Thịnh Tuyết Tản không nằm được bao lâu thì đã đến thời gian vào triều.
Ngân Đĩnh ngoài cửa khẽ gõ cửa vài lần, hắn thấy Lô Vãn vẫn đang ngủ yên trong vòng tay mình, thì nhẹ nhàng bỏ tay ra để nàng ngủ tiếp.
Ngay khi hắn ngồi xuống mép giường mặc y phục, thì sau lưng hắn có một thân hình mềm mại dán vào, theo sau là giọng nói mệt mỏi của Lô Vãn: “Sớm như vậy đã phải đi rồi à.”
Thịnh Tuyết Tản thắt chặt đai lưng, xoay người ôm lấy nàng: “Buổi tối ta cũng tham dự yến tiệc ở cẩm viên. Đến lúc đó nhiều người mắt tạp, nàng nhớ dẫn theo Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh bên cạnh để sai sử.”
“Vậy buổi tối chàng có tới không?” Lô Vãn giật vạt áo của hắn.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn không hỏi thêm gì nữa, Lý Hoán Vĩ về sớm hơn dự định nhất định là có chuyện cần làm, đêm nay e rằng sẽ khó mà dễ hợp dễ tan.
“Xong việc ta sẽ đến. Nhưng nếu muộn quá thì Vãn Vãn nàng cứ ngủ trước đi.” Thịnh Tuyết Tản cân nhắc hành trình, sau đó trả lời nàng.
Lô Vãn mỉm cười, cảm thấy mình quá dính người thì lại thấy hơi xấu hổ, vì vậy nàng ôm mặt Thịnh Tuyết Tản hôn hắn rồi mới thả hắn đi.
Đốc chủ Tây Xưởng giây trước còn tình nồng ý mật với Lô Vãn đóng cửa lại, Nguyên Bảo đến tiễn hắn.
“Tối nay người và Ngân Đĩnh không được để nàng rời khỏi tầm mắt của mình.” Thịnh Tuyết Tản dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ qua quạ đen.”
Nguyên Bảo vội vàng trả lời, bởi vì không thể để người khác chú ý đên, cho nên hắn ta chỉ tiễn Thịnh Tuyết Tản đến cửa viện của Dao phi nương nương, sau đó thì dừng bước chân, nhìn Thịnh Tuyết Tản tăng nhanh cước bộ, một lúc sau đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mặc dù yến hội vào buổi tối, nhưng cung nhân trong cung đã bắt tay vào chuẩn bị từ bây giờ. Thỉnh thoảng có hạ nhân của Thượng Y Cục và Ti Chế Phòng đến tặng đồ, gần đây Hoàng Thượng bận rộn với công việc triều chính, rất ít khi đến thăm hậu cung. Nếu có đến thì cũng chỉ đến cung của Dao phi nương nương, những phi tần khác cả ngày không có việc gì để làm, cho nên muốn mượn yến tiệc này để ăn mặc chỉnh tề, cho dù không thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, thì cũng không thể lép vế trước chúng phi tần khác được.
Buổi trưa Lô Vãn mới chậm rãi bò dậy, trong lúc nàng rửa mặt chải đầu thì phòng bếp tranh thủ chuẩn bị cơm, Lê Nô nắm rõ thời gian nàng thức dậy mỗi khi không có việc gì, cho nên nắm bắt thời gian bữa ăn rất khéo.
Xung quanh không có ai, tối hôm qua bọn họ đổi Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh gác đêm, mà đêm nay bọn họ cũng muốn đi theo, cho nên bây giờ đã đi nghỉ ngơi trước.
Lê Nô ngồi bên cạnh Lô Vãn, vừa ngồi ăn cùng nàng vừa nhận trách nhiệm thuyết phục nàng ăn thêm mấy miếng nữa.
Nàng câu được câu chăng động đũa, ăn một bát cơm nhỏ, nhưng thật ra nàng còn uống hai bát canh ngân nhĩ tuyết lê do Lê Nô nấu, canh cũng không quá ngọt, có mùi thơm của trái cây.
Sau khi hạ nhân dọn dẹp bát đũa xong xuôi thì Lô Vãn bị Lê Nô kéo đến ngồi trước gương đồng, Lê Nô gọi cung nữ đến trang điểm cho nàng.
Thời gian tổ chức yến tiệc hơi muộn, nhưng trước đó Hoàng Thượng bên kia đã phái người đến đây gửi tin, bảo Lô Vãn đến Ngự Thư Phòng trước, chờ đến dự tiệc cùng Lý Cảnh Hoà.
“Hôm nay nương nương đội trang sức đội đầu này được không?”
Lô Vãn không có hứng thú, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy trang sức đội đầu Đông Châu trong tay cung nữ thì nàng chớp mắt đồng ý.
Cung nữ cẩn thận từng li từng tí chải tóc cho nàng, mái tóc đen mượt mà của nàng giống như sa tanh, hai cung nữ được phân công rõ ràng, người chải đầu người búi tóc mây cho nàng, trang sức đều được đính Đông Châu, hạt châu tròn trịa sáng bóng nội liễm nhưng đẹp đẽ quý giá. Phối với chiếc váy dài xanh nhạt, trên làn váy dùng những sợi chỉ bạc đính thành trăm cụm hoa bao quanh. Cung nữ lấy cho nàng một chiếc ngoại sam màu tím nhạt để khoác ngoài, Lô Vãn cũng không phản kháng, nàng phối hợp với động tác của các nàng, chăm chút lại vẻ ngoài của mình từng chút một.
Mấy cung nữ cùng hợp lực giúp đỡ, cho nên chỉ mất gần hai canh giờ để hoàn thành. Cung nữ cầm gương đồng giơ lên cho nàng xem, nàng nhìn hai lần, sau đó cười hỏi: “Ta có đẹp không?”
Cung nữ nhìn vẻ mặt giãn ra của nàng còn xinh đẹp sống động hơn cả lúc im lặng không nói vừa rồi, nàng ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, sau đó ngơ ngác đáp: “Nương nương là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp.”
Thấy tâm trạng của Lô Vãn được dỗ dành trở nên tốt hơn, Lê Nô chọn ra một ít trang sức mà Lô Vãn không dùng rồi đưa cho các nàng, sau đó cho các nàng lui xuống.
“Chủ tử, đã đến lúc phải đi rồi.” Lê Nô tính thời gian, bây giờ ngồi kiệu đi, nhưng đến trước Ngự Thư Phòng vẫn còn một đoạn đường phải đi. Dù sao cũng không thể để Hoàng Thượng chờ đợi được.
“Đi thôi.” Lô Vãn nắm lấy tay nàng ấy, dẫn theo Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh cùng xuất cung.
Trong Ngự Thư Phòng ngoài Lý Cảnh Hoà ra còn có bào đệ của ông ta, Lý Hoãn Vĩ.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Hoán Vĩ, ánh mắt Lô Vãn tối sầm lại, nàng nhéo ngón tay để đè nén sự mất kiên nhẫn của mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nàng lại bày ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, xinh đẹp hành lễ với Lý Cảnh Hoà: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Lý Cảnh Hoà ngồi trên ghế thái sư, ông ta vội vàng bảo nàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mình.
Lý Hoán Vĩ nhìn dáng vẻ mất thần trí của Lý Cảnh Hoà thì cau mày bất mãn, ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lô Vãn chớp mắt nhìn mình, sau đó lại nhìn Lý Cảnh Hoà.
Lý Cảnh Hoà không hiểu ý của Lô Vãn, ông ta bước lên nắm lấy tay Lô Vãn, hiếm khi giải thích một câu: “Đây là bào đệ của trẫm, hắn quanh năm dạo chơi bên ngoài, hôm nay trẫm đặc biệt mời hắn đến để bắt mạch cho nàng, để có thể điều trị cơ thể nàng cho tốt, sớm ngày hoài thai long chủng.”
Lô Vãn ngồi xuống cạnh ông ta, nàng vuốt ve cái bụng dưới phẳng lì của mình, trong lòng thầm cười lạnh, nhưng nàng vẫn duỗi tay đặt trên bàn nhỏ, nhìn chằm chằm Lý Hoán Vĩ, mỉm cười mời ông ta bắt mạch.
Lý Hoán Vĩ nhìn cổ tay như ngọc trước mặt, mạch máu xanh đâm hiện lên rõ ràng, năm ngón tay hơi cong lên, thân trên dựa vào người Lý Cảnh Hoà, như thể rất sợ gặp thầy Lang vậy.
“Hành Diệp, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?” Thấy ánh mắt lang thang của ông ta, Lý Cảnh Hoà cảm thấy không vui.
Lúc này Lý Hoán Vĩ mới như tỉnh dậy từ trong mộng, mà vươn tay sờ xem mạch đập của nàng.
“Chỉ là thiếu huyết khí thôi, kê mấy toa thuốc điều trị là có thể khoẻ lại.” Sau khi cẩn thận chẩn đoán bệnh, Lý Hoán Vĩ đáp: “Thân thể không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần chờ thời cơ chín muồi đến là được.”
Lý Cảnh Hoà không quá hài lòng với câu trả lời của ông ta, Lô Vãn đã tiến cung một năm có thừa, nhưng mãi mà không hoài thai, nếu trước mặt nàng không có vấn đề gì, vậy chẳng lẽ người vấn đề là ông ta sao?
Lý Hoán Vĩ nhìn biểu cảm của ông ta, lúc này mới nhận ra mình đã nói trúng lời không hay, ông ta cũng vội vàng giải thích: “Nhưng Hoàng huynh cũng đừng lo, có những người vốn rất khó thụ thai, khi về ta sẽ kê đơn thuốc trợ thai cho Dao phi nương nương, nhất định có thể giúp nàng sớm ngày hoài thai.”
Lý Cảnh Hoà hài lòng, ôm lấy Lô Vãn, Lô Vãn dựa vào lòng ông ta như thể ngại ngùng, không chịu ngẩng mặt lên.