Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 70: Ngoại Truyện Tiểu nhi khó dưỡng (Sáu)




Ngoại Truyện
Bách Lý Thanh cảm giác được hành động của Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi, cũng tức khắc hiểu rằng cơn giận của mình dọa bọn nhỏ sợ, hắn hít vào một hơi thật sâu, đè toàn bộ cơn giận buồn bực này xuống!

Ban đầu hắn có học qua mấy thứ đồ ăn tinh xảo để lấy lòng chủ tử trong cung, cũng biết nhóm lửa, nhưng con nhóc kia giờ là có ý gì?

Hắn làm đồ ăn trước nay đều có mục đích, nhưng bây giờ để lại đám sát thần Mị bộ ngớ ngẩn này, trừ giết người, bọn chúng ai biết nấu ăn, đây là định để hắn làm đầu bếp à? Để hầu hạ một đám ngớ ngẩn ngoại trừ giết người thì không biết gì hết?

[Ngoại truyện – Tiểu nhi khó dưỡng (Sáu)]

Mị Thập Cửu nhìn sắc mặt âm trầm bất định của chủ tử nhà mình, loại mỹ mạo yêu dị đến khác người này cộng thêm sắc mặt như vậy làm người ta thật sự không dám nhìn thẳng, luôn cảm thấy ngay sau đó sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy… không phải người… thứ mà làm người ta rùng mình.

Nhưng rất nhanh hắn đã yên tâm trở lại.

Bởi vì hai tiểu chủ tử đang dùng vẻ mặt ngây ra nhìn đại chủ tử sắc mặt hay thay đổi thất thường, dáng vẻ kia có phần giống như nhìn thấy món đồ chơi mới lạ.

Mà chủ tử gia bị hai vật nhỏ nhìn chằm chằm, rõ ràng đang cố gắng làm chính mình từ trạng thái không phải người biến trở về hình người, để tránh làm hai tiểu chủ tử sợ.

“Cha.” Tiểu Hi Nhi nghiêng cái đầu to nhìn Bách Lý Thanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên củ cải trắng kia.

Bách Lý Thanh thấy nhóc con nhà mình nói chuyện, đột nhiên cứng đờ, ánh mắt dời xuống, hơi chút cảnh giác mà đáp: “Ừ?”

Tiểu Hi Nhi nhìn cải trắng: “Cha, đây là điểm tâm để chiều ăn sao?”

Tiểu Thanh Nhi cũng tò mò giơ bàn tay bụ bẫm lên sờ củ cải trắng, nhân tiện nhéo một cái lá xé xuống một mảnh.

“Ý?”

Tiểu Thanh Nhi tò mò nhìn lá cải trắng trong tay, sau đó há cái miệng nhỏ, trước khi Bách Lý Thanh kịp phản ứng đã “rộp” một tiếng, gặm vào.

Sắc mặt Bách Lý Thanh hoàn toàn thay đổi, giọng nói biến dạng hét lên: “Thứ này còn chưa ăn được!”

Dứt lời, hắn vỗ tay phủi lá cải trắng trên tay Tiểu Thanh Nhi xuống.

Ngày thường ai dám hét to gào to với hai bánh bao ngọc này, huống hồ hai vật nhỏ xinh đẹp như ngọc thạch thành tinh, vốn không có ai nỡ hung dữ với bọn nhỏ một câu, bây giờ đột nhiên bị mắng to bèn mở to mắt, ngây ngốc nhìn gương mặt vặn vẹo của cha nhà mình, lông mày nhỏ tức khắc nhăn lại, đôi mắt đen lúng liếng như trân châu tràn ngập sương mù, bắt đầu ngập nước, rồi từng viên nước mắt vừa to vừa tròn lăn xuống.

Nhìn bé con trước mặt lại ra sức rớt hạt đậu vàng, còn không thành tiếng, ấm ức đến mức toàn thân run rẩy, Bách Lý Thanh bỗng dung cảm thấy hình như mình làm chuyện gì táng tận thiên lương lắm, hơn nữa rất rõ ràng còn có người cũng thấy như vậy, đang dùng loại ánh mắt kỳ quái liếc trộm hắn.

Tuy loại chuyện “táng tận thiên lương” này hắn đã làm không ít, hơn nữa còn coi là chuyện vui, nhưng lần này đột nhiên hắn cảm thấy chột dạ, chỉ có thể vụng về duỗi tay vớt Tiểu Thanh Nhi lên: “Rồi rồi, đừng khóc, đừng khóc, lát nữa nấu cho con ăn.”

Hắn dỗ hai câu mà nhóc con vẫn chưa chịu dừng, Tiểu Hi Nhi ở bên cạnh lại làm như không thấy tiểu huynh đệ nhà mình đang khóc thút thít, đi dạo khắp nơi trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy trong lồng sắt có nhốt hai con gà, bé hung phấn, bình thường bé không được ma ma và các cô cô cung nữ trong cung cho phép lại gần phòng bếp, chỉ nhìn thấy từ xa một hai lần, lần này không có ai ở đây, không ai quản được bé, hứng thú bèn nổi lên.

Tiểu Hi Nhi nhìn cái ông được gọi là cha kia còn đang bị tiểu huynh đệ nhà mình quấn đến đau đầu, khinh thường cười lạnh, ngu ngốc, tin nước mắt của Tiểu Thanh Nhi đều là kẻ ngốc.

Hắn quay đầu, thấy hai con gà trong lồng sắt đang cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Tiểu Hi Nhi cười hì hì: “Gà con, xoa xoa!”

Nói rồi bé vươn cái móng vuốt béo vào bên trong chuồng gà.

“Quác quác… Quác quác!”

“Éc!”

Tiếng gà kêu thảm thiết rốt cuộc kéo lại sự chú ý của Bách Lý Thanh đang luống cuống tay chân với nước mắt nước mũi của Tiểu Thanh Nhi, hắn đang sốt ruột đây, kết quả quay đầu lại thấy một nhóc con khác nhà mình đang chổng mông nhỏ, dùng sức vươn hai bàn tay nhỏ vào trong chuồng gà bắt gà, túm lông đuôi của một con, cười cực kỳ vui vẻ, trên đầu trên mặt dính đầy lông gà.

“Bách Lý Hi, con đang làm gì —!” Bách Lý Thanh cảm thấy đầu vừa phình to vừa đau, hắn lại không nhịn được cất cao giọng.

Tiểu Hi Nhi nghe thấy mình bị mắng, nhưng bé không giống Tiểu Thanh Nhi, mà trực tiếp quay đầu lè lưỡi làm mặt quỷ với Bách Lý Thanh, sau đó lại tiếp tục công cuộc bắt gà của bé.

Mà lúc này, phía sau chuồng gà không biết từ khi nào thò ra một cái đầu lông xù xù, ngơ ngác nhìn thằng nhóc đang lăn lộn trước cửa chuồng gà.

Cùng lúc đó, thằng nhóc cũng nhìn thấy cái đầu to lông bù xù đột nhiên xuất hiện, bé cũng ngẩn người theo, cùng cái đầu kia mắt to trừng mắt nhỏ, bé bỏ qua đuôi con gà trống đang bị bé vặt, duỗi tay muốn sờ cái đầu đầy lông kia.

Mà Bách Lý Thanh cùng Nhị Thập Cửu nhìn thấy cái đầu lớn đầy lông kia, sắc mặt lập tức biến đổi – Đó là con Long Sơn Ngao Khuyển, là một giống sói đặc biệt dung dữ, khi còn nhỏ bị thợ săn trộm từ trong ổ ra, chưa mở mắt đã được thợ săn cắt đầu ngón tay dùng máu nuôi dưỡng, sau khi mở mắt đút cho một miếng thịt tươi đầu tiên, từ đó về sau con sói sẽ nhận chủ, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, vì chủ nhân mà sống, vì chủ nhân mà chết.

Con sói này là một giống hiếm từ phương Nam, hình thể khổng lồ, hơn nữa hình dáng còn thon gọn, răng rất bén, hành động nhanh như gió, còn rất giảo hoạt, đánh nhau với hổ chưa chắc hổ đã là đối thủ của nó.

Thợ săn vùng núi Tây Địch nếu có thể bắt được một con, thì trước khi Long Ngao chưa chết không sợ không bắt được con mồi, lúc nguy hiểm Long Ngao còn có thể liều mình cứu giúp.

Cho nên nhóm thợ săn đều coi chuyện tìm được Long Ngao là một vinh quang lớn nhất đời, nhưng Long Ngao sinh sống ở nơi rất hiểm trở, hơn nữa lúc Long Ngao hoang dã ra khỏi động sẽ cực kỳ hung ác, người bình thường đi trộm Long Ngao con là cửu tử nhất sinh.

Hiện giờ ở đây xuất hiện Long Ngao có nghĩa nơi này có thợ săn thuần dưỡng, nhưng độ trung thành của Long Ngao đối với chủ nhân rất đặc biệt, người bình thường không thể chạm vào, đến gần cũng phải cẩn thận.

Nhìn vòng cổ trên cổ Long Ngao là biết đã bị chủ nhân buộc lại, vừa rồi có lẽ nằm đằng sau đống củi để ngủ, bây giờ bị Tiểu Hi Nhi đánh thức.

Hiện tại gương mặt non mềm của Tiểu Hi Nhi đều nằm trong phạm vi công kích của Long Ngao, khoảng cách gần đến mức khiến Bách Lý Thanh và Mị Thập Cửu lạnh sống lưng, cho dù bọn họ ra tay cũng không nhất định có thể đảm bảo Tiểu Hi Nhi hoàn toàn không bị thương.

Trong mắt Bách Lý Thanh lóe lên tia sáng lạnh, đầu ngón tay kết thành một thủ thế, đầu ngón tay lặng lẽ quấn lên một sợi tơ đỏ tươi, tơ nhện con rối đã bò lên ngón tay hắn, chỉ chờ Long Ngao kia vừa công kích Tiểu Hi Nhi là lập tức lấy mạng nó.

Địch bất động, ta bất động.

Tiểu Hi Nhi ngơ ngác nhìn con chó răng nanh to đùng hung ác, sau đó ánh mắt sáng lên, đôi mắt to cong cong, duỗi tay muốn vỗ lên cái đầu mọc răng nanh sắc nhọn của Long Ngao.

“Cún lớn!”

Sát khí trên người Mị Thập Cửu bốc lên, phi đao trên tay sắp bắn ra ngoài, còn Bách Lý Thanh vẻ mặt tàn khốc, đoạt mệnh ti trên tay đã bắn ra.

Nếu con Long Ngao kia há cái miệng lớn đớp về phía Tiểu Hi Nhi, tơ nhện sẽ lập tức xuyên qua giữa mày Long Ngao, đóng đinh nó trên vách tường, tuy Tiểu Hi Nhi khó tránh khỏi bị cọ xát trên mặt, nhưng sẽ chỉ là vết thương ngoài da.

Nhưng tới nửa đương, đầu ngón tay Bách Lý Thanh khẽ động, tơ hồng liền bay lên ba thước, đánh trúng vách tường bên cạnh, cắm vào trong tường bảy tấc.

Nguyên nhân vì…

Con Long Ngao kia vậy mà lại ngây người ngay trong lúc thằng nhóc duỗi tay xoa đầu nó, sau đó cúi đầu bắt đầu cọ tay và gương mặt thằng nhóc.

Long Ngao vừa cúi đầu như vậy, nếu sợi tơ trong tay Bách Lý Thanh không nâng lên thì rất có khả năng làm Tiểu Hi Nhi bị thương.

Trên vách tường đồng thời còn cắm một thanh phi đao mỏng hình dạng quái dị – đó là đao trên tay Mị Thập Cửu.

Bách Lý Thanh vẻ mặt cứng đờ, không nói thành lời mà nhìn Tiểu Hi Nhi và con Long Ngao kia thân mật cọ tới cọ lui, Long Ngao hung ác thu răng nanh vào miệng, thè đầu lưỡi ướt nhẹp bôi đầy nước miếng lên mặt Tiểu Hi Nhi.

Trong cổ họng nó còn phát ra tiếng “grừ grừ” rất sung sướng, rõ ràng rất vui vẻ được gặp “đồng bọn tí hon”.

Tiểu Thanh Nhi ngẩn ra nhìn một lúc rồi nín bặt luôn, vung vẩy móng vuốt nhỏ chạy tới: “Cún cún, Tiểu Thanh Nhi cũng muốn chơi với cún cún!”

Bách Lý Thanh căng thẳng, đang định duỗi tay kéo bé về, nhưng do dự một lát lại không kéo Tiểu Thanh Nhi nữa, mà lẳng lặng nhìn bé nhào tới bên cạnh Tiểu Hi Nhi, vô cùng vui vẻ chơi với con Long Ngao kia.

Mị Thập Cửu nhìn tình hình này mà có chút không hiểu gì, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh, thấy chủ tử gia nhà mình lại xoay người cầm theo cải trắng đi vào trong bếp.

“Gia, vậy tiểu chủ tử…” Hắn không nhịn được phải mở miệng hỏi, dù sao Long Ngao là động vật nguy hiểm, hơn nữa ước chừng không biết ai nuôi ở thôn trang này để giữ nhà hộ viện.

Bách Lý Thanh không buồn quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Nhi tử của trẫm, nếu cả ngày chỉ nuôi trong nhà ấm, không biết chuyện đời, sao xứng làm con trai của Bách Lý Thanh.”

Đáy mắt Mị Thập Cửu dâng lên sự kính phục, chủ tử gia đúng là chủ tử gia, phương pháp giáo dục tiểu chủ tử cũng khác người luôn.

“Trông coi tiểu chủ tử cẩn thận, nếu bị thương một sợi lông…” Giọng nói âm u lạnh giá như gió rét trên cánh đồng hoang của Bách Lý Thanh vang lên.

Mị Thập Cửu: “… Vâng!”

Nhiệm vụ này… So với một hồi đại chiến năm đó để hộ tống Thiên Tuế gia về Thiên Triều còn khó hơn nha!

Mị Thập Cửu nhìn hai thằng nhóc đang vô cùng vui vẻ chơi với con Long Ngao không biết từ đâu xuất hiện kia, không khỏi cảm thấy đầu mình nhức nhối từng đợt.

Hắn đột nhiên nhìn thấy thằng bé đầu đầy lông gà, có vẻ là Đại công tử vươn tay túm lông của Long Ngao rồi bò lên lưng Long Ngao, Long Ngao bị túm đến nổi giận “gừ” lên một tiếng, làm hắn sợ tới mức chạy qua như bay muốn bế thằng bé xuống.

Lại không ngờ một màn hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn xảy ra, Long Ngao tuy bị đau nhưng vẫn dùng đầu lông xù cọ nhóc con, rồi nhảy bịch xuống nằm trên mặt đất, nhìn có vẻ như đồng ý để nhóc con bò lên lưng nó.

Mị Thập Cửu một lần nữa há hốc mồm, loài như Long Ngao trời sinh kiêu ngạo, chủ nhân bình thường đối xử với nó cũng không thể giống như chó nhà, giờ con này lại để trẻ ranh bò lên đầu?

Tiểu Hi Nhi cực kỳ hưng phấn, dùng cái tay béo không ngừng sờ cái mũi của Long Ngao: “Cún cún ngoan, Tiểu Hi Nhi bò bò, cưỡi ngựa ngựa, đánh giặc!”

Bình thường Tiểu Hi Nhi hâm mộ nhất những người lớn cưỡi ngựa cao lớn, có điều bất kể là mẫu thân hay ma ma và cung nữ trong cung đều không có ai chịu để bé cưỡi ngựa, lần này cuối cùng cũng có một con cún to uy phong lẫm liệt để bé cưỡi, sao bé có thể không hưng phấn được.

Tiểu Thanh Nhi ở bên cạnh trông chờ nhìn tiểu huynh đệ nhà mình ủn cái mông nhỏ mặc quần bục đũng dùng sức bò lên lưng cún, bò không lên được lại trượt xuống, trong mắt Tiểu Hi Nhi không hề có vẻ chán chường, ngược lại còn sáng lên một tia sắc lạnh không thuộc về độ tuổi của bé, cắn răng ra vẻ tiểu gia ta không tin là không bò lên nổi.

Dáng vẻ kia giống gia nhà hắn mười phần mười!

Long Ngao nằm rạp, không nóng nảy, thường xuyên hé cái miệng đầy răng nhọn dùng đầu lưỡi liếm cái mông trần của Tiểu Hi Nhi, tỏ vẻ an ủi và cổ vũ.

Tiểu Thanh Nhi ở bên rõ ràng đang chờ tiểu huynh đệ nhà mình bò lên xong dắt tay mình lên cùng, cho nên cũng thỉnh thoảng đẩy mông Tiểu Hi Nhi một cái, có điều người nhỏ lực yếu nên chỉ cản trở chứ chẳng giúp được gì.

Mị Thập Cửu ngồi xổm trên đống củi bên cạnh nhìn hai tên nhóc tì lăn lộn, nhìn đến mức không biết nói gì, muốn duỗi tay mang các tiểu chủ tử sang chỗ khác nghịch bùn, nhưng hắn vừa mới duỗi tay đã thấy Long Ngao vốn đang lười biếng đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung dữ nhìn hắn chằm chằm, giây tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hung tợn táp vào tay hắn.

“Rắc!”

Một tiếng vang sởn gai ốc vang lên trong không khí.

Hai tên nhóc tì sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Mị Thập Cửu mặt cắt không còn giọt máu ngồi xổm ở đầu tường, hung hăng trừng mắt với Long Ngao.

Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục lay Long Ngao.

Mị Thập Cửu rất ấm ức: “Lẽ nào ta nhìn giống người xấu sao…”

Không biết một giọng nói từ đâu bay tới: “Không, ngươi nhìn giống đầu đất thôi.”

Mị Thập Cửu nháy mắt bốc hỏa: “Mị Nhị Thập Nhị, gia bảo ngươi đi dắt heo, heo đâu!”

— Ông đây là đường ranh giới —

“Thơm quá, thơm quá, thơm thơm quá!”

“Oa, ba ba làm điểm tâm thật xinh đẹp!”

Hai cái bánh bao ngọc thơm mùi sữa cuối cùng cũng nỡ từ bỏ Long Ngao, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, nguyên nhân là hai chén canh trứng vị cam thơm ngọt mềm mềm, mùi sữa thơm nồng rất hợp khẩu vị của bọn nhỏ, cũng hợp nhất cho bọn nhỏ ăn.

Trên canh trứng trắng tinh rắc những tép cam nho nhỏ, long lanh trong suốt, nhìn thôi đã khiến người ta ngứa ngáy tay chân.

Nhưng sự khen ngợi của các bánh bao không làm Thiên Tuế gia, à không, Vạn Tuế gia có chút vui mừng nào, sắc mặt vẫn âm trầm lạnh băng, ánh mắt từ trên mặt bánh bao nhỏ chuyển đến trên người Mị Thập Cửu đứng một bên không dám thở mạnh.

Hắn chỉ hai nhóc tì đang chạy xung quanh bàn chảy nước miếng ròng ròng, lạnh lùng nói: “Đây là tiểu chủ tử mà ngươi trông coi?”

Hai cái bánh bao, một đứa đầu đầy lông gà, móng vuốt còn có vật thể bất định hư hư thực thực là phân gà, một đứa khác thì đỡ hơn chút, nhưng bị Long Ngao liếm đến mức đầu đầy nước miếng, hiện giờ tóc bết vào nhau, nhìn chỉ có thể hình dung bằng một chữ – Bẩn!

Mị Thập Cửu rất ấm ức, hắn chưa từng nuôi trẻ con, cũng chưa từng sinh con, Long Ngao lại dữ, hơn nữa chẳng phải gia bảo muốn để các tiểu chủ tử chơi sao?

Nhưng hắn biết gia không thích nhất là thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ lại còn lấy cớ.

Hắn rũ mắt xuống, cung kính nói: “Xin gia trách phạt.”

Tuy Mị Thập Cửu cảm thấy mình nhìn rất cung kính và thành kính, nhưng hắn trời sinh bề ngoài có vẻ tái nhợt, lông mày chữ bát, bởi vì không phải chấp hành nhiệm vụ bí mật nên cũng không mang mặt nạ hoặc khăn che mặt, cho nên dáng vẻ kia nhìn đặc biệt ấm ức, đặc biệt gầy yếu, đặc biệt…

Gân xanh trên trán Bách Lý Thanh hơi giật giật, sau đó hắn cúi đầu nhìn hai cái bánh bao, nhàn nhạt nói: “Đi, rửa tay rửa mặt, thay quần áo rồi hãy ăn.”

Tiểu Hi Nhi đã chơi một lúc lâu, trẻ con lại rất nhanh đói, giờ đang rất đói bụng, nếu có người quen ở bên cạnh có thể còn dịu giọng dỗ dành, nhưng bây giờ bé trực tiếp vươn cái vuốt nhỏ muốn cầm đồ ăn lên.

Nhưng cái mâm để đồ ăn bỗng dưng bay lên, dừng giữa không trung rồi rơi vào một bàn tay thon dài khác.

Tiểu Hi Nhi bực bội, phồng to gương mặt bánh bao, ngẩng đầu trừng mắt với Bách Lý Thanh: “Thối…”

Nhưng câu mắng chửi người còn chưa nói xong, dưới ánh mắt âm trầm của Bách Lý Thanh, bé cảm thấy mình nói không ra lời, lập tức ngậm miệng, Tiểu Thanh Nhi ở bên thì kéo kéo bé.

Tiểu Hi Nhi bất giác rút tay từ trên bàn về.

“Đi rửa sạch sẽ bản thân, các con nhớ kỹ, ta chưa bao giờ nói lần thứ hai, lần này đã là ngoại lệ, ta không thích ngoại lệ.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói, nói xong lại đặt mâm lên bàn lần nữa.

Nhưng lần này không biết vì sao hai thằng nhóc đều ngoan ngoãn không giơ tay cầm đồ ăn ngon trên bàn.

Mị Thập Cửu yên lặng nghĩ, trẻ con trời sinh có trực giác với nguy hiểm, quả nhiên không sai.

Ngay cả một câu uy hiếp gia còn chưa nói, thậm chí cố tình giấu đi hơi thở u ám lạnh băng như đến từ vực sâu trên người mình, nhưng bọn nhỏ rõ ràng đã cảm nhận được gì đó, cho nên ngoan ngoãn yên tĩnh thu hồi bàn tay nhỏ dơ hầy.

Tiểu Thanh Nhi thậm chí còn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giơ lên móng vuốt nhỏ nhọ nhem: “Thúc thúc dẫn Tiểu Thanh Nhi đi tắm rửa sạch sẽ.”

Mị Thập Cửu: “… Vâng, tiểu chủ tử.”

Trời biết, hắn trước nay chưa từng giúp trẻ con tắm rửa có được không?

Có điều hắn cũng không dám nói là mình không biết làm.

Lần này, Bách Lý Thanh không định tự mình ra tay nữa, quay người đi thẳng vào phòng bếp, trước khi đi chỉ nói một câu: “Một khắc sau, trẫm muốn nhìn thấy bọn nhỏ yên tĩnh và sạch sẽ ngồi ở đây.”

Chờ khi cửa phòng bếp đóng lại, Mị Thập Cửu cúi đầu nhìn Tiểu Thanh Nhi đang nhìn mình, lại nhìn Tiểu Hi Nhi không biết từ khi nào đã dắt Long Ngao tới đây đang cười ngây ngô, Long Ngao chả hiểu từ bao giờ đã bị cầm dây thừng dắt tới, cũng ngẩng đầu nở một nụ cười đầy răng nanh không có chút ý tốt nào với Mị Thập Cửu.

Mị Thập Cửu bỗng cảm thấy có chút choáng váng, không nhịn được mà hét lên: “Mị Nhị Thập Nhị, đừng đi đuổi heo nữa, ra đây tắm rửa, không phải khi còn nhỏ ngươi từng tắm rửa cho heo ở trong thôn sao!”

Bách Lý Thanh đang nhã nhặn vén tay áo trong phòng bếp hơi khựng lại, trên mu bàn tay trắng nõn nảy lên vài sợi gân xanh.

Hắn trầm ngâm, rốt cuộc lúc trước Tư Lễ Giám làm thế nào tuyển chọn ra những nhân tài xuất sắc trong Mị Bộ này, hơn nữa những người này lại có thể sống sót lành lặn ở ngay dưới tầm mắt hắn?

— Ông đây lại là đường ranh giới —

“Chậm một chút, nếu đồ ăn rớt lên quần áo thì các con đừng ăn nữa.” Giọng nói lạnh nhạt của Bách Lý Thanh vang lên trong đình nhỏ.

Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi đứng trên hai cái ghế đá, đã tắm rửa sạch sẽ, trên người tuy quần áo hơi dúm dó, hai cái đầu nhỏ vì bị lấy khăn lau khô tóc nên xù lên như bông, nhưng trách phạt mà Mị Thập Cửu tưởng tượng vẫn không giáng xuống.

Ai cũng biết chủ tử gia yêu cái đẹp thế nào, sạch sẽ thế nào, không thể chịu được sự hỗn loạn tồn tại, nhưng lần này, hắn vô cùng dễ tính không vì vậy mà phát tác.

Nhưng loại khác thường này làm Mị Thập Cửu càng cảm thấy thời gian khó khăn, hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng một bên.

Hai bánh bao một tay chống bàn, một tay cầm thìa múc canh trắng trắng mịn trong bát.

Tuy Bách Lý Thanh nói chuyện rất có lực chấn áp, nhưng dù sao bọn nhỏ còn nhỏ, cho nên canh trứng vẫn rơi trên vạt áo, tay áo không ít, còn vẩy cả lên mặt bàn.

Bách Lý Thanh dường như đã lấy lại bình tĩnh từ trạng thái cực kỳ không thích ứng mà có phần nóng giận ban đầu, hiện giờ nhìn đám bánh bao ăn đến mức rối tinh rồi mù, ngoại trừ cái trán trơn bóng hơi giật giật, nhưng loại bực bội bất giác đã không còn.

Dù sao hắn cũng biết bọn nhỏ chưa đến ba tuổi ở trong hầu môn đại viện hơn phân nửa còn rúc trong lòng bà vú, để bà vú đút cho ăn, cái thìa cũng không biết dùng.

Hiện giờ Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi rõ ràng biết dùng thìa, chỉ vì canh trứng rất trơn nên không dễ xúc, rất dễ chảy ra ngoài.

Tây Lương Mạt không vì hắn không ở bên cạnh mà chỉ biết nuông chiều hai thằng nhóc này, làm bọn nhỏ không biết gì giống như con cháu hoàng tộc thế gia khác.

Dưới bầu không khí Mị Thập Cửu không dám thở mạnh, chờ hai tên nhóc tì dùng điểm tâm chiều xong, Bách Lý Thanh nhớ đã hứa với Tây Lương Mạt dẫn bọn nhỏ ra sau núi đi dạo.

Khung cảnh sau núi của đảo Thuần Vu rất xinh đẹp, nổi tiếng ở Tây Địch.

Mà Tiểu Hi Nhi cùng Tiểu Thanh Nhi sau khi nếm thử tay nghề đứng đầu của cha nhà mình đã bị mua chuộc, không còn xị cái mặt nhỏ với Bách Lý Thanh nữa mà thân mật hơn nhiều.

Rất lâu sau này, khi Tiểu Thắng Tử nói về đoạn chuyện cũ này với gia nhà mình.

Bách Lý Thanh chỉ dửng dưng nói: “Có sữa chính là mẹ, chẳng phải là câu nói để chỉ đám nhãi con chẳng biết gì này sao?”

Tiểu Thằng Tử: “…”

Trong lòng chửi thầm, gia, hình như đó là nhãi con nhà ngài đấy, có ai nói nhãi con nhà mình như vậy không?

Sau khi Bách Lý Thanh nói ra muốn dẫn bọn nhỏ ra sau núi bắt thỏ chơi, hai cái bánh bao ngọc hưng phấn vô cùng, lập tức sải chân ngắn kéo Mị Thập Cửu vào phòng, lấy giày trong rương ra chuẩn bị xuất phát.

Mị Thập Cửu vừa mới giúp Tiểu Thanh Nhi ăn mặc xong, quay người đã không thấy Tiểu Hi Nhi đâu, hình như hắn thấy một bóng người biến mất cực nhanh ngoài cửa, hắn sửng sốt, còn chưa phản ứng lại Tiểu Thanh Nhi đã bĩu cái miệng nhỏ, tức giận dậm chân: “Đáng ghét, Tiểu Hi Nhi đáng ghét nhất, độc chiếm Tiểu Hoàng!”

Sau đó bé bịch bịch chạy ra ngoài, Mị Thập Cửu vội vàng đi ra ngoài.

Bách Lý Thanh mặc một bộ quần áo ngắn hoa mỹ, đai lưng thêu phi vân, đi ủng đi săn, tóc dài như thác nước dùng chuỗi ngọc tử kim thúy buộc lên đỉnh đầu, bớt đi hơi thở âm lạnh, thêm chút anh khí bức người, đang sai bảo Mị Nhị Thập Nhị buộc sợi tơ vàng cột cổ tay áo cho mình, bỗng nghe thấy tiếng gió và tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Cha, cưỡi ngựa ngựa, đánh giặc, đánh giặc!”

Bách Lý Thanh cùng vài tên thuộc hạ đang chuẩn bị đồ dùng đồng loạt chấn động – Một con vật thuộc giống chó cao bằng nửa người lớn hình dáng hung ác phóng tới, đầu lưỡi ở trong không trung vung ra độ cong hoa lệ, một bé con non mịn còn đang cưỡi trên lưng con chó, bé túm lông trên đầu con chó, hưng phấn đến mức không biết trời đất gì, uy phong lẫm liệt.

Có điều bé con có chút chênh vênh, giống như ngay lập tức sẽ ngã từ trên lưng chó xuống, có điều kỳ lạ là mỗi lần thằng nhóc xóc nảy bật ra khỏi lưng chó thì con chó Long Ngao to lớn kia lập tức hếch mông, làm thằng nhóc mềm mập lại trượt lên lưng nó.

Bách Lý Thanh nhìn một màn đáng giật mình này, lông mày nhếch ngược lên, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Mị Thập Cửu —–!”

Mị Thập Cửu đi theo phía sau, ngồi trên cổ là Tiểu Thanh Nhi, hắn nhanh chóng chạy vọt ra: “Gia, có thuộc hạ, có gì sai bảo!”

Bách Lý Thanh nhìn cặp lông mày chữ bát ai oán của hắn ta, cùng với Tiểu Thanh Nhi cưỡi trên cổ hắn ta đang nắm mớ tóc như ổ rơm của Mị Thập Cửu, hưng phấn đến mức không kiềm chế được, hắn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Lát nữa ngươi cứ như vậy kiệu tiểu chủ tử lên núi đi!”

Một đứa cưỡi chó, một đứa cưỡi người!

Mị Thập Cửu há hốc miệng: “Gia…”

Hắn vốn vì không ngủ đủ giấc mà đang rụng rất nhiều tóc, giờ còn để tiểu chủ tử nắm lông đầu của hắn như vậy, lẽ nào muốn hắn trở thành tên đầu trọc đầu tiên của Mị Bộ sao?

Nhưng Bách Lý Thanh đã dùng một tay xách Tiểu Hi Nhi xuống, phất tay áo bỏ đi.

Đại quản gia ngoài cửa sơn trang thấy bọn họ đi tới, cười tủm tỉm nịnh nọt: “Bệ hạ đi đường cẩn thận.”

Một hàng sáu, bảy người cứ thế hướng về phía sau núi.

Đại quản gia nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nụ cười nịnh nọt trên khóe môi dần biến thành lạnh như băng.

Núi trên đảo không cao lắm, nhưng cũng vì vậy mà không được bằng phẳng, dọc đường toàn đường nhỏ, không có chỗ cho ngựa đặt chân, Bách Lý Thanh bèn dẫn người đi bộ lên núi, chứ không mang theo ngựa.

Đương nhiên, vẫn có người có thú cưỡi.

Dưới sự kiên quyết của Tiểu Hi Nhi, cái mông nhỏ của bé vẫn thỏa mãn đặt trên lưng Long Ngao.

Mông của Tiểu Thanh Nhi thì thỏa mãn đặt trên vai Mị Thập Cửu.

Vốn Tiểu Thanh Nhi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ ghen tị với Tiểu Hi Nhi có thể cưỡi cún lớn, nhưng sau khi phát hiện vật cưỡi của mình cũng rất cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, cho nên hành quân trong yên lặng, không gào lên đòi cưỡi cún lớn nữa.

Cảnh sắc trên đảo Thuần Vu rất đẹp, dọc đường đi là những đóa hoa biển dại không biết tên nở đủ loại màu sắc, bướm bay dập dìu, thỉnh thoảng còn có những con chim kéo theo lông đuôi dài xinh đẹp bay qua.

Tiểu Thanh Nhi vô cùng hưng phấn, nhìn chim chóc hét lên: “Oa, nhiều Tiểu Bạch quá!”

Mị Thập Cửu âm thầm nói, ừ, con chim háo sắc Tiểu Bạch suốt ngày bay ra sau núi, nói không chừng đã lâm hạnh con chim mái nào ở đây rồi.

Bách Lý Thanh nhìn quanh, chỉ vào một cái đình nhỏ nằm giữa lưng chừng núi, được bao quanh bởi cây cối phồn hoa: “Đi về hướng đó, lát nữa ngồi nghỉ ở kia.”

Mị Nhị Thập Nhị đi lên cung kính nói: “Thiên Tuế gia, lát nữa ngài và các tiểu chủ tử ngồi nghỉ, quanh đây là nơi có nhiều thỏ nhất, chúng thuộc hạ đi săn một ít về.”

Bách Lý Thanh còn chưa nói gì, Tiểu Hi Nhi cưỡi chó lớn ở bên đã cuống lên: “Đánh giặc, cha, chúng ta đánh con thỏ!”

Bách Lý Thanh nhìn vẻ mặt chờ mong của thằng bé một cái, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhàn nhạt gật đầu: “Được, đánh con thỏ.”

Mị Nhị Thập Nhị ngẩn người, ý của gia là lát nữa sẽ dẫn các tiểu chủ tử đi săn thú sao?

Hắn theo bản năng cảm thấy có chút không ổn, nhưng hắn không phải Thắng công công, cho nên không nói gì nữa mà chỉ gật đầu.

Đi được khoảng mười lăm phút, Bách Lý Thanh bảo Mị Thập Cửu thả Tiểu Thanh Nhi xuống, để bé vừa đi vừa chơi đùa.

Khi Tiểu Thanh Nhi đi đường, rất tự nhiên vươn bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh ngẩn người, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn cực kỳ mềm mại kia nắm lấy ngón tay mình, cảm giác vô cùng đặc biệt.

Bàn tay của thằng bé vô cùng mềm, còn rất trắng, điểm này giống hắn, hơn nữa tay rất nhỏ, rất ấm áp, giống một loài động vật nhỏ cực kỳ mềm mại yếu ớt, khác với cảm giác mà Tây Lương Mạt cho hắn.

Đó là một loại ỷ lại tự nhiên, không hề đề phòng.

Bình thường không có cảm giác gì nhiều lắm, hôm nay bỗng bị một bàn tay nhỏ bắt được ngón tay, có một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu, giống như một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn chậm rãi theo kinh mạch bò lên nơi mềm mại nhất trên lồng ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn thằng bé vì leo núi mà bước chân hơi lảo đảo, trong lòng bỗng xúc động, trở tay cầm bàn tay nhỏ kia, dắt bé đi thẳng về phía trước.

Tiểu Hi Nhi cưỡi Long Ngao đi bên cạnh bọn họ, trái kéo một đóa hoa, phải vặt một chiếc lá, chơi vô cùng vui vẻ.

Khi sắp đến đình nhỏ, Bách Lý Thanh dừng bước, sai người Mị Bộ mang đến để lại một người bày điểm tâm thức ăn vào trong đình hóng gió, hắn và những người còn lại bắt đầu đặt bẫy bắt thỏ.

Vừa rồi trên đường bọn họ đã thấy rất nhiều thỏ chạy qua, có lẽ ít người đến đây nên mới có nhiều thỏ như vậy.

Bách Lý Thanh định dẫn bọn nhỏ đặt vài cái bẫy, nếu bắt được thỏ con thì để bọn nhỏ nuôi chơi, bắt được thỏ to thì mang về nướng.

Bách Lý Thanh không tự mình đặt bẫy mà sai đám Mị Nhị Thập Nhị đặt mấy cái ở xung quanh nơi có thể bẫy được thỏ.

Nói cũng kỳ quái, nhóm sát thần này tuy không biết dùng bếp lò, làm đồ ăn, nhưng toàn bộ đều giỏi đi săn và nướng thịt, bởi vì một khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài cần đồ ăn, bọn họ đều dựa vào kỹ năng sinh tồn này.

Hai cái bánh bao Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi tung ta tung tăng đi theo sau, vụng về học cách đặt bẫy.

Bách Lý Thanh dựa vào một thân cây cổ thụ nhìn hai thằng bé tới tới lui lui lăn lộn, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ.

Chỉ chốc lát sau, hai thằng bé đã học xong cách đặt bẫy, tự mình cũng đặt vài cái bẫy xong bèn cùng những người khác trong Mị Bộ chui ra khỏi rừng.

Bách Lý Thanh nhìn hai thằng nhóc chơi đến mức tay đầy bùn đất, hơi mỉm cười: “Có muốn ngồi trong đình nghỉ một lát không, bẫy thỏ này có lẽ phải đợi một lát nữa.”

Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi đồng loạt lắc đầu, hưng phấn chỉ vào mấy con bướm xinh đẹp bay tới bay lui: “Bắt con bướm, bắt con bướm.”

Bách Lý Thanh nhìn bọn nhỏ, nhướng mày, sau đó xua xua tay: “Đi đi, muộn chút nữa chúng ta lại lên đỉnh núi.”

Bọn nhỏ được cha mình cho phép lập tức hưng phấn vùi đầu vào sự nghiệp vĩ đại quấy rầy con bướm.

Mị Thập Cửu và Mị Nhị Thập Nhị chọn một gốc cây mà dựa vào, chỉ chờ các tiểu chủ tử chạy nhanh quá bị ngã sẽ nhào ra đỡ hoặc đề phòng bọn nhỏ chạy quá xa.

Bách Lý Thanh nhìn bốn phía, sau đó sai hai sát thần Mị Bộ khác đến phía sau núi tìm một loại thực vật đặc biệt, nếu hắn nhớ không nhầm, trên núi này có không ít loại cây, đó là một loại dược vật hiếm thấy ở Thiên Triều, nhưng có tác dụng rất lớn để hắn tu luyện nội công.

Đương nhiên, quan trọng nhất là loại thực vật này… dưỡng nhan.

Hai thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, bọn họ biết gia nhà mình có nhu cầu này, cũng đã từng thấy loại thảo dược đó.

Bách Lý Thanh bèn ngồi trên một tấm thảm dệt tinh mỹ, lười biếng phơi nắng, chỉ chờ hai tên nhóc tì chơi đủ rồi sẽ lên đỉnh núi.

Ánh nắng buổi chiều tuy không yếu nhưng sau khi xuyên qua những lớp lá cây lại hình thành những cái bóng xinh đẹp phủ trên mặt đất.

Bầu không khí rất yên lặng, có mùi hương thực vật thoang thoảng, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bách Lý Thanh nheo mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng chỉ một lát hắn bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm liếc sang xung quanh.

Tuy tất cả nhìn có vẻ bình thường nhưng Bách Lý Thanh luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không quá bình thường như sương như khói, lặng lẽ không một tiếng động mà lan ra.

Là cái gì…

Tiếng cười của đám nhóc tì vẫn văng vẳng trong không trung, tất cả có vẻ rất yên ả và tốt đẹp.

Đương nhiên đây chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

“Cha!” Tiểu Hi Nhi bỗng cười hì hì chạy tới, trên tay bắt một con bướm cực lớn.

Tia sáng lạnh trong mắt Bách Lý Thanh chợt lóe lên, đầu ngón tay bắn ra, tia đỏ sậm sắc bén mang theo sát khí bắn thẳng về phía thằng nhóc đang chạy lại đây, trong nháy mắt chạm vào Tiểu Hi Nhi lại lướt sát qua mặt bé trực tiếp bắn về phía sau.

“Xoẹt!” một tiếng, tiếng vật nhọn đâm vào thịt và mùi máu tươi nồng đậm đồng thời bốc lên.

Cùng với đó là một tiếng gầm!

Một thân hình nhanh nhẹn, nhanh đến không thể tưởng được, thân hình chỉ thuộc về loài dã thú bỗng vồ đến, hung hăng đập lên lưng Tiểu Hi Nhi, trực tiếp đè Tiểu Hi Nhi dưới người.

Con Long Ngao kia cao hơn Tiểu Hi Nhi cả nửa cái đầu, nặng mấy chục cân, nếu cứ thế chạm xuống chỉ sợ thằng bé không bị đè bẹp nhép thì cũng chịu khổ.

Mị Nhị Thập Nhị gần Tiểu Hi Nhi nhất, hắn giật mình biến sắc, sát khí trong mắt lóe lên, trường đao trong tay đột nhiên bay ra ngoài chém về phía đầu của Long Ngao.

Nhưng ngay sau đó, khi thanh đao kia sắp chạm đến đầu của Long Ngạo lại đột nhiên bị một vệt đỏ đánh bật ra, trường đao keng một tiếng va vào thân cây, nhưng không rơi xuống đất mà bay trở lại bằng một độ cong khó có thể tưởng tượng được, tiếp đó Mị Nhị Thập Nhị thuần thục giơ tay nắm lấy chuôi đao, đó là tuyệt chiêu của hắn – xoay đao, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía Bách Lý Thanh.

Không sai, tia đỏ kia chính là tơ nhện con rối trên tay Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh không nhìn hắn, ánh mắt tăm tối âm u, trên người đột nhiên tỏa ra hơi thở hắc ám làm người ta không dám lại gần, đầu ngón tay hắn run lên, nháy mắt vài sợi tơ đỏ rơi xuống đất, sợi tơ đỏ lấp lánh huyết quang càng nhìn có cảm giác yêu dị.

Mà Mị Nhị Thập Nhị cũng đã nhìn rõ Long Ngao không trực tiếp đè lên người Tiểu Hi Nhi, mà cong eo, bày ra một tư thế bảo vệ, ôm trọn Tiểu Hi Nhi dưới thân mình.

Còn Long Ngao vẻ mặt dữ tợn, thân mình run rẩy, trên lưng nó có mười mấy cái châm rất nhỏ.

Châm này phiếm ánh xanh, rõ ràng có độc.

Tuy Mị Nhị Thập Nhị biết chủ tử nhà mình có năng lực để cản những cái châm này, nhưng khoảng cách gần như vậy, nghìn cân treo sợi tóc, vẫn làm người ta toát mồ hôi lạnh, tiếp đó là phẫn nộ, lại dám ra tay ác độc với trẻ con như vậy!

Trên người Long Ngao cắm những châm độc đó, nhưng kỳ quái là tuy nó run rẩy lại có vẻ trúng độc không nặng lắm, ngược lại còn hùng hổ gầm rú với xung quanh.

Mị Nhị Thập Nhị không hiểu, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì bỗng nghe thấy tiếng gió cực kỳ sắc bén lao về phía bọn họ.

Tiếng gió này mang theo chút mùi tanh, là mùi của sự bất thường.

Tốc độ cực nhanh, không thấy rõ thứ cuốn bụi đất và lá phong lên là cái gì.

Nhưng người với tốc độ nhanh tương tự còn có Bách Lý Thanh, tơ đỏ trong tay hắn bỗng văng ra với động tác cực kỳ ưu nhã, nổ tung thành mấy trăm sợi, bắn thẳng về hướng gió đang bắn tới.

Trong giây lát va chạm với luồng gió kỳ quái kia, tiếng kim loại cọ xát của rất nhiều vật nhỏ làm người ta sởn tóc gáy.

Mị Thập Cửu này, đầu óc không tốt lắm nhưng được cái thân thể hắn có một loại bản năng kỳ quái, chính là tay nhanh hơn não một chút, hoặc nên nói là nhiều chút, đó là bản năng giúp hắn sống sót, còn đánh bại rất nhiều người để gia nhập Mị Bộ và sống sót đến bây giờ.

Trong một giây luồng gió kỳ quái kia đột kích, hắn bỗng nhào về phía Tiểu Thanh Nhi đang ngẩn người ngồi xổm dưới đất, sau khi ôm lấy Tiểu Thanh Nhi bèn lăn vài vòng cách mấy mét, dùng dáng địa long xoay người để cõng Tiểu Thanh Nhi lên, nhân tiện dùng thắt lưng buộc chặt Tiểu Thanh Nhi trên lưng mình, đao trong tay cũng rời vỏ, không buồn nhìn về sau đã chém ra một đao, tiếp theo đó là tiếng hét thảm và máu tươi tung tóe, trên ống tay hắn lập tức xòe ra một tấm chắn hình nửa vòng tròn che ngay chỗ yếu hại.

Một chuỗi động tác này của hắn trước sau hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, làm đám phục kích trợn mắt há mồm, ngay cả con dao đã giơ lên chuẩn bị đâm ra cũng dừng khựng giữa không trung.

Cái này quả thực không giống tốc độ phản ứng của con người.

Mị Thập Cửu thì nhìn đám thích khách mặc trang phục phục kích của sơn binh Tây Địch không biết từ nơi nào xông ra, chậm rãi cười: “Tốc độ giết người của ta luôn nhanh hơn tốc độ mà ta nghĩ đến.”

Mị Bộ, chưa bao giờ nuôi phế vật.

Đám thích khách lập tức cảm thấy sợ hãi.

Phía bên kia, tơ đỏ trên tay Bách Lý Thanh bay lượn, như một điệu múa duyên dáng, dệt lên một cái lưới thật lớn, nhưng theo động tác của hắn lại có rất nhiều tiếng vật nhỏ rơi xuống đất, nếu thuận ánh mặt trời nhìn sang có thể phát hiện trên đất là vô số những kim châm màu lam dày đặc như lông trâu.

Tiếng gió kia yếu dần, cuối cùng không địch lại được chủ nhân của điệu múa màu đỏ, hoàn toàn biến mất trước cái võng nhện yêu dị kia.

Đầu ngón tay Bách Lý Thanh cầm tơ nhện đỏ sậm, lạnh nhạt liếc nhìn kim châm màu lam chi chít trên mặt đất làm người ta sởn tóc gáy: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm, không ngờ gần đây vũ khí bí mật của Đường Môn lại rẻ tiền như vậy.”

Sau đó, ánh mắt âm u lạnh lẽo của hắn nhìn xung quanh: “Xuất hiện đi, ẩn nấp đã lâu, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ vùng núi Tây Địch.”

Tập kích bất ngờ thất bại, đương nhiên không cần thiết phải trốn tránh nữa.

Một tiếng chim hót dài và sắc nhọn vang lên, theo đó là tiếng cười lạnh mang theo khẩu âm vùng núi Tây Địch: “Hừ, loạn thần tặc tử, kẻ cướp gia quốc ta, phải chết!”

Sau đó là một loạt âm thanh xột xoạt.

Từng bóng người màu xanh lục đậm cầm đoản đao đứng lên khỏi rừng cây, ánh mắt sáng ngời của Bách Lý Thanh đảo qua, những nơi nhìn thấy được toàn là người, đếm sơ qua phải tới gần trăm người.

Vây ba người, không, năm người bọn họ ở giữa.

“Một chi của tinh nhuệ vùng núi Tây Địch, Long Chiến Đoàn, quân đoàn thứ hai trực thuộc Long gia, vốn con cháu Long gia kẻ chết người tàn, còn lại đều bị vây ở biên cảnh, không ngờ một đám tinh nhuệ nhất như các ngươi có thể ẩn nấp tới đây, quả nhiên lợi hại.” Bách Lý Thanh cười cười liếc nhìn xung quanh.

Có thể ẩn nấp ngay dưới mắt hắn lâu như vậy, Long Chiến Đoàn quả nhiên không tầm thường.

Nam nhân đứng trước mặt hắn trên mặt bôi mực nước hóa trang xanh đen, nghe đến hai chữ Long gia, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác hận thù, lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ vì hơn bảy trăm mạng người của Long gia, vì các tướng sĩ chết trận biên quan mà tru sát kẻ ngụy quân như ngươi, dùng đầu của ngươi và nghiệt chủng kia tế liệt tổ liệt tông Long gia ta!”

Bách Lý Thanh cười khẽ, âm thanh lạnh lẽo: “Vậy cứ thử xem, dư nghiệt Long gia.”

Sau đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Hi Nhi đang khó khăn bò ra khỏi dưới bụng Long Ngao, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Làm con trai của Bách Lý Thanh ta phải quen thuộc với máu tanh và nguy hiểm, Hi Nhi, con có thể chọn, muốn chiến hay muốn chết.”

Thằng nhóc chưa từng thấy ai chết trước mặt mình, thậm chí bé còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng vệt máu và dự cảm nguy hiểm làm mặt thằng bé trắng bệch, toàn thân run run, một tay túm lông Long Ngao, nhưng trong đôi mắt to ngoại trừ sợ hãi còn có một tia lạnh băng kỳ lạ không thuộc về trẻ con, bé cắn cái miệng nhỏ, run giọng nói: “Chiến, cha, Tiểu Hi Nhi giúp người chiến!”

Một bên khác, Tiểu Thanh Nhi được Mị Thập Cửu cõng trên lưng bỗng thò đầu ra, trắng bệch mặt: “Tiểu Thanh Nhi, cũng chiến! Cũng chiến!”

Loại đối thoại kỳ quái này rõ ràng làm nhóm thích khách Tây Địch khịt mũi khinh thường.

“Bách Lý Thương Minh, một loạn thần tặc tử như ngươi, ti tiện thì thôi đi, chịu chết còn muốn con trai mình đưa đầu ra trước, quả nhiên vô liêm sỉ, ha ha ha!” Một tên nhìn như phó thủ lĩnh khinh thường cười ha hả.

Nhưng tiếng cười to của hắn hoàn toàn chấm dứt cùng với một tia đỏ xoẹt qua, máu tươi lại lần nữa phun trào, hắn mở to đôi mắt, không thể tin được ôm cổ chậm rãi ngã xuống.

“Thật là, khó nghe chết được.” Bách Lý Thanh ưu nhã thu hồi đoạn tơ nhện cắt vỡ cổ người kia, lạnh nhạt nói.

Loại ưu nhã và trấn định lạ kỳ này làm đám thích khách sợ hãi, đó là loại dửng dưng khi đã nhìn quen vô số sống chết, cho nên không để mạng người trong lòng.

Giơ tay là giết người, mà bọn họ thậm chí không nhìn rõ hắn ra tay thế nào.

Nam nhân này…

Còn đáng sợ hơn cả lời đồn.

“Bách Lý Thương Minh!” Tên thủ lĩnh sau khi phát hiện người của mình đã chết, khiếp sợ qua đi lại càng thêm tức giận, đột nhiên hét lớn, giơ nỏ trong tay bắn thẳng về phía Bách Lý Thanh.

Một mũi tên bay tới, Bách Lý Thanh gần như không trốn, mũi tên nhọn kia xoẹt qua cài tóc của Bách Lý Thanh, làm mái tóc dài của hắn đổ xuống.

Mái tóc bóng loáng đen nhánh tôn lên gương mặt có chút tái nhợt của hắn, môi lại đỏ dị thường, nhìn qua có một vẻ đẹp kinh tâm động phách, hơn nữa vẻ đẹp này làm tất cả ngẩn người.

Môi Bách Lý Thanh gợi lên một độ cong lạnh lẽo, mũi chân khẽ điểm, trực tiếp dừng trên tấm lưới nhện mà hắn vừa dệt ra, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, phát ra một tiếng cười khe khẽ quỷ dị: “Ha…”

Gió biển lồng lộng thổi bay mái tóc dài của hắn, trong một chớp mắt kia, gần như tất cả mọi người cảm thấy ánh mặt trời cũng ảm đạm, có một loại hơi thở cực kỳ âm u lan tràn ra từ phía người đang đứng trên mạng nhện đỏ yêu diễm, không, có lẽ bọn họ đã thấy được một sự tồn tại đáng sợ không giống người.

Không thuộc về nhân gian này, mà là một sự tồn tại từ trong địa ngục u ám.

Bản năng nói cho bọn chúng người này cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ai tin, hơn trăm người lại không thể địch lại ba người lớn, một con chó và hai thằng nhóc con.

“Giết!”

Tiếng gió thê lương cùng tiếng hò hét vang lên.

— Ông đây là đường ranh giới vô cùng đáng yêu —

“Sắp tới rồi chứ?” Tây Lương Mạt đứng trên đầu thuyền nhìn xa xa, đảo Thuần Vu đã cách đó không xa, lát nữa bọn họ phải đổi sang thuyền nhỏ để lên bờ.

Mị Nhất gật đầu: “Vâng.”

Tây Lương Mạt than một tiếng: “Không biết hai thằng nhóc kia tối qua ngủ thế nào.”

Hà ma ma ở bên bỗng nói: “Nói không chừng hôm nay cảm lạnh rồi.”

Tây Lương Mạt nhìn nhìn Hà ma ma cười khẽ: “Đau lòng à, ta tin tưởng gia của mọi người sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.”

Đúng vậy, nàng tin tưởng, hắn chỉ là ban đầu không biết nên ở chung với bọn nhỏ thế nào, một khi học được sẽ ở chung rất thân mật.

Hà ma ma không nói lời nào, chỉ im lặng thở dài một tiếng.

Chốc lát sau, thuyền lớn dừng lại, bọn họ đổi sang nhiều thuyền nhỏ lên bờ.

Trên bờ hoàn toàn không khác gì hôm qua.

Chỉ là…

Tây Lương Mạt dừng bước chân, hơi nhíu mày nhìn về phía sau núi, lại không phát hiện có gì không đúng, nhưng trong không khí có một loại mùi vị kỳ quái mà quen thuộc.

Đó là mùi vị gì đây?

Nhưng tuy trong lòng dường như có chút bất an lại cũng không quá lớn.

“Phu nhân.” Giọng nói của Mị Nhất bỗng vang lên phía sau nàng.

“Ừ?” Tây Lương Mạt quay đầu nhìn về phía hắn.

Mị Nhất nhìn nàng, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Gia, chưa từng làm chuyện có lỗi với phu nhân.”

Một câu không đầu không đuôi, Tây Lương Mạt không hiểu ngay được, nàng nhướng mày: “Gia nhà ngươi làm không ít chuyện có lỗi với ta, nói nghe xem là chuyện nào đã?”

Mị Nhất nhìn nữ tử xinh đẹp ôn hòa trước mặt, bỗng nhiên bất đắc dĩ, cái miệng của phu nhân trước nay vẫn luôn lợi hại.

Hắn trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Khi gia làm Hải Quỷ Vương, có đôi khi sẽ triệu kiến mấy nữ nhận trên đảo.”

Tây Lương Mạ gật gật đầu: “Ừ, có nghe nói.”

Mị Nhất thấy nàng không giống như tức giận, cũng không rõ lắm có tâm tình gì, không khỏi vừa căng thẳng vừa buồn bực, hắn tiếp tục nói: “Ý thuộc hạ là, gia ở trên đảo triệu kiến những nữ nhân làm nghề da thịt đó chỉ để che mắt đám hải tặc thôi, bởi vì gia nói một nam nhân không háo sắc, không ham tài thì đồ hắn muốn nhất định còn lớn hơn nữa, đám hải tặc sẽ hoài nghi, cho nên gia cần phải làm bộ một chút, tất cả nữ nhân chúng ta đều cho một số tiền lớn, hơn nữa để không tiết lộ tin tức ra ngoài, chúng ta sai thuộc hạ hoan hảo với mấy nữ nhân đó trong phòng gia, gia sẽ không chạm vào những nữ nhân đó.”

Tây Lương Mạt gật gật đầu: “Gia nhà ngươi nhất định chê bẩn.”

Mị Nhất: “Đó không phải trọng điểm, sạch sẽ, gia cũng sẽ không…”

Tây Lương Mạt sờ cằm: “Gia nhà ngươi không háo sắc à, không tham tài à, sao có thế, rõ ràng ba thức sắc, tài, quyền, hắn đều phải nắm trong tay, ba thức đều phải có.”

Mị Nhất: “Phu nhân, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là gia chưa từng…”

Tây Lương Mạt xoay người, thở dài một hơi: “Ta biết, khẩu vị của gia nhà ngươi tương đối biến thái, người bình thường hắn khinh thường… Ta đương nhiên biết.”

Dứt lời, Tây Lương Mạt khoanh tay đi thẳng vào trong thôn trang.

Mị Nhất: “Gia rất biến thái… Nhưng đây không phải trọng điểm!”

Hắn rốt cuộc vừa mới nói cái gì, rõ ràng hắn muốn nói gia thật sự để tâm tới phu nhân ngài, nữ tử bình thường không phải nên rất cảm động sao!

Ai ngờ Tây Lương Mạt phất tay với hắn một cái, đã vào thôn trang.

Mị Nhất: “…”

Thôn trang rất yên lặng, nhưng Tây Lương Mạt vẫn ngửi được loại mùi vị quen thuộc này – mùi máu tươi.

Nàng bước vào thôn trang đã phát hiện Đại quản gia bị một thanh đao đóng đinh bên đường, trong tay quản gia còn có một thanh đao.

Sắc mặt nàng hơi đổi, nhưng vẫn bình tĩnh đi về phía nội trạch.

Dọc đường đi, giống như có bóng đen lướt qua, nhưng lại yên lặng biến mất ở góc không một tiếng động.

Tây Lương Mạt biết đó là bóng dáng của Mị Bộ.

Nàng hơi nhẹ nhàng thở ra, cho đến khi vào nội phòng của mình, bèn thấy một mỹ nhân đang im lặng ngủ trên giường, hắn mặc áo trong màu tím, áo săn màu tím dính máu rơi trên mặt đất.

Trong khuỷu tay hai bên là hai bé con béo nho nhỏ, bé con gương mặt trắng nõn, lông mi rất dài, ngủ cực kỳ say, giống hai cái bánh bao điêu khắc từ ngọc.

Giống một con thú lớn, đang cuộn lấy hai con thú con của mình.

Trong không khí đầy máu tanh vẫn có một cảm giác ôn tồn kỳ lạ.

Tây Lương Mạt yên tâm, chầm chậm đi qua, ngồi bên mép giường.

Mỹ nhân đang ngủ bỗng run lông mi, chậm rãi mở đôi mắt u mị, nhìn về phía nàng, giọng nói có chút lười biếng vì vừa tỉnh dậy: “Về rồi à?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười khe khẽ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi của hắn: “Ừ, ta đã trở về.”



[Hết ngoại truyện tiểu nhi khó dưỡng]