“Từ nhỏ đã ăn bận vậy rồi, lớn lên cũng xinh xắn, mới nhìn còn tưởng là con gái.”
“Từ nhỏ đã ăn bận vậy rồi, lớn lên cũng xinh xắn, mới nhìn còn tưởng là con gái.”
“Ơ chạy mất rồi?” Trần Quảng Đạt nhìn sang Trần Triều, “Tìm con à? Có bạn gái ở quê rồi cơ à?”
Trần Quảng Đạt chòng ghẹo, bà Trần đoán chắc ông con của mình nghĩ nhầm rồi, “Hừ” một tiếng bảo rằng: “Cháu trai bà Miêu nhà bên đấy.”
“Cháu trai bà Miêu? Đã lớn vậy rồi cơ à?” Bấy giờ Trần Quảng Đạt vô thức quay đầu nhìn lại, phát hiện cổng sân đã đóng lại từ lúc nào, ngạc nhiên hỏi mẹ, “Sao lại để tóc dài thế?”
Bà kể: “Từ nhỏ đã ăn bận vậy rồi, lớn lên cũng xinh xắn, mới nhìn còn tưởng là con gái.”
“Nhà nó nghĩ gì vậy,” Trần Quảng Đạt phì cười, “Ban nãy con tưởng là con gái thật.”
“Hồi nhỏ nuôi như con gái, lớn lên không quản được nữa.” Bà nói, “Nhưng thằng bé ngoan lắm.”
“Bố nó mặc kệ à?” Trần Quảng Đạt nghĩ tới Miêu Kiến, cảm thấy khó lòng tin nổi, “Bố nó khó tính như vậy mà cũng chịu được à?”
“Không chịu thì cũng đành chịu thôi, không quản được nữa rồi.” Bà Trần nhớ lại lần trước Miêu Gia Nhan bị bố lôi xềnh xệch đi bắt cắt tóc, cậu bé quẫy đến nỗi cổ bị xước một mảng lớn, đau lòng cảm thán, “Mấy đứa nhóc như vậy bố mẹ đều không ưa, cho nên bình thường thằng bé bị bỏ mặc ở chỗ bà Miêu, không ai quản.”
Trần Quảng Đạt và Miêu Kiến trạc tuổi nhau, cùng hội cùng thuyền ngày còn nhỏ. Trần Quảng Đạt từ nhỏ đã hào sảng, suốt ngày nói cười ha hả, trong khi Miêu Kiến thì lúc nào cũng xị cái mặt xuống, hở ra là đánh nhau.
“Lớn từng này rồi, không quản được nữa rồi.” Trần Quảng Đạt cảm thán.
“Có gì đâu mà phải quản.” Từ nãy đến giờ Trần Triều đứng bên cạnh không nói năng gì, lúc này mới mở miệng bảo, “Rảnh à mà để tóc dài hay ngắn cũng phải can dự.”
Lúc Miêu Gia Nhan chạy về sân nhà, hai đứa em vô tình ném pháo sát rạt chân cậu, vỏ pháo bắn lên bàn chân Miêu Gia Nhan.
Cậu em đoán chừng mình gặp rắc rối rồi, ánh mắt có vẻ chột dạ, bình thường họ không nói chuyện với Miêu Gia Nhan, lúc này cậu nhóc mím chặt môi không chịu nói lời xin lỗi. Miêu Gia Nhan tránh sang bên cạnh, không buồn nhìn tụi nhỏ lấy một cái, đi thẳng vào trong nhà.
“Về rồi đấy à?” Cô út thấy cậu thì thuận miệng hỏi.
Miêu Gia Nhan khẽ đáp “Vâng”, cậu băng qua cả phòng đông nghịt người, đi lên tầng quay về phòng của mình.
Tường phòng cách âm không tốt, ống dẫn khí máy sưởi truyền tiếng trò chuyện dưới sảnh lên rõ mồn một.
“Đã lên cấp ba rồi, sao vẫn còn như vậy?” Cô út hỏi.
“Thế coi như bỏ à?” Bác cả vừa nhặt rau vừa nói, “Sau này đi tìm việc kiểu gì? Rồi nó định lập gia đình thế nào? Ai lại chịu gả con gái mình cho người như vậy..”
“Còn lập gia đình cái nỗi gì nữa…” Cô út lầu bầu nói câu gì đó, bởi hạ thấp giọng nên không nghe thấy rõ.
“Lát Miêu Kiến vào cô đừng nói mấy chuyện này đấy, năm hết Tết đến rồi, đừng để nó tức lên lại đánh thằng bé.” Bác cả dặn dò.
“Ai dám nói chứ, đến em còn chẳng dám nói.” Cô út nhỏ tuổi nhất nhà, cũng hơi sợ Miêu Kiến, “Tối qua ngồi ăn mà em thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ anh ấy nhắc tới chuyện này…”
Hai người nói tới đây thì chuyển sang đề tài khác, Miêu Gia Nhan cũng không muốn nghe họ nói chuyện, chỉ là mấy câu nói kia xuyên qua vách tường mỏng tự tìm tới tai cậu mà thôi.
Cậu ngồi xổm trên ghế trước bàn học, trên người vẫn còn khoác chiếc áo choàng dày cộp mặc ra đường, thành thử lúc ngồi như vậy bị cộm người.
Bàn kê sát chân cửa sổ, Miêu Gia Nhan kê tay trên đầu ngồi, trông mắt nhìn ra bên ngoài.
Cửa sổ tầng hai có tầm nhìn thoáng đãng, thấy được ban công tầng hai những nhà khác, trông thấy cả mái nhà dươis tầng một. Có nhà phơi rất nhiều đồ khô trên tầng thượng, còn cẩn thận lấy vải để bọc lại, từng bọc từng bọc trông rất ngăn nắp. Miêu Gia Nhan rất thích ngồi ở đây, nhất là khi hè về, cả thôn trang xanh mướt, rất nhiều nhà trồng hoa trên tầng hai, thi thoảng trời đổ cơn mưa rào, cảnh tượng đẹp vô ngần.
Nhà họ Trần kế bên nhà họ Miêu, là hàng xóm láng giềng với nhau biết bao năm rồi.
Đối diện cửa sổ phòng Miêu Gia Nhan là cửa sổ tầng hai nhà họ Trần, chính là phòng của Trần Triều. Phòng Trần Triều trước giờ vẫn luôn vén rèm cho thoáng đãng, có thể thấy rõ mồn một cả căn phòng. Còn phòng của Miêu Gia Nhan thì khác, thỉnh thoảng cậu mới kéo rèm lên.
Miêu Gia Nhan kê mặt trên cánh tay, cứ ngồi như vậy một lúc lâu.
Mãi đến khi dưới nhà gọi xuống ăn Miêu Gia Nhan mới ngồi dậy. Trước khi ra khỏi phòng cậu do dự một chút, mở cửa sổ ra, lấy chậu hoa trống không bên bệ cửa sổ bỏ ra ngoài. …
“Anh Triều, cuối cùng anh cũng về rồi! Chài ơi, em nhớ anh chết mất thôi!” Đinh Văn Thao phi lên giường Trần Triều, hớn ha hớn hở nói với anh.
Trần Triều về quê ngày thứ ba, mới sáng sớm ngày ra Đinh Văn Thao đã đập cửa rầm rầm, bà lật đật chạy ra mở cửa, cậu ta phi như bay lên tầng tìm Trần Triều.
Còn chưa tới tám giờ sáng, Trần Triều vẫn đang say giấc nồng, bị cậu ta đập bôm bốp tỉnh giấc. Đinh Văn Thao nặng hơn tám mươi cân, tấm thân nặng nề cứ như vậy giáng xuống người Trần Triều, Trần Triều nhấc mi mắt đẩy cậu ta ra, Đinh Văn Thao giãy đành đạch như cá xa nước, đấm bôm bốp lên giường Trần Triều.
“Dịch ra…” Trần Triều chau mày, “Làm anh chú hốt cả hền.”
“Không dịch đâu! Em nhớ anh chết đi được ấy!” Đinh Văn Thao dụi đầu vào lưng Trần Triều cách lớp chăn, “Anh đi biền biệt một năm không về!”
Trần Triều không đẩy cậu ta ra được, đành phải trở mình, nếu không lồng ngực bị đè chặt cứng không sao thở được mất.
“Người lạnh như ma mà cứ dựa vào người anh.” Trần Triều ghét bỏ nói, “Xuống mau.”
Đinh Văn Thao không nghe lời, chỉ cười hì hì mãi thôi.
Trần Triều đi rửa mặt, Đinh Văn Thao ngồi trên giường anh đợi. Đợi đến khi Trần Triều vắt khăn mặt quay về, Đinh Văn Thao ra vẻ thần bí lấy điện thoại ra khỏi túi, nói với Trần Triều: “Anh Trần à em cũng có điện thoại rồi! Anh mau cho em số của anh đi!”
“Lấy đâu ra?” Trần Triều vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi.
“Chú em mua cho em đấy, ông già nhà em không biết đâu!” Đinh Văn Thao cười không thấy tổ quốc đâu, “Mau lên, mau thêm QQ đi, như vậy ngày nào em cũng có thể tìm anh.”
Trần Triều nói: “Thế thì phiền chết mất.”
“Em không làm phiền anh đâu mà!” Đinh Văn Thao tự mò lấy điện thoại của Trần Triều đang để trên bàn, “Em tự gọi nhé?”
Trần Triều đáp “Ừ”. Điện thoại của anh không đặt mật mã, Đinh Văn Thao nháy vào số máy mình, tiện thể lưu số mình vào trong danh bạ của Trần Triều, đặt tên là “Thao Thao”.
Dạo trước khi Trần Triều còn ở quê, Đinh Văn Thao suốt ngày chạy sang, tự nhiên như ở nhà vậy, có lúc buổi tối không về nhà mà ngủ lại phòng của Trần Triều luôn.
Lúc này cậu đang ngồi trên ghế của Trần Triều, nhìn quanh phòng một lượt, cảm thán rằng: “Đã hơn một năm rồi em không tới đây.”
Trần Triều lau khô tóc, tìm một bộ đồ để thay, Đinh Văn Thao nghiêng đầu nhìn anh thay quần áo, bảo rằng: “Anh lại cao lên rồi! Giờ anh cao hơn em rồi hay sao ấy.”
Trần Triều thay bộ đồ ngủ rồi gác lên thành ghế, hỏi: “Đi học còn đánh nhau không thế?”
“Đánh gì chứ, có ai dây vào em đâu.” Đinh Văn Thao trừng mắt, “Giờ em làm trùm mà.”
Hai chữ “Làm trùm” khiến Trần Triều phá lên cười, Đinh Văn Thao vẫn luôn như vậy, quê một cục.
“Đứng lên đi, ông trùm.” Trần Triều đá chân cậu, “Xuống tầng ăn sáng đi.”
“Anh ăn đi, em ăn rồi mới tới đây.” Đinh Văn Thao đứng dậy, đảo mắt nhìn sang cửa sổ ở đối diện, chiếc rèm cửa vàng nhạt vừa mới được kéo lên.
Vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Miêu Gia Nhan lập tức bị Đinh Văn Thao bắt trọn.
Đinh Văn Thao trợn trừng mắt nhìn đầy hung dữ.
Trước mặt Trần Triều “Ông trùm” quê một cục là vậy, nhưng dù sao vẫn có uy nghiêm của “ông trùm”, lúc nhướng mày lên trông rất đáng sợ, bình thường mấy bạn học sinh nhát gan thấy cậu ta đều đi đường vòng.
Miêu Gia Nhan đứng trân trân tại chỗ, cũng không dám kéo rèm cửa lên nữa, cậu vẫn luôn hành động chậm nửa nhịp như vậy, lắm lúc nhìn vào còn thấy hơi ngốc nghếch.
“Làm cái gì vậy?” Trần Triều thấy Đinh Văn Thao trợn trừng mắt lên bèn hỏi.
Đinh Văn Thao chỉ về phía đối diện, mách rằng: “Cái thằng nhãi vô lương tâm đó, anh đi rồi nó chẳng thèm nói chuyện với em nữa, gặp mặt cũng không chào hỏi câu nào, cứ như không quen biết em vậy.”
Trần Triều bảo cậu ta, “Mau xuống tầng đi, rảnh thế à.”
“Phí công đánh nhau giúp nó,” Đinh Văn Thao tức tối nói, “Thằng ái…”
Trần Triều lên tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta, Đinh Văn Thao nuốt lời chưa nói lại rồi hậm hực xuống tầng.
Miêu Gia Nhan thấy Đinh Văn Thao ở cửa sổ nhà bên trợn trừng mắt nhìn mình, chỉ trỏ về phía cậu nói gì đó với người bên cạnh. Cậu đứng đực người ra đó, mãi khi phía đối diện không còn ai.
Miêu Gia Nhan không thấy rõ khẩu hình, không biết họ nói với nhau câu gì. Nhưng cậu biết chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp.
Mỗi dịp năm mới mọi người đều về nhà, cả nhà mười mấy người, lúc ăn ngồi quây quanh cái bàn tròn lớn, người nọ chen chỗ người kia, không ai rảnh để ý tới cậu, Miêu Gia Nhan không xuống dưới nhà ăn, đợi mọi người ăn xong rồi cậu sẽ xuống phòng bếp tìm đồ lót dạ.
Như vậy là thoải mái nhất, tuy rằng cũng rất nguy hiểm. Ngộ nhỡ có người trên bàn ăn phát hiện ra cậu không có mặt, bị gọi xuống sẽ khiến nhiều người chú ý hơn, còn có thể bị ăn mắng nữa.
Trong viện có hai sương phòng, một gian làm nhà bếp và phòng tắm lớn, gian còn lại làm nhà kho, là nơi chứa vật dụng. Tầm giờ này hai đứa em còn chưa ra ngoài, bác cả và cô út thì đang ở trong phòng mặc quần áo cho hai đứa nhóc nhà mình, trong sân chỉ có bố cậu đang đánh răng.
Miêu Gia Nhan đi qua sau lưng ông, nhẹ nhàng chào một tiếng “Bố ạ”.
Bố cậu nghe thấy, liếc mắt nhìn cậu.
Miêu Gia Nhan đi vào phòng bếp dưới ánh nhìn soi mói của bố, bà nội đang cầm nắp nồi hấp, hơi nóng hầm hập phả lên, bà thấy cậu đi tới, vẫy tay về phía cậu, “Tiểu Nhan à, qua đây con.”
“Vâng ạ.” Miêu Gia Nhan đi tới, nhón lấy miếng dưa muối trong đĩa bên cạnh bếp bỏ vào miệng.
“Đừng ăn cái đó, con xem bà hấp cho con này.” Bà đi tới nói với Miêu Gia Nhan, sợ người khác nghe thấy, ánh mắt hết sức thần bí.
Nói rồi bà nhấc lồng hấp hai tầng lên, vừa bưng xửng hấp vừa thổi hơi cho đỡ nóng. Miêu Gia Nhan trông thấy ở chính giữa chỗ bánh bao chay có một chiếc bánh hình trái tim màu hồng tím to thật là to.
Miêu Gia Nhan bật cười thành tiếng: “Cái gì vậy bà….”
“Nhỏ tiếng thôi.” Bà vỗ cánh tay cậu, “Để hai cô của con nghe thấy lại nói bà, bà chỉ hấp một cái, không làm cho hai đứa em của con.”
Thế là Miêu Gia Nhan cũng phối hợp nhỏ giọng nói với bà: “Thế cắt thành hai phần chia cho hai đứa là được rồi, không hai đứa nó thấy lại khóc.”
Bà làm như không nghe thấy lời cậu nói, vẫn còn mải lẩm bẩm: “Bà lấy chỗ thanh long cô con mang về để ép nước, còn thừa một quả, con len lén ăn đi.”
“Con không ăn cũng được mà,” Miêu Gia Nhan vừa cười vừa nói, “Đợi mọi người về cả rồi bà hấp cho con sau, giờ nhiều người như vậy, con không ăn vụng được đâu.”
“Không được, con ăn đi, bà còn làm nhân kem trứng, không phải con vẫn thích ăn món này hay sao?” Bà lấy chiếc bánh hình trái tim ra khỏi xửng hấp, cất vào trong bát rồi để trong tủ, “Lát nữa nhân lúc không ai chú ý bà mang vào phòng cho con.”
Miêu Gia Nhan vội vàng cản bàn lại, dở khóc dở cười, “Thôi mà bà, nhỡ hai cô thấy thì thành cái gì, bà đừng làm vậy.”
“Thấy thì làm sao, cũng đâu phải bà mới thiên vị con ngày một ngày hai.” Bà hùng hồn nói như là đương nhiên, “Mấy đứa nhóc nhà tụi nó suốt ngày vòi vĩnh, khó ưa.”
“Xuỵt xuỵt..” Miêu Gia Nhan vội vàng ra hiệu bà đừng nói, “Đều là cháu ngoại của bà cả, thôi nào bà.”
Miêu Gia Nhan được bà nuôi từ nhỏ tới giờ, bà thương cậu nhất nhà, mỗi lần bố đánh cậu, ông và bà đều vội vàng cản lại. Bố mẹ cậu giận chứ, cảm thấy Miêu Gia Nhan thành ra như vậy là do ông bà chiều mà ra.
“Đợi tụi nó đi hết mới khỏe người.” Bà nói với Miêu Gia Nhan, “Ở nhà vừa ầm ĩ vừa phiền.”
Miêu Gia Nhan nói: “Khó có dịp mọi người về quây quần, bà phải vui lên chứ.”
“Bà cần gì mấy đứa chúng nó,” Bà bất mãn bảo, “Đứa nào cũng nhằm vào con.”
“Không sao đâu mà,” Miêu Gia Nhan mỉm cười.
“Mấy đứa chúng nó nói gì con cứ làm như không nghe thấy, đừng để ý tới chúng nó.” Bà hậm hực nói.
Bà nắm lấy tay cậu, hai người thì thào to nhỏ trong phòng bếp một lúc lâu. Sau đó ông cậu cũng đi tới, hỏi: “Hai bà cháu đang nói gì thế?”
Miêu Gia Nhan nhỏ giọng trả lời: “Đang cho suất đặc biệt ạ.”
Ông nghe vậy thì quay đầu dáo dác ngó ra sân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mọi người xuống cả rồi đấy, mau giấu đi.”
Miêu Gia Nhan bị hai người họ chọc cười, cái cằm nhỏ khi cười thế mà thấy cả nọng. Bà Miêu thích nhất là mỗi khi cháu trai bà cười.
Bà vẫn thường khen cậu cười lên trông xinh lắm, đôi mắt lúng liếng như biết nói.