Hoàn Triều

Chương 39




“Rồi em sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều.”

Bộ ảnh ở đây sắp hoàn thành, ban đầu chị dự định đưa hai anh em đi quanh đây chơi vài ngày, nhưng cả hai đều từ chối. Mấy hôm nay cả hai anh em đều thấm mệt, hơn nữa Miêu Gia Nhan chưa từng xa nhà trong khoảng thời gian dài như vậy, em nhớ ông bà rồi. Trần Triều thì càng khỏi phải nói, anh không muốn ở bên ngoài chơi cùng người xa lạ.


Mai là ngày cuối cùng, buổi tối hai người họ chụp xong bộ ảnh thì ở lại một đêm, buổi sáng ngày kia lái thẳng ra sân bay.

Miêu Gia Nhan nói với bà ngày kia sẽ quay về, bà mừng lắm.

Nhưng mà công việc ngày hôm sau không thể kết thúc thuận lợi, họ không thể thuận lợi rời khỏi căn cứ.

Dự báo thời tiết nói ngày hôm ấy sẽ có mưa, không biết là trận mưa thứ bao nhiêu trong suốt mấy ngày này, mưa cứ rỉ rả một lúc lại tạnh. Ngày cuối cùng họ chụp trong căn phòng ở khu căn cứ, ngoài trời mưa cũng không ảnh hưởng nhiều tới họ.

Nhưng bởi thời tiết hết sức u ám, ảnh hưởng tới ánh sáng, ánh sáng từ tấm hắt sáng mang lại cảm giác khác với ánh sáng tự nhiên, anh Địch chụp ảnh không hài lòng, nói quay về phải sửa lại.

Miêu Gia Nhan thay bộ đồ của mình, em thở phào một hơi, nói với Trần Triều, “Anh Triều à cuối cùng em cũng chụp xong rồi.”

Trần Triều cũng sắp mệt đứt hơi, mấy hôm nay đôn đáo ngược xuôi cũng gầy đi trông thấy.

Họ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi để lên xe, chị nói sẽ cho Miêu Gia Nhan bộ đồ mấy hôm nay chụp, Miêu Gia Nhan không nhận, chị bảo rằng: “Chụp xong rồi sẽ tặng cho người mẫu, em giữ lại mà mặc.”

Miêu Gia Nhan vẫn lắc đầu, bảo rằng: “Bình thường em cũng không mặc đồ thế này, em không lấy đâu ạ.”

Chị cũng không ép em, cuối cùng chỉ đành nói, “Được rồi, thế chị cho người khác nhá.”

Miêu Gia Nhan gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Vốn dĩ định đợi trời ngớt mưa rồi mới đi, cả nhóm đợi hơn mấy tiếng đồng hồ mà cơn mưa không có dấu hiệu sẽ tạnh.

Trần Triều hơi buồn ngủ, anh dựa vào ghế chập chờn. Miêu Gia Nhan ngồi kế bên anh, dựa vào ghế khép mắt lại.

Đây là lần đầu tiên mưa to như vậy trong suốt mấy ngày hôm nay, chị hơi lo lắng cho chỗ hoa bên ngoài. Chỉ đạo kỹ thuật trong căn cứ nói không thành vấn đề. Chỗ hoa ở bên ngoài vốn dĩ không mỏng manh, Miêu Gia Nhan ngủ một giấc tỉnh dậy, ngoài trời vẫn chưa ngớt mưa.

Cứ đợi như vậy cũng không được, cuối cùng họ vẫn quyết định đội mưa đi. Dù sao nơi này cũng chỉ cách thành phố có mấy chục cây số, chỉ cần lái xe từ tốn là được.

Mưa nện lộp bộp xuống trần xe, lái xe trong màn mưa rả rích khiến mọi người cảm thấy bức bối trong lòng. Hôm nay anh Địch cũng ngồi cùng xe với họ, cho nên ở hàng ghế sau ngoài Miêu Gia Nhan và Trần Triều ra còn có thêm chị. Ba người họ đều gầy, ngồi không chật chỗ. Miêu Gia Nhan và Trần Triều ngồi sát bên nhau, cố gắng nhường thật nhiều không gian cho chị, cũng cố gắng tránh đụng vào chân của chị ấy.

Chị nói chuyện với anh Địch, Miêu Gia Nhan nhìn màn mưa bên ngoài cửa xe. Dưới thời tiết như vậy không thể lái nhanh được, xe từ tốn lái với tốc độ 45km/h, không tăng tốc lên được.

Nhưng cuối cùng họ vẫn không thể đi trót lọt.

Xe lái được nửa đường, phía trước mặt có không ít xe dừng lại, mọi người đều bật đèn hậu dừng xe lại.

“Phía trước xảy ra sự cố à?” Chị hỏi.

Bác tài nói: “Không biết nữa, chắc là như vậy.”

Bác tài cầm dù xuống xe, tiến lên trước hỏi. Áng chừng mười phút sau bác quay lại, lúc này người bác đã ướt sũng, vừa lên xe liền bảo: “Chặn đường rồi.”

“Dạ?” Chị hỏi, “Sao lại chặn vậy?”

“Nói là phía trước đất lở, chắc hôm nay không đi được rồi.” Bác nói.

Phải đi qua một đoạn đường núi nho nhỏ để vào đến nội thành, hai bên đường là những dãy núi sừng sững. Từ đây vào thành phố chỉ có một con đường, giờ đường bị chặn rồi không thể đi được nữa.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên chị gặp tình huống này, không tránh khỏi bối rối,

“Hết cách rồi, không đi được.” Bác tài là người địa phương, bình thường ở bên khu căn cứ, rõ ràng rất giàu kinh nghiệm, bác an ủi, “Chưa chắc có đất lở thật, những nơi có núi đều cẩn thận, trời mưa lớn là chặn đường, tạnh mới cho thông đường.”

Chị vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Đợi một lát thì sao?”

Họ đã đi được nửa đường rồi, hơn nữa bây giờ bị kẹt giữa đường, đằng trước hay đằng sau đều có xe, không đợi cũng không có cách nào khác.

Bây giờ phía trước không đi được, sau lưng lại không có cửa hàng, phong cảnh bên ngoài cũng không có gì để nhìn ngắm, trời mưa mãi không có ý định dừng. Xe dừng không thể bật điều hòa mãi được, bác tài tắt máy, trong buồng xe dần lạnh dần.

Có lẽ nhiệt độ bên ngoài chỉ sáu, bảy độ, dưới nhiệt độ như vậy lại không bật điều hòa chẳng mấy mà lạnh thấu. Miêu Gia Nhan và Trần Triều ngồi cạnh nhau, hai người họ ngồi chen chúc một chỗ vẫn còn tốt.

“Có lạnh không?” Trần Triều cúi đầu hỏi Miêu Gia Nhan.

“Vẫn được ạ.” Miêu Gia Nhan trả lời.

Em duỗi tay vào cốp sau lấy hai chiếc áo khoác mặc trong mấy ngày qua, một chiếc đưa cho chị, một chiếc trải rộng ra đắp lên người em và Trần Triều.

Trần Triều dựa vào cửa xe, gió lùa bên cạnh, Miêu Gia Nhan lại lấy một bộ đồ ở cốp sau xuống, chặn gió lùa vào.

Cứ đậu xe giữa đường chờ như vậy cũng không phải cách, sau đó lục tục có xe quay đầu.

Chị cũng bắt đầu sốt ruột, quyết định trước mắt quay về căn cứ, đợi mở đường rồi mới đi. Ngộ nhỡ đêm nay không mở đường thì họ cũng không thể ở đây cả đêm được, lạnh muốn chết.

Thế là họ mới ra khỏi căn cứ mấy tiếng, lại quay đầu trở về.

Ở đây cũng có mấy căn phòng trống, nhưng không thể so bằng căn cứ trước đó họ ở. Bình thường thường tới đây đều vào thành phố ở, cho nên mấy căn phòng để trống cũng không có người thu dọn.

Tính cách chị rất dễ thích nghi, chị chán chường thu dọn phòng một lúc, cuối cùng nói: “Nếu đã như vậy rồi, chúng ta đành phải chấp nhận thôi. Nhưng cũng đừng ấm ức, chị đi sắp xếp, tối nay chúng ta ở đây.”

Bữa tối hôm đó do chị chuẩn bị, chị dùng nguyên liệu có sẵn trong bếp để nấu một bàn ăn, còn nhờ người vào trong thôn mua một ít đồ.

Miêu Gia Nhan giúp chị một tay, chị hỏi em: “Em biết nấu ăn à?”

“Một chút ạ.” Miêu Gia Nhan nói.

“Siêu thế.” Chị vừa thái đồ ăn vừa nói với em, “Nhưng lúc bằng tuổi em cái gì chị cũng biết làm hết, chị có hai đứa em, bố mẹ chị đi làm, chị phải nấu cơm cho tụi nó.”

Miêu Gia Nhan làm việc rất thành thạo, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.

Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, họ mang bàn ra một góc trong trang trại hoa, vừa ấm áp vừa sáng sủa. Tuy rằng ngày hôm ấy hơi bực mình, nhưng qua một lúc cũng không còn tức giận nữa.

Bấy giờ chị đã tẩy trang, còn đeo một chiếc tạp dề. Chị chuyển một két bia tới, nặng nề đặt xuống đất, bảo rằng: “Chị mệt chết mất, qua uống bia với chị đi.”

Anh Địch nói: “Em uống một mình đi, tụi nhỏ mệt rồi, ăn cho xong rồi đi ngủ.”

“Anh không uống thì đừng hòng ăn,” Chị hỏi Trần Triều, “Biết uống bia không, anh nhỏ?”

Bia thì có gì mà không biết uống, Trần Triều đưa lên ngửi, mở nắp ra.

“Nhan Nhan biết uống không em?” Chị lại hỏi đến Miêu Gia Nhan.

Miêu Gia Nhan chưa từng uống, em lắc đầu nói: “Em không biết.”

“Em ấy không biết.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan lặp lại: “Em không biết.”

Chị phá lên cười, giật nắp lon cho em, chị nói: “Sao em nghe lời anh em thế?”

Đó là lần đầu tiên trong đời Miêu Gia Nhan uống bia, xa quê mấy ngàn kilomet, ở bên Trần Triều, ngoài ra còn có vài người xa lạ.

Tửu lượng của chị rất tốt, chị nói luyện được trong mấy năm qua.

Chị kể cho Miêu Gia Nhan nghe rất nhiều chuyện kể từ khi chị mới vào nghề đến giờ, kể em nghe chuyện về một vài người mẫu. Miêu Gia Nhan uống nửa lon bia, mặt mũi quay cuồng.

Trần Triều nhìn em, Miêu Gia Nhan quay đầu nhìn lại, Trần Triều hỏi em: “Có chóng mặt không?”

Miêu Gia Nhan nhìn anh lắc đầu, em thấy dưới ánh sáng, trông anh càng đẹp trai chói mắt.

“Chị thực sự rất thích em, em do một tay chị khai quật, chị không đối đãi với em tốt sau này sớm muộn gì em cũng bị người ta giành đi.” Chị nói với Miêu Gia Nhan, “Cho nên không cần phải sợ chị lừa hai đứa, tuy rằng chị là con buôn, nhưng chị không xấu như vậy.”

Trông chị rất chân thành, Miêu Gia Nhan cảm thấy mình không có gì để bị lừa cả.

“Em sẽ nổi tiếng, cưng à.” Chị xoa đầu Miêu Gia Nhan, nói rằng, “Chị muốn em bước ra từ chỗ chị, chứ không phải bất cứ ai khác.”

Trần Triều bình tĩnh nhìn chị, chị cười nói, “Anh trai đừng nghiêm trọng như vậy, em không nhìn ra, sớm muộn gì người khác cũng phát hiện ra em ấy mà thôi.”

“Thế cũng tốt,” Trần Triều gật đầu, buông mi nói, “Không bị lừa là được rồi.”

Chị đã uống không ít, nhìn hai người một lúc, đột nhiên nói: “Chị từng gặp rất nhiều người giống như hai đứa rồi.”

Trần Triều không tiếp lời, Miêu Gia Nhan tò mò hỏi: “Bọn em như thế nào?”

“Rất tốt,” Chị suy nghĩ một chút, “Rất thuần khiết.”

Em không khỏi nhìn sang Trần Triều, không đợi anh lên tiếng, đã nghe thấy chị nói, “Sau này đều chia tay.”

Miêu Gia Nhan ngẩn người ra, em không hiểu ý.

“Bây giờ hai đứa rất thuần khiết, một phần vì trong trẻo, một phần vì vẫn còn nhỏ lắm.” Không biết chị nghĩ tới chuyện gì, từ tốn nói, “Sau này có tuổi rồi, gặp gỡ nhiều hơn, không còn trong sáng như vậy nữa, dần dần sẽ thay đổi.”

Chị lại nói: “Chị đã gặp quá nhiều “em” rồi, Nhan Nhan à.”

Miêu Gia Nhan không hiểu ý, chị nói: “Lúc bước ra thì sạch sẽ đơn thuần, nhưng không bao lâu không còn chút đơn thuần nào nữa.”

Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan, không nói gì.

Thực ra trước giờ chị vẫn rất chú ý chừng mực, chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với Miêu Gia Nhan, cũng không để người khác cảm thấy khinh thường em. Có lẽ lúc này đây đã uống nhiều rồi, chị giơ tay lên xoa đầu Miêu Gia Nhan, ánh mắt rất thân thiết và hết mực ôn hòa, chị bảo rằng: “Chị hy vọng em đừng như vậy, hy vọng em có thể giữ sự thuần khiết này lâu hơn một chút.”

Miêu Gia Nhan chưa được tiếp xúc với nhiều người, em gần như chưa từng bước ra khỏi vùng quê nhỏ bé của mình.

Lúc này đây em còn chưa hiểu rõ.

Anh Địch đã quay về ngủ từ lâu, cuối cùng chỉ còn lại ba người họ. Họ chỉ còn một cây dù, một chiếc áo mưa. Trần Triều bảo Miêu Gia Nhan ngồi lại, anh đưa chị về trước.

Lúc Trần Triều quay lại Miêu Gia Nhan đã nằm bò ra bàn ngủ rồi.

“Miêu Nhi.” Trần Triều đứng bên cạnh gọi em.

Lần đầu tiên Miêu Gia Nhan uống bia, em chỉ uống có nửa lon, ban đầu Trần Triều nhìn em uống cũng không quản, con trai nhấp môi một ít bia không thành vấn đề.

Lúc này đây nhìn Miêu Gia Nhan có vẻ đã ngà ngà rồi.

Trần Triều ngồi xuống, anh hỏi: “Đã tỉnh chưa?”

Miêu Gia Nhan đáp “Dạ”, nằm bò ra bàn nhìn anh, cất tiếng gọi “Anh Triều”.

“Ừ, dậy đi.” Trần Triều cúi người cởi chiếc áo mưa ra, đưa cho Miêu Gia Nhan mặc lên.

Miêu Gia Nhan nghe lời anh ngồi dậy, khoác chiếc áo mưa lên người. Trần Triều ra cửa đưa chiếc ô ra, dúi vào trong tay Miêu Gia Nhan, anh bảo: “Lát nữa ra ngoài em bung dù ra.”

Nói rồi anh ngồi xổm xuống, bảo rằng: “Lên đi, anh cõng em về.”

Đổi lại bình thường nhất định Miêu Gia Nhan sẽ nói không cần, nhưng lúc này em trầm ngâm mấy giây rồi lặng lẽ nằm xuống, dựa lên lưng Trần Triều.

Bên ngoài có ánh đèn, không đến nỗi quá tối. Miêu Gia Nhan được Trần Triều cõng trên lưng, một tay vòng ôm lấy cổ anh, tay kia cầm dù che lên đầu Trần Triều.

Em vẫn luôn mở to đôi mắt, khi thì nhìn đường, khi thì nhìn sườn mặt Trần Triều.

Cõng em đi trên đất bùn khiến dần dà hơi thở của Trần Triều trở nên nặng nề.

Không biết bởi vì say, hay bởi vì tối nay chị kể quá nhiều câu chuyện không có cái kết có hậu. Miêu Gia Nhan được Trần Triều cõng trên lưng, nghe tiếng thở nặng nề của anh, đột nhiên cảm thấy hết sức khó chịu.

Mái tóc nhung tơ của em cọ lên gương mặt và cần cổ Trần Triều, Miêu Gia Nhan lưu luyến vùi mặt lên bờ vai anh. Em vẫn còn chưa tỉnh hẳn, rất nhiều dòng cảm xúc tràn ra trong đôi mắt không thể che giấu được.

“Miêu Nhi à,” Trần Triều cất tiếng gọi em.

Miêu Gia Nhan dựa vào người anh, nhẹ nhàng cất tiếng trả lời, “Dạ.”

“Giơ cao dù lên, anh không thấy đường mất.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan nâng cổ tay lên, đáp: “Vâng.”

Miêu Gia Nhan không nặng, cõng đi như vậy không cảm thấy tốn nhiều sức. Trần Triều cất từng bước đi ổn trọng, bàn tay vững vàng đỡ đôi chân em lên.

Miêu Gia Nhan chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ có thể trông thấy đường nét gương mặt anh tuấn của anh mà thôi.

“Miêu Nhi à,” Trần Triều lại cất tiếng gọi em.

Miêu Gia Nhan lại đáp, “Dạ.”

“Em sẽ trong trẻo như vậy, sẽ không như lời chị ấy nói đâu, đừng sợ.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan đáp: “Vâng.”

“Rồi em sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều.” Trần Triều dừng lại một lúc, tiếp lời, “Có người em thích, và cũng có người thích em.”

Miêu Gia Nhan không nói gì.

Còn cách căn phòng mười mấy mét nữa, họ vẫn còn phải đi một đoạn đường ngắn.

“Em có thể ở bên người em thích, bất luận là nam hay nữ.” Trần Triều xóc người em lên, áng chừng mười giây sau mới tiếp lời, “Em sẽ gặp được người tốt nhất.”

Trong không gian nhỏ hẹp dưới tán ô, hàng mi của Miêu Gia Nhan khe khẽ run lên, cuối cùng em nhắm mắt, dựa vào bờ vai Trần Triều nhỏ giọng đáp: “Vâng, anh Triều.”