Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 218: Cần thử thách thêm




Câu này nói ra, trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh một cái, không còn nghi ngờ gì nữa, Lã Thiên Hành đã sinh lòng nghi ngờ với hắn, tuy hắn cố gắng che giấu sát khí trên người nhưng trước mặt người từng trải lão luyện như Lã Thiên Hành là không có cách nào giấu diếm được.



- Lã gia gia, cháu...



Phương Hạo Vân không biết nên nói gì giải thích mới có thể xua tan mối nghi ngờ của Lã Thiên Hành đối với mình.



- Được rồi!



Lã Thiên Hành xua tay, nói:



- Không cần giải thích đâu, ông biết cháu sẽ không nói sự thật cho ông biết đâu, ông cũng không muốn ép cháu, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, bao gồm cả ông cũng không ngoại lệ.



- Cám ơn ông!



Phương Hạo Vân cảm kích thốt lên.



- Hạo Vân, cái ông quan tâm chính là năng lực và đạo đức của cháu, cháu có hiểu không?



Đôi mắt sáng loáng của Lã Thiên Hành nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân đầy vẻ thách thức.



Phương Hạo Vân tất nhiên cảm nhận được ý thách thức trong ngữ điệu của Lã Thiên Hành, hắn vỗ ngực tự tin:



- Cháu nghĩ cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu ạ, cháu rất có lòng tin vào chính mình, không gian hoạt động rộng lớn cỡ nào thì năng lực của cháu sẽ đáp ứng thế ấy.



Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Lã Thiên Hành gật đầu lia lịa:



- Ờ, khá lắm, nhưng ông có một điều kiện kèm theo, cháu phải nhận lời ông điều kiện này thì mới có thể nhận được giúp đỡ của ông.



- Ông cứ nói!



Phương Hạo Vân khẳng khái trả lời.



Lã Thiên Hành gật gù chậm rãi, giọng nói trầm hẳn xuống:



- Thật ra điều kiện ông đưa ra rất đơn giản, ông muốn cháu bảo vệ Thanh Thanh cho ông, dù sau này hai đứa có đến với nhau không thì ông cũng hy vọng cháu có thể giúp ông bảo vệ Thanh Thanh, không được để nó chịu thiệt thòi gì hết, cháu có làm được không?



- Yêu cầu này chú Trần cũng từng nói với cháu rồi, Lã gia gia, xin ông cứ yên tâm, cháu sẽ không để học tỷ bị người ta ức hiếp đâu ạ.



Phương Hạo Vân không hề do dự đưa ra lời hứa chắc nịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



- Hạo Vân, cháu nhận lời ông mau như thế, chẳng lẽ cháu không muốn nghe xem Thanh Thanh sẽ đối mặt với nguy cơ gì trong tương lai à?



Lã Thiên Hành vừa hài lòng vừa cảm thấy hơi lo lắng, hài lòng là về thái độ tự tin của Phương Hạo Vân, còn lo lắng là vì hắn hơi tự phụ, người trẻ tuổi tự phụ không phải là việc tốt.



Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin:



- Cháu không cần biết trong tương lai học tỷ sẽ đối mặt với nguy cơ gì, cháu chỉ biết cháu sẽ không để học tỷ chịu bất cứ tổn thương nào.



Giọng điệu của Phương Hạo Vân rõ ràng hơi ngạo mạn, nhưng hắn lại có đủ năng lực để ngạo mạn.



Lã Thiên Hành cảm khái nói:



- Giỏi lắm, cháu còn giỏi hơn cả Trần Thiên Huy năm xưa khi lần đầu gặp mặt ông, chỉ là cháu... Thôi, không nói chuyện này nữa, nếu có duyên chắc cháu và Thanh Thanh sẽ đến với nhau.



Ý của Lã Thiên Hành thật ra rất đơn giản, ông dự định thử thách Phương Hạo Vân một thời gian. Trong suốt quá trình thử thách, hắn và Trần Thanh Thanh sẽ không được tiếp xúc thân mật với nhau, nói cách khác, hiện nay ông vẫn phản đối cháu ngoại bàn chuyện yêu đương với Phương Hạo Vân.



- Ông và Hạo Vân đang nói gì với nhau vậy?



Lúc này Trần Thanh Thanh và hai vợ chồng Trần Thiên Huy cùng bước ra ngoài phòng khách, sắc mặt ba người đều khác nhau. Trần Thanh Thanh thì tưởng ông ngoại đang bàn chuyện hôn sự của cô với Phương Hạo Vân nên lộ vẻ bối rối thẹn thùng. Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng thì lo lắng Phương Hạo Vân lỡ miệng đem kể chuyện hắn đã có bạn gái ra làm Lã Thiên Hành phản cảm, tóm lại cả nhà ba người của Trần gia đều đang treo ngược trái tim lên cao.



- Ha ha!



Lã Thiên Hành quay sang mỉm cười với cháu ngoại, vẫy tay nói:



- Thanh Thanh qua đây ngồi kế ông ngoại nào.



Trần Thanh Thanh vội đưa mắt nhìn sang Phương Hạo Vân, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn, vội đi lại gần ngồi xuống ngay bên cạnh Lã Thiên Hành.



Chỉ có điều thần sắc của Trần Thanh Thanh vẫn bối rối thấy rõ, cô cúi gầm mặt, thậm chí không dám tiếp xúc với ánh mắt của Lã Thiên Hành. Tất cả phản ứng của đứa cháu ngoại Lã Thiên Hành đều thấy hết, biết rõ con bé Thanh Thanh này đúng là có tình cảm với anh chàng họ Phương kia rồi.



Tiếc quá, nếu nó không phải mang quá nhiều bí mật trên người.



- Hạo Vân, ông ngoại không nói bậy bạ gì chứ?



Trần Thanh Thanh vừa ngồi xuống vội hỏi ngay.



Phương Hạo Vân tất nhiên hiểu ý câu hỏi này của học tỷ, hắn mỉm cười ý nhị, từ tốn nói:



- Học tỷ, chị nói gì thế? Lã gia gia sao lại nói bậy được chứ?



- Thanh Thanh, cháu dẫn Hạo Vân ra ngoài dạo chơi đi, ông và ba mẹ cháu có chuyện cần bàn với nhau.



Lã Thiên Hành nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân đầy ẩn ý.



Phương Hạo Vân hiểu ý, bèn chủ động đề nghị:



- Học tỷ, chúng ta ra ngoài kia đi dạo đi, hôm nay thời tiết rất đẹp.



- Ờ!



Trần Thanh Thanh hiểu lầm Phương Hạo Vân muốn hẹn hò với cô, sắc mặt càng lộ vẻ e thẹn, hai má ửng đỏ tới tận mang tai, cúi gầm mặt lí nhí đáp lời.



Thấy thái độ của con gái với Phương Hạo Vân, hai vợ chồng Trần Thiên Huy khấp khởi mừng thầm, xem ra chuyện này thành công rồi.



Đợi sau khi con gái và Phương Hạo Vân ra khỏi cửa, hai vợ chồng Trần Thiên Huy ngồi xuống ngay hai bên trái phải của Lã Thiên Hành. Lã Nguyệt Hồng cười hi hí hỏi trước:



- Ba, thế nào rồi? Có phải ba rất hài lòng về Hạo Vân đúng không? Nếu ba không có ý kiến thì hôn sự hai đứa nó cứ quyết định thế nhé.



- Đúng đó ba!



Trần Thiên Huy cũng phụ họa theo vợ:



- Thằng bé Hạo Vân này đúng là một trang nam tử kiệt xuất, bao nhiêu năm qua con chưa từng gặp một thanh niên nào xuất sắc được như nó đấy.



- Hạo Vân quả thật là một cậu bé ưu tú, ba cũng rất hài lòng về nó, nhưng...



Nghe con rể và con gái luôn miệng khen Phương Hạo Vân, Lã Thiên Hành cuối cùng cũng đã lên tiếng.



Trần Thiên Huy nghe nhạc phụ đại nhân nói thế, gật mình cảm thấy không ổn, vội hỏi:



- Ba, chẳng lẽ ba không đồng ý hôn sự giữa Hạo Vân và Thanh Thanh?



- Ờ!



Lã Thiên Hành gật đầu xác nhận.



Thôi rồi, chắc ba biết chuyện Hạo Vân đã có bạn gái. Trần Thiên Huy vội vàng giải thích:



- Ba, tuy Hạo Vân có...



Lã Nguyệt Hồng liền nháy mắt ra hiệu với chồng, đồng thời ngắt lời Trần Thiên Huy, nói:



- Ba, thế tại sao ba không đồng ý hôn sự giữa Hạo Vân và Thanh Thanh vậy? Ba có thể nói cho bọn con biết lí do của ba được không?



Lã Nguyệt Hồng suy nghĩ chu đáo, bà cứ cảm thấy thái độ của ba không giống như đã biết Phương Hạo Vân có bạn gái.



Lã Thiên Hành liền nói ra lí do của ông:



- Thằng bé Hạo Vân này không hề đơn giản, nó không phải là người bình thường đâu. Ba không nhìn thấu nó được, ba cứ cảm thấy trên người nó đang cất giấu rất nhiều bí mật, trước khi làm rõ mối nghi ngờ của ba, ba sẽ không đồng ý cho nó và Thanh Thanh yêu nhau.



Trần Thiên Huy nghe xong thầm cám ơn vợ, sém chút là ông nói hớ rồi. Nhưng phải công nhận mối lo ngại của Lã Thiên Hành là có căn cứ, tuy tiếp xúc với Phương Hạo Vân đã có một khoảng thời gian dài, nhưng Trần Thiên Huy vẫn không nắm bắt rõ được con người hắn, nhất là so với bộ dạng thằng mọt sách yếu đuối trước đây khác nhau một trời một vực, càng tăng thêm mối nghi ngờ trong lòng người khác.



Chỉ là qua thời gian Trần Thiên Huy phát hiện con người Phương Hạo Vân hành hiệp trượng nghĩa, lại hợp với đứa con gái cưng của ông nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay nghe nhạc phụ đại nhân nhắc tới vấn đề này, nghĩ lại cũng thấy lo lo.



Lã Nguyệt Hồng ngẫm nghĩ một hồi, lên tiếng hỏi:




- Ba, vậy ý của ba là...?



Lã Thiên Hành chưa kịp trả lời, Trần Thiên Huy đã nói chen vào:



- Ba, Thanh Thanh hình như rất thích Hạo Vân đó.



- Ba biết!



Lã Thiên Hành mỉm cười nói:



- Ba có thể nhìn ra mà, con bé Thanh Thanh đối với Hạo Vân rất có cảm tình.



- Vậy sao ba còn phản đối?



Lã Nguyệt Hồng tỏ ra không hài lòng.



- Đừng vội, nghe ba nói nè...



Lã Thiên Hành liền giải thích:



- Ý của ba là cứ dành thêm thời gian quan sát Hạo Vân, đợi khi nào ba xác định rõ nó không có vấn đề gì bất ổn, lúc đó ba sẽ không ngăn cấm hai đứa nó phát triển tiếp, hơn nữa trong khoảng thời gian thử thách này, ba còn giúp nó tạo dựng sự nghiệp.



Hai vợ chồng Trần Thiên Huy nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.



- Ba, cũng là ba suy nghĩ chu đáo.



Trần Thiên Huy rất hài lòng về sắp xếp của nhạc phụ đại nhân.



Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh đi cạnh nhau ra khỏi nhà, suốt dọc đường không ai lên tiếng, hai người cúi đầu im lìm đi thẳng tới công viên gần nhà mới dừng bước. Trần Thanh Thanh e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, lí nhí nói:



- Hạo Vân, nghe chị nói, ông ngoại chị tuổi tác đã cao nên hay nói lung tung, cho dù ông đã nói gì thì em cũng đừng để trong lòng nha.



- Vâng!



Phương Hạo Vân đáp lại ngay, liền sau đó mỉm cười nói:



- Học tỷ, thật ra Lã gia gia đâu có nói lung tung, hơn nữa em cảm thấy ông rất có trí tuệ, những lời ông nói toàn là đạo lý cả.



- Có thật vậy không?



Trần Thanh Thanh nghe xong tâm trạng bất chợt căng thẳng lên, cô tưởng Phương Hạo Vân đã chấp nhận đề nghị hôn sự của ông ngoại cô rồi.



Nghĩ đến đây, tâm hồn Trần Thanh Thanh phiêu diêu tận đâu đâu, trược chân một cái, toàn thân liền ngã về phía sau, lúc sắp chạm đất, Phương Hạo Vân nhanh chóng đưa tay đỡ lấy mông học tỷ, dìu cô đứng dậy, chỗ chạm vào mềm mại mượt mà.




- Còn không mau buông tay...



Trần Thanh Thanh cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay của Phương Hạo Vân, tim đập nhanh hơn, nguýt nhẹ một tiếng, bối rối đẩy hắn ra, sải bước chạy nhanh.



Phương Hạo Vân không hề có ý sàm sỡ, hoàn toàn chỉ vì tình thế ép buộc. Hắn vội chạy đuổi theo Trần Thanh Thanh, liên tục xin lỗi:



- Học tỷ, cho em xin lỗi, em không cố ý đụng vào...



- Đồ đáng ghét, không được nói nữa.



Trần Thanh Thanh quay đầu lại, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân gào lên:



- Người ta đã quên rồi, còn nhắc nữa làm gì hả?



Dứt lời, ôm mặt chạy nhanh đi.



Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, nhưng lần này hắn không đuổi theo, chỉ bước chậm rãi về phía trước. Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Thanh Thanh có cảm tình với hắn. Từ lời nói cử chỉ của cô gái, đâu đâu cũng tỏa ra hương vị nũng nịu của thiếu nữ hoài xuân, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng 'Nữ bạo long' hung dữ ngày thường.



Trần Thanh Thanh chạy nhanh về nhà, trong lòng vẫn cứ nhớ tới chuyện vừa nãy, cảm giác vùng mông nóng hừng hực lên, cứ như bàn tay của Phương Hạo Vân vẫn còn đặt trên đó.



- Thanh Thanh, sao chỉ có một mình con về nhà vậy, Hạo Vân đâu?



Lã Nguyệt Hồng thấy con gái vác vẻ mặt thẹn thùng chạy vào nhà, lại không thấy Phương Hạo Vân đi cùng, bèn ngạc nhiên hỏi.



- Không biết...



Trần Thanh Thanh phụng phịu:



- Ai mà biết tên xấu xa đó đi đâu chứ?



Đồ đáng ghét, đụng vào mông người ta rồi mà không biết đuổi theo người ta, đàn ông gì mà vô tâm?



- Thanh Thanh, cháu ghét Hạo Vân?



Lã Thiên Hành đột nhiên hỏi.



- Dạ, ghét cay ghét đắng hắn luôn...



Trần Thanh Thanh nói vậy rõ ràng đang tức tối, nhưng Lã Thiên Hành không nghĩ vậy, ông xuôi theo câu nói của Trần Thanh Thanh tiếp luôn:



- Cháu ghét nó thì tốt quá, ông còn lo không biết nên nói với cháu thế nào ấy chứ. Bây giờ thì tốt quá, ông có thể báo thẳng cho cháu biết, ông phản đối cháu và Hạo Vân đến với nhau.



- Ý ông là gì vậy?



Trần Thanh Thanh lập tức hoảng lên:



- Ông không cho cháu theo Hạo Vân học võ là không được đâu.



- Thanh Thanh, qua đây ngồi với ông ngoại...



Lã Thiên Hành thương mến nhìn vào đứa cháu ngoại, mỉm cười giải thích:



- Ý của ông chỉ là phản đối hai đứa yêu nhau, còn về học võ thì tất nhiên ông không có lí do gì để cấm cản.



Nghe Lã Thiên Hành nói thế, trong lòng Trần Thanh Thanh vừa mừng vừa lo.



- Thanh Thanh, ý ông ngoại con là Hạo Vân không thích hợp với con, ông tính sắp xếp một hôn sự mới cho con.



Câu nói này của Lã Nguyệt Hồng nửa đùa nửa thật, bà muốn thử lòng con gái một lần nữa.



Trần Thanh Thanh nghe xong giãy nảy lên:



- Không được, hôn nhân đại sự của con phải do con quyết định, ba mẹ ông ngoại không được can thiệp vào, vả lại bây giờ con còn chưa muốn lập gia đình mà.



Tất nhiên, Trần Thanh Thanh vẫn chưa phân biệt rõ cô yêu Phương Hạo Vân hay là hâm mộ võ nghệ của hắn thôi, nhưng đối với phản đối của ông ngoại, trong lòng cô quả thật cảm thấy không vui.



- Ha ha, mẹ con cũng nói với ông như thế, ông không giới thiệu đối tượng cho cháu nữa đâu, lần nào giới thiệu cháu cũng làm ông khó xử với người ta. Thanh Thanh, ý của ông ngoại rất rõ ràng, về hôn sự của cháu, ông ngoại và ba mẹ cháu chỉ góp ý kiến, tuyệt đối không can thiệp thô bạo, nhưng cháu và Phương Hạo Vân quả thật không thích hợp đến với nhau đâu, quan điểm của ông về người này sẽ không thay đổi nên ông hy vọng sau này cháu giữ khoảng cách với nó thì tốt hơn.



Lã Thiên Hành cảm khái nói:



- Hạo Vân là một người mang theo nhiều bí mật...



Nghe đến đây, Trần Thanh Thanh cũng nhớ ra điều gì, ông ngoại nói Phương Hạo Vân có bí mật che giấu, cô cũng từng có cảm giác đó, hơn nữa có một khoảng thời gian cô đã nghi ngờ thân phận của Phương Hạo Vân, chỉ là sau này tiếp xúc lâu rồi thấy hắn là người tốt nên không đề phòng nữa.



Lã Thiên Hành là người từng trải có kinh nghiệm sống phong phú, điều này Trần Thanh Thanh biết rõ, cô biết ông ngoại tuyệt đối không nhận xét bậy, ông nghi ngờ Phương Hạo Vân, điều đó đồng nghĩa hắn quả thật có vấn đề.



Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nói:



- Ông ngoại, ba mẹ, có lẽ mọi người hiểu lầm thật rồi, quan hệ giữa con và Hạo Vân không như mọi người nghĩ đâu, con chỉ hâm mộ võ nghệ của cậu ấy thôi.



- Cháu nghĩ như thế thì ông yên tâm rồi.



Lã Thiên Hành mỉm cười đầy ý nhị, đôi mắt già nua của ông bắn ra tia nhìn gian xảo. Tất nhiên ông không tin thái độ mà Trần Thanh Thanh vừa bày tỏ, dưới ánh mắt tinh tế của một người lão luyện, ông biết cháu ngoại rất thích Phương Hạo Vân, chỉ là ngoài miệng nó không chịu thừa nhận thôi.



- Hạo Vân, cháu về đấy à!



Chính lúc này, Phương Hạo Vân đã về tới.