“Anh có quay lại không, anh Triều?”
Kể từ lúc Miêu Gia Nhan lên tiểu học, em không được nhận chiếc váy mới cho riêng mình nào nữa.
Bố không mua váy cho em, cảm thấy em như vậy có vấn đề tâm lý. Ông bà có chiều em đến mấy cũng chỉ có thể lén chiều, không thể công khai mua váy cho em mặc. Hơn nữa trước giờ quần áo của em đều là mẹ ở trên thành phố mua cho, trong thị trấn chỉ có váy hoa mỏng mà thôi, không đẹp.
Chiếc váy trắng duy nhất kia là của chị gái nhà cô, có một lần nghỉ hè về quê ở, sau đó bỏ lại không cần nữa.
Sau bao nhiêu năm như vậy, đây là chiếc váy đầu tiên thuộc về mình em được nhận.
Miêu Gia Nhan rất muốn lấy ra xem, nhưng lúc này trời tối quá, không nhìn thấy rõ.
Hơn nữa Trần Triều không cho em lấy ra, anh đè tay giữ túi không cho Miêu Gia Nhan mở ra, bảo rằng: “Em đừng có bảo muốn thử, anh không thể cho em thử được.”
Đùa gì chứ, tóc dài váy trắng, chết mất thôi!
Miêu Gia Nhan nói: “Em không thử đâu.”
“Ngoan.” Bấy giờ Trần Triều mới buông tay ra.
Trước nửa đêm sấm sét rền trời, vốn dĩ Trần Triều xem chỗ phim kinh dị kia cũng không nhớ gì cả, nhưng hôm nay ký ức thi nhau ùa về. Các thước phim chen chúc hiện hữu trong bộ não, cứ một lúc Trần Triều lại đưa mắt nhìn sang Miêu Gia Nhan, thấy Miêu Gia Nhan yên tĩnh ngủ say anh cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Trần Triều vừa mở mắt ra, Miêu Gia Nhan đã thu dọn xong rồi, em đang ôm túi ngồi ngây người bên cạnh giường.
Trần Triều huých đầu gối vào người em.
“Anh Triều dậy rồi à?” Miêu Gia Nhan quay đầu nhìn anh.
“Chưa.” Trần Triều lại khép mắt vào.
Miêu Gia Nhan duỗi tay nhẹ nhàng lay chân anh, cất tiếng thăm dò: “Em có thể xem được không?”
Trần Triều vẫn còn ngái ngủ: “Được.”
Hôm qua Trần Triều thao thức đến nửa đêm, thành thử mới ngủ được nửa giấc, anh nghĩ mình có thể ngủ thêm ít nhất ba tiếng nữa.
Đến khi mơ màng ngủ tiếp, lại cảm thấy có bàn tay lành lạnh khẽ lay người mình.
Trần Triều chau mày, hậm hực hừ một tiếng.
“Anh Triều à…”Miêu Gia Nhan nắm hờ lấy tay Trần Triều, không dám dùng sức lay mạnh.
Trần Triều mở mắt ra, trông thấy Miêu Gia Nhan đang ngồi xổm bên cạnh giường, dựa vào giường mở to mắt trông mong nhìn mình.
“Làm gì vậy?” Lúc Trần Triều còn ngái ngủ trông hết sức dữ dằn.
Tuy vậy Miêu Gia Nhan không sợ anh, lúng túng nói: “Anh thấy em có được không?”
Trần Triều buồn ngủ đến nỗi hai mắt díp vào nhau, vất vả mở mắt ra: “Để anh xem nào.”
Miêu Gia Nhan đứng dậy, lui về phía sau, khoe cho Trần Triều xem.
Trần Triều đã đoán trước được Khương Lệ sẽ mua kiểu váy này.
Trong ấn tượng của Trần Triều, dường như anh chưa từng thấy Khương Lệ diện đồ màu mè bao giờ, bà không thích những bộ đồ màu sắc lòe loẹt.
Chiếc váy Miêu Gia Nhan đang mặc có điểm giống với chiếc váy cũ của em, đều là váy trắng thắt eo, dài đến đầu gối, quai váy mảnh ở vai có hai nút thắt, thân váy được điểm xuyết bằng những đường cong thanh mảnh màu xanh đơn giản.
Mái tóc của Miêu Gia Nhan được chải gọn gàng buông xuống lưng, chiếc chun buộc tóc được đeo ở cổ tay, giống như một chiếc vòng đeo tay. Bấy giờ em đứng chân trần dưới đất, bởi vì dáng người gầy nhom nên mắt cá chân nổi rất rõ ràng, đợi khi hè về sẽ rám nắng.
“Xinh lắm.” Tuy rằng Trần Triều rất buồn ngủ, nhưng vẫn thật lòng khen ngợi.
Đã lâu lắm rồi Miêu Gia Nhan không được mặc váy, trông em có chút dè dặt.
Trần Triều không kiềm chế được nữa, nheo mắt lại, anh nói lại lần nữa: “Xinh lắm.”
Năm nay Trần Triều chưa ra cánh đồng bông, ông bà Trần không nỡ cho anh ra, sợ anh bị cảm nắng.
Miêu Gia Nhan cũng không cho anh ra, em về cùng một phe với ông bà Trần, đến tháng sáu, hầu như không cho Trần Triều ra ngoài. Dù sao Trần Triều cũng không thích ra ngoài, mùa hè anh lười vận động.
Miêu Gia Nhan vẫn giữ chiếc váy kia không mang ra mặc, em để dưới ngăn tủ, lúc ở một mình cũng không lấy ra.
Trần Triều hỏi sao em không mặc.
Miêu Gia Nhan chống khuỷu tay: “Em không nỡ.”
“Sao lại không nỡ.” Trần Triều nói, “Mặc không lại hỏng.”
“Em sợ bị bẩn,” Miêu Gia Nhan mỉm cười, “Váy trắng như vậy.”
“Mặc bẩn thì giặt.”
“Giặt nhiều sẽ ố vàng.” Miêu Gia Nhan nói.
Trước kỳ thi vào mười, Khương Lệ xin nghỉ một tuần, về quê từ sớm.
Miêu Gia Nhan gặp Khương Lệ, em lễ phép chào hỏi, “Con chào cô ạ.”
Trước đó Khương Lệ từng gặp em rồi, bà hỏi han em vài câu.
“Cảm ơn cô đã mua… đồ cho con ạ,” Miêu Gia Nhan nói được giữa chừng thì dừng lại, em không nói từ “váy” ra, “Đẹp lắm ạ.”
Trần Triều nghe em nói thì ngạc nhiên nhướng mày lên, Miêu Gia Nhan không phải kiểu người có thể chủ động bắt chuyện với người ta, huống hồ là chuyện này.
“Cô cũng thấy nó đẹp, trắng trẻo thanh thuần.” Khương Lệ cười nói.
Khương Lệ điềm nhiên nhắc tới, thể như bà mua cho Miêu Gia Nhan một chiếc áo sơ mi. Bà cũng không chủ động nhắc tới chữ “váy”, hơn nữa ánh mắt cũng không hề né tránh, không tỏ ra thân thiện vồ vập mà toát lên cảm giác thân thuộc tự nhiên, giống như Trần Triều vậy.
Đến giờ Trần Quảng Đạt vẫn chưa lộ diện, Khương Lệ nói ông không đáng tin một chút nào cả. Trần Quảng Đạt gọi điện thoại về cho Trần Triều, Khương Lệ bắt máy, hỏi ông: “Anh còn có mặt mũi để hỏi à?”
Trần Quảng Đạt ở đầu dây bên kia nghe Khương Lệ quở trách một trận, Trần Triều ngồi bên cạnh lắng nghe, thậm chí còn bật cười.
Lúc Khương Lệ lên lớp người ta rất dữ dằn, ngày xưa Trần Quảng Đạt nghe mắng như cơm bữa. Có lúc hai bố con gây chuyện gì, phải ngồi xuống cùng nghe mắng. Khương Lệ ở đó nói, hai bố con nghe phần mình, không dám nhìn nhau, hễ vô tình nhìn nhau lại thấy buồn cười.
“Trần Quảng Đạt, cả đời này có bao giờ anh đáng tin một chút chưa? Con anh sắp thi cấp ba rồi.” Khương Lệ không tài nào hiểu được, không nghĩ nổi vì sao người này có thể làm bố như vậy.
“Anh nói phải lắm, đúng là con trai anh rất ưu tú, con trai anh không đủ tốt thì ném lại đây.” Khương Lệ nhìn Trần Triều, “Con trai giống anh chỗ nào chứ, có chỗ cơ bắp là giống anh.”
“Còn tưởng hay lắm đấy,” Khương Lệ nói, “Em thấy anh đến giờ còn chưa biết phải trái gì cả.”
Khương Lệ nói chuyện không nhường nhịn ai, nói cho hả dạ mới thôi. Lúc này Trần Triều không học được, buổi tối anh không học quá muộn. Bà Trần mang hoa quả lên, Khương Lệ đang định nói, thấy bà Trần thì thu lời về, dù sao cũng không thể chê trách con trai trước mặt người lớn được.
“Được rồi, cúp đây.” Khương Lệ nói.
Không thể thi ở trường trong thị trấn được, không có giám khảo điều kiện, các thí sinh đều phải lên thành phố tham gia kỳ thi.
Hai ngày trước kỳ thi, Trần Triều theo Khương Lệ quay về thành phố. Trần Triều bảo Đinh Văn Thao ở với mình, nhưng bố mẹ Đinh Văn Thao không cho phép, đến lúc đó họ tự đưa đi.
Đêm trước khi anh về thành phố, Miêu Gia Nhan lọ mọ sang nhà.
Em mang cao tới cho Trần Triều.
“Anh đừng quên mang cái này theo, anh còn không?” Miêu Gia Nhan đưa một hũ cao mới cho anh, “Anh nhớ bôi đấy, có mang vào trường thi được không ạ?”
“Không được,” Trần Triều nói rồi nhét vào trong túi bên cạnh cặp sách, “Không biết ở nhà nghỉ có muỗi không, để anh mang theo.”
Trần Triều không học bài, anh ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại quay bút. Khương Lệ ở tầng dưới, không ở phòng của Trần Triều.
Miêu Gia Nhan không vội đi ngay, em ngồi bên giường của Trần Triều, em vừa tắm xong liền sang nhà anh, lúc này tóc vẫn chưa còn khô.
“Anh đã thu dọn xong chưa?” Miêu Gia Nhan hỏi.
“Ừ, có gì mà thu thập.” Trần Triều nói, anh không mang nhiều đồ, chỉ mang theo bộ đồ để thay, anh cũng không có ý định mang sách đi.
Miêu Gia Nhan gật đầu, ngồi yên bên cạnh nhìn anh.
Trần Triều mỉm cười, quay đầu hỏi: “Nhìn anh làm gì?”
Miêu Gia Nhan cũng cười rộ lên theo, em hỏi: “Anh có quay lại không, anh Triều?”
“Có chứ, đồ đạc của anh để ở đây hết mà.” Trần Triều đặt tay lên đầu em, “Thi xong anh sẽ về.”
Miêu Gia Nhan khẽ gật đầu thuận theo bàn tay anh, em bảo “Vâng ạ”.
Trần Triều biết Miêu Gia Nhan rất hụt hẫng, mấy hôm nay Khương Lệ tới Miêu Gia Nhan gần như không sang chơi. Khoảng thời gian này số lần họ gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp mặt Miêu Gia Nhan đều cười ha hả, hôm nay là lần đầu tiên em thể hiện sự hụt hẫng này ra.
Trần Triều nói: “Không phải vẫn còn một kỳ nghỉ hay sao?”
“Dạ,” Miêu Gia Nhan khẽ gật đầu, “Vâng ạ.”
Trần Triều nói, “Thi xong anh sẽ về.”
Nhưng Trần Triều thi xong lại không quay về ngay.
Từ lúc Trần Triều về quê nội đến giờ không tới nhà ông bà ngoại, lần này trở về nếu không ở lại mấy ngày thì không hay.
Tuy rằng Trần Triều không phải đứa trẻ trắng trẻo gì cho cam, nhưng trước đó không đến nỗi đen như vậy, ở quê ba năm, bây giờ đã thành một cậu bé nhà quê đen nhẻm rồi.
Ông bà ngoại nhìn anh vừa cười vừa chê, nói sao mà đen thế.
Nhà họ có thành kiến lớn với Trần Quảng Đạt, nói xa nói gần luôn thể hiện sự bất mãn. Ông bà ngoại cảm thấy Trần Quảng Đạt và Khương Lệ không môn đăng hộ đối, bây giờ ly hôn rồi, họ cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
Tuy rằng ngoài mặt Trần Triều không tỏ vẻ mất hứng, nhưng cũng không thích nghe mấy lời này.
Ba năm qua Trần Triều sinh sống cùng ông bà nội, chưa từng thấy họ nói xấu Khương Lệ dù chỉ một câu.
Lúc Miêu Gia Nhan sang nhà bà đưa bánh bao cho bà Trần, em hỏi: “Bà ơi, hôm nay anh Triều có về không ạ?”
“Nó không gọi điện,” Bà Trần lau tay vào tạp dề, nhận lấy chiếc âu bảo, “Ông bà ngoại không cho nó đi, có lẽ sẽ giữ lại mấy ngày nữa.”
Miêu Gia Nhan gật đầu, em giúp bà gọt vỏ khoai tây rồi mới về.
Trần Triều ở một tuần không về, sáng nào Miêu Gia Nhan cũng đứng trước cửa sổ, trông về căn phòng đối diện.
Nếu Trần Triều trở về, trong phòng có động tĩnh là em biết ngay.
Mấy hôm nay tan học Miêu Gia Nhan ngồi xe đưa đón về nhà, bây giờ mọi người trong xe nói gì em cũng không để ý nữa. Cửa sổ xe mở rộng, lúc xe chạy có gió lùa vào, khiến mái tóc Miêu Gia Nhan bay lên. Sau lưng có người cố ý phát ra tiếng “Ọe” vừa khoa trương vừa nực cười, Miêu Gia Nhan làm như không nghe thấy.
So với trước đó, dáng vẻ lạnh lùng của em bây giờ không phải lớp khiên bảo vệ em cố ý tạo ra trước mặt người khác, mà là sự thờ ơ xuất phát từ nội tâm em học được từ Trần Triều.
Xe dừng trước cổng thôn, Miêu Gia Nhan đi không bao lâu thì về đến nhà.
Bà Miêu đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, Miêu Gia Nhan bỏ cặp sách xuống, rửa tay rồi ăn cơm.
“Sắp nghỉ hè rồi con nhỉ?” Bà Miêu hỏi.
“Còn một tuần nữa ạ.” Nghĩ đến nghỉ hè Miêu Gia Nhan hơi vui vẻ.
“Nghỉ hè là tốt rồi,” Bà Miêu cũng vui theo, người lớn luôn cảm thấy để con em mình ngày ngày đi sớm về trễ rất vất vả, “Nghỉ hè rồi buổi sáng con có thể ngủ một lúc.”
Ăn cơm xong em giúp bà rửa bát, sau đó Miêu Gia Nhan mới lên tầng.
Căn phòng đối diện vẫn chưa sáng đèn, Miêu Gia Nhan ném cặp sách sang một bên, ngồi bần thần một lúc.
Mãi đến khi ngoài cửa sổ có tiếng “cạch” vang lên, Miêu Gia Nhan vội vàng ngẩng đầu lên.
Trần Triều đang đứng phía đối diện, mở cửa sổ ném một viên đá về phía em.
Miêu Gia Nhan đứng bật dậy ngay tức thì.
Trần Triều mỉm cười: “Còn không qua đây!”
“Em sang ngay đây!” Miêu Gia Nhan quay người chạy đi, vừa chạy mấy bước lại quay lại cầm cặp sách lên, mang theo chạy cùng.
Bà Miêu đang ở ngoài sân lau giày, Miêu Gia Nhan cầm cặp sách chạy ra ngoài, bà Miêu hỏi: “Đi đâu vậy con?”
Miêu Gia Nhan vừa đóng cửa vừa nói: “Con sang nhà bà Trần, tối con không về đâu ạ!”