Hoàn Triều

Chương 5




“Đó là váy của chị em, chị ấy không cần nữa.”

Sau đó Miêu Gia Nhan vào nhà thay bộ quần đùi áo cộc, trông gọn gàng hơn nhiều.

Thay đồ xong, có lẽ do ngại ngùng, em lúng túng lên tiếng giải thích: “Đó là váy của chị em, chị ấy không cần nữa.”

Trần Triều không biết tiếp chuyện với con gái, kỳ quá chừng, cho nên anh không ho he tiếng nào cả.

Miêu Gia Nhan cũng không nói tiếp, bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.

Nhưng bầu không khí khó xử này cũng không kéo dài quá lâu, Miêu Gia Nhan cầm chiếc chậu sắt lên, ra sân sau hái mười mấy quả hồng to như quả trứng gà.

“Anh ăn không?” Miêu Gia Nhan hỏi Trần Triều.

Trần Triều lắc đầu: “Không ăn.”

Miêu Gia Nhan rửa sạch chỗ hồng, giữ lại cho mình một quả, chỗ còn lại thì bỏ vào trong một chiếc túi nilon.

Trần Triều thấy em đi về phía giếng nước, em kéo xô nước trong giếng lên, cho túi hồng vào trong xô rồi lại bỏ xuống.

“Làm gì vậy?” Trần Triều hỏi.

“Dùng cách này có thể giữ cho hồng mát hơn một chút.” Miêu Gia Nhan quay lại mỉm cười giải thích cho anh, “Bà em không ăn được đồ quá lạnh, nên không thể bỏ vào tủ lạnh được, bỏ hồng vào trong xô rồi cho xuống giếng là vừa đủ.”

Trần Triều hỏi: “Có tác dụng không?”

“Có chứ.” Miêu Gia Nhan trả lời, nói rồi em đổ nước trong xô vào chậu, bưng lên, cười tươi roi rói: “Anh sờ xem.”

Trần Triều duỗi tay ra sờ thử, nước lạnh như băng, thậm chí còn thấy hơi buốt tay.

Kiến thức kỳ lạ khiến cậu trai thành phố lấy làm ngạc nhiên, Miêu Gia Nhan giải thích: “Nước giếng lạnh lắm anh.”

Nhà bà nội Trần Triều không có giếng, nên anh chưa từng thấy cảnh này, ngày hè oi ả sờ vào dòng nước lạnh quả thực khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Trần Triều lại duỗi tay ra sờ thêm một lần nữa, Miêu Gia Nhan đứng bên cạnh cười khúc khích, bảo rằng: “Ngày mai em ướp lạnh dưa hấu rồi mang qua cho anh.”

Trần Triều vội vàng từ chối: “Không cần đâu.”

“Anh không ăn thì ông bà Trần ăn, hai ông bà cũng không ăn được đồ quá lạnh, đến hè em thường ướp lạnh rồi bổ cho ông bà ăn.”

Trần Triều ngồi tại chỗ ngẩng đầu nhìn Miêu Gia Nhan, khẽ nói “Cảm ơn”.

Miêu Gia Nhan ra sức lắc đầu, mái tóc dài vì thế mà vung vẩy theo, em bé cười thật thà nói: “Không cần cảm ơn, ông bà Trần tốt với em lắm.”

Thực ra ngoại hình của Miêu Gia Nhan không đến nỗi mỹ miều, thậm chí trong mắt Trần Triều còn có phần “nhạt nhẽo”, ngoại hình rất bình thường, thuộc dạng không thể gây chú ý với nhóm con trai trong trường học. Em bé nhỏ thó, gương mặt gầy trơ xương, mí mắt cũng không sâu.

Ban nãy khi em mỉm cười lắc đầu, tự nhiên Trần Triều cảm thấy Miêu Gia Nhan giống mấy bé trai.

Nhưng nếu nói câu này ra sẽ làm tổn thương tới lòng tự tôn của con gái, Trần Triều rất hiểu chuyện quyết định không nói ra.

Anh giúp người ta rửa rau, hai đứa trẻ nói chuyện câu được câu chăng, nhờ vậy mà thái độ xa cách trên người Trần Triều cũng vơi đi phần nào.

Bình thường anh cũng không cố ý tỏ ra xa cách như vậy, điểm này giống mẹ anh. Thực tình năm xưa Trần Quảng Đạt cũng là vì say như điếu đổ trước thái độ hờ hững của Khương Lệ, theo đuổi gần hai năm ròng rã mới thành công, Khương Lệ nói bà như vậy là giống cha mình. Bao nhiêu năm như vậy rồi mà Trần Quảng Đạt vẫn không tài nào yêu thương được nhà ngoại của Trần Triều, ông bà ngoại của Trần Triều đều là phần tử trí thức, nhà họ Khương vốn là một gia đình danh giá trong thành phố, trên người lúc nào cũng toát lên khí chất xa cách kia, thành thử Trần Quảng Đạt ở chung lại có phần “lạc quẻ”.

Từ nhỏ Trần Triều đã không thích rong chơi bên ngoài như những đứa trẻ đồng trang lứa, cũng không thích chơi với ai. Trần Quảng Đạt thường than thở Trần Triều chỉ nhặt được ba phần gen khôi ngô tuấn tú của bố nó, còn lại chẳng giống chỗ nào.

Hôm sau lúc Miêu Gia Nhan mang nửa quả dưa hấu sang nhà ông bà Trần, Trần Triều bị muỗi cắn kín người sắp suy sụp tới nơi.

Miêu Gia Nhan vừa hí hửng chạy tới cổng sân thì thấy anh cau có mặt mày, em bé ngơ ngác dừng bước lại.

Trần Triều bực mình chẳng có tâm trạng đâu để nói chuyện, đưa mắt nhìn em xem như câu chào.

“Anh…” Miêu Gia Nhan ôm quả dưa hấu trong lòng, rụt rè hỏi anh, “Bị sao vậy?”

Trần Triều đứng tại chỗ, véo chặt vết muỗi cắn sưng phồng trên khuỷu tay, hậm hực bảo rằng “Không sao”.

Bà Trần cầm hộp xà phòng lật đật chạy ra, thấy Miêu Gia Nhan ở đây, cất tiếng chào em: “Miêu Nhi tới hả con?”

“Vâng ạ, mời bà ăn dưa ạ.” Miêu Gia Nhan đi tới, em đặt quả dưa hấu xuống, quay đầu nhìn Trần Triều.

“Con lại ướp dưa cho bà à?” Bà Trần cười và nói với em, “Lát nữa bổ ra con cũng ngồi lại ăn nhé.”

“Con ăn rồi, mọi người ăn đi.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói.

Miêu Gia Nhan vẫn còn hơi dè chừng trước Trần Triều, thấy anh như vậy thì không dám nói câu nào.

Bà Trần vẫy tay gọi Trần Triều đi tới, muốn thoa xà phòng cho cháu trai.

Miêu Gia Nhan nhỏ giọng hỏi bà Trần: “Anh ấy sao vậy?”

“Tối qua chê nóng nên không mắc màn, bị muỗi cắn rồi.” Bà Trần nói chuyện lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, tính cách bà cũng vậy, ôn hòa nền nã.

Trần Triều xụ mặt đi tới, bữa nay anh mặc một chiếc áo và quần cộc, trên cẳng chân và cánh tay khẳng khiu có mấy chục vết cắn, tới gần thậm chí còn nhìn thấy trên cằm và cổ cũng có rất nhiều vết muỗi cắn.

Ngay cả em bé nhà quê Miêu Gia Nhan nhìn thấy cũng bị dọa một vố, không kiềm chế được mà thốt lên “Má ơi!”

“Sao nhiều vậy?” Miêu Gia Nhan trợn tròn mắt nhìn.

“Lúc ngủ mở cửa sổ toang hoang, nó không biết quê mình tối nhiều muỗi.” Bà Trần xót cháu ttai, ngồi bên cạnh vừa giúp thoa xà phòng vừa thấy buồn cười, “Sao mà hút muỗi thế không biết? Hồi bố con còn nhỏ muỗi nó còn chẳng thèm đốt.”

Xà phòng vốn không có tác dụng, xoa vào ngứa vẫn hoài ngứa, đã thế còn không tiện cho việc gãi. Cánh tay vừa mới xoa xong, Trần Triều bực đến mức hít sâu một hơi.

Miêu Gia Nhan nói: “Bà Trần à bà đừng bôi nữa, để con về lấy cái…”

Còn chưa nghe rõ muốn lấy cái gì, em bé đã chạy mất tăm rồi.

“Miêu Nhi nó ngoan lắm, con chơi với nó nhiều vào, đừng lủi thủi một mình.” Bà nói với Trần Triều.

Trần Triều bị muỗi đốt sắp điên người đến nơi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, cũng không biết có nghe rõ lời bà dặn hay không.

“Ngày mai bà bảo ông lắp quạt, đêm con nhớ đừng mở cửa sổ.” Bà thổi vết muỗi đốt sưng vêu sau gáy Trần Triều, đau lòng thở than, “Cắn còn gì là tay nữa.”

Lúc Miêu Gia Nhan quay lại cầm theo một chiếc hũ nho nhỏ trong tay, vừa chạy vừa nói: “Lúc em bị muỗi cắn bà bôi cái này cho em, bôi vào mát lắm.”

Trong tay em là một hũ cao thanh lương, mở ra bên trong chứa cao màu xanh lục.

(*Cao thanh lương: Là một loại dược vật có các thành phần như long não, tinh dầu bạc hà, tinh dầu khuynh diệp, quế,.. có tác dụng trị đau đầu, cảm, phong thấp, say tàu xe, muỗi đốt,..)

Trần Triều đưa mắt nhìn, nghĩ tới việc lát nữa sẽ bôi chỗ cao xanh lét lên người mình thì không thể chấp nhận được.

“Cao này tốt lắm, bôi vào man mát không còn thấy ngứa nữa.” Miêu Gia Nhan nói rồi nhón một ít cao trong hũ, đứng bên cạnh muốn duỗi ngón tay chấm cao lên cổ Trần Triều.

Trần Triều bị đụng vào cổ, quay đầu thấy là Miêu Gia Nhan, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Miêu Gia Nhan thấy anh không cho mình chạm vào người, duỗi tay ra muốn đưa cả hũ cao cho anh.

Trần Triều tưởng em lại muốn tới, kêu ré lên một tiếng, lại nhảy mấy bước tránh sang bên cạnh.

Miêu Gia Nhan thấy anh tránh như tránh hủi, lấy làm khó hiểu hỏi: “Hữu dụng hơn xà phòng nhiều, anh không chịu được lạnh à?”

Đây không phải chuyện có lạnh hay không, mà là sao có thể để con gái nhà người ta chạm vào cổ mình được? Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Trần Triều bị đứa nhóc nhà quê này dọa rồi.Cơn cáu kỉnh bấy giờ cũng phải nhường chỗ cho sự xấu hổ, anh nhìn Miêu Gia Nhan, chỉ nói: “…Lạnh lắm, cảm ơn.”

“Thế để bà Trần bôi cho anh nhé, em về đây.” Miêu Gia Nhan đưa hũ cao cho bà Trần, chào hỏi bà rồi lủi thủi ra về.

Đi được nửa đường em quay đầu lại nói: “Anh giữ lại mà dùng.. anh hút muỗi thế.”

Trần Triều không chịu được mùi hương muỗi, bình thường đi ngủ đều móc màn cẩn thận, nhưng hôm qua trời nóng phát ngốt, mở cửa sổ cũng không có gió lùa vào, đành phải vén màn lên. Có thể nói đêm qua là một trải nghiệm kinh hoàng với Trần Triều, đắp chăn mỏng thì nóng không ngủ được, vén chăn lên thì cảm tưởng như bị bầy muỗi vùi sống.

Trần Quảng Đạt làm ăn thua lỗ, để mất cả xe lẫn nhà, Trần Triều không để ý chuyện này, trẻ con không quan tâm đến vật chất, nhưng Khương Lệ không chịu được muốn ly hôn với Trần Quảng Đạt, thế là hai vị phụ huynh này nghiêm túc ngồi xuống trước mặt con trai, nói bố mẹ đã ly hôn rồi, để Trần Triều chọn đi theo ai. Trần Triều nhìn trái rồi lại nhìn phải, nói muốn theo bố.

Trần Triều được Trần Quảng Đạt bồng lên cổ mà lớn lên, anh đòi sao trời thì Trần Quảng Đạt thiếu điều hái cả ông trăng xuống. Vậy nên cho dù Trần Quảng Đạt không đáng tin một chút nào, thua lỗ mất cả nhà cả cửa, Trần Triều vẫn chọn đi theo cha mình.

Nhưng hôm đó bị muỗi cắn nguyên đêm, nửa đêm nửa hôm Trần Triều lấy chiếc điện thoại cất trong balo mấy ngày rồi không mở máy ra, gửi tin nhắn cho bố.

Hai người ly hôn một lần nữa đi, cho con chọn lại.
Năm rưỡi sáng Trần Quảng Đạt trả lời: Sao vậy con trai?

Trần Triều bị muỗi cắn muốn điên lên được, sau cùng chết tâm, mặc cho chúng cắn. Lúc Trần Quảng Đạt nhắn tin trả lời anh cũng vừa mới chợp mắt, sau đó tỉnh dậy nhìn thấy cũng không trả lời.

Hũ cao Miêu Gia Nhan cho quả thực khiến cơn tức của Trần Triều được xoa dịu đáng kể, giúp anh dễ chịu hơn nhiều. Hễ thấy ngứa lại thoa một ít, hũ cao nho nhỏ chẳng mấy chốc vơi đi một nửa.

Cửa sổ phòng hai người đối diện nhau, phải mấy hôm sau Trần Triều mới biết chuyện này.

Có một ngày trời mưa lâm thâm, mãi mới có một chút gió thoảng vào trong phòng, trời mưa không có muỗi, Trần Triều mở cửa đứng bên bệ cửa sổ hóng gió mát.

Không bao lâu, rèm cửa đối diện cũng được vén lên, bên trong có cánh tay vén rèm cửa, đẩy cửa sổ ra.

Hai người chạm mắt nhìn, Trần Triều không ngờ em lại ở phòng đối diện, cũng lấy làm ngạc nhiên. Miêu Gia Nhan chủ động chào hỏi, cất cao giọng hỏi: “Anh chưa ngủ à?”

Trần Triều nói: “Chưa ngủ.”

“Hôm nay trời lạnh nhỉ, anh nhớ mắc màn đấy.” Miêu Gia Nhan cười nói với anh.

Cái này thì khỏi phải nói, sau đêm hôm đó, dù là ban ngày Trần Triều cũng móc màn.

Dù rằng bây giờ hai người họ đã thân với nhau hơn một chút, nhưng Trần Triều vẫn rất kiệm lời, hai người không nói được mấy câu đã bỏ đi ngủ.Trần Triều giống như một cậu bé tới đây làm khách, và ngược lại, lắm lúc Miêu Gia Nhan giống như vị chủ nhân đang tiếp đón vị khách lạnh nhạt của mình.

Mùa hè ngoài đồng nhiều việc, ông bà thường xuyên không có mặt ở nhà. Những khi trong nhà không có ai, Miêu Gia Nhan sẽ chủ động sang chơi cùng Trần Triều, thi thoảng Trần Triều cũng giúp em nhặt rau.

Nhưng rõ ràng Miêu Gia Nhan cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nhỏ hơn Trần Triều một tuổi, dù em có hiểu chuyện và tinh tế đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ, đôi lúc cũng không chăm sóc anh tốt được.

Miêu Gia Nhan ra sau vườn nhặt rau đến nỗi tay lấm lem đất bẩn, đã thế hôm nay ở nhà lại hết nước, đành phải nhờ Trần Triều ra giếng giúp em múc nước rửa tay.

Ở chỗ cái giếng có hai bậc thang, Trần Triều từng tới đó lấy nước mấy lần, việc này không có gì khó. Mất cả buổi mới kéo được một xô nước đầy lên, Trần Triều đổ ra chậu, còn dư nửa xô nữa. Anh bỏ nửa xô còn lại xuống giếng, đậy nắp miệng giếng lại, bê nửa chậu nước đi.

Miêu Gia Nhan đang đứng bên bồn rửa rau đợi nước rửa tay, lúc ngẩng đầu lên giật mình hét lên một tiếng: “A!”

Nhưng không kịp nữa rồi, tay quay của ròng rọc quay ngược lại, quất vào đúng mặt Trần Triều vừa đứng dậy. Trần Triều bị quất mạnh đến nỗi ngửa đầu ra sau, tay suýt chút nữa đánh rơi chậu nước.

“Trời ơi!” Miêu Gia Nhan vội vàng chạy tới, Trần Triều bị quất vào mặt, trước mắt tối sầm lại.

“Để em xem cho, để em xem cho.” Miêu Gia Nhan đi tới nhận lấy chậu nước trong tay Trần Triều rồi đặt xuống đất, nắm lấy cổ tay Trần Triều, kéo bàn tay che mắt xuống, “Anh bị đập vào đâu?”

Hốc mắt Trần Triều đã đỏ lên rồi, thậm chí còn có thể thấy chỗ va đập hơi tấy lên, có lẽ sau này sẽ sưng vêu lên cho coi.

Trần Triều không nói được, khẽ cúi người xuống, lấy mu bàn tay đè lên vết thương, đau đến nỗi hít sâu một hơi.

“Nếu trong xô có nước anh phải từ từ hạ xô xuống, hoặc phải tránh ra xa một chút, nếu không nó vẫn có lực.” Lần đầu tiên nghe thấy Miêu Gia Nhan nói chuyện nhanh như vậy, em cuống đến nỗi cúi gằm người xuống xem mặt Trần Triều, “Đau lắm đúng không?”

Miêu Gia Nhan không để ý tay mình dính đầy bùn, nắm cánh tay Trần Triều dìu anh ngồi xuống bậc thang bên cạnh giếng: “Anh đừng che, cho em xem nào..”

Cơn đau ban đầu đã dịu đi một chút, Trần Triều nói, “Không sao đâu.”

Miêu Gia Nhan bị dọa một vố, cúi người nhìn mắt anh, nhưng nhớ tới tay mình bẩn như vậy, em chùi tay vào quần áo, chỉ vào mắt phải của Trần Triều: “Ban nãy đụng vào mắt rồi à? Mắt anh bây giờ đỏ lắm.”

Em đứng sát rạt, thậm chí có mấy cọng tóc rủ xuống quét lên mặt Trần Triều, Trần Triều lui về phía sau, nói: “Không sao đâu, đỡ hơn rồi.”

Khoảng cách này khiến người ta bứt rứt không yên. Trần Triều đã đau đến mức ấy rồi, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nghĩ, rốt cuộc nhỏ nhà quê này bị sao vậy, tránh xa anh ra xem nào!