Vương Hà gật đầu:
- Uhm, chị tịn Hạo Vân... nhất định Hạo Vân sẽ mang Kim Bảo trở về an toàn.
Đinh Tuyết Nhu nắm chặt bàn tay của Vương Hà, nhất thời hai người lâm vào trầm mặc. Bỗng dưng Đinh Tuyết Nhu nghiêng đầu hỏi:
- Chị Hà, chị cảm thấy Hạo Vân là người thế nào?
- Người tốt...!
Tiêu chuẩn quan hệ của Vương Hà rất đơn giản, Phương Hạo Vân cứu em trai Vương Hà thì chứng minh Phương Hạo Vân là người tốt. Ân oán trước kia với hắn, Vương Hà đã sớm vứt ra khỏi đầu.
Đinh Tuyết Nhu nhàn nhạt nói:
- Chị Hà, em cảm thấy Hạo Vân có chuyện gì đó... giống như là đang giữ một bí mật. Chị có để ý đến đôi mắt của Hạo Vân không? Ánh mắt sắc bén đó cùng với khuôn mặt non nớt của Hạo Vân, hình như có gì đó không thích hợp?
Nghe Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, Vương Hà liền gật đầu đồng ý. Nhớ đến thời điểm vô cùng hỗn loạn lúc vừa xuống máy bay, đích thực Vương Hà cũng có cảm giác như vậy. Thủ đoạn cùng với sự trầm tư, tĩnh táo của Phương Hạo Vân là không phải ai cũng làm được. Đội bảo an được Vương Hà thuê để bảo vệ Đinh Tuyết Nhu lần trước, đều là lính đánh thuê được tập luyện trong môi trường vô cùng khắc nghiệt. Kinh nghiệm của bọn họ được đúc kết từ rất nhiều cuộc chiến vào sinh ra tử. Thế nhưng, đứng trước một thanh niên chỉ mới 19 tuổi như Phương Hạo Vân, họ lại chỉ đáng xách dép. Vì sao mà Phương Hạo Vân có thể làm được như vậy? Chuyện này đúng là càng nghĩ càng không thông.
Hơn nữa, lần này Phương Hạo Vân lại có thể cam đoan trong năm ngày có thể mang Vương Kim Bảo trở về từ tam giác vàng. Rốt cục, thực lực thật sự của Phương Hạo Vân là mạnh đến bao nhiêu?
Đi vào tam giác vàng cứu người, quả thật không phải là chuyện đùa. Vương Hà từng nhiều lần thuê người đến cứu Vương Kim Bảo, nhưng đều thất bại. Tam giác vàng là một khu vực thần bí, máu lạnh. Người bước vào đây chỉ có một con đường... chết.
Vậy Phương Hạo Vân làm sao có thể cam đoan được như vậy?
- Nhu Nhu, nghe em nói như vậy, chị cũng nghĩ Hạo Vân nhất định có gì đó bí mật? Em nghĩ thử xem, có khi nào Hạo Vân... chính là người đó không?
Vương Hà e dè hỏi.
Đinh Tuyết Nhu lắc đầu, nói:
- Em không biết. Em không thể xác định được. Thời gian sáu năm sẽ có rất nhiều thay đổi. Đúng là em tiếp xúc Hạo Vân cũng có cảm giác quen thuộc. Nhưng mà cảm giác đó, nó đến rất bất chợt, không thể biết trước được...
- Nhu Nhu, vậy em định làm sao bây giờ?
Vương Hà chăm chú hỏi.
Đinh Tuyết Nhu nhàn nhạt cười:
- Em cũng không biết, đi bước nào hay bước đó thôi. Tóm lại, em sẽ không dễ dàng buông tha cho Hạo Vân, em nhất định phải làm rõ chuyện này.
Tần Tử Kiếm lại họp mặt với Roberts.
Tần Tử Kiếm giành mở miệng trước:
- Roberts thân ái. Tôi hy vọng anh có thể thực hiện nhiệm vụ. Tôi đã không thể nhịn hắn được nữa, Phương Hạo Vân phải chết!
Trong lễ hội lần trước, Phương Hạo Vân phá hỏng đại sự của Tần Tử Kiếm đã khiến hắn rất tức giận. Tần Tử Kiếm đã không thể nhịn được nữa.
- Yên tâm đi, hắn sớm muộn cũng sẽ chết.
Roberts lạnh như băng nói:
- Ngươi hiểu rõ nguyên tắc của Thiên Đạo đúng không? Một khi đã tiếp nhận thì bằng mọi giá cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
- Vậy anh mau ra tay đi.
Tần Tử Kiếm liền kích động, đứng lên nói. Đây là lần đầu tiên Tần Tử Kiếm kích động kể từ khi hắn đến Hoa Hải.
Roberts trừng Tần Tử Kiếm một cái:
- Tôi phải giải quyết tên Tôn Ngộ Không trước thì mới có thể an tâm hạ sát Phương Hạo Vân. Tôi vẫn còn lo lắng người bí ẩn sẽ cứu hắn, cho nên tôi phải giữ phong độ tốt nhất, hiểu chưa?
Tần Tử Kiếm dường như đã sớm biết Roberts sẽ nói như vậy, hắn nghiêm mặt nói:
- Tôi đã giao phó cho thuộc hạ tìm Tôn Ngộ Không. Tôi đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tìm được hắn.
- Tốt lắm!
Roberts cười lạnh, chăm chú nói:
- Nếu anh ép được Tôn Ngộ Không ra mặt thì tôi sẽ có cơ hội giải quyết hắn. Đến lúc đó, tôi mới có thể toàn lực đối phó với Phương Hạo Vân. Võ công của tôi hiện nay, đã đột phá được cảnh giới mới. cho dù bây giờ tôi gặp được người bí ẩn đó, tôi cũng có thể nắm chắc được phần thắng.
- Quyết định vậy đi...!
Tần Tử Kiếm nghiêm túc nói:
- Anh chờ tin vui của tôi...
Người xưa nói không sai, trong lòng có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái. Gần đây, dường như ngày nào Trương Bưu cũng vui vẻ, hoạt bát. Được Tôn Ngộ Không giao cho Thiết Tuyến Quyền Phổ nên võ công của Trương Bưu đều có bước đột phá mãnh liệt.
Như ngày hôm qua, Trương Bưu đi tìm huấn luyện viên trưởng của cục cảnh sát để luận bàn võ công. Võ công của hai người vốn là ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng chỉ trong một tuần tập luyện, Trương Bưu đã dễ dàng đánh bại được huấn luyện viên trưởng, có biến hóa như vậy càng khiến cho Trương Bưu điên cuồng mừng rỡ. Trong lòng Trương Bưu vô cùng chờ mong, Trương Bưu muốn biểu diễn cho Tôn Ngộ Không xem, để hắn chỉ điểm thêm.
Đại Phi cũng tương tự như thế, trừ lúc chấp hành nhiệm vụ ra thì những lúc rãnh rỗi đều tập luyện Phục Hổ Quyền nên võ công cũng có nhiều chuyển biến tích cực. Trong phòng cảnh sát đặc nhiệm, hầu như không ai là đối thủ của hắn.
Hôm nay, Đại Phi mang tâm lý của một cao thủ đến chỗ Trương Bưu đòi luận bàn võ công. Hai người quyết định đến phòng huấn luyện của cục cảng sát Hoa Hải để thi đấu.
Trương Bưu vì muốn giao chiến với người anh em tốt là Đại Phi để trao đổi võ công và học tập kinh nghiệm thực chiến nên Trương Bưu đã không ngần ngại... thẳng tay đuổi tất cả anh em ra khỏi phòng huấn luyện. Trương bưu làm như vậy, cũng vì muốn giữ bí mật tuyệt đối cho Tôn Ngộ Không.
- Anh Bưu, năm đó em không phải là đối thủ của anh. Nhưng bây giờ thì... chưa chắc đâu nha.
Do trước kia Đại Phi chỉ luyện tập một số chiêu thức phòng thân bình thường, nên võ công không có gì đáng kể. Nhưng bây giờ thì Đại Phi đã học được Hồng Quyền chánh tông và đạt được một số tiến bộ nhất định. Cho nên, võ công của Đại Phi đã học được Hồng Quyền chánh tông và đạt được một số tiến bộ nhất định. Cho nên, võ công của Đại Phi hôm nay khiến hắn rất tự tin.
Trương Bưu nhìn người anh em tốt của hắn, cười cười nói:
- Tiểu tử, trước kia ngươi bị ta đánh thì bây giờ vẫn bị ta đánh...
Đại Phi vẻ mặt khinh thường nói:
- Xì... nếu như hôm nay anh thắng được em thì sau này, bất cứ chuyện gì em cũng nghe theo lời anh. Nhưng mà... nếu như anh thua, thì sau này anh phải gọi em là anh.
Trương Bưu gật đầu, đồng ý nói:
- Tốt, một lời đã định.
Đại Phi chăm chú nhìn Trương Bưu, nói:
- Anh Bưu, có thể nhìn được võ công của anh đúng là có tiến bộ nhưng vẫn không tiến bộ bằng em đâu. Đến đây, anh em mình đánh một trận sướng tay nào.
Vừa dứt lời, thân thể Đại Phi liền biến hóa, cánh tay vung lên, hướng về phía Trương Bưu đánh tới.
Trương Bưu âm thầm khen ngợi, Đại Phi đúng là tiến bộ rõ rệt so với trước kia. Chắc là gần đây Đại Phi đã tập luyện không ít.
Tương đối mà nói, Trương Bưu tỉnh táo hơn so với Đại Phi. Mắt thấy Đại Phi ra tay trước, nhưng Trương Bưu không hề tấn công mà cứ thế phòng ngự. Đại Phi xuất một đấm bên phải thì Trương Bưu né về bên trái, thân thủ cực kì linh hoạt. Trương Bưu hiểu rõ, trong giao chiến thì lấy cứng đối cứng không phải lúc nào cũng thành công, mà phải lợi dụng lúc đối thủ tấn công tìm mọi cách để hao phí thể lực của đối thủ, đó mới là cách tốt nhất.
- Anh Bưu, đừng né mãi như vậy chứ...
Đại Phi đã nhìn ra âm mưu của Trương Bưu, liền nói:
- Anh Bưu, anh chơi xấu... anh muốn hao phí thể lực của em, em không chơi nữa!
Miệng nói như vậy, nhưng tay Đại Phi không hề dừng lại, hai bàn tay khép lại tung ra song chưởng của Phục Hổ Quyền, khiến cho trong phòng liên tục phát ra tiếng gió rít không ngừng.
Quyền pháp của Đại Phi đã nhanh nhưng bộ pháp của Trương Bưu còn nhanh hơn. Hai chân Trương Bưu rất linh hoạt, không ngừng tránh né song chưởng của Đại Phi, đồng thời Trương Bưu cũng âm thầm quan sát quyền pháp của Phục Hổ Quyền, trong đầu đang điên cuồng tính toán, tìm cách phá giải chiêu thức.
Rất nhanh, Trương Bưu đã nhìn ra vấn đề. Đại Phi ra tay mặc dù nhanh, nhưng cái Phục Hổ Quyền cần chính là chân khí. Đại Phi chỉ mới luyện tập gần đây nên hiển nhiên là chân khí còn chưa đủ, cho nên Đại Phi vẫn chưa phát huy được hết uy lực của Phục Hổ Quyền.
Biết là vậy, nhưng Trương Bưu vẫn không dám xem thường. Bởi vì, Thiết Tuyến Quyền và Phục Hổ Quyền đều thuộc Hồng Quyền, cho nên sẽ có mối quan hệ nhất định. Phục Hổ Quyền cần chân khí thì Thiết Tuyến Quyền cũng cần chân khí. Nói cho cùng thì nãy giờ, Trương Bưu né tránh song chưởng của Đại Phi đã mất rất nhiều chân khí. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này thì dù Trương Bưu còn thể lực nhưng cũng không còn chân khí để tấn công.
Đại Lý đó đương nhiên là Trương Bưu hiểu được.
Ngay khi Đại Phi đấm hụt Trương Bưu còn chưa kịp rút tay về. Trương Bưu đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nhảy đến chỗ Đại Phi tung ra hai cú đấm.
Đại Phi thấy Trương Bưu đã phản công. Liền chuyển hai tay về... trước ngực phòng thủ.
- Người anh em, cẩn thận!
Trương Bưu khẽ quát một tiếng, đột nhiên biến chiêu, quyền nhanh chóng chuyển thành chưởng hướng về phía Đại Phi đánh tới.
Phục Hổ Quyền tấn công thì tốt nhưng phòng thủ thì thất bại nên khi giao chiến Đại Phi thường lấy công làm thủ, dường như hắn rất ít khi phải phòng thủ đòn tấn công của đối phương. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lại bị Trương Bưu bất ngờ phản công nên Đại Phi có chút bối rối.
Trương Bưu chọn đúng cơ hội, song chưởng đánh vào bả vai Đại Phi, khiến hắn phải ngã về phía sau nửa mét.
Trương Bưu biến chiêu cực nhanh, hai tay trước ngực Đại Phi nhất thời không đỡ kịp phải trúng chiêu:
- A... a, em thua rồi sao?
Dường như Đại Phi nhất thời chưa chấp nhận được thất bại này. Hắn ngồi bệt dưới đất, không nói câu gì, khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ.
Trương Bưu đi đến bên Đại Phi, vỗ nhẹ vai Đại Phi an ủi, nhàn nhạt mà cười:
- Đại Phi, đừng suy nghĩ nhiều, em mới luyện chưa lâu mà võ công đã tiến bộ như thế này thì đã là chuyện hiếm có rồi...
- Anh Bưu, anh đừng đắc ý sớm, em nhất định sẽ mạnh hơn anh... Ai, không biết anh Hạo Vân bây giờ thế nào nhỉ? Năm đó trong ba người chúng ta thì anh ấy có thân thủ tốt nhất.
Đại Phi nhất thời nhớ tới Phương Hạo Vân, trong lòng hơi xao động.
- Yên tâm đi, chúng ta sớm muộn cũng sẽ tìm được anh Hạo Vân.
Trương Bưu đã liên lạc với Đinh Tuyết Nhu, trong khi trao đổi, hai người cũng âm thầm dò xét ý tứ của nhau. Mặc dù không nói rõ, nhưng hai người đều rõ ràng Phương Hạo Vân rất đáng để hoài nghi.
- Ừ, em tin ba huynh đệ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!
Đại Phi chăm chú nhìn Trương Bưu hỏi:
- Anh Bưu, anh nói thử xem, chừng nào vị ân công đó sẽ đến kiểm tra, chỉ điểm cho võ công của chúng ta?
- Cái này anh cũng không rõ... nhưng mà anh tin là lúc cần thiết thì nhất định ông ấy sẽ ra mặt.
Vài năm gần đây càng ngày càng quái lạ, rõ ràng là đã vào mùa xuân nhưng lại có tuyết rơi. Sau khi ăn xong cơm tối, Phương Hạo Vân đã bế Kỳ về phòng nghỉ ngơi.
Phương Hạo Vân nằm ở trên giường, đầu đặt ở trên đùi Kỳ, khép hờ hai mắt, nhưng thật sự Phương Hạo Vân cảm thấy rất bất an...
Một ngày Roberts chưa đến, thì một ngày Phương Hạo Vân vẫn chưa thể sống an bình. Giao chiến với Roberts, Hạo Vân không hề lo lắng, cái làm hắn lo lắng chính là những người thân xung quanh Phương Hạo Vân.
Đây chính là nhược điểm của Phương Hạo Vân.
- Phương Hạo Vân, anh đang nghĩ chuyện gì vậy? Hình như anh có tâm sự?
Bạch Lăng Kỳ ôn nhu nhìn Phương Hạo Vân, bàn tay nhỏ bé gãi đầu của hắn, khiến cho Phương Hạo Vân rất thoải mái. Truyện Sắc Hiệp -
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Kỳ, đôi mắt long lanh khiến Phương Hạo Vân kích động không nói lên lời. Nhất thời, tâm tư của hắn chạy đâu mất tâm.
- Kỳ, em thật đẹp!
Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đó, Phương Hạo Vân không thể kềm chế mà khen một câu.
Kỳ nghe Hạo Vân khen thì cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng Kỳ rất vui vẻ, cười cười nhìn Phương Hạo Vân nói:
- Phương Hạo Vân, em có chuyện muốn hỏi anh nè, anh khó chịu lắm... khi em bắt anh nhịn đúng không?
Phương Hạo Vân nghe mùi thơm xử nữ toát trên người Kỳ, lại nghe Kỳ hỏi như vậy, hạ thân nhất thời không thể kiềm chế liền phất cờ phản ứng.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh, khiến cho không khí trong phòng khá lạnh. Bạch Lăng Kỳ sợ lạnh, ôm chặt Phương Hạo Vân, đầu tựa vào ngực hắn, lại hỏi:
- Hạo Vân, anh nói thật đi... có phải là rất khó chịu hay không?
Phương Hạo Vân hơi do dự, chăm chú nhìn Kỳ liền gật đầu, nói:
- Ừ.
- Xin lỗi anh, em bắt anh phải chịu khổ rồi...
Bạch Lăng Kỳ hơi áy náy liền nói. Buổi tối mấy ngày hôm trước, Bạch Lăng Kỳ đã từng chứng kiến Phương Hạo Vân đang sung sướng cùng với chị Mỹ Kỳ khiến cho cô hơi rung động. Ngày hôm đó, trong lòng Kỳ rất khó chịu, nhưng lại rất hưng phấn. Kỳ đột nhiên ý thức được, cô đối xử với Phương Hạo Vân thật sự thua xa so với chị Mỹ Kỳ. Thậm chí, Kỳ không thể khiến cho Phương Hạo Vân sung sướng mà còn khiến hắn khó chịu.
- Kỳ, đừng nói như vậy, anh thấy suy nghĩ của em cũng đúng mà, lần đầu tiên rất quý giá chúng mình phải giữ cho đêm tân hôn chứ... phải không nào???
Mặc dù, đúng là Phương Hạo Vân phải nhịn, trong lòng rất khó chịu nhưng Phương Hạo Vân sợ Kỳ sẽ suy nghĩ lung tung rồi làm chuyện điên rồ gì nữa. Cho nên Hạo Vân không ngừng an ủi Kỳ.