Hoàn Triều

Chương 3




“Bánh bao…” Miêu Gia Nhan bỏ miếng bánh bao còn thừa trong tay vào miệng, mở túi đưa ra, “Anh ăn không?”

Chiếc bánh bao hình trái tim to ơi là to của bà làm Miêu Gia Nhan khó xử quá chừng, bà cẩn thận cất bánh trong một chiếc túi bảo quản, giấu trong ngăn kéo phòng Miêu Gia Nhan.

Bánh bao to như vậy, dù một ngày Miêu Gia Nhan không ăn cơm, ba bữa chỉ ăn bánh bao thôi cũng đủ no căng bụng rồi.


Bà bảo, bánh to như vậy trông mới đẹp, ăn mới đã bụng chứ con.

Miêu Gia Nhan thích nuôi tóc dài, thích xúng xính trong những chiếc váy, thích những món đồ dễ thương mà chỉ các bạn gái mê mệt từ nhỏ rồi. Nếu phải liệt kê trên đời này ai không có bất cứ dị nghị, thành kiến nào với sở thích của cậu, có lẽ chỉ có ông bà mà thôi.

Bà không những không nạt cậu, còn chiều ý để cậu theo đuổi những sở thích này, bà mua cho cậu chiếc rèm cửa sổ màu vàng nhạt chỉ mấy bạn gái mới hay treo, sắm cho cậu chiếc ga trải giường màu thiên thanh ngọt dịu, thậm chí bà còn lén lút làm chiếc bánh bao hình trái tim màu hồng dành riêng cho cậu nữa.

Vậy nên tuy rằng bình thường Miêu Gia Nhan phải chịu rất nhiều lời đàm tiếu, rất nhiều ánh nhìn dị nghị vì sở thích kỳ quặc của mình, thậm chí bố mẹ cũng không cần cậu nữa, nhưng cậu vẫn là một đứa trẻ hạnh phúc, được đón nhận biết bao tình yêu thương như vậy.

Cậu có riêng cho mình một thế giới mơ mộng trong căn nhà nhỏ của bà nội, căn phòng nho nhỏ yên tĩnh và đẹp biết bao nhiêu.

Miêu Gia Nhan véo miếng bánh bao bỏ vào miệng, bánh bà nội hấp bao giờ cũng có vị ngọt dịu, bởi vì nhân kem sữa, cho nên còn có mùi sữa thoang thoảng. Nhưng giờ cậu không ăn thêm được nữa, véo một góc bánh rồi lại buộc chặt túi bọc thực phẩm, cất vào trong ngăn kéo.

Lúc đóng ngăn kéo ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa sổ nhỏ ở nhà đối diện, ra là bà Trần đi lên mở cửa cho thông gió, phòng lúc nào cũng vén rèm quang đãng, vô tư chẳng sợ ai ngó ngàng.

Thực ra trên đời vẫn còn những người không hề có thành kiến gì, cũng chẳng thèm để ý trước bộ dạng “không bình thường” của Miêu Gia Nhan từ đáy lòng. Miêu Gia Nhan cũng đã may mắn gặp được người như vậy, ngoài ông bà ra vẫn còn một người nữa.

Ngày 27 m lịch chú của Trần Triều mới về quê, con trai chú kém Trần Triều hai tuổi, vẫn còn đang học cấp hai. Bố Trần Triều và chú hai giống nhau như đúc, nhưng Trần Triều và cậu em họ lại chẳng giống nhau một chút nào.

Ngoại hình Trần Triều thì giống mẹ nhiều hơn, còn cậu em thì giống thím như tạc. Cậu bé mặt bầu bĩnh, hai mắt thì tròn xoe, nhìn chỗ nào cũng tròn đầy mũm mĩm.

Hôm ấy nhà chú hai về, Trần Triều ra bãi đỗ đón chú thím, anh đang cúi đầu ra khỏi cổng thì tình cờ đụng mặt Miêu Gia Nhan đang muốn đi ra trang trại hoa.

Miêu Gia Nhan thấy anh thì ngạc nhiên thấy rõ, đứng hình mất mấy giây, sau đó lập tức nép mình ra đằng sau, nhường đường cho anh đi trước.

Trần Triều nhìn cậu không nói lời nào, thờ ơ đi ngang qua cậu.

Đây là lần chạm mặt thứ hai kể từ khi Trần Triều quay về. Lần đầu tiên gặp mặt tốt xấu gì cậu cũng gọi được một tiếng “Trần Triều”, đến lần thứ hai Miêu Gia Nhan còn chẳng dám hé môi.

Lại nói, tính tình của hai anh em Trần Triều cũng chẳng giống nhau gì cả, cậu em họ thì hướng ngoại, dạo trước lúc Trần Triều ở quê cậu bé rất thích tới chơi với anh, Đinh Văn Thao cũng hướng ngoại, hai kẻ hướng ngoại gặp nhau lập tức giải phóng cho Trần Triều. Ông “trùm” dẫn em họ đi càn quấy khắp nơi, Trần Triều có thể nằm ở nhà yên tĩnh chợp mắt, lúc thì lại vẽ tranh.

Trần Quảng Đạt lật đật đi tới phòng của Trần Triều, Trần Triều đang khoanh chân ngồi trên giường đọc sách, Trần Quảng Đạt đi tới ngả người nằm xuống giường con trai.

“Bố làm cái gì vậy?” Trần Triều hỏi.

“Nằm một lúc.” Trần Quảng Đạt thở dài thườn thượt, mệt mỏi duỗi lưng.

“Bố vào phòng con nằm cái gì?” Trần Triều dịch người sang bên cạnh, chê bố cậu chiếm chỗ, “Bố về phòng mình mà nằm.”

“Bố làm gì có phòng, con tưởng bố giống như con à? Còn có phòng nữa.” Trần Quảng Đạt gối đầu lên chân Trần Triều, “Mọi người phải chen nhau nằm.”

“Con bảo bố ngủ với con thì bố không nghe.” Trần Triều nói.

“Bố không ngủ với con đâu, con nhiễu sự lắm.” Trần Quảng Đạt cười chê, “Nằm cùng một chỗ lại không cẩn thận đụng vào người, không dám đắc tội.”

Trần Triều cũng không hề phản bác.

Trần Triều có ngoại hình giống mẹ, tính tình cũng giống mẹ hơn cả. Khó tính, khắt khe, không hòa đồng, từ nhỏ đã không phải đứa bé được lòng mọi người.

Trần Quảng Đạt gối cái đầu nặng trình trịch lên đùi Trần Triều mãi, ai mà chịu nổi cho được. Không bao lâu sau Trần Triều đã rút chân ra đổi gối cho ông.

Trần Quảng Đạt nằm chợp mắt hơn nửa tiếng, đến tối Trần Triều mới biết vì sao Trần Quảng Đạt lại mò tới phòng mình ngủ.

Lúc ăn tối bà nhắc tới chuyện này, hỏi Trần Quảng Đạt: “Anh với Khương Lệ cứ như vậy à? Rốt cuộc có quay lại hay không?”

Trần Quảng Đạt lập tức nhìn về phía Trần Triều cầu cứu, Trần Triều buông mắt uống canh, không đoái hoài gì tới ông.

“Ôi, mẹ cứ nói mấy chuyện này làm gì cơ chứ?” Trần Quảng Đạt bảo, “Để sau hẵng nói.”

“Đã bao nhiêu năm rồi?” Rõ ràng lần này bà không muốn con trai gạt mình cho qua chuyện nữa, “Anh đã bốn mươi tuổi đầu rồi, sao không được cái gì nên hồn vậy?”

Chú và thím ngồi bên cạnh cũng phì cười theo, biết ngay kiểu gì bà cũng nhắc tới chuyện này. Trần Quảng Đạt lén lút huých đầu gối vào chân Trần Triều, Trần Triều khều lại, không nói đỡ cho bố.

“Nhìn thằng Triều làm gì, anh nhìn nó làm gì.” Bà phẩy tay về phía bên này, không cho Trần Quảng Đạt làm loạn, “Trước kia để thằng bé ở chỗ mẹ còn được, nhưng giờ nó về rồi, đã lên cấp ba rồi, ai lo cho nó đây?”

“Nó từng tuổi này rồi, còn cần ai lo cho nó nữa,” Trần Quảng Đạt nhìn con trai, thờ ơ đáp lại, “Bằng tuổi nó con có cần bố mẹ quản nữa đâu.”

“Anh xéo đi!” Bà lườm một cái sắc lẹm, cách hai người mà vẫn duỗi tay ra đánh ông con trời đánh này, “Nói thế mà cũng nghe được? Trẻ con bây giờ giống các anh khi đó à?”

“Thế khác chỗ nào chứ, không phải đều là con hay sao?” Trần Quảng Đạt cười khúc khích, “Thằng bé nhà con được việc, bớt lo lắm.”

Trần Quảng Đạt và Khương Lệ đã ly hôn hơn bốn năm rồi, hai năm qua mỗi lần gặp mặt bà đều nhắc tới chuyện này, hỏi riết khiến Trần Quảng Đạt phát sợ. Nhưng Trần Quảng Đạt cũng chưa từng nói ông nghĩ như thế nào, Trần Triều cũng chưa từng hỏi ông.

Trần Triều không để ý việc bố mẹ mình có tái hôn hay không. Cho nên anh cũng không muốn tham gia vào đề tài này, dùng cơm xong rồi lên tầng.

Ngày hai mươi tám tháng Chạp, hai người bạn nối khố là Trần Quảng Đạt và Miêu Kiến ngồi xuống nhậu với nhau, uống một chút rượu. Miêu Kiến mò sang, hai người ngồi trong phòng bếp, chén chú chén anh suốt một buổi chiều, nhưng cũng không uống được là bao, chủ yếu là tán gẫu.

Lúc Trần Triều đi ngang qua cửa nghe thấy Miêu Kiến nhỏ giọng nói: “Anh cũng không muốn quản nó, quản nó cũng vô dụng, nhưng hễ thấy nó anh lại bực mình…”

Trần Quảng Đạt khuyên nhủ: “Nếu không quản được thì bỏ đi anh ạ, nói không chừng lớn lên sẽ không như vậy.”

“Nhưng nếu nó còn như vậy thì làm sao?” Miêu Kiến vuốt mặt, thở dài nói, “Thành ra thể thống gì…”

“Nếu không thì anh định làm gì, anh đây là xét nét không đâu.” Trước giờ Trần Quảng Đạt chiều con thành thói, cho nên ông thực sự không hiểu được tâm trạng của Miêu Kiến, tuy rằng ông lấy làm lạ, nhưng cũng không coi đó là chuyện gì to tát.

“Sáng nay em nghe thấy bên nhà anh có tiếng cãi vã, anh lại đánh thằng bé à?” Trần Quảng Đạt không tán thành nói, “Đừng đánh, đánh rồi sau này cha con lại càng xa cách hơn.”

“Không đánh, chỉ nói mấy câu thôi, ông bà bảo vệ nó lắm.” Miêu Kiến nói, “Vốn dĩ cha con anh cũng chẳng thân nhau gì cho cam, nó sợ anh.”

“Không sợ anh mới là lạ.” Trần Quảng Đạt nói.

Thực ra bữa này là Trần Quảng Đạt có ý gọi Miêu Kiến tới đây, một phần do bà Trần nhắc nhở, sợ Miêu Kiến ở nhà lại đánh con, Tết rồi để nhà xích mích thì không hay.

Sáng nay Miêu Gia Nhan bị bố mắng, nguyên nhân chỉ vì cái máy sấy bị hỏng, Miêu Gia Nhan để tóc ướt xuống tầng, định bụng ra vườn hoa, nhưng không may bị bố cậu quay về bắt gặp.

Miêu Gia Nhan cúi gằm đầu đi qua, bị bố kéo trở lại, bởi bố dùng lực mạnh mà bị bật người, bả vai va vào cánh cửa.

“Anh làm cái gì thế!” Bà Miêu nghe thấy tiếng, cuống quýt chạy từ dưới bếp lên, “Anh đừng động vào nó.”

Miêu Kiến đã kiềm chế suốt mấy ngày trời, lần này quả thực không kiềm chế được nữa, trợn ngược mắt lên nhìn chòng chọc Miêu Gia Nhan nói: “Hôm nay mày phải cắt tóc cho tao, tối nay mà còn chưa cắt thì tao cắt cho mày.”

Bả vai Miêu Gia Nhan đau điếng, nhưng đứng trước mặt bố cậu không dám đưa tay lên xoa, chỉ cúi gằm đầu đứng ở đó.

“Tao đang nói với mày đấy mày có nghe thấy không?” Miêu Kiến túm cổ áo Miêu Gia Nhan, “Mày điếc à?”

Bà chạy tới hất tay Miêu Kiến ra: “Anh buông ra! Sáng sớm ngày ra đã nổi điên cái gì!”

“Miêu Gia Nhan, tao sắp không chịu nổi mày nữa rồi, mày đừng để tao phải ra tay.” Miêu Kiến trừng mắt lên, còn muốn nói câu gì đó, nhưng đã bị bà đẩy đi rồi.

Bà quay đầu nháy mắt ra hiệu với Miêu Gia Nhan, để cậu mau tránh đi.

Thế là Miêu Gia Nhan trốn trong trang trại một ngày, trước giờ cơm tối ông nội lật đật xách hai hộp giữ nhiệt tới, dặn cậu tối hẵng về.

Cậu ngồi trong trang trại hoa đợi đến mười giờ, người nhớp nháp khó chịu, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.

Sáng hôm sau, Miêu Gia Nhan dậy từ tờ mờ sáng, cậu lấy chiếc bánh bao bự chảng trong tủ lạnh ra hấp, sau đó mang đi.

Lúc ra cổng trong nhà chỉ có mình bà đã dậy, bà nói ông sẽ mang bữa trưa tới cho cậu, để hai bố con tạm thời tránh đụng mặt nhau, đợi qua Tết mọi người sẽ đi thôi. Bà nói mà hai mắt hoen đỏ, sụt sùi bảo rằng: “Tết năm sau bà không cho tụi nó về nữa.”

“Không sao đâu ạ.” Miêu Gia Nhan xoa vai bà an ủi, cười bảo, “Cháu cũng thích ở trang trại, hôm qua có một thùng hạt nảy mầm rồi đấy bà.”

“Chúng nó ở nhà rượu thịt no say, cháu trai bà lại không có chỗ ở, cơm cũng không được ăn.” Bà nói tới đây lại dụi mắt, “Sang năm chúng nó cuốn xéo hết đi cho bà.”

“Gì vậy bà…” Miêu Gia Nhan cúi người, đứng ngang tầm mắt nhìn về phía bà, “Có sao đâu mà… cháu ở đâu cũng như nhau thôi à, bà vui lên nào.”

“Vui cái nỗi gì chứ,” Bà bất mãn nói, “Sang năm không cho đứa nào vể cả, chỉ ba chúng ta ở nhà đón Tết.”

Miêu Gia Nhan mỉm cười dỗ dành bà, “Được rồi, được rồi, mọi chuyện do bà quyết, bà vui lên đi, cháu đi đây, lát nữa bố cháu dậy rồi.”

“Mau đi đi, chúng ta mặc nó!” Bà đẩy cậu, “Đi đi.”

Miêu Gia Nhan mang bánh bao cậu cắt sẵn đi, ngoài trời vừa hửng sáng, trong ngõ vắng ngắt không một bóng người.

Bánh bao vừa hấp vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, Miêu Gia Nhan véo một miếng bánh trong túi ra, vừa đi vừa nhấm nháp. Bây giờ ăn bánh bao vẫn còn nóng hổi, đợi lát nữa tới trang trại sẽ nguội ngắt.

Dọc đường đi ngang qua cổng nhà họ Trần, Miêu Gia Nhan đảo mắt nhìn qua, cổng lớn vẫn còn đóng kín, chắc Trần Triều vẫn chưa dậy dâu, anh ấy thích ngủ nướng.

Miêu Gia Nhan nhai bánh tiếp tục đi, đúng lúc này sau lưng có tiếng mở cửa, Miêu Gia Nhan vô thức đưa mắt nhìn theo.

Vừa đảo mắt cậu liền sững lại.

Trong tay Miêu Gia Nhan vẫn đang cầm nửa cái bánh bao, lúc quay đầu miệng còn đang nhai tóp tép.

Trần Triều đi mua thuốc cho cậu em họ, thằng bé bị sốt nhẹ.

Hai người lững thững một đi trước một theo sau, Miêu Gia Nhan vừa đi vừa nhấm nháp bánh bao, cất bước đi từ tốn, cũng không dám quay đầu nhìn lại. Cả con ngõ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người vọng về.

“Đứng lại đó.”

Trần Triều đột nhiên lên tiếng, Miêu Gia Nhan giật bắn mình, bước chân lập tức dừng lại.

Cậu vội vàng quay đầu lại, Trần Triều sải bước tiến lên, tỉnh bơ nói: “Không quen anh à?”

Miêu Gia Nhan trợn tròn mắt lên, trong miệng vẫn còn nhai bánh bao chưa kịp nuốt xuống, nhồm nhoàm trả lời: “Không… không phải không quen biết.”

“Ăn cái gì thế, nhai nhồm nhoàm trong miệng.” Trần Triều hỏi.

“Bánh bao…” Miêu Gia Nhan bỏ miếng bánh bao còn thừa trong tay vào miệng, mở túi đưa ra, “Anh ăn không?”

Trần Triều duỗi tay ra véo một miếng bánh: “Cái màu gì vậy.”

“Quả thanh long, bà em hấp.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng trả lời, giọng nói có chút câu nệ.

Trần Triều thì sải rộng bước chân, mà Miêu Gia Nhan thì dừng lại, chẳng mấy chốc hai người sóng vai đi với nhau, nhưng cậu không dám nói lời nào, chỉ lặng lẽ bước theo.

“Anh còn tưởng cậu không quen anh chứ.” Trần Triều không nhìn cậu, “Gặp mặt mà không nói câu nào.”

Miêu Gia Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh, ngập ngừng hai giây rồi nói: “Em không dám.”

“Cậu sợ cái gì,” Trần Triều quét mắt nhìn cậu, “Anh làm gì cậu?”

“Hôm đầu tiên anh về em gọi anh… anh không để ý tới em.” Miêu Gia Nhan chớp đôi mắt, lúc nói chuyện bộ dạng ấm ức, còn mang theo một chút vô tội, “Sau đó em không dám nữa.”

“Cậu gọi anh à?” Trần Triều nhướng mày lên, gương mặt hết sức đẹp trai, mỗi lúc anh làm biểu cảm này trông có vẻ khác với bình thường.

“Gọi mà…” Miêu Gia Nhan nhìn anh, nhỏ giọng nói.

“Gọi thế nào?”

“Em gọi tên anh.” Miêu Gia Nhan trả lời.

Trần Triều thình lình vươn tay ra, Miêu Gia Nhan sững sờ, Trần Triều vòng tay kẹp cổ cậu, còn trở tay nắm cằm ép cậu ngẩng mặt lên, hung dữ hỏi: “Cậu gọi Trần Triều thế hả?”

Phải mất mười mấy giây Miêu Gia Nhan mới kịp lấy lại phản ứng, đôi mắt dần dần bừng sáng lên, cười tươi cất tiếng: “Anh Triều!”

“Anh mới đi có một năm mà cậu đã “Trần Triều” với anh rồi, cậu gọi “Trần Triều” thế hả?” Trần Triều cứ vòng tay kẹp cổ kéo Miêu Gia Nhan đi như vậy, miệng không quên nạt cậu.

Miêu Gia Nhan bị kẹp đến nỗi mặt biến dạng nhưng vẫn còn cười cho được, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, trong giọng cũng mang theo ý cười, lại nhỏ giọng lặp lại: “Anh Triều!”

“Không biết lớn bé.” Trần Triều vò đầu Miêu Gia Nhan rối tung, lúc này mới buông cậu ra.

“Em còn tưởng anh không muốn để ý tới em nữa.” Miêu Gia Nhan xoa đầu, vẻ mặt hơi e thẹn.

Đi tới đầu đường, Trần Triều búng tay lên đầu Miêu Gia Nhan, miệng lẩm bẩm chê cậu “Nhiễu sự”, dứt lời đi về phía trạm y tế.

Bỏ lại Miêu Gia Nhan tay xách túi bánh bao, đi được mấy bước ngoái đầu nhìn lại, chậm chà chậm chạp, nom cậu nhóc vui ra mặt.