“Anh sẽ không quay về.”
Miêu Gia Nhan ngủ lại nhà Trần Triều, Đinh Văn Thao cũng phải chen chúc theo.
Đệm trải sàn không đủ chỗ cho hai người ngủ, Đinh Văn Thao tới Miêu Gia Nhan phải ngủ trên giường cùng Trần Triều, Miêu Gia Nhan sợ Trần Triều chê chật chội, đành phải quay về.
Trần Triều nói: “Không sao đâu.”
Ba người lại ngồi xem phim kinh dị cùng nhau, Đinh Văn Thao ngồi dưới đất, dựa vào giường.
Miêu Gia Nhan và Trần Triều cũng ngồi dựa vào thành giường, Miêu Gia Nhan thấy rất nhàm chán, mà hai người kia thỉnh thoảng lại giật mình nhảy dựng lên.
“Hay là đừng xem nữa?” Miêu Gia Nhan thấy Trần Triều giật thót mình, hỏi họ.
Bộ phim đang đến hồi gay cấn, em vừa lên tiếng hai người lại run lên.
“……..” Miêu Gia Nhan không hiểu vì sao rõ ràng họ sợ nhưng vẫn cứ xem, em không dám phát ra âm thanh nữa. Trần Triều sợ hãi dựa sát vào người em, trên người Miêu Gia Nhan có mùi dầu gội thoang thoảng. Mùi dầu gội nhẹ dịu nhưng rất thơm.
Anh vừa dựa sát lại gần, Miêu Gia Nhan lập tức vỗ về anh, Đinh Văn Thao quay đầu thấy hai người họ như vậy, không cam lòng.
“Hai người đừng ôm nhau nữa!!” Đinh Văn Thao gào lên, “Đều sợ hãi như nhau sao chỉ có em phải ngồi một mình!”
“Thế cậu muốn gì.” Trần Triều vẫn dán mắt nhìn màn hình, hỏi cậu ta.
“Hay là anh cũng ôm em đi!” Đinh Văn Thao lại đưa ra yêu cầu.
Trần Triều không chút do dự từ chối, “Phắn đi!”
Mùa hè sau kỳ thi cấp ba rất thoải mái, kỳ nghỉ rất dài lại không phải lo chuyện bài vở.
Về cơ bản Đinh Văn Thao gần như ở lại nhà Trần Triều, ngày nào cũng ở cùng một chỗ cùng, rõ ràng không làm gì, nhưng không hề cảm thấy nhàm chán.
Miêu Gia Nhan đi thi học kỳ, còn hai anh đã hoàn tất kỳ thi vào 10 ở nhà, Đinh Văn Thao ra vẻ thần bí lấy một chiếc đĩa trong túi đựng laptop ra, bỏ vào.
Miêu Gia Nhan thi xong quay trở về, em đã nhắn với ông bà sẽ tới nhà Trần Triều.
Phòng Trần Triều đóng cửa kín mít, Miêu Gia Nhan gõ cửa: “Anh Triều?”
“Vào đi.” Trần Triều đáp lời.
“Ui đợi một lát!” Đinh Văn Thao vội vàng nói.
“Không sao đâu.” Trần Triều nói.
“Nhưng thế cũng không được, ngại chết mất…”
Nhưng lúc Đinh Văn Thao nói “đợi một lát” đã muộn rồi, Miêu Gia Nhan đã đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Đinh Văn Thao vội vàng gập màn hình laptop xuống, tằng hắng một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế rồi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh.
Trần Triều dựa vào ghế, khoanh chân hết sức thản nhiên.
Miêu Gia Nhan ngây người nhìn theo hướng Đinh Văn Thao chạy đi, em hỏi: “Sao vậy..”
“Không sao.” Trần Triều cười nói, “Đừng để ý tới nó.”
Con trai tầm tuổi này chỉ cần mặc quần hơi bó một chút là cũng có thể chào cờ chào!
Đinh Văn Thao bị bộ phim “thần thần bí bí” kia quật một vố đau, ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu mà không thấy đi ra.
Thoạt đầu Miêu Gia Nhan còn không hiểu, nhưng đến khi không cẩn thận nhìn thấy phản ứng của Trần Triều, em ngẫm nghĩ một chút lập tức bừng hiểu ra, gương mặt đỏ ran ngay tức thì.
“Hay là em… em ra ngoài nhé,” Miêu Gia Nhan đứng bật dậy, nói rồi định chạy đi, “Em quấy rầy các anh xem… phim rồi đúng không?”
“Quay lại,” Trần Triều dở khóc dở cười, “Xem xong rồi.”
Miêu Gia Nhan quay đầu lại nhìn anh, lúng túng tay chân, “Em nên đi.. đi trước đi thì hơn…”
“Đi đâu chứ.” Trần Triều đá chân em.
Miêu Gia Nhan đành phải ngồi xuống, không dám nhìn về phía Trần Triều.
Đinh Văn Thao làm tổ trong nhà vệ sinh trở về, trên mặt lộ ra ráng đỏ, trông khoan khoái ra mặt.
Bấy giờ mặt Miêu Gia Nhan còn đỏ hơn cậu ta nhiều, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, thẳng lưng ngồi nghiêm như đang vào tiết.
“Ủa sao vậy?” Đinh Văn Thao ngạc nhiên nhìn Trần Triều, “Anh cho nó xem à?”
“Không.” Trần Triều nói.
Đinh Văn Thao ngồi xuống thảm trải sàn, thở phào một hơi, nhắm mắt hồi tưởng dư vị.
Miêu Gia Nhan cảm thấy mình ngồi trong phòng như phải tội. Đinh Văn Thao muốn xem tiếp, Trần Triều nói: “Này, vẫn chưa đủ à.”
“Thế thì thôi,” Đinh Văn Thao đành phải từ bỏ, quay đầu lại nhìn về phía Miêu Gia Nhan, “Có người ngồi sờ sờ ở đây em cũng không có cảm giác.”
Miêu Gia Nhan vội vàng đứng dậy: “Em….”
“Em cái gì mà em,” Trần Triều cười nói, “Ngồi xuống đi.”
Bởi vì chuyện này mà mấy ngày sau đó Miêu Gia Nhan gặp Trần Triều không khỏi cảm thấy lúng túng khó xử.
Trần Triều thấy em thật buồn cười, anh hỏi: “Có gì mà em phải ngại chứ?”
Miêu Gia Nhan ấp a ấp úng không nói được nên câu.
Trần Triều hỏi em: “Em dậy thì chưa?”
Miêu Gia Nhan thốt “Á” lên, quay người sang bên cạnh, “Anh hỏi cái này.. cái này làm gì?”
“Hỏi thôi,” Trần Triều vẫn còn cười, “Sao phải ngại như vậy.”
Thế mà lúc này Miêu Gia Nhan vẫn thành thật trả lời: “….Dậy thì rồi.”
“Rồi á?” Trần Triều bật cười thành tiếng, “Nói nghe như trúng số vậy.”
Bấy giờ Miêu Gia Nhan đỏ bừng mặt lên, Trần Triều còn trêu em: “Thế mộng chưa?”
Trong mắt Trần Triều, Miêu Gia Nhan là một cậu em ngoan ngoãn, còn anh bây giờ chẳng khác nào một người anh xấu xa vậy.
Miêu Gia Nhan không chịu trả lời, bứt rứt chà quần mình, sắp bùng nổ tới nơi.
Trần Triều không trêu em nữa, anh xoa mái tóc em: “Miêu Nhi cũng trưởng thành rồi.”
Đương nhiên Miêu Nhi cũng trưởng thành chứ, em vẫn luôn nối gót anh trưởng thành.
Kỳ nghỉ hè năm ấy Miêu Gia Nhan mặc chiếc váy kia rất nhiều lần, em có một chiếc chun buộc tóc màu xanh lục, sợi chun mảnh được cột thành một nút, có hai đầu dây rủ xuống, trông như cùng một bộ với chiếc váy. Dù em đeo ở tay hay cột lên tóc đều rất hợp.
Bà Trần khen em: “Bé Miêu càng lớn lại càng xinh.”
Được người thân khen Miêu Gia Nhan không hề cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn vui vẻ cười tươi.
Miêu Gia Nhan thường xuyên mặc váy, hiển nhiên bị nắng chiếu da rám đi nhiều. Hai cánh tay gầy guộc không còn trắng nữa, nhưng ngày nào cũng rất vui vẻ.
Thấm thoát tới tháng tám, Trần Triều sắp phải đi rồi.
Anh không thể ở đây tới tận khi nhập học, anh phải quay về sớm để dần thích ứng. Sở dĩ đến giờ Trần Triều còn chưa đi, hoàn toàn là do bố anh chưa về đón.
Nhưng muộn nhất tới giữa tháng tám là Trần Triều phải đi rồi, phải chuẩn bị không ít thứ, còn phải dằn lòng mình lại.
Thực ra kế hoạch ban đầu là đến kỳ nghỉ hè Trần Triều sẽ ra ngoài chơi một chút, nhưng cuối cùng anh không đi đâu cả, nán lại nhà bà nội.
Bà Trần len lén lau nước mắt mấy lần, cháu trai bà ở đây ba năm rồi, giờ lại sắp phải đi, đương nhiên bà không nỡ xa cháu.
Ông Trần vẫn luôn lạc quan cũng hiếm khi thở dài, nhưng họ đều biết không thể giữ cháu lại.
Ngoài miệng Miêu Gia Nhan không nhắc tới chuyện Trần Triều phải đi, chỉ là em thường xuyên nhìn về phía anh.
Trần Triều thu dọn đồ đạc của mình, bất tri bất giác đồ đạc ở đây đã nhiều đến nỗi không thể mang hết trong một chuyến, Trần Triều còn rất nhiều đồ đạc không mang theo, giữ lại cho Miêu Gia Nhan.
“Em giữ lấy quần áo mà mặc, có mấy bộ anh mặc bị chật.” Trần Triều đưa hai thùng quần áo cho Miêu Gia Nhan, nói với em.
Miêu Gia Nhan lắc đầu.
“Chật thật mà, anh lớn nhanh, lúc anh tới còn chưa cao đến m7.” Trần Triều nói sự thật, ba năm qua anh cao hơn mười phân.
Trần Triều cũng không mang sách vở theo, chỉ cầm theo mấy quyển từ điển, chỗ còn lại anh để cho Miêu Gia Nhan.
“Em giữ lại vở và sách mà xem,” Trần Triều ngồi xổm dưới đất nhìn chỗ sách vở ngổn ngang trong hộc bàn, “Học hành chăm chỉ vào.”
Anh nói gì Miêu Gia Nhan cũng gật đầu ra hiệu đã nghe thấy, còn em không muốn nói gì cả.
Trần Triều nói: “Đừng cắm đầu vào làm bài, mấy bài không cần thiết chép đáp án là được.”
Miêu Gia Nhan vẫn còn gật đầu.
Trần Triều ngước mắt lên nhìn em, thuận tay xua bọ bay trên quần Miêu Gia Nhan đi.
Năm đó Trần Triều tới vào một ngày hè chói chang, bây giờ anh phải đi rồi, cũng vào một ngày giữa mùa hạ.
Một ngày trước khi anh đi, Miêu Gia Nhan mặc chiếc váy anh tặng, đi giữa kênh thoát nước ở ruộng bông. Tối qua trời mưa xối xả, sợ kênh không thoát nước. Không khí nóng hầm hập như cái lò hấp, mồ hôi chảy từng hạt trên trán.
Trần Triều cũng đi ra đồng, lúc này trên cây bông đã có sâu, năm nay sâu nhiều, phun thuốc mấy lần rồi nhưng vẫn chưa sạch.
Miêu Gia Nhan duỗi tay ra bắt con sâu bám trên lưng Trần Triều, Trần Triều quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Miêu Gia Nhan đã ném con sâu đi rồi, “Có lá rơi.”
Không khí rất ngột ngạt, mây mù cuồn cuộn giăng kín trời cao, đợi đến khi thu dọn xong, trời bắt đầu đổ mưa.
Ông Miêu và ông Trần lái xe ba gác tới, ông Miêu đưa hai cậu bé đi trước.
Hai anh em ngồi sau xe ba gác rất rung, Trần Triều hơi tê chân.
“Anh đặt lên đùi em đi.” Miêu Gia Nhan nói.
Trần Triều cũng không để ý, anh lập tức duỗi chân ra gác lên chân Miêu Gia Nhan.
Miêu Gia Nhan cũng giúp anh xoa bóp một cách tự nhiên.
“Ngày mai anh Triều phải đi rồi,” Trần Triều dựa sát lại gần, nói với Miêu Gia Nhan, “Anh phải quay về học.”
Miêu Gia Nhan nghiêng đầu nhìn anh, mấy giây sau mới “ồ” một tiếng.
Mưa rơi từng giọt tí tách, Trần Triều cởi áo chống nắng ra, che cho hai người họ.
Miêu Gia Nhan nói: “Anh sẽ không về nữa.”
Trần Triều không phản bác, anh biết Miêu Gia Nhan không nói tới việc quay về thăm người thân trong kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Đúng là Trần Triều sẽ không quay về đây sống một thời gian dài như mấy năm vừa qua nữa.
Về đến phòng Trần Triều, hai người đều cởi đồ ra thay.
Ngày nào cũng có người nằm, đệm để dưới đất cũng không cất đi, Trần Triều tắm xong trở ra ngồi xuống đất, Miêu Gia Nhan mặc bộ quần áo cộc của Trần Triều, ngồi khoanh chân trên giường.
“Sao em lớn chậm thế,” Trần Triều nói, “Anh mặc chật bao nhiêu, em mặc lại rộng thùng thình.”
Miêu Gia Nhan nói: “Tại vì em quá gầy.”
“Anh cũng có béo đâu.” Trần Triều vỗ chân mình, “Anh cũng gầy chứ bộ.”
Miêu Gia Nhan đáp “Vâng”.
Em không giấu được sự hụt hẫng, nhưng Trần Triều không biết nói gì để an ủi em.
“Tan học về nhà đừng đi một mình, ngồi xe đưa đón, không thì tìm Đinh Văn Thao.” Trần Triều dặn, “Cậu ta mặc kệ em thì em đi theo sau là được.”
Miêu Gia Nhan vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp “vâng”.
Trần Triều lấy điện thoại trong túi ra, đút vào trong tay Miêu Gia Nhan: “Điện thoại anh dùng mấy năm rồi, giữ lại cho em dùng, cũ rồi không đáng bao nhiêu. Em dùng sim của anh đi, đợi anh đổi sim sẽ nhắn tin cho em, có việc gì thì gọi cho anh.”
Miêu Gia Nhan không muốn nhận, nhưng Trần Triều vẫn nhét vào trong tay em, thế là Miêu Gia Nhan đành phải đáp “Vâng”.
“Không biết nói chuyện à?” Trần Triều ngồi bên chân em, anh ngẩng mặt lên nhìn em, cười nói, “Cứ vâng vâng dạ dạ thế.”
Đôi mắt Miêu Gia Nhan đã hoen đỏ từ bao giò, em hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói được câu nào.
“Phải học cấp ba, học lên đại học nữa.” Trần Triều đặt tay lên đầu gối Miêu Gia Nhan, dựa vào người em nói: “Nơi này nhỏ bé quá, thế giới bên ngoài rất rộng lớn. Em phải ra ngoài nhìn xem, anh cũng như vậy.”
Đây là lần thứ hai Trần Triều nói câu này với em.
“Bố em quay về thì chạy sang đây ở, nếu đánh em thì chạy đi.”
Trần Triều đưa tay lên xoa đầu em, ngón tay nhẹ nhàng xoa đều hai vòng: “Mái tóc em đẹp lắm, nhưng cũng đem lại rất nhiều phiền phức, em phải nghĩ cách để tự bảo vệ bản thân.”
Lần này đến cả từ “vâng” Miêu Gia Nhan cũng không nói, em chỉ cúi gằm đầu. Trần Triều ngồi ở dưới ngước nhìn đôi mắt em, anh hỏi: “Khóc à?”
Miêu Gia Nhan không trả lời, cũng không lắc đầu.
“Nếu không phải anh không yên lòng về em, anh cũng không cần phải ở đây lải nhải như vậy. Nghe như anh đang lên lớp em vậy.”
Bấy giờ Miêu Gia Nhan mở miệng, cất giọng nhỏ xíu, em bảo: “Không phải lên lớp.”
Trần Triều nói: “Ba năm trôi qua nhanh hơn anh nghĩ nhiều.”
Miêu Gia Nhan giơ tay lên, lấy mu bàn tay lau mũi.
“Tuy rằng ở đây nhiều muỗi, mùa hè lại nóng, còn quê nữa.” Trần Triều phì cười, đoạn nói, “Nhưng quen rồi cũng không đến nỗi nào.”
“Trước khi về đây anh cứ nghĩ mình sẽ khó ở suốt ba năm, hết hạn sẽ tức tốc đi ngay. Nhưng bây giờ nhoáng cái đã trôi qua, anh còn nán lại thêm nửa tháng nữa.”
Trần Triều rất đẹp trai, tuy rằng con trai cấp hai còn chưa dậy thì xong, nhưng đã có thể nhìn thấy dáng vẻ. Xương mày, sống mũi rất cao, bờ môi cũng rất đẹp. Miêu Gia Nhan nhìn anh, bấy giờ em không cảm thấy Trần Triều hung dữ một chút nào, chỉ là một anh trai hàng xóm rất ấm áp mà thôi.
“Ba năm trôi qua không hề vất vả như anh từng hình dung.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan lặng lẽ rơi nước mắt, mí mắt mỏng manh không cản được dòng lệ chảy dài.
“Anh nhiễu sự như vậy, nhưng vẫn có thể ung dung trải qua,” Trần Triều nhìn vào đôi mắt em, anh nói, “Cảm ơn nhé Miêu Nhi.”
Lại có thêm hai giọt lệ rơi xuống, Miêu Gia Nhan nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc bờ môi lành lạnh run rẩy chạm lên gương mặt mình, Trần Triều còn không kịp phản ứng, bởi vì anh bị mái tóc ẩm ướt cọ vào mặt.
Đến khi anh lấy lại phản ứng thì hơi thở như nghẹn lại, anh mở to mắt nhìn Miêu Gia Nhan, không nói được một chữ nào.
Miêu Gia Nhan đứng dậy không dám nhìn anh, em bỏ lại câu nói run rẩy “Cảm ơn anh Triều” rồi đẩy cửa chạy đi.