
Trần Quảng Đạt cười bảo: “Đừng cúp mà, bố đang nhớ con nè.”
Trần Triều đã luân lạc tới mức hớn hở vui mừng vì một cơn mưa nhỏ, sao còn có thể đáp lại nỗi nhớ mong của cha. Không bắt xe bỏ đến nhà bà ngoại ngồi điều hòa đã là tình yêu sâu sắc của con trai dành cho cha rồi.
“Con trai bố sao rồi?” Trần Quảng Đạt ở đầu dây bên kia còn có thể hỏi câu này được.
“Tốt lắm.” Trần Triều bình tĩnh trả lời, “Vẫn còn sống đây.”
Trần Quảng Đạt hỏi: “Con đã thích ứng được chưa?”Trần Triều sững người tại chỗ hai giây, thậm chí lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
Trần Quảng Đạt: “Alo?”
Trần Triều: “Vẫn được.”
“Thế con tạm thời ở nhà bà nội một thời gian nhé, khoảng thời gian này bố chưa về đón con được.” Trần Quảng Đạt nói tới đây không còn tỉnh bơ như trước đó nữa, ông ngập ngừng hai giây rồi hỏi: “Con có nhớ mẹ không? Nếu con ở nhà bà nội chán rồi thì tới chỗ mẹ con ở mấy ngày nhé?”
Trần Triều không chút do dự, nói: “Không cần đâu, con không đi.”
Trần Quảng Đạt nghe vậy thì mỉm cười, hỏi con trai: “Con có trách bố không?
“Không, cúp máy nhé, bố tự chăm sóc bản thân.” Trần Triều nói xong thì không nói câu nào nữa, đợi Trần Quảng Đạt nói “Trước mắt như vậy nhé”, Trần Triều đáp “Vâng” rồi cúp máy.
Trần Triều rất sợ mấy thứ sến sẩm, không thích nói cũng không thích nghe mấy lời sến súa, với anh mà nói nó chẳng khác nào một sự tra tấn.
Thỉnh thoảng Trần Quảng Đạt lại nhắn tin hỏi “Con có nhớ bố không”, lần nào cũng khiến Trần Triều phát ớn, đến nỗi không muốn xem điện thoại nữa.
Cú điện thoại hôm ấy đủ tiếp năng lượng để một tuần sau đó Trần Quảng Đạt không tìm con trai nữa, Trần Triều cũng có một tuần yên tĩnh.
Mưa rả rích mấy ngày liên tục, khoảng thời gian này tâm tình Trần Triều không tệ lắm, khí chất trên người cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều, thậm chí nhìn gương mặt còn có vẻ dịu dàng nữa là.
Thi thoảng Miêu Gia Nhan đi ngang qua trông thấy anh, lần nào cũng lấy làm kỳ quái mà nhìn lâu hơn một chút, cảm thấy không biết vì sao mà trông anh thuận mắt hơn mấy bữa đầu.So với Trần Triều suốt ngày bí xị mặt mày, Miêu Gia Nhan ung dung tự tại hơn nhiều. Em bé cáng đáng việc nhà đâu ra đấy, những khi rảnh rang lại chạy đi phân phát hoa quả ướp lạnh cho các nhà hàng xóm xung quanh, cách mấy ngày lại mặc chiếc váy trắng kia đi chăn bầy vịt và ngỗng trong hồ, còn nhặt một túi trứng vịt hoang xách mang về. Những khi trời nóng em sẽ đội một chiếc mũ rơm vành rộng, hoặc koong thì buộc tóc lên.
Trần Triều thường xuyên thấy em buộc tóc, quấn chun trên hai ngón tay, tay kia gom tóc lại rồi buộc, thành một cái đuôi nhỏ rối bù sau gáy. Trước kia mấy bạn nữ đi học đều tết tóc đuôi sam hoặc buộc tóc đuôi ngựa, chẳng có ai buộc tóc qua loa như em cả.
Nhiều khi Trần Triều cảm thấy sao mà Miêu Gia Nhan lỗ mãng thế, trên người toát lên vẻ xuề xòa qua loa của mấy đứa trẻ tự do lớn lên ở quê, buộc tóc rối nùi, lại không giữ khoảng cách với con trai. Nhưng nhìn nhiều rồi dần dà cũng bắt đầu thích ứng được, cảm thấy cũng không có gì xấu cả.
Nhưng không phải lúc nào em bé vô tư cũng giữ nụ cười trên môi, ngày đầu tiên Trần Triều thấy bố mẹ Miêu Gia Nhan về quê, tối hôm đó nhà bên cạnh ầm ĩ một trận lớn. Lúc đó Trần Triều đã đặt lưng xuống giường chuẩn bị đi ngủ rồi, đó cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy bà Miêu tức giận. Nghe giọng bố của Miêu Gia Nhan cũng có vẻ giận dữ, lúc quát lên rất đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, bà Trần dặn Trần Triều: “Sáng con gọi Miêu Nhi sang đây, đừng để nó ở nhà, bố nó tức lên lại đánh nó.”
Trần Triều hỏi: “Sao lại đánh em ấy vậy?”
Trần Triều chưa bị đánh bao giờ, người nhà anh đều không thích sử dụng bạo lực. Hồi anh còn bé cũng không bị ăn đánh lần nào. Miêu Gia Nhan là con gái lại bị đánh đập, Trần Triều không tài nào hiểu được.
“Ôi,” Bà Trần thở dài nói, “Không thích nó để tóc dài chứ sao.”
Trần Triều nhướng mày, cảm thấy mình nghe không rõ, “Sao cơ ạ?”
“Miêu Nhi nó cũng bướng, nói thế nào cũng không chịu cắt tóc đi, bởi vậy nên lần nào bố mẹ nó về cũng nổi giận.” Bà Trần lại dặn Trần Triều, “Lát con qua đưa nó sang chơi nhé.”
Trần Triều không tài nào hiểu được: “Không cắt tóc mà cũng bị đánh á?”
Bà nội lại thở dài thườn thượt, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Trần Triều nghe tới việc bị đánh chỉ vì không chịu cắt tóc, không biết là mình có vấn đề hay là người ta có vấn đề nữa. Dù sao nhất định có một người có vấn đề.
Thỉnh thoảng ông Trần lại đi biển, hồi trẻ ông vốn là một ngư dân, lúc còn bé từng ở bên bờ biển, mãi sau này nhà họ mới chuyển về đây. Bây giờ không cần ra biển để mưu sinh nữa, nhưng ông Trần vẫn không xa biển được, ông vẫn thường xuyên theo đoàn thuyền ra biển vung lưới đánh cá.
Hôm qua ông Trần mang một ít cá về cho Trần Triều, nói là trẻ con thích ăn cá này. Nhưng Trần Triều là ngoại lệ, anh không thích ăn món này, chê tanh.
Buổi sáng Trần Triều mang chỗ cá này sang nhà hàng xóm, bà Trần Triều bảo cháu trai lấy cớ này để đưa Tiểu Miêu ra ngoài.Trần Triều đã về quê ở được một thời gian, cũng đã quen với ông bà Miêu. Bà Miêu thấy Trần Triều tới, vội vàng hỏi: “Con tìm Tiểu Nhan à, Tiểu Nhan ở tầng trên, con mau lên đi!”
Trần Triều không muốn lên, anh lên phòng người ta làm gì chứ.
“Con không lên đâu, con đi trước nhé, cái này cho em ấy.” Trần Triều đặt đồ xuống muốn đi.
“Không sao đâu, con lên chơi đi.” Bà Miêu rất nhiệt tình, không cho Trần Triều đi, bà tới gần nhỏ giọng nói với anh: “Nó bị bố đánh, bà không cản được, con giúp bà lên xem một chút, đừng như vậy!”
Trần Triều nghe bà nói vậy cũng không thể về được, đành phải đi lên tầng.
Anh mới tới nhà họ Miêu được vài lần, phần lớn thời gian chỉ đứng ở ngoài sân, đây là lần đầu tiên lên tầng.
Bởi vì hai nhà ở cạnh nhau nên anh và Miêu Gia Nhan mới qua lại nhiều, cũng không thể tính là thân quen, tính cách của Trần Triều không phải kiểu có thể dễ dàng chơi chung với con gái. Trần Triều vừa lúng túng vừa lên tầng, muốn lên gọi Miêu Gia Nhan rồi đi luôn.
Bố cục nhà họ Miêu cũng không khác nhà họ Trần là bao, khi đó lần lượt xây nhà, hai nhà giúp nhau xây nhà này rồi lại xây nhà kia. Hai nhà đều rất rộng, tầng trên có hai phòng một sảnh, thêm một phòng vệ sinh. Trên nóc nhà có đặt máy nước nóng năng lượng mặt trời, phòng vệ sinh có thể tắm rửa được.
Trần Triều hắng giọng, nhỏ giọng gọi: “Miêu Gia Nhan?”
Cửa phòng Miêu Gia Nhan đóng kín, không có tiếng trả lời.
Trần Triều đi tới trước cửa phòng em, đang định gõ cửa, không ngờ lại nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng mở. Trần Triều vô thức quay đầu sang, nhất thời mặt đỏ bừng lên, vội vàng quay lưng đi, lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Miêu Gia Nhan cũng sững sờ, tóc vẫn còn ướt sũng, đứng trần truồng ở đó.
“Anh tới làm gì vậy…” Miêu Gia Nhan không có đồ để thay, quần áo em để ở phòng ngủ, lúc này đứng trần truồng như vậy cũng khó xử, em giẫm dép lê “lạch bạch” đi tới.
Trần Triều sắp phát điên lên rồi, mặt và não bộ nóng muốn nổ tung. Hành động của Miêu Gia Nhan đã phá vỡ giới hạn cuối của anh rồi.
“Tìm em à?” Miêu Gia Nhan lại hỏi.
Vị trí đứng của Trần Triều lúc này rất khó xử, giờ mà quay đầu lại sẽ nhìn thấy Miêu Gia Nhan, nhưng nếu anh không đi thì Miêu Gia Nhan sẽ đi tới. Ngay lúc Trần Triều quyết định “vò mẻ chẳng sợ vỡ” nhắm mắt định đi qua người Miêu Gia Nhan xuống tầng, Miêu Gia Nhan đã chạy tọt qua người anh mở cửa vào phòng rồi.
Lúc đi vào cũng không đóng cửa lại, chỉ nói “Anh đợi em một lúc” rồi bắt đầu tìm quần áo để mặc.
Mà bấy giờ Trần Triều đứng chết trân tại chỗ.
Lúc Miêu Gia Nhan chạy qua, Trần Triều không kịp đề phòng đã nhìn thấy sạch trơn. Thực ra lúc Miêu Gia Nhan mới bước ra khỏi phòng tắm Trần Triều không nhìn thấy gì cả, vừa ý thức được chuyện phát sinh đã vội quay đầu tránh đi rồi.
Nhưng vừa rồi Trần Triều rõ ràng đã nhìn thấy có thứ gì đó.
“Nhóc…” Trần Triều cũng không biết hỏi câu này có được hay không, giờ anh ngu người luôn rồi.
Miêu Gia Nhan đã mặc quần lót rồi, lúc này đây đang xỏ quần đùi, nghe vậy thì hơi ngả người ra sau hỏi: “Em làm sao?”
Em thản nhiên mặc quần áo, để cửa mở thay quần áo ngay trước mặt Trần Triều.
Trần Triều vẫn còn chưa tin vào mắt nhìn, nhìn Miêu Gia Nhan hỏi: “Nhóc là trai hay gái vậy?”
Miêu Gia Nhan chớp mắt, không ngờ Trần Triều lại hỏi câu này, giờ đến lượt cậu sững sờ.
Hai cậu bé ngơ ngác nhìn nhau, mất một lúc lâu sau Miêu Gia Nhan mới lắp bắp trả lời: “Em là trai, là con trai mà…”