Phương Hạo Vân do dự giây lát, hắn còn chưa nghĩ ra cách đối phó, có nên mở cửa hay không nhỉ? Hắn không tài nào đoán nổi Đinh Tuyết Nhu tìm hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Nói cách khác, Phương Hạo Vân đoán ra bắt đầu của câu chuyện nhưng không cách gì biết diễn tiến quá trình và kết thúc của nó.
Bài hát quả thật rất cảm động, hắn tuy không rơi nước mắt nhưng trong lòng vẫn bị đánh động, chỉ là từ sâu thẳm con tim vẫn tồn tại vết thương của Đinh Tuyết Nhu 6 năm về trước nên hắn cố tỏ ra dửng dưng như không hề có cảm xúc.
Phương Hạo Vân hiểu hàm ý của bài hát kia hơn hết thảy những người có mặt trong buổi biểu diễn ca nhạc.
Bài hát này Đinh Tuyết Nhu hát vì hắn, tại sao hắn lại không hiểu được chứ?
Nhưng như thế thì có ý nghĩa gì? Vết thương không thể liền lại, tổn thương của 6 năm trước thay đổi cả cuộc đời Phương Hạo Vân, đẩy hắn vào vòng xoáy nguy hiểm của số phận.
Nỗi đau tột cùng ấy, đâu thể dễ dàng nói tha thứ là tha thứ được đâu.
"Cốc… cốc…" Ngoài kia tiếng gõ cửa khô khốc tiếp tục vang vọng hối thúc, hiển nhiên người gõ cửa đã hạ quyết tâm phải gặp mặt hắn cho bằng được.
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, bước tới mở cửa ra, quả nhiên hắn đoán không lầm, người đang đứng ngoài kia chính là đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu, lúc này cô đã thay bộ cánh dùng trong biểu diễn bằng chiếc áo thun giản dị nhưng vẫn không mất đi vẻ cao quý vốn có.
"Hạo Vân, tôi biết nhất định anh sẽ không hoan nghênh tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng anh cho phép tôi vào phòng, tôi muốn nói chuyện với anh… Có lẽ qua khỏi đêm nay chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa." Đinh Tuyết Nhu đưa ra bộ mặt tội nghiệp khiến ai nhìn vào cũng động lòng, rất khó để từ chối lời thỉnh cầu của cô gái.
Phương Hạo Vân dửng dưng nói: "Vào đi, muốn nói chuyện gì với tôi? Ca khúc của cô tôi không có hứng thú đâu nhé, xưa nay tôi không thích âm nhạc, tôi cũng không ưa đại minh tinh. Thật ra Đinh tiểu thư có từng nghĩ tới vấn đề này chưa, cô là đại minh tinh được người đời hâm mộ, còn tôi chỉ là một người bình thường, tại sao cô cứ phải bám riết lấy tôi chứ? Nếu cô muốn trả ơn cứu mạng cho tôi thì tôi có thể cho cô cơ hội, chúng ta hiện đang trong phòng riêng với nhau, cô cởi đồ ra ngủ với tôi một đêm, sáng dậy coi như chúng ta không ai nợ ai, cô cảm thấy thế nào?"
Đinh Tuyết Nhu nghe xong cắn chặt môi, hậm hực nhìn vào Phương Hạo Vân, hồi lâu sau cô mới buồn bã lên tiếng: "Hừ, xem ra tôi đã đề cao anh quá rồi… Vốn dĩ anh muốn tôi dùng cách này đền đáp ân tình của anh cũng không có gì là không được, nhưng tôi không thể đồng ý, cơ thể của tôi chỉ thuộc về một người, thuộc về người đàn ông quan trọng nhất trong tim tôi, người đàn ông từng bị tôi làm tổn thương nghiêm trọng… Cơ thể tôi là của anh ấy, trái tim tôi thuộc về anh ấy…"
"Thôi đủ rồi!" Phương Hạo Vân bắt đầu dao động, hắn vội ngắt lời Đinh Tuyết Nhu, không hề khách sáo quát lên: "Mời cô ra ngoài cho, tôi không có hứng thú nghe cô bày tỏ tâm sự."
"Tôi không đi!" Đinh Tuyết Nhu đã nhận ra nét hoảng loạn từ trong ánh mắt của Phương Hạo Vân.
"Cô không đi chứ gì?"
Phương Hạo Vân nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, giả đò cười to khả ố vài tiếng, khinh khỉnh nói: "Không muốn đi thì cởi áo lên giường với tôi, bằng không thì đừng cản trở ở đây nữa. Vì bảo vệ cô mà suốt mấy ngày nay tôi căng thẳng quá rồi, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát. Tôi muốn thư giãn một tí, đợi lát nữa tôi sẽ gọi xuống quầy tiếp tân bảo vài cô gái phục vụ lên đây hầu hạ, hy vọng trước khi mấy cô kia đến cô chịu rời khỏi phòng tôi, lúc tôi vui vẻ không quen có người lạ đứng nhìn kế bên đâu…"
"Anh… vô liêm sỉ… Sao anh lại có thể kêu mấy cô gái không đàng hoàng đó phục vụ chứ?" Đinh Tuyết Nhu giận đến nỗi run lên từng chập.
"Tại sao không được hả? Có nhu cầu thì phải tìm cách thỏa mãn thôi, đã là đàn ông thì đây là chuyện bình thường mà. Cho dù là đại minh tinh các cô cũng có nhu cầu sinh lí đấy thôi, cô đừng nói với tôi cho đến bây giờ cô vẫn còn trinh tiết đấy chứ? Mà nói gì thì nói, cho dù cô còn trinh nguyên thì chẳng lẽ cô sẽ không tự an ủi?" Lời nói của Phương Hạo Vân càng lúc càng dơ bẩn.
Đinh Tuyết Nhu thất vọng cúi gầm mặt, lời nói của Phương Hạo Vân rõ ràng có ý khiêu khích, thậm chí xứng đáng được gọi là vô liêm sỉ… Cô chỉ còn cách từ bỏ ý định nói chuyện với hắn, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Lúc sắp bước ra khỏi cửa, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Hạo Vân, anh cố tình làm vậy… Tôi biết anh không phải là hạng người này, tôi sẽ còn đến tìm anh… Hẹn gặp lại."
"Đợi đã!" Phương Hạo Vân chợt nhớ tới việc nhờ cậy của mấy cô gái ở nhà, hắn quên mất xin hình có chữ kí của Đinh Tuyết Nhu.
"Có chuyện gì sao? Hay là anh đã thay đổi ý định muốn ngồi xuống nói chuyện với tôi?" Đinh Tuyết Nhu dừng bước, mỉm cười dịu dàng nhìn vào Phương Hạo Vân.
"Có chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp đỡ…" Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, dù sao thì hắn cũng vừa mới buông lời sỉ nhục người ta xong.
"Nói đi, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, tôi đều nhận lời anh, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi." Đinh Tuyết Nhu dịu dàng nói.
"Tôi muốn lấy mấy tấm hình có chữ kí của cô. Cô đừng hiểu lầm, thật ra không phải tôi muốn lấy, chỉ là vài người bạn của tôi muốn có, nếu cô không muốn cho thì thôi vậy." Phương Hạo Vân sợ Đinh Tuyết Nhu sẽ hiểu lầm ý của mình nên vội vàng giải thích thêm.
"Ha ha!"
Đinh Tuyết Nhu nhìn bộ dạng bối rối của Phương Hạo Vân, không nhịn được cười phá lên: "Không ngờ anh cũng có lúc bối rối nhỉ? Xem ra thái độ trước đây của anh là giả rồi… À, mấy người bạn của anh là nam hay nữ vậy? Nếu là nam thì tôi sẽ không cho ảnh đâu, còn nếu là nữ thì tôi sẽ suy nghĩ…"
"Tại sao?" Phương Hạo Vân buộc miệng hỏi một câu.
"Vì ảnh của tôi chỉ có người đàn ông tôi yêu mới xứng đáng sở hữu, còn bọn đàn ông tầm thường khác không xứng." Đinh Tuyết Nhu nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, hỏi: "Nói đi, là nam hay nữ vậy?"
"Yên tâm đi, là bốn cô gái… đều là người thân và bạn bè của tôi…" Phương Hạo Vân quyết định thẳng thắn.
"Ờ, thì ra là vậy… Hạo Vân, anh có bạn gái chưa vậy?" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên hỏi tiếp.
"Có rồi, còn là mấy cô nữa cơ…" Phương Hạo Vân không hề nói dối, Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ, còn một cô Nguyệt Như đang ở Châu Âu nữa, tính ra là 3 người, cho đến hiện tại.
"Đinh tiểu thư, cô còn chưa trả lời tôi rốt cuộc có cho tôi ảnh có chữ kí của cô không?" Phương Hạo Vân lên tiếng hối thúc.
"Đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay. À, việc này đừng cho chị Hà biết nha, xưa nay chị ấy luôn phản đối tôi kí tặng cho người hâm mộ, may mà bây giờ chị ấy không có ở đây." Nói xong, Đinh Tuyết Nhu bước nhanh ra khỏi phòng.
Mấy phút trôi qua, Đinh Tuyết Nhu cầm theo bốn tấm ảnh đã kí tên quay vào phòng, đưa cho Phương Hạo Vân, không quên dặn dò: "Hạo Vân, cho dù anh đối xử với tôi như thế nào, anh vẫn là ân nhân từng cứu mạng tôi nên anh có yêu cầu gì tôi đều cố gắng chấp thuận, nhưng anh phải đảm bảo 4 tấm ảnh này đừng rơi vào tay người đàn ông khác, vẫn là câu nói đó, trên đời này ngoại trừ người đàn ông tôi yêu ra, những người khác đều không có tư cách sở hữu ảnh của tôi…"
Phương Hạo Vân thở dài ngao ngán, tại sao phải tự làm khổ mình như thế chứ? Năm xưa đã quyết tâm ra đi, bây giờ lại hối hận…
Dừng lại một lát, Phương Hạo Vân hỏi một câu thăm dò: "Đinh tiểu thư, có thật là cô rất yêu anh ta không? Nếu cô yêu anh ta như vậy, tại sao năm xưa lại quyết định rời bỏ?"
"Anh muốn biết? Anh đã có hứng thú muốn biết chuyện quá khứ của tôi rồi à?"
Đinh Tuyết Nhu đột nhiên cười phá lên, nói: "Lí do thật sự tôi chỉ nói với mình anh ấy nghe thôi… Anh có phải là anh ấy không? Nếu anh và anh ấy là cùng một người thì tôi sẽ nói với anh?"
Vừa nói Đinh Tuyết Nhu vừa tiến tới vài bước, đôi mắt xinh đẹp mở to xoáy thẳng vào Phương Hạo Vân dò xét.
Phương Hạo Vân vội quay mặt đi: "Đinh tiểu thư thật biết nói đùa, tôi sao lại là người yêu cũ của cô được chứ? Thôi, cô đi được rồi đấy, tôi hứa sẽ không để mấy tấm ảnh này rơi vào tay người đàn ông khác. Tiện thể nói luôn cho cô biết, qua khỏi đêm nay chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa, chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau…"
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, trong lòng tôi vẫn còn tồn tại nghi hoặc, khi nào tôi chưa giải đáp hết câu hỏi trong lòng, tôi vẫn sẽ bám riết lấy anh…" Đinh Tuyết Nhu tỏ vẻ nghiêm túc khẳng định.
"Tôi đã có hai cô bạn gái rồi, hơn nữa chúng tôi còn sống chung với nhau, nên coi như tôi cầu xin cô đó đại minh tinh ơi, cô có thể tự trọng một chút có được không vậy?" Phương Hạo Vân lạnh lùng gắt lên.
Đinh Tuyết Nhu nghe xong lẳng lặng không nói gì thêm, cô nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân một lúc, sau đó quay lưng bước ra khỏi phòng.
Phương Hạo Vân không hề nhận ra trong ánh mắt của cô gái tràn đầy ý chí kiên quyết.
Một đêm dài đằng đẳng, thời gian lửng lờ trôi…
Có người vì vui mừng mất ngủ, có người vì phiền não mất ngủ… còn có người vì trong lòng đau đớn mà mất ngủ. Đinh Tuyết Nhu nằm trằn trọc trên chiếc giường lớn, trong đầu không ngừng xuất hiện kí ức về Phương Hạo Vân 6 năm trước, đem so với Phương Hạo Vân ở thành phố Hoa Hải kia không có điểm nào giống nhau cả, nhưng mỗi lần tiếp xúc thân mật với hắn, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp quen thuộc.
Cô không biết tại sao lại như vậy? Cô quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra đáp án.
Phương Hạo Vân để tránh rắc rối không cần thiết, trời vừa sáng đã len lén rời khỏi khách sạn.
Hắn không về nhà họ Phương, cũng không về khu nhà Lam Tâm, mà gọi một chiếc taxi đi đến nơi ở của dì Bạch ở đường Phúc Nguyên.
Trời mới tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa lên cao nhưng dòng người đi lại trên phố đã trở nên đông đúc, Hoa Hải là một thành phố lớn, nhịp sống trong thành phố luôn gấp gáp. Vì miếng cơm manh áo, phần đông dân chúng đều bận bịu suốt cả ngày. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cửa hàng quà tặng của dì Bạch cũng vừa mới mở cửa, mấy nhân viên võ nghệ cao cường đang bận bịu làm việc, thấy Phương Hạo Vân bước tới, một nhân viên nữ mỉm cười lịch sự với hắn: "Phương thiếu gia, anh đến đấy à, bà chủ vừa mới dậy, anh vào đi…"
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lễ, sau đó bước nhanh vào trong.
Dì Bạch vừa mới thức dậy, trên người vẫn còn mặc bộ áo ngủ, đang đứng bên cửa sổ dõi mắt xa xăm về phương xa. Khi Phương Hạo Vân bước vào phòng cô cũng không lên tiếng, không quay đầu lại, ánh mắt vẫn thả hồn ra ngoài cửa sổ.
Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, hắn mấp máy môi nhưng không nói gì, hắn không muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh của dì Bạch. Hắn lặng lẽ đứng sau lưng dì Bạch, tấm thân mỹ miều quyến rũ kia đập thẳng vào mắt, đường cong chỉnh không cần chỉnh, cặp mông đầy đặn nhô cao dưới lớp váy ngủ mỏng tang, đôi chân thon thả, làn da trắng hồng như bảo ngọc…
Đối với dì Bạch, trong lòng Phương Hạo Vân chỉ có cảm kích và kính trọng nên ánh mắt không hề có tia sáng dục vọng, vẫn trong xanh lương thiện như cũ.
Cứ như thế, hai người đứng im lặng lẽ không ai lên tiếng.
Hồi lâu sau, dì Bạch là người mở miệng trước, nhưng cô không quay người lại: "Hạo Vân, qua đây… không khí ngoài cửa sổ thật là trong lành."
Phương Hạo Vân bước tới đứng kề vai với dì Bạch, hít một hơi sâu, sau đó mỉm cười hỏi: "Dì Bạch, dì muốn nói gì với con đúng không?"
Dì Bạch nghiêng đầu sang nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt tràn ngập niềm yêu thương, từ tốn nói: "Là con nên nói gì với dì mới đúng chứ? Nói đi, mới sáng sớm đã đến đây gặp dì nhất định có chuyện quan trọng đúng không?"
"Dì Bạch… hình như chuyện năm xưa có ẩn tình gì đó, cô ấy tỏ ra rất hối hận và dằn vặt, hơn nữa con nhận ra cô ấy vẫn rất yêu con… Dì nói xem con nên làm thế nào?" Phương Hạo Vân thổ lộ nỗi phiền muộn trong lòng.
Dì Bạch bật cười khanh khách, quay đầu lại nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói: "Câu hỏi này con không nên nhờ dì trả lời, con nên tự hỏi mình mới phải. Tha thứ hay không tha thứ? Con còn phải tự hỏi thật lòng mình thêm một câu, rốt cuộc con còn yêu cô ta nữa hay không?"
Phương Hạo Vân ngớ người ra, liền cúi đầu suy ngẫm, rất lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, thấy dì Bạch đã không còn đứng bên cửa sổ nữa. Dì Bạch đang ngồi trên ghế sofa, hắn bước tới ngồi ngay đối diện dì Bạch, nghĩ thêm một lúc mới cất tiếng: "Sau khi thay đổi khuôn mặt, con đã trút bỏ hết quá khứ, nếu lần này cô ấy không đến Hoa Hải tìm con, con nghĩ con sẽ nhanh chóng xóa cô ấy ra khỏi đầu, nhưng bây giờ… chỉ mới tiếp xúc với cô ấy mấy ngày, con đột nhiên phát hiện mình không cách nào quên được mối tình xưa, trong lòng con vẫn chất chứa oán hận khi bị phản bội…"
"Yêu và hận, thật ra chỉ cách nhau một gang tay. Hạo Vân, chuyện này dì không giúp được con rồi, con hãy tự quyết định, tha thứ hay không tha thứ…" Dì Bạch bình thản phân tích.
"Không tha thứ."
Sắc mặt Phương Hạo Vân bỗng trở nên cứng cỏi, hắn buồn bã nói: "Mỗi một người đều phải trả giá cho hành vi của mình, vết thương năm xưa không bao giờ lành lặn, con sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ấy."