Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 71: Ngoại truyện – Bạch Ngọc (Một)




Ngoại Truyện
Dành cho những ai đã quên chính văn, thì Bạch Ngọc khi còn là nha hoàn của Mạt Mạt đã từng trúng kế và từng bị cưỡng hiếp, sau đó Bạch Ngọc đã bỏ đi không một lời từ biệt và nằm vùng ở Tây Địch vừa để giúp Mạt Mạt sau này, vừa để trả thù cho số phận của mình.

Cá nhân mình ghét nhất cái chiêu trò hãm hại thế này, có thể giết, nhưng trò làm nhục này khiến người ta cảm thấy đặc biệt đê tiện!!!!

Dù sao, tất cả những nha hoàn bên cạnh Mạt Mạt đều có số phận và cuộc đời, tình duyên rất lận đận, thôi thì Bạch Ngọc cũng coi như đã có một kết cục tốt đẹp. Hồng nhan bạc phận mà.

[Ngoại truyện – Bạch Ngọc (Một)]

Năm Sùng Minh thứ nhất.

Lập thu.

Hợp kê giường, tế tự, cưới gả, kị đi xa, gieo hạt, ma chay.

Trong một viện nhỏ sâu kín, một chiếc đèn cung đình phi thiên bằng giấy trắng đốt lên ánh sáng vàng âm u, đung đưa trong gió, tản ra một loại khí tức kì dị.

Tiểu cung nữ trực đêm ngồi dựa vào cạnh cửa, trước đầu gối là bếp lò nhỏ tản ra ấm áp duy nhất, tiểu cung nữ ngủ gật gà gật gù.

Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên có chút tiếng động kì quái.

“Buông ra… không… đừng… đừng… cút đi!”

Xoảng!

Tiếng đồ sứ vỡ trong bóng đêm cực kỳ chói tai, lại không thê lương bằng tiếng sắc nhọn đâm thẳng vào lòng người của nữ tử.

Tiểu cung nữ bừng tỉnh, xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, lập tức vươn tay định đẩy cánh cửa ngăn cách trước mặt, nhưng sau một giây, nàng giống như nhớ ra cái gì, tay dừng trước cửa.

Nàng nhớ tới Tiểu Thúy trực đêm tháng trước, bởi vì tiến vào phòng của chủ tử, không biết bây giờ bị điều đi nơi nào, không thấy tung tích.

Trong cung này hàng năm luôn có người lặng lẽ biến mất, nàng không muốn nằm trong số người biến mất đó, nàng muốn trở thành một người giống chủ tử trong cánh cửa này, đó là con đường mà tất cả cung nữ có thể thăng chức rất nhanh ngoại trừ trở thành nữ nhân của hoàng đế.

Cho nên nàng ngừng động tác, rót một chén trà, cung kính đứng ở ngoài cửa nói: “Đại nhân, Phi Hà nấu trà nóng, mùa thu trời hanh vật khô, mời đại nhân nhuận hầu.”

Sau đó nàng duỗi tay mở cánh cửa nhỏ trên cửa lớn khắc hoa, vươn tay đặt chén trà vào trong cánh cửa, rồi cung cung kính kính ngồi trở lại vị trí của mình.

Bên trong cánh cửa rất yên lặng, Phi Hà có hơi mất mát, nhưng nàng tự điều chỉnh lại mình rất nhanh, nàng ngửa mặt nhìn cảnh đêm, khép lại áo choàng trên người, âm thầm tự an ủi—

Ít nhất, hiện tại mình sẽ không biến mất.

Ngay khi Phi Hà nghiêng đầu gác tay trên đầu gối, buồn ngủ sắp vào mộng đẹp lần nữa, trong cửa truyền đến tiếng khàn khàn lạnh lạnh: “Ừ, rất tốt.”

Âm thanh kia rất gần, giống như lặng lẽ xuất hiện ngay sau gáy mình, khiến cho Phi Hà sợ tới mức suýt chút nữa lăn xuống bậc thang, nhưng một giây sau, Phi Hà lại cho rằng mình đang nằm mơ, dường như chưa từng nghe thấy âm thanh này.

Nàng ngu ngơ chốc lát, không biết nhớ ra cái gì, lập tức đứng dậy cung kính dập đầu một cái, rồi trở về chỗ ngồi tiếp tục phe phẩy quạt bếp lò, ánh lửa bập bùng chiếu rọi ánh mắt khó nén hưng phấn của nàng.

Ai cũng biết vị đại nhân bên trong này mắt cao hơn đầu, không dễ dàng khen ai.

Vậy có phải nghĩa là, con đường của mình dễ đi hơn chút ít nhỉ?

Phi Hà yên lặng nghĩ.

“Khẩu lệnh.”

Bên ngoài cửa cung cách đó không xa thấp thoáng một hàng bóng người thon dài chỉnh tề, quan thị vệ đang dẫn Vũ Lâm Vệ thay quân trực đêm.

Đèn tránh gió trong tay bọn họ đung đưa, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của đám thị vệ, quan thị vệ trẻ tuổi cầm đầu giương mắt nhìn thoáng qua bên này, khuôn mặt tuấn tú bởi vì ánh sáng ảm đạm và khoảng cách mà có vẻ mơ hồ, nhưng cũng đủ để Phi Hà thoáng thấy khuôn mặt tú khí của hắn, tuy rằng thoạt nhìn rất trẻ tuổi nhưng ánh sáng trong đôi mắt kia lại làm lòng người trầm xuống, đó là sự sắc bén và thâm trầm không hợp với khuôn mặt hắn.

Trong một thoáng Phi Hà đối mặt với hắn, trong lòng bỗng khẽ động, ngượng ngùng cúi đầu nhìn bếp lò nhỏ và chiếc ấm nhỏ bằng bạc đang lăn tăn sôi trên bếp.

Tiếng bước chân chỉnh tề đi xa, ban đêm lại khôi phục yên tĩnh.

Khi Phi Hà lấy hết can đảm, nhịn không được ngẩng đầu lần nữa, ngoài cửa cung đã không còn bóng người.

Mỗi một lần thay quân đều ở ngoài cửa cung, quan thị vệ trẻ tuổi thay quân.

Phi Hà có chút mất mát thở dài, chà xát tay mình cười khổ, ha, nàng suy nghĩ cái gì chứ?

Cung nữ hai mươi lăm tuổi mới được thả ra lập gia đình, mà nàng tiến cung vì muốn tìm một công việc tốt, vinh quang tông tổ, chứ không phải vì gả chồng.

Tựa như vị đang ở trong phòng lớn sau lưng…

Rồi sẽ có một ngày, nàng cũng sẽ có phòng và cung nữ gác đêm thuộc về mình.

Chẳng qua Phi Hà không biết, thế gian có một thứ gọi là vây thành.

Thứ này, người đi vào đều muốn trốn ra, người ở bên ngoài lại điên cuồng muốn đi vào.

Lại hoặc như một cơn ác mộng vàng son lộng lẫy.

Cũng như nàng không biết rằng, trong khe cửa tối tăm có một con mắt đang nhìn nàng, trong đồng tử đen tròng trắng có tơ máu, lẳng lặng nhìn nàng, dị thường chăm chú.

Nếu ngay lúc này nàng quay đầu lại, trong đêm tối mờ mịt, có lẽ sẽ bị con mắt này hù chết.

Nhưng nàng không quay đầu, nàng thành kính ngồi trước cửa đốt bếp lò, một khắc kia, nàng cảm thấy bếp lò như tiền đồ sáng lạn của mình.

Con mắt kia nhắm lại, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, biến mất trong bóng tối.

Một bóng dáng màu trắng lướt đi từ cánh cửa sau lưng tiểu cung nữ, ngồi xuống trước một tấm gương thủy ngân Tây Dương khắc hoa.

Tấm gương thủy ngân như thế này đến từ quốc gia Tây Dương xa xôi, bởi vì cực kỳ dễ vỡ, nhất là loại mặt gương lớn toàn thân thế này là rất hiếm có, toàn bộ nội cung chỉ có một tấm, là năm đó tiên đế Chân Minh Đế ban thưởng, bởi vì ban thưởng tốt như vậy mà nàng gần như trở thành đối tượng hâm mộ nhất, cũng như bị ngờ vực, căm ghét nhất nội cung.

Ánh trăng mờ nhạt dừng trên mặt gương, phủ một tầng sương mù xa xôi, bên trong phản chiếu gương mặt tái nhợt mệt mỏi.

Gương mặt này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, bộ dáng nữ tử thanh tú hơn hai mươi tuổi, chẳng qua đôi mắt lại sâu kín lẳng lặng, mang theo mệt mỏi như một chiếc giếng cổ.

Nàng vươn tay chạm vào mặt mình trong gương, cười cười.

Rốt cuộc đã quen với gương mặt này, sẽ không sợ mất hồn mất vía khi chợt bừng tỉnh lúc nửa đêm thấy gương mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện trong gương.

Trong gương phản xạ ánh lửa xa xăm ngoài cửa, đó là bếp lò tiểu cung nữ đang đốt.

Đó là một thiếu nữ đơn thuần bình thường giống nàng nhiều năm trước, hoặc nói là nàng năm đó càng ngây thơ hơn, hoàn toàn không có ý tưởng trở nên nổi bật, bởi vì đối với nàng khi đó mà nói, chỉ cần sống sót, không cần mở hai chân tùy ý một đám nam nhân xa lạ rong ruổi trên người mình cũng đã là hi vọng tốt nhất thế gian.

Khi nàng lớn lên ở quân kỹ doanh đã gặp quá nhiều thiếu nữ non nớt giống nàng, thậm chí không chịu nổi qua đêm đầu tiên tiếp khách.

Bởi vì loại đơn thuần này nên nàng được Bạch ma ma lựa chọn trong nhiều người, làm bạn bên cạnh thiếu nữ kia.

Cuối cùng nàng cũng có quần áo sạch sẽ, đồ ăn sạch sẽ, không cần lo lắng lúc hầu hạ mẫu thân bị đại binh từ trong căn phòng âm u ẩm ướt của mẫu thân chui ra cười dâm đãng vuốt ve, hơn nữa mẫu thân còn yêu cầu nàng phải thuận theo loại chuyện dơ bẩn này, cho đến khi nam nhân có ý đồ tiến thêm một bước mới bị mẫu thân hoặc tú bà ngăn cản.

Bởi vì đêm đầu tiên của nàng phải bán cái giá tương đối tốt, người tham gia quân ngũ đều không quá có tiền, cho nên đêm đầu tiên của nàng có thể bị bán cho ít nhất hai đến ba đại binh, mỗi người bỏ ra một ít bạc vụn có thể có được một tiểu cô nương sạch sẽ, chuyện này vẫn có đại binh nguyện ý làm.

Nếu vận khí tốt, có lẽ có tiểu quan quân không muốn chia sẻ với người khác mà mua nàng.

Nàng không dám chạy trốn, bởi vì quân kỹ doanh đều là thê nữ của tội phạm, bị trông giữ nghiêm khắc, cũng là nơi phát tiết duy nhất của đám đại binh, nếu nàng chạy rồi bị bắt, kết cục càng thê thảm hơn nàng ngoan ngoãn tiếp khách nhiều, cho nên nàng nghĩ, trước cái ngày bị bán, nàng sẽ treo cổ mình lên cửa.

Nàng thậm chí chuẩn bị vải bố trắng rất sạch sẽ, nàng trộm thêu ấn ký nho nhỏ trên đó.

Đó là tộc huy của gia tộc mẫu thân.

Lúc mẫu thân uống say, ngược lại sẽ không đánh nàng, thích nằm trên chiếc giường dơ bẩn, lải nhải nói lúc niên thiếu bà xuất thân đại tộc, phụ thân vốn là đại tướng dưới trướng Đại nguyên soái binh mã Thiên Triều, bà là nữ nhi con vợ cả, được sủng ái cỡ nào, kim trâm vinh hoa ngọc bích, hưởng dụng tổ yến phấn trân châu bất tận.

Hơn nữa còn định ra mối hôn sự như ý, là đối tượng hâm mộ của bao nhiêu thiếu nữ quý tộc, mà bà chỉ cần chờ gả làm chủ mẫu đại tộc, vinh hoa cả đời.

Lại không ngờ tai bay vạ gió ngay trước ngày chờ gả một tháng, không hiểu tội danh giết chết bao nhiêu người, nhà chồng không dám cưới, vội vàng từ hôn. Từ đây bà từ mẫu đơn đầu cành ngã xuống vũng bùn, cả đời tàn lụi.

Nhưng mẫu thân không quên được tôn vinh khắc sâu cốt nhục, là hậu nhân đại tộc, là hậu nhân tướng gia!

Mỗi lần mẫu thân uống rượu say sẽ dùng loại ánh mắt thê lương nhìn nàng chằm chằm.

Nói cho nàng biết nàng không giống, nhưng sau đó mẫu thân lại nhìn nàng chằm chằm nở nụ cười thảm thiết, thê lương lại mỉa mai, chán ghét lại phẫn nộ.

Nhưng sẽ không như ngày thường, một khi không hài lòng sẽ đánh nàng.

Nàng đương nhiên biết mẫu thân vì sao cười, bởi vì nàng quả thật không giống, trong thân thể chảy một nửa dòng máu quý tộc, một nửa lại là dòng máu của nam nhân dơ bẩn không biết nơi nào tới, đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn sau khi mẫu thân còn chưa uống thuốc tuyệt tử.

Dù lưu lạc tới quân kỹ, sự kiêu ngạo của quý tộc và hậu nhân tướng gia trong thân thể mẫu thân càng thêm khắc cốt minh tâm, cho nên nàng là sỉ nhục của mẫu thân.

Nàng không biết trong cốt nhục mình có tồn tại sự kiêu ngạo kỳ quái này hay không, nhưng nàng biết, trước đêm bị bán, nàng sẽ tự treo cổ.

Nhưng loại ngày tháng này từ khi gặp Bạch ma ma đã hoàn toàn dừng lại.

Nàng chẳng những có quần áo sạch, chỗ ở sạch sẽ, nước sạch, thậm chí còn có trang sức tuy không sang quý nhưng cũng tính là tinh xảo, hơn nữa có được — tiền tiêu vặt chính mình lần đầu tích góp.

Nàng hơi mờ mịt, chính mình đột nhiên từ nơi khỉ ho cò gáy đi vào chốn nhân gian phồn hoa, quả thực đời này không thể tưởng tượng.

Môn hộ cao lớn, mái cong đấu củng, ngói xanh lưu li, hoa cỏ tinh xảo, son phấn hương nị, đây là thế gian trong miệng mẫu thân, tồn tại trong giấc mơ.

Thiếu nữ thân là chủ tử của nàng, nghe nói gần đây là danh môn khuê tú chạm vào bỏng tay trong kinh thành, nàng ấy là Quận Chúa, thân phận tương đối cao quý.

Đó là người nàng chưa từng tưởng tượng sẽ gặp được.

Lần đầu tiên trông thấy thiếu nữ kia, nàng đã cảm thấy nàng ấy không giống khuê tú khác.

Bạch ma ma huấn luyện các nàng rất lâu, nàng đã từng thấy khuê tú khác trong kinh thành là như thế nào.

Những nữ hài tử kia yêu kiều mềm yếu, mặt mày tinh xảo, thanh xuân mỹ mạo, trong sự thuần mỹ đều giấu diếm các loại tâm tư tính kế của nữ tử nhà cao cửa rộng mới có.

Đôi mắt thiếu nữ kia cũng có tính kế, nhưng mà biểu cảm lại hoàn toàn khác, cho dù nàng ấy cũng có được dung mạo tươi đẹp, ăn nói dịu dàng, tư thái nhã nhặn giống khuê tú quý tộc bình thường khác.

Nhưng đôi mắt thiếu nữ kia không giống nữ tử khác, hoặc nên nói là không giống tất cả nữ tử đại viện khuê phòng.

Nàng gặp qua muội muội của Quận Chúa — Tây Lương Tiên, đó là một nữ hài tử lợi hại, dù cho nàng ta thoạt nhìn đoan trang nhu mỹ, cũng vẫn là nhân vật lợi hại, còn có Hàn nhị phu nhân Hàn thị, càng không cần phải nói.

Nhưng chủ tử của nàng, trong ánh mắt biểu tình của thiếu nữ kia, không phải ánh mắt một nữ tử có thể có.

Hoàn toàn khác biệt.

Về sau nàng đi theo bên người thiếu nữ kia gặp qua những quan to quan lớn, kể cả sự tồn tại đáng sợ nhất trong truyền thuyết, người bình thường không dám tùy tiện nhắc tới — Cửu Thiên Tuế.

Nàng rốt cuộc hiểu được, ánh mắt của thiếu nữ kia chỉ nam tử mới có, hoặc nên nói chỉ nam tử tay cầm quyền vị làm chính trị, tâm cơ thâm trầm, nhìn quen việc đời mới có thể có — nhạy cảm, sắc bén, thâm trầm, dã tâm còn có sát phạt quả quyết.

Vứt bỏ thế tục, mà lại lợi dụng thế tục.

Phép tắc thế tục thông thường trói buộc nữ tử, ở trong mắt nàng ấy căn bản không tồn tại, nàng ấy hoàn toàn dùng một loại ánh mắt nam tử để làm ra những lựa chọn trí mạng.

Cái gọi là nội trạch, thậm chí bố cục hậu cung, đối với thiếu nữ kia mà nói đều quá nhỏ.

Điểm này, trong cuộc đời lâu dài mà thay đổi bất ngờ sau này của nàng, chính nàng đã chứng kiến rất nhiều lần.

Chính nàng thậm chí không biết, thiếu nữ mười mấy tuổi kia làm sao có được ánh mắt nam nhân hơn mấy chục tuổi.

Nhưng điều kỳ lạ là trên người thiếu nữ vẫn còn sự thương xót và ấm áp, cũng có thể nói là thứ gì đó vô cùng nữ tính. Ví dụ như, nàng ấy đối với kẻ thù vô cùng tàn nhẫn nhưng đối với người một nhà lại rất tốt, đó không phải người thượng vị đối tốt với nô tỳ, mà mỗi lần nàng ấy nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy nàng ấy rất nhìn ngươi rất nghiêm túc, là chính ngươi chứ không phải nô tỳ hay cấp dưới.

Khiến cho tất cả những người nói chuyện với nàng ấy đều cảm thấy rất thoải mái, lúc đó chính nàng không hiểu vì sao, một thời gian rất lâu sau này, khi nàng cũng đã có cấp dưới, nàng rốt cuộc hiểu ra sự thoải mái này tới từ được tôn trọng.

Đây là một loại tính chất đặc biệt vô cùng kỳ lạ, không chỉ không gây trở ngại bước chân của thiếu nữ kia, ngược lại làm cho nàng ấy có được những thứ mà người khác không dám nghĩ đến, càng đừng nói đến trợ lực lớn nhất.

Thiếu nữ kia có được nam nhân tồn tại như một sự cấm kỵ kia — Cửu Thiên Tuế.

Về sau nàng mới biết tình cảnh sinh hoạt của thiếu nữ kia cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, mà khỏi điểm của tất cả những gì đạt được hôm nay lại là dùng thanh xuân niên thiếu của nàng ấy thành đồ chơi dâng cho người thống trị Cửu U, người đang ngồi phía trên cao vời vợi kia.

Nàng ấy hoàn toàn không cảm thấy đây là vi phạm đạo đức, bại hoại khuê dự, đánh mất luân lý.

Thế tục thời đại này không cách nào trói buộc được nàng ấy.

Rất nhiều người muốn bán mình cho người kia, nhưng kết cục đầu mình hai nơi, hoặc tình cảnh càng bi thảm hơn trước.

Người thượng vị, luôn không có kiên nhẫn lâu dài.

Nhưng, thiếu nữ kia thành công.

Khi đó thiếu nữ mới mười lăm tuổi.

Làm người thân cận, các nàng đều cảm thấy thiếu nữ hy sinh rất lớn, nhưng sự thật chứng minh, chân lý nắm giữ trong tay thiểu số.

Đây là một câu nàng ngẫu nhiên nghe thiếu nữ nói.

Lúc đầu không rõ, sau thời gian thấm thoắt, mới hiểu được thì ra — là vậy.

Thiếu nữ kia là người đi săn, nàng ấy dùng chính mình làm cái mồi nhử, nàng ấy không biết mình có thể bẫy được cái gì, nhưng nàng ấy khéo léo lợi dụng tất cả những thứ nàng ấy có thể lợi dụng.

Bao gồm trí tuệ, thân thể và chân tình của nàng ấy.

Sau đó, hoàn toàn thắng lợi.

Quyền mưu, là một ván cờ nguy hiểm lại tràn ngập biến hoá.

Thiếu nữ ở năm mười lăm tuổi kia giống như bỗng nhiên bộc lộ thiên phú hoàn mỹ của kẻ cầm quyền.

Thông thường có thể tham dự đều là nam tử tay cầm quyền cao, trên sách sử ghi lại công tích vĩ đại, thành bại được mất của bọn họ.

Người thiếu nữ này vĩnh viễn biết rõ bản thân muốn cái gì, cái gì có thể lấy được, thứ gì không cần cũng không thể dính vào.

Mỗi người ngoại trừ thiên phú và năng lực, còn có một thứ gọi là tình cảm, sẽ nắm giữ vận mệnh con người.

Giống nàng, nàng không có ánh mắt siêu nhiên nhìn thấu thế tục, sát phạt quả quyết như thiếu nữ.

Nhưng, nàng bị tình cảm của mình nắm giữ, cuối cùng đi tới nông nỗi như ngày hôm nay.



Bóng đêm dần dần tiêu tan, chân trời nổi lên màu trắng.

Gương thủy ngân phủ một tầng sương nhạt.

Một bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào mặt gương, xoa vài cái làm cho mặt gương rõ ràng hơn, phản chiếu đôi mắt âm u cùng khuôn mặt không có huyết sắc.

Nàng nhìn nữ tử trong gương, khẽ cười một tiếng.

Đi đến nông nỗi hôm nay, nàng — cũng không hối hận.

Dù từ bỏ hạnh phúc vốn có thể đạt được, đó là hư ảo hoa trong gương, trăng trong nước, sau đêm đó năm năm trước, nàng đã lựa chọn từ bỏ.

Trời đã sáng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động sột soạt người đến người đi.

Có tiếng nói nữ tử trung niên vang lên: “Trác Ngọc đại nhân, ngài đã dậy chưa, đến canh giờ thượng triều ạ.”

Nàng hơi dừng, đứng dậy trước gương, lạnh nhạt nói: “Ừ, đã dậy rồi.”

— Ông đây là đường ranh giới phương pháp sáng tác kỳ lạ —

Thu thủy trường thiên. (Mây nước trong xanh nối liền một dải)

Bạc vụ bạch lộ. (Sương khối mông lung)

Luôn là những phong cảnh đẹp nhất trong mùa thu.

Mà nơi ngắm cảnh mùa thu đẹp nhất trong Ngự Hoa Viên là gần Bạch Tháp, nhìn núi ngắm nước, toàn mỹ.

Hắn lẳng lặng đứng dưới tàng cây, quả nhiên gặp được bóng dáng mảnh mai lạnh lùng quen thuộc dẫn một đám người đi tới, phía trước có hai đứa bé nho nhỏ trắng ngần giống nhau như đúc, một con chó lớn trông vô cùng hung ác chạy sau mông hai đứa, cười đùa.

Nữ tử mảnh mai kia nhìn hai đứa trẻ, trên gương mặt xinh đẹp mang biểu cảm hiền hòa, vẻ mặt này đặc biệt tươi đẹp dưới ánh mặt trời, khiến lòng người rung động.

Nàng dẫn người tới đình hóng gió gần Bạch Tháp, để bọn trẻ chơi đùa, còn mình ngồi trong đình.

Các cung nữ bên cạnh bày biện điểm tâm tinh xảo và trà.

Hắn nghĩ nghĩ, đi qua.

Lúc hắn xuất hiện, các cung nữ đều ngẩn người, dù sao một quan thị vệ bỗng nhiên xuất hiện ở hậu cung toàn là nữ tử là điều không bình thường chút nào.

Nhưng nữ tử kia không ngạc nhiên, nàng thậm chí còn xua tay để người xung quanh tránh xa một chút, sau đó tiếp đón hắn: “Ngồi đi.”

Hắn gật đầu, cười cười: “Phu nhân.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười nhẹ: “Tiểu Lục, đêm qua thay ca mà sáng nay thức dậy sớm quá nhỉ, chắc ngươi cũng chưa dùng bữa sáng, dùng một chút đi.”

Lục Mị lắc đầu: “Đa tạ phu nhân, thuộc hạ không đói bụng.”

Tây Lương Mạt cũng không ép buộc, tiện tay lấy một nắm bánh hoa gạo nếp mềm mại, bột nếp trong trẻo làm ngón tay nàng có vẻ càng dài và trắng nõn.

Làn da nàng hoàn toàn không nhìn thấy lỗ chân lông, cực kỳ mềm mại trắng trẻo, giống làn da trẻ em.

Lục Mị biết, đó là công dụng tẩy hủ sinh cơ của Quỷ Phù Dung, mấy năm trước một lần ngoài ý muốn làm cho phu nhân bị bỏng, nên gia không chút do dự cho phu nhân dùng Quỷ Phù Dung trân quý bảo mệnh.

Lục Mị nhìn tay nàng có chút xuất thần, hắn không biết bản thân mình có cơ hội thể hiện sự hào phóng như vậy đối với người mình muốn hay không.

Tây Lương Mạt nhìn bộ dạng của hắn, chỉ cười, ung dung ăn hết nắm gạo nếp trong tay.

Lục Mị bỗng than một tiếng: “Ta không muốn từ bỏ, ta đã dùng hết tất cả phương pháp ta có thể sử dụng, thậm chí ngay cả bộ dạng ngu xuẩn của Mị Thất ta cũng đã thử, nhưng vô dụng.”

Lúc này đây, hắn không xưng thuộc hạ nữa.

Tây Lương Mạt nâng ly trà, hơi cong khoé môi: “Đây không phải do ngươi quyết định, chuyện này ít nhất cần hai người quyết định.”

Lục Mị gật đầu: “Ta biết, nhưng ta không muốn từ bỏ, cho nên đến tìm phu nhân.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, vẫn mỉm cười: “Ngươi nên biết, ta sẽ không miễn cưỡng Trác Ngọc làm bất cứ chuyện gì, bao gồm chuyện như tứ hôn, cũng như ta sẽ không ép buộc ngươi cưới Hà ma ma ấy.”

Biểu cảm của Lục Mị hơi quái dị, thở dài lần nữa: “Phu nhân, ví dụ này sẽ khiến ma ma tức giận, ngài nên hiểu tâm ý của ta đối với Bạch Ngọc.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhướng mày: “Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ hiểu, huống chi cho dù nàng biết, nhưng chấp nhận hay không là do nàng.”

Nghe vậy, Mị Lục nhìn về phía Tây Lương Mạt, trên gương mặt trẻ tuổi tú khí toát ra chút bực bội: “Phu nhân, chẳng lẽ ngài không biết ban đầu Ngọc Nhi vì cái gì mới rời đi sao?”

Lời nói này đã có oán khí khó che giấu, không ai biết năm đó vì sao Bạch Ngọc rời đi, hắn cũng im lặng, tất cả chỉ là suy đoán. Nhưng một năm trước Bạch Ngọc bỗng nhiên xuất hiện ở hoàng cung Tây Địch, hơn nữa trở thành một quân cờ mấu chốt thúc đẩy tất cả mọi chuyện.

Ai cũng có thể đoán được rốt cuộc nàng ấy xuất hiện ở đây vì cái gì.

Hắn là người Mị Bộ, hắn không thể cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà oán hận chủ tử của mình, bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết thế gian này có một số người sinh ra đã có năng lực và mị lực làm cho người ta vì người ấy mà hi sinh, không liên quan tiền tài quyền thế, mà chỉ vì một loại tình cảm khó nói rõ, đó gọi là — tín ngưỡng.

Vừa lúc hắn cũng đi theo hai người như vậy, cho nên hắn có thể lý giải tất cả mọi thứ Bạch Ngọc làm vì phu nhân.

Cho nên, hắn chỉ có thể im lặng quy tội tất cả cho số mệnh.

Thế nhưng, Bạch Ngọc quá nhiều lần khước từ và lạnh nhạt, làm hắn trước sau không thể tiêu tan.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhiên lắc đầu, sắc mặt đã không còn thản nhiên như vừa rồi, chỉ nhìn hắn than nhẹ, nam nhân này đã mất đi đúng mực.

Nàng không trách hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Lục Mị, ngươi không hiểu, nếu một nữ nhân không thể yên tâm phó thác tất cả trên vai một nam nhân, đó là vì nam nhân kia không đủ để nàng có thể dốc hết lòng mình.”

Lục Mị sững sờ, vẻ mặt ủ dột: “Phu nhân, nhiều năm như vậy, người khác nhìn không ra tâm ý của ta, ta không tin ngài cũng không nhìn ra.”

Tây Lương Mạt cúi đầu uống một ngụm trà, rũ mắt nói: “Lục Mị, ngươi cần hiểu rõ, tâm ý của ngươi không phải ai cũng có thể nhìn ra, sự tín nhiệm có chín phần là ngươi có khả năng biểu hiện ra ngoài, một phần khác là ăn ý và may mắn.”

Sau đó, nàng buông chén trà, nhìn về phía sau Lục Mị, ung dung nói: “Mà rất không khéo, hai thứ này ngươi đều không thể đạt tới viên mãn.”

Trong mắt Lục Mị hiện lên mờ mịt cùng sắc bén, im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Phu nhân đang nói, Ngọc Nhi tỷ tỷ, nàng không tín nhiệm ta?”

Tây Lương Mạt nhìn chân trời xanh lam xa xôi, thản nhiên nói: “Ta dùng gần mười năm mới đạt được loại viên mãn này, trong lúc thăm dò, lặp đi lặp lại, giãy dụa, ta cũng chưa từng biểu lộ, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, chuyện này rất khó, ta phải thừa nhận, có thể nói là vô cùng gian nan.”

Nàng hơi nheo mắt: “Loại người như ta sẽ vĩnh viễn để lại đường lui cho mình, không đủ thuần túy. Nhưng ta gặp được một người vô cùng thuần túy, hắn từng chút một làm ta thật sự tin rằng ta có thể an toàn ở bên trong thế giới của hắn, cho dù hắn rời đi, không ở bên cạnh ta nữa, ta cũng sẽ vì hắn để lại một chỗ trống, chờ đến lúc ta không thể chờ được nữa rồi tự đi tìm một đáp án, cho dù nhiều dày vò hơn nữa ta cũng không nghĩ tới chủ động rời khỏi hắn, chưa từng, trừ khi ta xác định hắn đã thay đổi, không còn là hắn lúc trước.”

Tây Lương Mạt hơi dừng, cười như không cười nói: “Nhưng có một loại người, nếu muốn hắn thay đổi chi bằng để hắn tự giết bản thân mình, đây là chỗ kỳ diệu của nhân tính.”

Sau đó, nàng nhìn Lục Mị, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Lục Mị, không, Mị Lục, huấn luyện mà ngươi trải qua từ nhỏ, và cả tín ngưỡng của ngươi làm ngươi thuần túy hơn ta, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, ngươi và ta thật ra là cùng một loại người.”

Lục Mị, không, Mị Lục hoàn toàn ngẩn ra, nhìn về phía Tây Lương Mạt, trầm ngâm chốc lát, muốn nói cái gì.

Nhưng Tây Lương Mạt cũng không có ý định để hắn nói chuyện, mà tiếp tục nói: “Mỗi người trời sinh đều che giấu chính mình, nhưng loại người như ngươi và ta càng biết che giấu gương mặt thật của mình hơn người bình thường. Mặt của ngươi, hành vi của ngươi, từ lúc bắt đầu đã giống một thiếu niên đơn thuần.”

Tây Lương Mạt hơi dừng, nói tiếp: “Nhưng trên thực tế, tất cả những gì ngươi từng trải qua, tâm trí của ngươi, linh trí của ngươi đều vượt xa Bạch Ngọc lúc đó, ngươi là người rất thông minh, mà vẻ mặt thiếu niên đáng yêu này chỉ là ngươi đang che giấu chính ngươi mà thôi.”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ trầm mặc của Lục Mị, cười cười, lại lấy miếng điểm tâm chậm rãi ăn: “Lại nói tiếp, chúng ta không ai biết rốt cuộc ngươi đã bao nhiêu tuổi, khi đó Bạch Ngọc coi ngươi như dê con mà bảo vệ, không ngờ lại bị dê con là ngươi ăn mất, nhắc tới ngược lại là kiếp của nàng.”

Ở Mị Bộ Tư Lễ Giám, tuổi không quan trọng, phần lớn hài tử là năm đó Bách Lý Thanh sai người lén thu thập, thoạt nhìn không hơn năm tuổi, đương nhiên đây chẳng qua là thoạt nhìn mà thôi, trong đó phần lớn xuất thân không tốt, có con tội phạm triều đình, có trẻ lang thang nhặt trong đống xác người chết, bọn họ có chung một đặc điểm — không hề vướng bận.

Chẳng qua điều này cũng chắc chắn rằng mặc kệ nhìn qua đơn thuần đáng yêu như Mị Lục, hay hàm hậu như Mị Thất, tại thời điểm gặp một vài chuyện bọn họ nhất định sẽ tâm tính lạnh nhạt, tàn nhẫn độc ác.

Giống chủ tử bọn họ.

Lục Mị im lặng, sau đó nở một nụ cười mang theo lúm đồng tiền, hắn trời sinh có gương mặt non nớt như trẻ con, nay một thân áo giáp nhìn vẫn như thiếu niên chưa trưởng thành, tươi cười cực kỳ thanh tú đáng yêu, lại có một tia rất nguy hiểm: “Bạch Ngọc không phải nữ nhân đầu tiên của ta, đám nam nhân hào môn phú quý phải tốn ngàn vàng mới có được một đêm của các hoa khôi Hồng Tụ Chiêu ở thượng kinh, còn phải xem sắc mặt các cô nương. Nhưng chỉ cần chúng ta muốn, màn đêm buông xuống hoa khôi kia sẽ nằm trên giường của chúng ta, cho dù nàng ta còn là một thanh quan, sớm đã bị Vương gia nào đó muốn chuộc về làm thiếp, trong phạm vi hợp lý, chúng ta muốn nữ nhân và tiền tài gì gia đều có thể thoả mãn chúng ta.”

Hắn hơi dừng, học Tây Lương Mạt lấy một miếng điểm tâm ăn: “Nhưng ta dần dần chán ghét như thế, điều đó khiến ta cảm giác mình rất giống một cây đao, những nữ nhân này là tấm khăn lau sạch vết máu sau khi đao ra khỏi vỏ. Các cô nương Hồng Tụ Chiêu có không ít người xuất thân đại tộc, hoặc mang tuyệt kỹ trong người, mắt cao hơn đầu, cho nên ta nghĩ nếu ta có thể làm cho các nàng chủ động trả giá chính bản thân các nàng, nói chuyện yêu đương, cũng rất có ý nghĩa, đó mới là ngày tháng của con người. Ta sẽ cảm thấy ta còn sống, mà không phải một vật phẩm mà thôi, như vậy khiến ta lúc ra tay giết người cũng có thể vui sướng hơn một chút.”

Tây Lương Mạt im lặng, nàng không trải qua cuộc sống của Mị Bộ, không biết bọn họ trải qua dạng sinh hoạt gì, Bách Lý Thanh lựa chọn bọn họ trở thành tử sĩ của mình nhất định không có cái gọi là nhân từ đáng nói, tận dụng tất cả, mỗi người một nhiệm vụ, đây là việc cơ bản nhất mà người mưu lược xuất sắc, kẻ mưu quyền phải làm.

“Nhưng Bạch Ngọc không phải cô nương Hồng Tụ Chiêu.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt thở dài một hơi: “Nàng từ mức độ nào đó mà nói, giống như gia các ngươi, là loại người rất cố chấp mà thuần túy, người thuần túy gặp được loại người như chúng ta, có đôi khi coi như bọn họ xui xẻo.”

Nhất là hai bên không dùng đúng phương pháp ở bên đối phương.

Bạch Ngọc cũng không ngốc, huống chi ngay từ đầu Mị Lục dùng thái độ diễn trò với nàng ấy thật ra cũng không cố tình che giấu, chỉ là Mị Lục cũng rất xui xẻo, diễn trò đến mức diễn cả bản thân minhg vào.

Sau đó phát hiện, thứ bản thân chân chính muốn không phải gặp dịp thì chơi, không phải cả một tòa Hồng Tụ Chiêu, mà chỉ một phần thuần túy mà thôi.

Thế nhưng Bạch Ngọc vẫn bị tổn thương rồi.

Nhưng người thuần túy có một đặc điểm, nàng không phải không thể tha thứ cho ngươi, mà phải đến một ngày điểm mấu chốt của nàng đột nhiên tan vỡ.

Điểm mấu chốt này ở nơi nào, không ai biết.

Có vài nữ nhân một ngày ba bữa cơm bị trượng phu ăn nhậu chơi gái cờ bạc đánh hộc máu, nàng ta cũng như không có gì, vẫn vừa oán trách vừa nấu cơm. Thời gian thoáng qua vài chục năm, có lẽ có một ngày nàng ta ở nơi nào đó thấy trượng phu nhà người khác hái hoa từ bờ ruộng cài lên tóc nương tử nhà mình, nàng ta về nhà nhìn trượng phu mình uống say nằm trên giường ngáy khò khò, nàng ta sẽ ngẩn ra, có khi còn lấy dây lưng quần siết cổ chết trượng phu.

Lục Mị nghe xong Tây Lương Mạt so sánh, ngây người một hồi, cười khổ: “Thật ra ta hi vọng nàng có thể siết cổ chết ta, nhưng sau đó chúng ta có thể êm đẹp, sau sự kiện bốn năm trước… ta không để bụng cái gì, nhưng…”

Đây là chỗ Lục Mị nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vì sao, loại người đao liếm máu như hắn, căn bản không quan tâm những chuyện đó, có thể tồn tại một ngày, người mình quan tâm tồn tại được một ngày đã là may mắn.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, than nhẹ: “Điểm mấu chốt của Bạch Ngọc không phải ở ngươi có để ý hay không, mà chính nàng có để ý hay không, sự thật chứng minh, nàng rất để ý.”

Mà Bạch Ngọc thậm chí không cho bất kì ai trong bọn họ có thời gian hoá giải sự bất an của nàng ấy đã rời đi, đi làm chuyện nàng ấy cho rằng cần thiết.

Lục Mị nhìn Tây Lương Mạt, không, có lẽ nhìn ao nhỏ phía sau Tây Lương Mạt, ngẩn người nửa ngày mới nói: “Ta đây nên làm gì bây giờ?”

Hắn tìm đến phu nhân để tìm kiếm một đáp án, nay đã có đáp án, nhưng hắn càng mờ mịt.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Nàng vì ta làm rất nhiều, cho nên ta sẽ không miễn cưỡng nàng bất cứ chuyện gì, Trác Ngọc từng nói với ta, nàng đã không phải Bạch Ngọc năm đó, cho nên những phương pháp ngươi dùng năm đó không thể đạt được mục đích, nàng thay đổi rồi.”

Tây Lương Mạt nói xong những lời này rồi không nói thêm gì nữa, mà ý vị thâm trường nhìn hắn cười cười, đứng dậy ôm lấy đứa bé mồ hôi đầy đầu đang chạy tới, trêu đùa nhóc con trong lòng.

Mị Lục biết mình không hỏi ra cái gì, hắn ngồi trong đình ngẩn người, phức tạp nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, sau đó nhẹ giọng nói cảm ơn, lặng yên xoay người rời đi.

Hắn càng ngày càng hiểu vì sao Bạch Ngọc nguyện ý vứt bỏ tất cả vì nữ tử trước mặt.

Mị Tinh nhìn Lục Mị rời đi, mới nói với Tây Lương Mạt: “Bọn họ còn có thể ở bên nhau không?”

Tây Lương Mạt vừa đút Tiểu Thanh Nhi trong lòng ăn điểm tâm, vừa thản nhiên nói: “Vậy phải xem vận mệnh của bọn họ.”

Năm đó, Bạch Ngọc rất để ý bản thân vô lực, nàng ấy không quên được chuyện xảy ra trên người mình vào đêm đó, xuất thân khiến đáy lòng nàng ấy mơ hồ có sự kiêu ngạo và tự ti, thêm vào đó là bất an, sự bất an này còn đến từ Mị Lục, Mị Lục làm cho nàng ấy cảm thấy hắn không ở trong phạm vi nàng ấy có thể khống chế.

Sự bất an này, sau khi Bạch Ngọc bị xâm phạm, tức khắc bùng nổ.

Điểm mấu chốt trong đáy lòng Bạch Ngọc lập tức tan vỡ.

Nàng ấy lựa chọn rời đi, lại dùng hết mọi thủ đoạn tiến vào cung đình Tây Địch, thay vì nói là báo thù, chi bằng nói đó là sự phản kháng kháng của nàng ấy với sự “vô lực” của bản thân, nàng ấy cần chứng minh mình không phải người chỉ ngồi chờ chết, chỉ ở phía sau chủ tử để được bảo vệ, càng không phải chỉ có thể mặc người sắp đặt.

“Người” sắp đặt này ngoại trừ kẻ địch, còn có người yêu, mà điểm này có lẽ chính Bạch Ngọc và Lục Mị đều chưa từng phát hiện.

Tây Lương Mạt vuốt ve cái đầu bù xù của nhóc con trong lòng, nhàn nhạt cười, cúi đầu hôn trán nhóc con.

—Ông đây là đường ranh giới—

Trời lặn trăng lên, lại đến thời khắc của ánh nến bập bùng.

Hàn Lâm Viện, Tồn Thư Các.

“Trác Ngọc đại nhân, đây là tác phẩm mới của các sĩ tử ở trường thi mà Hàn Lâm Viện dâng lên hôm qua.” Một thái giám áo lam cung kính dâng khay quyển sách lên bàn.

Trác Ngọc buông sổ con trong tay, xoa xoa giữa chân mày, sau đó gật đầu: “Ừ, để xuống đi.”

Thái giám áo lam nhìn quầng mắt xanh đen của Trác Ngọc, có chút lo lắng nói: “Đại nhân nghỉ ngơi đi ạ, Hàn Lâm Viện dâng sớ ngài đã sửa sang gần xong, tác phẩm mới của các sĩ tử này cũng không phải sổ con quan trọng gì, muộn chút rồi xem cũng không sao.”

Trác Ngọc nhìn hắn, cười hòa: “Thư công công, đây vốn là đề thu thủy trường thiên mà trước đây ta ra, để bọn họ làm thơ từ cùng sách luận, có phần liên quan đến kỳ thi mùa thu, ta thấy bọn họ cũng nóng ruột, sớm muộn gì cũng cần xem, công việc cũng không ít.”

Thư công công quen biết Trác Ngọc từ lúc nàng còn làm cung nữ, chẳng qua khi ấy Thư công công là thái giám tứ phẩm tu tạo Nội Vụ Phủ, mà Trác Ngọc là cung nữ bình thường thủ hạ của hắn, chỉ là hắn thật không ngờ năm năm sau, cung nữ nho nhỏ này thế nhưng một đường bước thẳng lên trời, trải qua hai triều hai đế, vinh sủng không suy, thậm chí được các sĩ tử lén phong nhã hào “hồng nhan nữ tể”, “thi bút nữ Hàn Lâm”.

Cũng đủ thấy bên trong lốc xoáy quyền lực và đấu tranh chính trị, nàng có thể sống sót, thậm chí còn sống rất tốt, thật cũng không phải người tầm thường.

Nhưng là đồng nghiệp nhiều năm, cũng coi như là tri kỷ, hắn chứng kiến nữ tử này một đường gian khổ, một đường lầy lội, bản tâm mềm dẻo, quả nhiên bên ngoài lan tâm huệ chất càng có cành lá hương bồ cứng cỏi.

Không thể không khiến hắn kính nể.

Hắn biết trước nay một khi nàng đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, nhìn Trác Ngọc đoan trang cúi đầu xem xét sổ con, hắn than một tiếng, xoay người phân phó cung nữ bên cạnh: “Phi Hà, đi bưng dừa tuyết lê mật hầm ở phòng bếp nhỏ cho đại nhân nhuận hầu.”

Tiểu cung nữ đáp lời rời đi, Thư công công tiện tay thu dọn những sổ con Trác Ngọc chưa kịp phê duyệt, mỗi ngày sổ con Hàn Lâm Viện gửi đến đều phải qua tay Trác Ngọc nữ quan trước, sau khi phân chia mới đưa tới Ngự Thư Phòng.

Lượng công việc không nhỏ.

Hắn tiện tay nhặt một quyển sổ con, vô tình thấy tấu văn bên trong, mỉa mai thuận miệng nói: “Không biết người Tây Địch chúng ta từ khi nào lây dính kiểu nghiền ngẫm từng chữ cổ hủ của người Thiên Triều, lại dám nói ra nói vào quyết định tập kích Bắc thượng của Bệ hạ.”

Trác Ngọc biết rõ vị gia trên kia và chủ tử nàng không có khả năng từ bỏ Thiên Triều, sớm đã quyết định phải trở về, nhưng phương thức trở về nhất định có rất nhiều điều phải chú ý, trong đó tất nhiên không thể thiếu chiến sự triền miên.

Nàng thậm chí tham dự quyết sách, một trong số đó chính là một trận tập kích bất ngờ, hơn nữa vì làm cho thật, bọn họ thậm chí không nói cho Chu Vân Sinh và Samuel, mà đi đường vòng từ Bắc Hàn Quan, trực tiếp đánh lên với quân tinh nhuệ của Tây Lương Tĩnh ở bên kia.

Cố gắng dùng trận tập kích bất ngờ Bắc Hàn Quan, trả giá ít đổ máu nhất để lấy được quyền khống chế Bắc Hàn Quan, tù binh là một bộ phận thuộc hạ trung thành nhất của Quốc Công phủ.

Bởi vì bất kể các chủ tử hay những người bọn họ đều biết, Quốc Công phủ trước nay chỉ nguyện trung thành với Thiên Triều, mà không phải một người nào đó, là một bộ phận lực lượng không thể khống chế nhất.

Thay vì khiến đám Chu Vân Sinh và Samuel khó xử, chi bằng để “kẻ địch Tây Địch” bọn họ tới làm.

Chẳng qua trong Tây Địch nhất định sẽ chỉ trích vì gia vừa mới kế vị, vừa mới cùng Thiên Triều “hiệp nghị ngừng chiến” đã dẫn quân lên phía Bắc.

Trác Ngọc nhàn nhạt cười: “Không cần để ý, nếu trong triều dã không có tiếng phản đối mới kỳ quái.”

Thư công công khẽ hừ một tiếng, gật đầu, buông quyển sách trên tay, tiếp tục thay nàng vùi đầu thu dọn đồ.

Khi đồng hồ quả lắc Tây Dương khắc hoa điểu vang lên mười hai tiếng, Trác Ngọc rốt cuộc sắp phê xong tất cả tấu chương, nàng có chút mệt mỏi nói: “Phi Hà, trà.”

Nhưng một lúc lâu sau không ai trả lời, Trác Ngọc sửng sốt, nhớ tới cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn trong phòng không một bóng người, bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, khẽ cười tự giễu, quả nhiên già rồi, lại quên mình sớm đã đuổi những người khác đi nghỉ ngơi.

Kể cả tiểu cung nữ vừa được nàng điều đến hầu hạ.

Nàng cúi đầu nhìn nước trà trong chén, bất đắc dĩ đỡ bàn định đứng dậy ra ngoài tự nấu bình nước ấm.

Thế nhưng còn chưa đứng lên, một ấm trà bốc hơi nóng bỗng nhiên đưa tới trước mặt nàng.

Nàng sững sờ, ngẩng đầu lên liền đối diện một đôi mắt sáng ngời như sao mà hơi lạnh lạnh, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên nàng ngẩng đầu gần như đụng vào mặt hắn.

“Ngươi…” Trác Ngọc ngẩn người, sau đó hơi nhăn mày, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị đối phương ấn bả vai, bị bắt ngồi xuống.

Ngón tay chạm vào bả vai, giống như có sự lạnh lẽo xuyên thấu ba tầng cung y thấm vào da nàng.

“Uống trà đi.” Lục Mị mặc giáp giáo quan nhị phẩm Vũ Lâm Vệ nhàn nhạt nói, sau đó rót một chén trà đưa tới cho nàng, hắn thẳng ngồi xếp bằng.

Trác Ngọc rũ mắt, không nhận chén mà lạnh nhạt nói: “Lục đại nhân, hình như ngươi không nên xuất hiện ở đây.”