“Dường như trên người Miêu Gia Nhan có rada cảm ứng Trần Triều.”
Chỗ ảnh chụp ngày hôm ấy khiến bộ nhớ 16Gb của chị đầy ứ.
“Chị chỉ muốn đăng ảnh ngay lập tức, em đúng là niềm vui bất ngờ năm nay chị gặt hái được.” Chị vừa đi vừa mở xem lại chỗ ảnh chị chụp được bằng điện thoại, bảo rằng, “Nếu không phải trời tối rồi, chị đoán chắc anh Địch vẫn còn muốn chụp nữa, lâu rồi không thấy anh ấy chụp ai như vậy.”
Chị hưng phấn nổ một tràng dài bên ghế phó lái, hai cậu bé ngồi ở hàng ghế sau đều yên lặng trông mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Miêu Gia Nhan ở ngoài trời lạnh cóng cả một ngày, bây giờ mặc quần áo lên vẫn còn chưa thấy ấm, cơ thể vẫn cứ run lên bần bật. Xe còn chưa lái vào thành phố, ngoài trời tối đen như mực, thi thoảng xe phóng qua một thôn trang nhỏ, có vài ngọn đèn le lói.
Nhìn những thôn trang nhỏ như vậy khiến Miêu Gia Nhan nhớ nhà ghê gớm, có lẽ tầm giờ này ông bà đang ở nhà đọc báo nghe tin tức.
“Anh trai cũng ngầu đét, ăn ảnh lắm.” Chị phóng to một bức ảnh lên xem, chị đứng ở xa, chỉ có thể chụp lờ mờ hình ảnh Trần Triều nắm tay Miêu Gia Nhan, cánh tay Trần Triều giơ cao, đầu gối nhấc lên, toàn thân dang rộng khỏe khoắn và hết sức điển trai.
Miêu Gia Nhan muốn xem ảnh, nhưng lại không dám.
Từ lúc chụp ảnh xong đến giờ em vẫn như người trên mây, trái tim đập thình thịch. Trần Triều không nói tiếng nào, Miêu Gia Nhan cũng không dám nói câu gì, có lẽ toàn bộ dũng khí của em đã cạn sạch sau buổi chụp hình hôm nay rồi.
Chị mê mẩn xem ảnh chụp, không rảnh để ý hai cậu bé có nói chuyện hay không.
Tối hôm ấy anh Địch hết sức nhiệt tình, trong bữa ăn còn chủ động ngồi xuống bên cạnh Miêu Gia Nhan, chị cười trêu anh, nói với Trần Triều: “Em xem anh Địch của em khác hẳn chưa kìa.”
Rõ ràng anh Địch đã thân thiết với Miêu Gia Nhan hơn hai ngày trước, bàn ăn bốn người anh chủ động ngồi cạnh Miêu Gia Nhan, chị ngồi kế bên Trần Triều.
Gọi món xong anh Địch hỏi Miêu Gia Nhan: “Em muốn ăn gì nữa không?”
Miêu Gia Nhan thầm nghĩ em chẳng muốn ăn gì cả, anh trả chỗ cho anh Triều ngồi với em đi!!
“Bao giờ em nhập học?” Anh Địch hỏi.
Miêu Gia Nhan nói: “Mùng 1 tháng 3 ạ.”
Anh Địch trầm ngâm tính thời gian, chị hỏi: “Anh muốn chụp thằng bé nữa à?”
“Chắc là quay về chụp một lần nữa.” Anh Địch nói.
Chị bóc mẽ anh: “Không có thần thái à? Quay về mặc bộ đồ rách ra chợ hoa chụp đại à?”
Anh Địch không để tâm, hỏi Miêu Gia Nhan: “Quay về em có thời gian không?”
Miêu Gia Nhan đang định nói có, nhưng đến bên miệng lại dừng lại, nhìn về phía Trần Triều.
Trần Triều hỏi: “Chụp cái gì?”
“Chụp cảnh tuyết.”
“Chụp cảnh tuyết cũng giống hôm nay à?” Trần Triều nhớ hồi ban ngày vòng tay qua vai em mà cánh tay em lạnh buốt, cùng với đầu gối em đụng vào người anh run lên cầm cập, bảo rằng: “Anh quay về còn bắt thằng bé đi chân trần chụp ảnh là bệnh luôn đấy.”
Chị cười ha hả, bảo rằng: “Anh trai đau lòng rồi.”
Miêu Gia Nhan nhìn thẳng về phía chị, ánh mắt hết sức thiết tha, nhưng chị không hiểu ý của em, còn tưởng Miêu Gia Nhan ngại ngùng. Thực ra Miêu Gia Nhan chỉ muốn chị im lặng.
Trần Triều không đáp lời, anh Địch bảo rằng: “Đi ủng tuyết chụp chứ.”
“Cho tiền.” Trần Triều nói.
Lần này cả anh Địch và chị đều phì cười, chị cười khúc khích nằm bò ra bàn, bảo rằng: “Chị phục em luôn đấy.”
Tới đây có thể ở trong nội thành, đương nhiên không cần phải chịu đựng ở tại trang trại.
Ban ngày chị chủ động đặt cho hai cậu bé một phòng, không biết là số lượng phòng có hạn hay chị quá “chu toàn”, còn đặt cho hai anh em phòng một giường lớn.
Miêu Gia Nhan vừa đẩy cửa vào liền ngây người, em hoảng hốt quay đầu muốn gọi chị, nhưng người ta đã về phòng mình cả rồi.
“Không sao, cứ như vậy đi.” Trần Triều kéo túi đi vào, ném balo lên ghế.
“Anh ngủ không ngon.” Miêu Gia Nhan chau mày lại, Trần Triều không thích ngủ cùng người khác, Miêu Gia Nhan vẫn luôn nhớ điều này.
“Không nhiều chuyện đến mức ấy đâu.” Trần Triều cởi áo khoác ra, cả ngày giày vò rất mệt mỏi, chỉ muốn mau mau tắm rửa rồi đi ngủ.
Miêu Gia Nhan đành phải do dự rồi đóng cửa lại.
Hai người chia nhau tắm rửa, Miêu Gia Nhan giặt giũ như mọi ngày, sấy khô tóc rồi mới đi ra.
Trần Triều đã ngủ rồi.
Miêu Gia Nhan nhẹ nhàng treo đồ lên, tắt đèn, nương ánh đèn mờ ở hành lang mà nhẹ nhàng đi lên chỗ giường còn trống.
Trần Triều thở đều đều, khiến người ta cảm thấy yên lòng biết bao.
Miêu Gia Nhan buộc gọn tóc lên đỉnh đầu, sợ lúc ngủ tóc tản ra quét lên mặt Trần Triều. Sau khi em nằm xuống không làm gì cả, chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ, hai tay đặt ngay ngắn lên bụng.
Trong phòng bật điều hòa, hơi nóng phả lên mặt rất khó chịu. Miêu Gia Nhan nằm một lúc lâu mà không sao ngủ được, cuối cùng đành phải trở mình nằm nghiêng, rúc một nửa gương mặt vào trong chăn. Tư thế này khiến em không thể nằm đan tay như trước, một lúc lâu sau, Miêu Gia Nhan thò một tay ra khỏi chăn, tay còn lại nhẹ nhàng duỗi về phía trước, bàn tay nhẹ nhàng tìm kiếm trong chiếc chăn, cuối cùng chạm vào đầu ngón tay Trần Triều.
Miêu Gia Nhan thở nhẹ nhàng, dường như hết sức căng thẳng, dường như sợ mình sẽ làm ảnh hưởng tới Trần Triều.
Ngón tay em cong về phía trước, ngón trỏ và ngón cái nắm hờ lấy đốt ngón tay Trần Triều, để nó đặt lên lòng bàn tay của mình.
Trần Triều có đôi tay rất đẹp, trước kia Miêu Gia Nhan rất thích nhìn anh viết chữ. Lúc anh viết gân trên mu bàn tay kéo căng lên, toát lên cảm giác rất ngầu khó có thể diễn tả được thành lời.
Thời điểm đó Miêu Gia Nhan còn chưa rõ, cảm giác ngầu không biết hình dung kia được gọi là “Gợi cảm”.
Miêu Gia Nhan chỉ cần chạm vào đầu ngón tay của anh một lúc thôi là cũng đủ thỏa mãn rồi, tổng cộng chưa đầy một phút em đã lại nhẹ nhàng rụt tay về.
Từ đầu tới cuối Trần Triều không hề tỉnh lại, Miêu Gia Nhan lén lút làm ra hành động vượt lệ thường trong phút chốc, hài lòng dựa vào gối, nhắm mắt say giấc nồng.
Miêu Gia Nhan ngủ rất ngoan, cả đêm không hề cử động.
Trần Triều ngủ say, đang ngủ cánh tay đập tới, Miêu Gia Nhan bị anh đập tỉnh dậy, em mở mắt ngơ ngác hai giây, sau đó nâng cánh tay anh đặt trên ngực mình xuống, tiếp tục ngủ.
Trong hợp đồng chỉ ghi chụp bốn bộ ảnh, nhưng số lượng thực tế vượt xa con số này nhiều. Miêu Gia Nhan không hiểu những điều này, Trần Triều cũng không so đo, dù sao cũng đã tới đây rồi, chụp thêm mấy bộ cũng không thành vấn đề, em kiếm hơn một vạn, Miêu Gia Nhan sẽ không bị lỗ.
Mấy hôm ấy Miêu Gia Nhan thay hơn chục bộ, kiểu dáng gì cũng có. Trong đó có hai ngày anh Địch không chụp ảnh, đổi sang một nhiếp ảnh gia khác, người ta không có yêu cầu cao như anh Địch, Miêu Gia Nhan thoải mái tạo dáng là được rồi.
Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan thay năm bộ đồ trong một buổi sáng, hỏi: “Chị còn bán quần áo nữa à?”
Chị biết có lẽ Trần Triều đã đoán được ra, cũng không lừa anh, thật thà trả lời: “Ở cửa hàng bạn chị.”
“Chụp ảnh cho người ta dùng à?” Trần Triều hỏi.
“Ừ,” Chị cười, “Phải thêm tiền à? Nhưng chị nhắc em này, trong hợp đồng không giới hạn số cửa hàng online.”
Trần Triều chau mày, bảo rằng: “Ngày đầu tiên chị mang cả xe quần áo tới là em đoán được ra rồi, chị không thể nói thẳng à? Không cần phải vòng vo lừa như vậy.”
“Chị không lừa hai đứa.” Chị không để ý giọng điệu Trần Triều không được vui, bảo rằng: “Chị không ép giá hai đứa, nếu em muốn gấp đôi chị sẽ cho gấp đôi. Nhưng em cũng phải suy nghĩ cho chị, hơn hai mươi ngàn một bộ ảnh với chị mà nói quá cao rồi, chị không theo nổi. Chi phí phát sinh chị không trừ đi, cho các em hết rồi.”
Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan ở bên kia được nhiếp ảnh gia chụp liên hồi, muốn đi tới kéo em bỏ đi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chị nói: “Chị có thể nói thẳng ngay từ đầu, em ấy rất tin chị, đừng lừa em ấy.”
“Chị thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện lừa các em,” Chị gái nghiêm túc nói chuyện với Trần Triều, “Chị làm nghề này bao nhiêu năm rồi, không dựa vào người ta.”
“Cái này không cần chị nói với em. Chị dẫn em ấy đi chụp hình, đừng hôm nay thì ở chỗ chị bán hoa, ngày mai thì chụp bán quần áo cho bạn chị, ngày kia lại đi bán vòng cổ cho ai đó, ngày mốt bán chun buộc tóc dầu gội đầu là được rồi.” Rõ ràng Trần Triều không được vui, gương mặt hết sức lạnh lùng.
“Không đâu, chị muốn hợp tác với Nhan Nhan thường xuyên, em có bảo chị cũng không làm như vậy.” Chị đưa cho Trần Triều chai nước, “Anh trai à nguôi giận đi.”
Trần Triều nhận lấy tu một ngụm, không nói chuyện này nữa.
“Hai đứa rất bổ khuyết cho nhau, về mọi mặt.” Chị nói.
Lúc này đây Trần Triều không muốn nói chuyện, anh kéo ghế qua ngồi xuống, không nói gì nữa.
Miêu Gia Nhan chụp ảnh xong đi tới, chị nói với em, “Anh trai em giận chị rồi, mau giúp chị dỗ anh ấy đi.”
“Dạ?” Miêu Gia Nhan vội vàng cúi đầu nhìn Trần Triều, hỏi anh, “Sao vậy anh Triều?”
Trần Triều hỏi: “Hôm nay chụp xong chưa? Còn gì không?”
“Còn mấy bộ nữa, chụp xong rồi đi.” Chị vội vàng đáp.
“Anh nhiếp ảnh đi vệ sinh rồi, nghỉ một lúc.” Miêu Gia Nhan ngồi xuống, dựa vào chân Trần Triều, ngồi kế bên anh nói: “Hôm nay em hơi mệt.”
Trong hai anh em rõ ràng Trần Triều khó nói chuyện hơn, Miêu Gia Nhan làm gì cũng nghe theo lời anh ấy. Anh giận dữ Miêu Gia Nhan cũng im lặng theo.
Chị dở khóc dở cười: “Vẫn còn giận thật à?”
Thực ra Trần Triều không giận, chỉ là anh không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện này, như vậy sẽ có lần tiếp theo.
Tuy rằng dù chụp hoa hay chụp quần áo thì đều làm người mẫu, nhưng vẫn có sự khác biệt, không giống nhau. Nếu lần này nhẹ nhàng cho qua cũng đồng nghĩa ngầm đồng ý cho lần sau chụp ảnh mang đi bán quần áo.
Dường như trên người Miêu Gia Nhan có rada cảm ứng Trần Triều, em cảm thấy Trần Triều không vui, trước giờ em rất nhạy cảm về mặt này.
Em dỗ dành anh theo bản năng, ngồi xuống đặt hai cánh tay lên đầu gối Trần Triều, em tựa cằm lên đó, ngước mặt nói chuyện với Trần Triều, như một cậu bạn nhỏ, cũng giống như một chú cún ngoan.
Trần Triều chê em ngốc nghếch, anh chụp tay lên mặt đẩy em đi.
Miêu Gia Nhan lại dựa vào, Trần Triều nhìn em nói: “Như đứa ngốc ấy.”