Mấy người tán gẫu hai câu trong Ngự Thư Phòng thì thái giám đến thông báo thời gian, lúc này bọn họ mới cùng nhau đứng dậy, ngồi kiệu đến cẩm viên.
Xung quanh cẩm viên treo đèn lồng sáng trưng, chiếu sáng cho màn đêm sáng như ban ngày, trăm quan viên trước triều ngồi ở bên dưới, phía sau ghế chủ vị dựng một tấm bình phong, phía sau là chỗ ngồi của chúng phi tần hậu cung.
Hoàng hậu Dư thị ngồi trên ghế cao, khi thấy bọn họ đến thì mọi người cùng đứng hành lễ.
Lý Hoán Vĩ ngồi đầu tiên bên phải dưới Lý Cảnh Hoà, khi đến chỗ ngồi của mình, ông ta phát hiện người ngồi cạnh mình là thái giám mặt trắng Thịnh Tuyết Tản, thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Lại thấy Lý Cảnh Hoà đưa Lô Vãn lên bục cao, Dư thị ngồi ở bên trái, Lô Vãn ngồi ở bên phải, thì cảm giác càng vớ vẩn hơn.
Ông ta chỉ không hồi cung có vài năm, mà đầu óc người ca ca này của ông ta đã bị trùng cắn rồi sao?
Lý Cảnh Hoà cười nói với đủ loại quan lại, nhưng Lô Vãn bên cạnh ông ta lại cầm chén rượu nhìn về phía bên này. Lý Hoán Vĩ nhìn Lô Vãn cười quyến rũ với mình, sau đó cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếm môi, chớp mắt mấy cái rồi mới thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói chuyện với Lý Cảnh Hoà.
Lý Hoán Vĩ mặt đỏ tai hồng, sự khiêu khích của Lô Vãn dường như thực chất là đang quyến rũ ông ta, mặc dù nàng ngồi trên bục cao, nhưng dường như nàng lại đang ngồi bên cạnh ông ta, vuốt ve khuôn mặt ông ta và nhỏ giọng nói chuyện với ông ta.
Lý Hoán Vĩ hít sâu một hơi, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhưng làm vậy cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đang bốc lên trong lòng ông ta.
Lại nghe Thịnh Tuyết Tản bên cạnh cười lạnh một tiếng, như một lưỡi dao băng cắt ngang qua ngực mình, Lý Hoán Vĩ quay đầu nhìn hắn, mắng: “Thái giám.”
Thịnh Tuyết Tản cúi đầu thưởng thức chén rượu trong tay, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Lô Vãn và sự tự mình đa tình của Lý Hoãn Vĩ, hắn rất muốn giết người.
Như cảm nhận được sự tức giận của hắn, con rắn nhỏ ngoài ăn ra thì chính là giả vờ chết hơi ngọ nguậy, nó thăm dò thò đầu ra khỏi tay áo hắn, nhưng lại bị Thịnh Tuyết Tản đè lại.
Vẫn còn sớm, vở kịch vẫn chưa bắt đầu, phải chờ đến khi huynh đệ phản bội nhau như vậy mới thú vị, không phải sao?
Sáng nay hắn đã dâng chứng cứ mình chuẩn bị kỹ lưỡng lên, hắn nâng chén rượu lên, như thể vô tình kính Lô Vãn một ly, sau đó uống cạn sạch.
Ca múa mừng cảnh thái bình, bình thường trước triều thì tranh đấu đến ngươi chết ta sống, còn hiện tại lại hoà thuận vui vẻ, ngay cả Lý Hoán Vĩ cũng không gây phiền phức cho Thịnh Tuyết Tản đang ngồi bên cạnh mình nữa. Mặc dù thái giám rất bình thường, nhưng ngay từ lần đầu gặp Thịnh Tuyết Tản ông ta đã không ưa gì hắn, tuy rằng sắc mặt hắn luôn bình tĩnh, nhưng vừa nhìn đã biết là hạng người nham hiểm xảo quyệt.
Thịnh Tuyết Tản không đáp lời những người xung quanh, Lý Hoán Vĩ ngồi bên phải, bên trái là Bộ binh Thượng Thư mới nhậm chức, bởi vì Vương Tiển chết quá thảm, cho nên Bộ binh Thượng Thư mới nhậm chức không dám nói quá nhiều với Thịnh Tuyết Tản, bình thường thấy hắn cũng đều tránh đi.
Hắn đặt tay dưới thân, trên cổ tay là một chuỗi hạt châu mới được xâu bằng hạt mã não, hắn nhớ lúc rút chuỗi hạt châu này ra từ hoa huy*t của Lô Vãn, nàng vừa khóc vừa rên rỉ, cuối cùng run rẩy đòi hôn, dáng vẻ trông xinh đẹp lại vô cùng câu dẫn người khác ấy làm máu toàn thân hắn sôi sục. Đầu ngón tay không ngừng vân vê hạt châu, hai mắt hắn hờ hững khép hờ lại, hoàn toàn không ăn nhịp với sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, hắn ngay ngắn ngồi đó toàn thân toả ra khí lạnh.
Lô Vãn đã xem mấy mỹ nữ khiêu vũ phía dưới đến phát chán, vũ nữ trong Giáo phường ti cũng không có gì đặc biệt, trong những dịp trọng đại như này đương nhiên sẽ không xảy ra sự cố, nhưng bọn họ lại luôn theo một phong cách cũ, làm bọn họ cũng xem chán rồi.
Thấy dáng vẻ nhàm chán của nàng, hiếm khi Lý Cảnh Hoà có tâm trạng tốt, ông ta quan tâm hỏi nàng có muốn đi dạo trong vườn để giải sầu không.
“Đa tạ bệ hạ.” Lô Vãn chỉ mong có thể rời khỏi đây, Lý Cảnh Hoà càng uống nhiều, thì ông ta càng sát lại gần nàng, nàng ngửi thấy mùi Long Tiên Hương trên người ông ta mà chỉ muốn nôn.
Lê Nô đúng lúc bước lên đỡ nàng ra ngoài. Khi đi ngang qua phía sau tấm bình phong, các phi tần bên trong đã vui vẻ tụ tập với nhau, Hoàng Thượng không lâm hạnh hậu cung, cho nên bọn họ cũng lười tranh giành sủng ái, bây giờ ngồi với nhau lại vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Rời khỏi nơi đèn đuốc sáng trưng đến ngồi trên đình lội nước, Lô Vãn lấy tay đỡ mặt hỏi: “Lê Nô, nếu thay một loại thảo dược trong thuốc Hoàng Thượng uống thành hoa sen, vậy dược tính nào có thể tương khắc để giết chết ông ta?”
Nàng thật sự không nhớ rõ, bên trong quá ồn ào, đầu óc nàng lại phiền muộn một ngày, cho nên nàng cũng lười suy nghĩ.
“Là hồng sâm thư chủ tử.” Nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng, Lê Nô đưa tay tháo trang sức đội đầu Đông Châu xuống và giúp nàng xoa bóp cổ.
Tháo trang sức đội đầu Đông Châu đẹp nhưng cồng kềnh xuống, Lô Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm sấp trên bàn.
Nhưng không lười biếng được bao lâu, phía trước chợt truyền đến tiếng ồn ào, Lô Vãn nâng mí mắt nhìn qua, Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh không biết chui ra từ đâu, đứng trước đình nói: “Chủ tử, trong yến tiệc xảy ra chuyện. Tả tướng bị trúng độc, liên tục nôn ra máu đen, Vương gia đang chữa trị cho ông ta.”
“Hiện giờ Ngự Lâm Quân đã được lệnh bao vây yến tiệc để điều tra, chủ tử cũng đang bận rộn.”
Lô Vãn thở dài, bảo Lê Nô đội lại trang sức đội đầu cho mình: “Quay lại thôi, mọi người đều đang đợi ở đó.”
Khi nàng chầm chậm đi đến trước yến tiệc, Ngự Lâm Quân thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lô Vãn thì vội vàng cúi đầu xuống, cung kính nhường đường để bọn họ đi vào.