Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 282: Nỗi lo của mẹ




Hồi lâu, Bạch Lăng Kỳ mới lí nhí: "Hạo Vân, em biết mà, anh đã bị tình yêu của em cảm động… Ha ha, xem ra em không ngủ chờ cửa anh là đúng… Hạo Vân, sau này bất kể như thế nào, mỗi ngày em đều sẽ đợi anh về nhà rồi mới đi ngủ. Nếu em nghỉ ngơi trước, nhất định anh lại không nỡ đánh thức em dậy, anh sẽ ngủ một mình trên ghế sofa… Em không muốn anh ngủ ghế sofa, làm vậy chị Mỹ Kỳ và chị Mai sẽ hiểu lầm em là con cọp cái hung tợn mất…"



Phương Hạo Vân không nói thêm câu nào, hắn chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng bạn gái, trong lòng vô cùng cảm động. Hai người sống chung với nhau bao lâu nay, địa vị của Bạch Lăng Kỳ trong lòng hắn càng lúc càng sâu nặng.



Đôi tình nhân ôm chầm lấy nhau, Phương Hạo Vân có thể cảm nhận được tình cảm nhen nhóm tận đáy lòng. Trân trọng cô bạn gái hiện tại, đó mới là việc hắn nên làm.



Đêm khuya thanh vắng, Bạch Lăng Kỳ lẳng lặng nằm trong vòng tay ấm áp của bạn trai, cô cảm thấy thế gian này đẹp biết bao. Chính vào lúc cô đang say đắm ngập tràn trong cảm xúc yêu thương, đột nhiên một vật cứng chạm vào dưới bụng.



"Hạo Vân, anh lại suy nghĩ lung tung rồi…" Bạch Lăng Kỳ nguýt dài, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân.



Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, đẩy nhẹ bạn gái ra, đưa tay véo một cái lên mũi Bạch Lăng Kỳ, nói: "Em bé ngốc này, em xinh đẹp quyến rũ như thế, anh có thể không xao động sao? Điều đó chứng minh em có sức hút mà. Yên tâm đi, trước khi được em gật đầu đồng ý, anh sẽ không ăn mất em đâu."



Bạch Lăng Kỳ mỉm cười dịu dàng, đưa nắm đấm thụi nhẹ vào Phương Hạo Vân, tỏ vẻ hài lòng: "Tha cho anh đó…"



Dừng lại giây lát, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên lí nhí xin lỗi: "Hạo Vân, em xin lỗi, lẽ ra em nên cho anh mới phải… nhưng em đã hứa với mẹ rồi, tuy mẹ em đồng ý cho chúng ta sống chung với nhau, nhưng mẹ bắt em hứa tuyệt đối phải giữ tấm thân trong trắng, nên em mới… chỉ còn cách bắt anh chịu thiệt vậy."



Phương Hạo Vân tỏ ra thông cảm: "Yên tâm đi, anh đâu phải con ma háo sắc, anh có thể chịu đựng mà… tuyệt đối không xâm phạm em…"



"Thôi được rồi, khuya lắm rồi đấy, chúng ta ngủ thôi!"



Phương Hạo Vân cởi áo ngoài ra, chỉ chừa lại chiếc quần ngắn, chui vào trong chăn. Bạch Lăng Kỳ đưa tay tắt đèn trần đi, quay lưng lại cởi áo trên người thay bằng bộ váy ngủ, xong mới chui vào chăn nằm chung với Phương Hạo Vân.



Đêm nay ánh trăng sáng vành vạnh, thêm vào đó thị lực của Phương Hạo Vân cực tốt, quá trình Bạch Lăng Kỳ thay áo hắn nhìn rõ mồn một, cô bé này phát triển hoàn hảo quá, nhất là hai quả núi đôi vung vút ngạo nghễ, trông thật là khiêu khích…



"Kỳ, qua đây em, để anh ôm em ngủ, anh hứa sẽ không làm bậy đâu." Phương Hạo Vân mỉm cười đề nghị.



Bạch Lăng Kỳ nhích tới gần hơn, e thẹn gối đầu vào ngực bạn trai.



Phương Hạo Vân ôm người đẹp vào lòng, trong chốc lát không kiềm chế được đưa tay vỗ nhẹ vào mông bạn gái mấy cái, trêu chọc: "Mềm mại quá!" Phương Hạo Vân nói ra sự thật, tuy vùng mông của Bạch Lăng Kỳ không lớn nhưng săn chắc mềm mại và có độ đàn hồi cao.



Bạch Lăng Kỳ thở phà vào mặt Phương Hạo Vân, cố ý đưa thân nhích gần hơn, hai má ửng hồng nhìn rất dễ thương.



Dưới ánh trăng, Phương Hạo Vân thấy đôi mắt Bạch Lăng Kỳ khép hờ như sợi chỉ, khuôn mặt thanh tú, tâm hồn hắn thoáng xao động, quả đào chín tươi ngon này tỏa ra hương sắc làm mê hoặc lòng người.





Phương Hạo Vân cảm nhận được dưới bụng mình nóng hừng hực lên như hòn than, hắn lo sợ trong một phút không kềm chế nổi dục vọng sẽ gây ra lỗi lầm nên vội buông tay ra, cố gắng không chạm tay vào cơ thể Bạch Lăng Kỳ nữa, nhỏ tiếng dặn dò: "Kỳ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi."



Bạch Lăng Kỳ bị bạn trai chạm vào mông, toàn thân cũng nóng rang lên, trong lòng cô cũng rạo rực không kém, chỉ là cô vẫn nhớ kĩ lời dặn của mẹ nên không dám vượt quá giới hạn cho phép.



Tính ra mẹ cô cũng đã rất rộng lượng trước vụ việc từng xảy ra, như việc cho phép con gái sống chung ngủ chung giường với bạn trai, trên thế gian này có bao nhiêu người mẹ chấp nhận cho con gái mình làm thế chứ?



Vì lẽ đó, Bạch Lăng Kỳ rất cảm kích tấm lòng rộng lượng của mẹ nên đối với yêu cầu duy nhất của mẹ, dù thế nào cô cũng phải tuân thủ, ba cô hình như còn chưa chịu bỏ qua, lúc này đây cô nghĩ nên cẩn thận giữ mình vẫn tốt hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Một điều may mắn là Phương Hạo Vân rất cảm thông cho khó khăn cô phải đối mặt nên không hề đòi hỏi quá đáng.



……



Những ngày gần đây, trong lòng Trác Nhã vô cùng phiền muộn, con gái bà ngày một lớn hơn nhưng ngay cả một người bạn trai còn chưa có, khó khăn lắm mới chọn được một người tương đối chấp nhận được, nhưng lại là một tên tiểu nhân đê tiện, sém chút nữa đã hủy hoại đời con gái. Từ sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Lăng Vân Giai, Trác Nhã không dám giới thiệu đối tượng cho Phương Tuyết Di nữa.



Nhưng làm vậy chuyện hôn nhân đại sự của con gái bà lại không biết kéo dài đến chừng nào, bỏ mặc cho nó tự tìm bạn trai, có trời mới biết đến ngày nào tháng nào năm nào mới chọn được người thích hợp, hơn nữa con gái bà không có ý định lập gia đình mới khổ chứ.



Vốn dĩ Trác Nhã cũng không phải muốn gả con gái đi bằng mọi giá, chỉ là gần đây bà phát hiện ra một số dấu vết không hay ho lắm, bà luôn cảm thấy con gái và Hạo Vân sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.



Đã rất nhiều lần Trác Nhã muốn nói chuyện nghiêm túc với con gái về vấn đề này, nhưng lần nào câu nói sắp bật khỏi miệng bà lại thấy khó xử nên không nói ra, dù sao đây chỉ là suy đoán cá nhân, bà không có chứng cứ xác thật, nếu mạo muội đặt câu hỏi với con gái, nói không chừng vì thế mà vô tình làm nó bị tổn thương nghiêm trọng.



Trác Nhã cảm thấy vô cùng khó xử khi đứng từ góc độ của người làm mẹ, nói cũng không được, không nói cũng không xong.



Trác Nhã suy đi tính lại cuối cùng quyết định tìm Hạo Vân nói trước, mấy hôm trước bà đã định gặp Hạo Vân bày tỏ mối lo trong lòng, nhưng khi ấy tập đoàn Thịnh Hâm gặp khó khăn về vốn huy động nên phải tập trung sức lực giải quyết công việc.



Hiện nay vấn đề thiếu vốn đã được giải quyết, mọi thứ trong công ty đã vận hành suông sẻ như cũ, công việc trên tay bà đều được giải quyết gần xong. Trác Nhã cảm thấy đây là dịp thích hợp tìm Hạo Vân nói chuyện rồi.



Sau khi khẳng định quyết tâm lần cuối, Trác Nhã bấm số gọi cho Phương Hạo Vân, hẹn hắn tới quán café Duyên Hội Ngộ gần công ty gặp mặt, trước kia Trác Nhã đã đến đây mấy lần, khung cảnh trong quán khá tốt, café được nhập từ Việt Nam nên rất ngon, đây quả thật là một nơi thích hợp để nói chuyện.



Phương Hạo Vân nhận cuộc gọi xong, không cần suy nghĩ đã nhận lời ngay, mẹ Trác Nhã có lời mời, hắn đâu có lí do gì để từ chối.



Nửa tiếng đồng hồ sau, Phương Hạo Vân lái xe tới quán café, hắn nhìn thấy Trác Nhã đang mặc bộ đồ công sở ngồi ngay cái bàn bên cửa sổ. Tuy đã ngoài tuổi 40, nhưng nhìn thoáng qua Trác Nhã chẳng khác nào một quý bà mới 30 tuổi, dấu vết thời gian hình như không hề lưu lại bao nhiêu trên khuôn mặt bà.




"Chào mẹ, mẹ đến sớm thế ạ."



Phương Hạo Vân bước đến gần, rất tự nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện Trác Nhã, đưa tách café gọi sẵn lên miệng hớp một ngụm, từ tốn hỏi: "Mẹ kêu con ra đây có việc gì quan trọng thế?"



Kể từ khi hắn thay đổi khuôn mặt bắt đầu cuộc sống mới, ra ngoài uống café nói chuyện với Trác Nhã thì hôm nay là lần đầu tiên, trực giác mách bảo hắn Trác Nhã nhất định có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò.



Trác Nhã cũng đưa tay cầm lấy tách café của mình, hớp nhẹ một ngụm thưởng thức vị thơm lừng của café Việt Nam, động tác thanh tao nhã nhặn, sau đó bà mới lên tiếng: "Hạo Vân, mẹ không có cản trở công việc của con chứ? Thật ra hôm nay mẹ kêu con ra đây cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, mẹ con ta tán gẫu với nhau cho vui thôi…"



Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Mẹ à, con không có việc gì bận cả, mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi ạ."



Ánh mắt Trác Nhã lộ vẻ hài lòng, mỉm cười nói: "Hạo Vân, theo cách nhìn nhận của con, rốt cuộc mẹ là người như thế nào?"



Phương Hạo Vân đặt tách café xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Trác Nhã, trả lời: "Trong mắt con mẹ tất nhiên là một người mẹ tốt, một phụ nữ tài năng."



"Hạo Vân, hôm nay mẹ gọi con ra đây nói chuyện là hy vọng chúng ta đối thoại như bạn bè với nhau, con không cần coi mẹ là mẹ, mẹ cũng không xem con là con trai, chúng ta đứng trên góc độ bạn bè nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần có được không?" Trác Nhã chân thành đề nghị.



"Dạ được ạ!" Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, gia đình đô thị hiện đại đều thịnh hành đối thoại bình đẳng với nhau, sự thật chứng minh cách làm này có hiệu quả xóa đi khoảng cách giữa ba mẹ và con cái, góp phần giải quyết mâu thuẫn giữa các thế hệ, qua đó xây dựng không khí gia đình đầm ấm hạnh phúc.



"Bây giờ con nói thử xem, trong mắt của con, mẹ là người như thế nào?" Trác Nhã nhắc lại câu hỏi.



Phương Hạo Vân thản nhiên trả lời: "Câu trả lời của con vẫn không thay đổi, mẹ là một người mẹ tốt, một phụ nữ tài năng… là một phụ nữ thành đạt."




"Thật vậy sao? Không ngờ cách nhìn nhận của con đối với mẹ lại tốt như vậy…" Trác Nhã mỉm cười mãn nguyện, giơ tay lên vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tinh, từng cử chỉ động tác đều thể hiện phong thái của một quý bà cao sang.



Trong mắt Phương Hạo Vân không hề có chút tạp niệm, hắn đã mấy lần nhìn thấy cảnh hớ hênh của Trác Nhã, nhưng trong lòng hắn vẫn kiên quyết giữ một số nguyên tắc sống nhất định.



"Hạo Vân, con cảm thấy chị Tuyết Di của con thế nào?" Dừng lại giây lát, Trác Nhã đưa ra một câu hỏi khác.



Phương Hạo Vân nghe xong im lặng hồi lâu, hắn đang nghĩ mẹ hắn rốt cuộc đang toan tính chuyện gì? Hình như hôm nay không phải là tán gẫu cho vui như bà đã nói đâu.



"Thế nào? Có phải là không muốn nói xấu sau lưng chị con không?"




Trác Nhã mỉm cười ý nhị, nói ngay: "Không sao đâu, mẹ con ta đâu phải người ngoài, nói thử suy nghĩ của mình cũng không sao mà. Mẹ và Tuyết Di cũng thường nói về con… Tuyết Di nó đánh giá con rất cao, thậm chí nó còn nói đùa với mẹ, sau này nếu có lấy chồng cũng phải tìm một người đàn ông như con đấy…"



Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, hình như đoán biết ra điều gì, Trác Nhã đi một đường vòng lớn thì ra là muốn bàn chuyện hôn sự của chị Tuyết Di với mình.



Nghe lời bà hình như đang lo lắng điều gì thì phải?



Sắc mặt Phương Hạo Vân khẽ thay đổi, thái độ trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn nói nhỏ: "Chị Tuyết Di về mặt nào đó giống y chang mẹ, đều là người phụ nữ tài năng, năng lực làm việc của chị ấy rất giỏi, tính độc lập cũng rất cao, nhưng có điều về cuộc sống tình cảm thì chị Tuyết Di quá kém cỏi, có lẽ do áp lực công việc nặng nề chăng? Hình như chị ấy không cảm thấy có chút hứng thú nào với tình yêu."



"Có cách nào giúp nó không?" Trác Nhã buộc miệng hỏi.



"Con không biết, vì con không phải là chị ấy." Phương Hạo Vân ngán ngẩm thở dài một tiếng, nói: "Vấn đề của chị Tuyết Di thật ra là do khúc mắc trong tim…"



Trác Nhã mỉm cười nhạt nhẽo, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân nói: "Mẹ cũng biết vấn đề tồn tại trong lòng chị con, nhưng mẹ lại không nghĩ ra cách gì để giải quyết. Hạo Vân, con phải giúp mẹ, giúp chị Tuyết Di của con, nếu tiếp tục thế này cũng không phải cách…"



"Như vậy đi, con hứa với mẹ sau này có thời gian rảnh con sẽ thường xuyên tìm chị ấy nói chuyện, cố gắng khuyên nhủ chị ấy… nhưng con không dám chắc làm vậy có hiệu quả không? Chị Tuyết Di xem trọng công việc hơn tình cảm…"



Phương Hạo Vân âu sầu thở dài một tiếng, nói tiếp: "Tại ba lúc trước quá cố chấp, nếu không phải ba có tư tưởng trọng nam khinh nữ, trong lòng chị Tuyết Di đã không bị ám ảnh, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tư tưởng của ba đã thoáng hơn trước, giờ việc chúng ta cần làm chính là tích cực cởi bỏ nút thắt trong lòng chị Tuyết Di…"



Nói đến đây, Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Trác Nhã, chân thành đưa ra lời khuyên: "Mẹ hãy nghe con, cho dù chị Tuyết Di có tìm được bạn trai hay không, mẹ và ba đều không nên ép chị ấy nữa, cũng đừng sắp xếp cuộc gặp mặt mai mối gì hết… Lăng Vân Giai chính là một bài học nhớ đời, bề ngoài hắn nho nhã lịch thiệp, ai mà ngờ hắn là tên cặn bã như thế chứ."



"Ờ, mẹ biết rồi. Thật ra mẹ và ba con đã bàn bạc với nhau rồi, chuyện hôn sự của Tuyết Di sau này ba mẹ sẽ không can thiệp nữa, nhưng ba mẹ vẫn cứ nôn nao, nhất là ba con, gần đây sức khỏe ngày càng kém đi… Tâm nguyện lớn nhất của ba con chính là hy vọng được nhìn thấy con và Tuyết Di thành gia lập thất, sống những ngày tháng hạnh phúc…" Nói đến đây, nước mắt đã tuôn rơi từ đôi mắt trong xanh của Trác Nhã.



"Mẹ à, sức khỏe của ba sẽ không sao đâu mà, mẹ đừng quá lo lắng…" Phương Hạo Vân lựa lời an ủi, tiện tay rút một tờ khăn giấy đưa qua.



Trên mặt Trác Nhã xuất hiện không ít vẻ âu lo, nước mắt không sao cầm được, nói nhỏ: "Hạo Vân, có những chuyện đáng lí ra mẹ không định nói với con, nhưng… mẹ cảm thấy con là một đứa con hiểu chuyện…"



Nghe vậy tâm trạng Phương Hạo Vân liền trở nên căng thẳng, vội hỏi: "Mẹ, thế nào rồi? Có phải là sức khỏe của ba, có thật là…"



"Ừm!" Trác Nhã vừa rơi nước mắt vừa gật đầu xác nhận, nấc lên từng tiếng: "Hạo Vân, ba con chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, con phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lí, sau này ba con rời xa chúng ta thì nhà họ Phương chỉ còn lại một mình con là đàn ông, đến lúc đó, Phương gia sẽ nhờ cậy hết vào con đó…"



Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, sắc mặt âm u, quan tâm hỏi: "Bệnh tim của ba chẳng phải đã khỏi rồi sao? Tại sao lại… Có khi nào là mẹ nhầm lẫn rồi không?"